Chương 12: Hắc Lang Kiếm

Trong chiếc kén bằng vải trắng giữa khu rừng, một thiêu niên khôi ngô đang ôm trong mình cơ thể quyến rũ của mỹ nữ tóc hồng, cả hai đều không một mảnh vải che thân. Gò bồng đào mềm mại, căng tròn của mỹ nữ đang áp sát vào lồng ngực người thiếu niên. Họ ôm nhau không một kẽ hở. Hai đôi chân cuốn lấy nhau. Nhìn người ngọc đang ngủ say trong lòng, Hắc Vũ không khỏi cảm khái vận mệnh. Nhớ lại tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc đó, trong lòng Hắc Vũ dâng lên một cảm giác khó tả.

.............

Trong trận chiến đó.

Khi nhìn thấy Hắc Vũ đang hấp hối, Hỏa Xà há to miệng hết cỡ phóng về phía hắn Hỏa Cầu , bên cạnh đôi vuốt của Hỏa Miêu đã vung lên, cặp vuốt sắc bén đang rực cháy. Hai đại chiêu mang theo vạn vạn sát cơ lao về phía Hắc Vũ. Nhìn chúng đang lao đến, Hắc Vũ như cây cỏ trong gió lốc, chỉ sau một chốc hắn đã bị chúng bao phủ. Miệng hắn nói lẩm bẩm một câu mà không ai nghe rõ.

- Diễm My, Ta yêu nàng!.

Câu nói vừa dứt, trước mắt hắn bỗng tối sầm lại. Xung quanh lại là một màu đen vô định như 3 năm về trước. Trước mắt không còn Hỏa Xà và Hỏa Miêu nữa, thay vào đó lại là con hắc lang như 3 năm về trước. Nhưng khác cái cơ thể nó không còn chỗ nào lành lặn, những dòng máu đỏ đang chảy ra từ những vết cào, vết cắn trên cơ thể nó. Dù cho những vết thương có thế nào, nó vẫn nhìn Hắc Vũ không dời.

Một đốm sáng nhỏ liên tục bay xung quanh hắc lang. Không còn tiếng cười vui tươi, thay vào đó là những tiếng khóc thút thít nức nở. Đôi bàn tay tí hon của tiểu tiên xoa nhè nhè lên những vết thương đang chảy máu của hắc lang, khuôn mặt bé nhỏ chảy đầy những giọt nước mắt li ti.

Hắc lang và hắn vẫn nhìn nhau một lúc, cả hai dù bị thương đầy mình nhưng trong ánh mắt cả hai luôn hiện rõ lên một sự cố chấp không hề thay đổi. Hắc lang vẫn ngậm trong miệng mình 1 thanh hắc kiếm. Bỗng hắc lang làm một điieuf mà Hắc Vũ không thể tin đc. Chỉ thấy nó dùng miệng mình ném thanh kiếm về phía hắn, tiếp nhận thanh kiếm, Hắc Vũ không khỏi ngạc nhiên, thanh kiếm như hòa lại với cơ thể hắn. Cầm thanh kiếm hắn cảm giác như hắn và kiếm là một, máu thịt tương liên.

Nhìn kỹ lại thanh kiếm, bây giờ Hắc Vũ đã có thể thấy rõ hình dạng của nó. Đây là một thanh trường kiếm, toàn bộ bao phủ bởi một màu đen mang cho người ta cảm giác tà mị lạnh thấu xương tủy. Lưỡi kiếm dài thẳng tắp, hai lưỡi kiếm sắc bén. Kiếm cách là một đầu hắc lang to hơn một nắm tay đang há miệng. Thân kiếm cầm vô cùng vừa tay. Toàn bộ lưỡi kiếm được chạm khác bởi hoa văn kì lạ . Trên thân kiếm có khắc ba chữ cổ lạ lẫm.

TINH 《 Đã nhận được: Hắc Lang Kiếm》

TINH 《Cảnh giới đã cưỡng ép đạt Dung Linh sơ kỳ》.

