Trời bắt đầu tối dần, trong căn phòng hoa lệ, một tên thiếu niên anh tuấn đang ngồi xếp bằng bỗng thở ra một ngụm trọc khí. Hắc Vũ đã hoàn toàn tu ra đc thức hải của mình, giờ đây tinh thần của hắn cũng đc tăng cường nhiều về độ bền bỉ cũng như độ dẻo dai không còn yếu ớt như phàm nhân nữa. Tuy vậy thì thức hải vẫn luôn là nơi yếu nhất của tu sĩ.
--Chàng đã tỉnh rồi?
Một giọng nói dịu dàng bỗng vang bên tai hắn. Hắc Vũ thu lại suy nghĩ nhìn ngó xung quanh. Chẳng biết từ bao giờ trời đã tối om, bên trong động phủ đã đc thắp sáng bằng những cây nến đỏ. Ánh Nguyệt cũng đã về từ bao giờ. Chiếc đỉnh của hắn cùng dược liệu ngổn ngang trên đất cũng đã đc thu dọn từ bao giờ. Hắc Vũ bây giờ không còn ngồi xếp bằng trên mặt đất nữa. Hắn bây giờ đang ngồi trên một chiếc giường ngà ngọc được điêu khắc tinh xảo, nền đệm mềm mại.
Bên cạnh hắn bây giờ đang ngồi lấy một tiên thiên tuyệt sắc mỹ nữ. Nàng vận một chiếc áo lụa mỏng màu xanh lam, ẩn hiện trong lớp áo là làn da trắng ngần, hai ngọn đồi cao vút đỉnh là đôi ngọc thố hồng hào, cái theo thon mê người, khu vườn đỏ mê hoặc. Khuôn mặt mỹ lệ của nàng không còn sự lạnh lùng thường thấy, thay vào đó là nét dịu dàng hiếm có với đôi má hồng đào vũ mị. Dù Hắc Vũ đã trở thành nam nhân duy nhất của đời nàng nhưng mỗi khi nhìn thấy Diễm My tâm hồn hắn vẫn luôn luôn dung động. Hắn chỉ luôn muốn ôm chặt nàng vào lòng mà thương yêu che trở. Dường như hắn đã nợ nàng nhiều vô kể. Hắc Vũ hắn sẽ dành cả đời để bù đắp cho nàng.
--Nàng đã trở về rồi.
Hắc Vũ đưa tay ôm người ngọc vào trong lòng. Diễm My nằm trọn trong lòng phu quân của mình. Nàng tựa đầu vào bở vai hắn. Cả hai cứ như vậy một lúc
-Sao nàng trở lại sớm vậy, Không phải có chuyện rất quan trọng sao.
- Đương nhiên là vì người ta nhớ chàng rồi không phải sao.
Diễm My trả lời với một giọng điệu và khuôn mặt nhí nhảnh vô cùng, nào còn đâu là Hỏa Nữ người người kính sợ. Hắc Vũ không khỏi đưa tay véo nhẹ má nàng một cái. Trả đũa trò nghịch của nàng. Diễm Mỹ ngay lập tức nắm tay đánh nhẹ vào ngực hắn. Hai người cứ như vậy mà nô đùa. Được một lúc cũng dừng lại.
--Hứ ai mà mải mê tu luyện như chàng. Người ta đã về đây được 3 ngày nay rồi.
--Cái gì ta đã ngồi tu luyện đc 3 ngày rồi.
--Đương nhiên rồi. Lúc thiếp về, mặt chàng cứ như cục than vậy. Chàng luyện đan thì cũng phải cẩn thận chứ.
Hắc Vũ không ngờ rằng mình tu luyện thức hải lâu như vậy. Hắn chỉ cảm giác rằng tinh thần mình đc thăng hoa, tích tụ cô đọng dần dần thành một mảng hồ vừa vặn. Nào ngờ đã qua 3 ngày trời. Bỗng Diễm Mỹ thờ dài một hơi. Hắc Vũ đưa tay vén lọn tóc mai của nàng, nhẹ nhàng hỏi han.
- Có chuyện gì sao mà khiến tiểu My nhà ta thở dài vậy??.
- Tông chủ đã biết chuyện của chúng ta rồi. Người muốn chàng phải đạt đc vị trí đầu trong kỳ thi tuyển lần này mới đồng ý tác thành cho đôi ta. Nhưng mà...
Chưa kịp nói hết lời, đôi môi xinh xắn củ nàng đã bị chiếc miệng hắn bao phủ. Cả hai trao nhau một nụ hôn ướt át. Hắc Vũ lưu luyến nhả ra đôi môi quyến rũ của Diễm My, thâm tình mà nhìn nàng.
- Hãy tin ta.
Chỉ ba chữ như vậy thôi mà hơn bao lời hứa hẹn.
Cả hai nói chuyện đã đc một lúc, dục hỏa trong người Hắc Vũ bắt đầu nổi lên. Nghe từng tiếng thở nóng bỏng của mỹ nữ trong lòng Hắc Vũ cũng không hề nhịn nữa. Hắn ngay lập tức hôn nàng. Hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau. Hắn đẩy nàng làm xuống giường. Đôi tay bắt đầu du đẵng trên cơ thể nàng. Từng tí một cởi ra chiếc áo lụa. Hai tay trực tiếp tấn công cặp ngực ngạo nghễ, bóp nắn chúng thành muôn dạng. Hai ngón tay bắt lấy con thỏ con hồng hào vân vê chúng. Diễm My không khỏi " ư.. ưm " vài tiếng.
Một lúc sau bàn tay Hắc Vũ di chuyển xuống đào nguyên đỏ rực của nàng. Một dòng nước nhỏ đã chảy ra ướt đẫm. Ngón tay Hắc Vũ như tiểu xà linh động thâm nhập u cốc của nàng, tìm tòi mọi ngõ ngách trong u cốc ẩm ướt.
