Chương 29: Q.2 - Chương 29: Sự Kiện Ngẫu Nhiên

Q.2 - Chương 29: Sự Kiện Ngẫu Nhiên

28/07/2018

Biệt viện của phủ chủ soái dành ra mấy gian nhà trống làm phòng ngỗ tác tạm thời cho Công Tôn dùng để nghiệm thi.

Thi thể Thẩm Đại được đưa vào phòng ngỗ tác, Công Tôn ngay lập tức bắt tay vào việc nghiệm thi.

Mà vị Thẩm phu nhân kia cũng được đưa tới một gian nhà trong phủ chủ soái ở tạm.

Hắc Phong Thành từ Nam thành tới Bắc thành vốn nhiều người, kiến thức của dân chúng cũng khá là rộng rãi, nhưng mà chuyện này vẫn nhanh chóng gây chấn động toàn thành.

Xế trưa, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường dẫn theo nhóm Thiên Tôn, Ân Hậu và Tiểu Tứ Tử đi ăn cơm, quả nhiên vừa tới tửu lâu thì thấy tất cả mọi người đều đang bàn tán về hung án.

Đám người Triển Chiêu vừa mới vào cửa liền có một tiểu nhị lanh lẹ chạy tới đưa mọi người lên lầu.

Tiểu nhị này rất giống tiểu nhị Tiểu Lục Tử ở Thái Bạch Cư Khai Phong Phủ, cả hai đều gọi là Tiểu Lục Tử… Có điều, Tiểu Lục Tử kia chỉ là một người bình thường, vị tiểu nhị này lại khác hẳn, trên thực tế hắn là người của Triệu gia quân, là thủ hạ thám tử của Đổng Thiên Dực nên mới dùng tên giả gọi Tiểu Lục Tử, hàng năm hắn đều thu thập tin tức tình báo ở tửu lâu.

Tửu lâu này cũng tên là Thái Bạch Cư, là chi nhánh của Thái Bạch Cư ở Khai Phong, làm ăn tương đối tốt.

Dù sao thì Hắc Phong Thành cũng là địa bàn quân sự trọng yếu, bởi vậy tất cả tửu lâu, khách điếm lớn trong thành giống như nơi này đều được xếp vào dạng cơ sở ngầm của Triệu gia quân, đối với Triển Chiêu mà nói thì tra án ở Hắc Phong Thành dễ dàng hơn tra án tại Khai Phong Phủ nhiều.

Tiểu Lục Tử nói chuyện với bọn Triển Chiêu khi đang lên lầu, “Miêu tướng quân và Tinh tướng quân đều đang ở lầu ba, các vị có muốn đi lên ngồi cùng nhau không?”

Bọn Triển Chiêu cảm thấy như bắt được vàng, sao lại trùng hợp vậy a....

Trên lầu ba chỉ có một cái bàn, bày toàn là mỹ thực, bên cạnh bàn là một cô nương nhỏ nhắn thanh tú đang dùng tư thế co chân lên ghế đầy phóng khoáng mà gặm chân gà, mà phía bên cạnh tay nàng là một đống chén không, cao chừng một ngọn núi nhỏ.

Cô nương kia thoạt nhìn chỉ mới khoảng hai mươi tuổi đầu, trắng trẻo sạch sẽ, một đôi mắt xếch, sống mũi cao, tết một bím tóc con con vẹo vọ, đeo một vòng trang sức toàn là chuông nhỏ xinh đẹp bằng bạc trên cổ, mặc một thân võ phục màu trắng với hoa văn đen, mang giày đen, trên hai cổ tay cũng treo đầy vòng bạc gắn chuông nhỏ, tay vừa cử động liền vang lên từng tiếng chuông đinh đinh đang đang. Người ngồi đối diện phía bên kia bàn thì có thân hình cao lớn như tráng sĩ, thậm chí còn có phần khôi ngô hơn so với Phong Khiếu Thiên, người này cốt cách thanh kỳ, trời sinh đã khổng lồ, mặt chữ điền, miệng rộng, bộ dáng uy vũ đến mức có chút dọa người. Hắn mặc một thân áo choàng có màu xanh đen, hắc kim nhuyễn giáp (bộ giáp bằng kim loại nhưng mềm mại chứ không thô cứng), trên đầu dùng một cái khăn đen để trùm đầu lại, đang khoanh tay, bất đắc dĩ mà nhìn cô nương ham ăn phía đối diện.