Khi vừa nhìn thấy thông báo đột phá, ngay lập tức một luồng năng lực mát mẻ chạy khắp cơ thể Hắc Vũ, các vét thương khép lại một cách nhanh trong, tinh thần, và cơ thể hắn cảm thấy sảnh khoái hơn bao giờ hết. Hắc Lang trước mặt hắn cũng tương tư, máu không còn chảy, vết thương lành nhanh chóng đc phủ lại bởi lớp lông màu đen. Nhìn cả hai như chưa từng bị thương qua. Tiểu tiên bên cạnh thấy hắc lang vết thương đã lành thì ban đầu khuôn mặt khả ái lộ vẻ ngơ ngác không hiểu chuyện gì, một lúc sau thì lại òa khóc vui mừng đưa đôi tay nho nhỏ ôm lấy má hắc lang.

Bỗng hắc lang và tiểu tiên lại biến mất. Một nhiệt độ kinh khủng bao trùm Hắc Vũ. Hỏa cầu và móng vuốt sắc bén vẫn đang lao về phía hắn. Trong tay Hắc Vũ bây giờ chính là Hắc Lang Kiếm. Hắc Vũ đưa kiếm lên chắn phía trước.

Keennng!!!

Tiếng kim loại va chạm. Chỉ thấy Hỏa cầu vừa chạm vào Hắc kiếm thì quỷ dỉ bị bóng đen bao trùm, biến mất vô tung. Bộ vướt của Hỏa Miêu bị thanh kiếm chặn đứng lain không thể di chuyển một chút nào. Thấy hỏa cầu vô dụng, Hỏa xà tức giận lao về Hắc Vũ. Đôi tay hắn cầm kiếm hất mạnh bộ vuốt của Hỏa Miêu ra xa. Hắn cầm kiếm dùng hết sưc mạnh chém ra liên tiếp hai đường kiếm.

Chỉ thấy hai con yêu thú đứng khựng lại, đôi mắt chúng trợn trừng. Thân thể hỏa xà từ từ bin chia làm hai nửa, đầu hỏa miêu bị cắt đứt khỏi cơ thể, máu yêu thú chảy khắp nơi. Hắc Vũ thở gấp, hắn vừa mới thoát đc tử địa, chưa kịp bình tĩnh thì cơ thể hắn bắt đầu nóng dan, hạ thân cương cứng, ý thức đang mất dần. Hắc Vũ cắm thanh kiếm xuống đất chống đỡ cơ thể đang run run của mình....

.........

Đang mải suy nghĩ miên man thì Hắc Vũ cảm thấy trong lòng mình tiểu mèo lười đang cựu quậy. Nhìn lại Diễm My đang chưng khuôn mặt mĩ lệ nhìn hắn, cặp môi mọng nước, đôi mắt hút hồn, hai má ửng hồng. Thấy Hắc Vũ quay lain nhìn mình, Diễm My càng ngượng chín mặt, nhớ lại tình cảnh vừa mới xảy ra, tim nàng đập liên hồi, nàng vội vùi mặt vào lồng ngực hắn.

Hắc Vũ từ từ cúi đàu xuống đưa miệng lại gần chiếc tai xinh xắn của Diểm My, phả một hơi thở nóng bỏng không khỏi làm cơ thể nàng run lên vì kích thích. Hắn nhỏ nhẹ nói từng chữ.

- Ta yêu nàng!!!

Ba chữ ngắn ngủi nhưng không khỏi làm tâm can nàng vui sướng vô cùng. Diễm My lấy hết can đảm ngẩng mặt nhìn Hắc Vũ. Đôi môi đỏ quyến rũ của nàng nói ra từng chữ một cách kiên định.

- Vạn kiếp, ta mãi là nương tử của chàng!!

Chỉ 9 chữ đơn giản nhưng chẳng khác nào thiên ngôn vạn ngữ. Cả hai nhìn nhau đắm đuối. Bỗng dục hỏa lại bùng lên. Hắc Vũ mạnh bạo, mà ôn nhu xâm chiếm lấy làn môi đỏ của nàng. Thân thể Diễm My uốn lượn nghênh hợp với hắn.

Chiếc kén trắng trong rừng lại tiếp tục lắc lư, tiếng tiếng rên vui sướng, tiếng thở dốc hòa cùng tiếng da thịt tạo lên bản tình ca không hồi kết.

....