Á
Tiếng kêu cao vút của Diễm Mỹ. Trong u cốc một dòng nước cũng trào ra ướt đẫm ngón ty Hắc Vũ. Hắn rời khỏi chiếc miệng đinh hương của nàng. Nhìn người ngọc quyến rũ hai má đỏ ửng vì cao trào. Cả hai thở từng hơi thở nóng bỏng. Ánh mắt nàng mê ly nhìn hắn. Đôi tay dài đẹp đẽ khoác lên cổ hắn. Chiếc môi quyến rũ hơi mấp máy.
--Yêu thiếp đi!
Hắc Vũ ngay lập tức thoát y. Tiểu Hắc Vũ uy dũng đang kề trực chờ xâm chiếm u cốc. Hông hắn đẩy mạnh một cái. U cốc của Diễm My ngay lập tức bị con mãnh thú của hắn lấp đầy.
Từng tiếng da thịt ma sát, tiếng rên rỉ yêu kiều, tiếng thở mạnh mẽ bao chùm căn phòng. Thời gian cứ trôi qua từ tối đến sáng, sáng đến trưa, lại đến tối thì bản nhạc mới dừng lại. Cả hai ôm nhau mà ngủ yên bình.
May rằng trước đó Diễm My đã đặt cấm chế cách âm không thì chẳng biết bao người sẽ nghe đc bản nhạc nóng bỏng đó.
.........
Thời gian cứ thế trôi qua. Thời gian thí tuyển của Ninh Hải Tông cũng đã đến gần. Hắc Vũ dưới sụ chỉ bảo " tận tình " cả ngỳ lẫn đêm của Diễm My, hắn cũng đc thần niệm. Bên cạch đó là tác dụng của Dung Niệm Đan, tinh thần của hắn cũng đc tăng thêm. Tuy nhiên vì đã dùng nhiều mà cơ Dung Niệm Đan không còn tác dụng với hắn nữa. Tổng cộng hắn hấp thụ thêm gần trăm viên thì tinh thần mới tăng thêm đc 47 điểm. Về sau thì ăn bao nhiêu cũng không hiệu quả.
《 Tên: Hắc Vũ》
《Tuổi: 18》
《Tu vi: Dung Linh sơ kỳ》
Thuộc tính: Ám
HP: 100/100
AD: 90/90
SP: 95/95
MP: 305/305
AP: 100/200
Hấp dẫn: 20
Tinh thần hắn bây giờ đạt 305 điểm tương đương với thần niệm Dung Linh hậu kì đỉnh phong. Nhưng thần niệm của hắn vẫn còn chưa thành thục cần luyện tập thêm.
......
Ngày thi đấu cũng đã đến. Tổng cộng có hơn 11 ngàn người tham gia. Tất cả được tập chung tại dưới chân núi. Trên bục tước cửa tông môn là một lão giả râu tóc bạc trắng. Khí thế của lão vừa triển khai khiến tất cả chúng thí sinh ở dưới phải im nặng.
Đây là khí thế của cao thủ Kim Đan kỳ mà còn là loại nửa bước vào Nguyên Anh kỳ. Lão giả này không ai khác chính là Đại Trường lão của Ninh Hải tông. Hắn tên Lăng Vân. Hắn chính là người quản lý trực tiếp chỉ sau tông chủ trong tông môn. Năm nay chính là người trực tiếp khảo nghiệm chiêu sinh. Giọng nói già nua mà uy nghiêm của hắn bắt đầu vang lên lọt rõ ràng vào tai từng người một.
- Ta tên Lăng Vân, Đại trưởng lão của Ninh Hải tông , năm nay sẽ là người khảo sát các ngươi. Trong 11 vạn người các ngươi chúng ta sẽ chỉ chọn lấy 200 người giỏi nhất. Các ngươi sẽ đc đưa đến cấm địa Huyền Vũ Lâm để thi đấu trong vòng 6 tháng. Sinh mệnh của các ngươi bổn tông sẽ không quản. Kẻ sống xót mới là kẻ mạnh. Ta cho các ngươi suy nghĩ rõ một lần cuối cùng.
Lời lão giả vừa dứt vô số Khai Mạch tu sĩ bắt đầu xôn xao. Có tu sĩ đã bắt đầu rời đi. Bọn hắn chủ yếu mới có tu vi Khai mạch tầng 3 đến Khai Mạch tầng5. Bọn hắn không cần liều mạng làm gì. Có rất nhiều cách vào đc tông môn tuy chỉ làm đệ tử gác cổng thì đối với hắn lợi ích cũng đã là lớn.
Sau một lúc từ hơn 11 ngàn người chỉ còn lại hơn 4 ngàn không bằng một nữa ban đầu. Nhìn tình cảnh trước mắt lão giả sắc mặt chẳng mảy may. Ninh Hải tông bọn hắn không cần kẻ yếu.
-Được rồi. Tất cả những người còn lain sẽ đc truyền tống đến Huyền Vũ Lâm. Các ngươi sẽ săn giết ma thú để lấy tích điểm. Hai trăm người có điểm số cao nhất sẽ đc nhận vào tông môn. Điểm tích lũy của các ngươi sẽ đc tấm thẻ bài mà đc phát lúc trước tham gia ghi lại. Sau đó sẽ biểu thị trên bia đá này.
Vừa dứt lời phía sau lão giả là một bia đá cao cả chục mét , rộng hơn hai chục mét. Trên đó khắc tên từng thí sinh tham gia. Bên cạch là điểm số đạt đc. Tất nhiên tất cả đều là 0.
- Ta tuyên bố. BẮT ĐẦU!!!.