Hai người nhìn thấy mọi người đi lên lầu, một người đưa tay một người cầm chân gà chào hỏi – Ây ~~!

Mọi người cũng chào hỏi lại.

Cô nương kia gặm gà, miệng toàn là mỡ, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, mắt nhìn Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, đến đây!”

Tiểu Tứ Tử chạy tới, ngồi xuống bên cạnh nàng, cười tủm tỉm chào hỏi, “Thải Thải tỷ tỷ.”

Cô nương kia vươn tay sờ đầu Tiểu Tứ Tử, kéo dài giọng nói, “Ngoan ~~~ ”

Hai người này là ai đây? Họ là hai phó tướng của Tiên phong quan Âu Dương Thiếu Chinh, hai trong Thập đại danh tướng của Triệu gia quân – Miêu Bát Thải và Tinh Minh Linh.

Miêu Bát Thải là một Miêu nữ, trong Thập đại danh tướng có hai nữ tướng quân, nàng là một trong số đó, rất dũng mãnh thiện chiến. Người đời đều nói Miêu nữ giỏi dùng cổ độc, nàng cũng không ngoại lệ, bởi vậy liền đi theo Tiểu Tứ Tử đến chỗ Công Tôn, cả ngày cùng ở chung một chỗ nghiên cứu các loại cổ trùng.

Trong Triệu gia quân, thể trạng của Tinh Minh Linh rất khôi ngô, là người cùng tộc với Phó Đường chủ Hỏa Phượng đường, thiếu niên đại lực sĩ Tang Bôn, tộc bọn họ thừa thãi đại lực sĩ, mỗi một người đều có sức lực lớn vô cùng.

Tuy rằng thể trạng Tinh Minh Linh rất lớn nhưng nhìn không hề cồng kềnh một chút nào, hắn không lỗ mãng, ngược lại còn vô cùng tỉnh táo và cơ trí. Mục đích chính khi Triệu Phổ để hắn đi theo Âu Dương Thiếu Chinh chính là, khi nào mà tên hồng mao kia chạy quá nhanh thì hắn kéo đuôi ngựa giữ hắn lại, toàn bộ quân doanh nhiều phó tướng như vậy nhưng chỉ có Tinh Minh Linh là có thể kéo lại Hỏa Kỳ Lân.

Mọi người vừa thấy lượng cơm mà Miêu Bát Thải ăn đã biết nàng chắc chắn là một kỳ nhân rồi.

Triển Chiêu rất ít khi phục người khác, ở phương diện ăn này thì càng thêm… Có điều, khi gặp gỡ vị nữ tướng quân này rồi thì hắn cũng phải có chút muốn cam bái hạ phong, lượng cơm ăn của Miêu Bát Thải đúng là kinh người, còn là ăn hoài không mập nữa chứ.

Còn với thể trạng của Tinh Minh Linh tất nhiên cũng ăn không ít, bởi vậy mỗi lần hai người bọn họ ăn cơm đều đi cùng nhau, như vậy thì sẽ không xuất hiện tình huống một người đã ăn no mà người còn lại thì vẫn đang lúng túng ăn uống. Có điều cho dù như vậy, Miêu Bát Thải vẫn ăn được nhiều hơn Tinh Minh Linh, lượng cơm nàng ăn bao nhiêu là một trong mười bí mật không có lời giải của Triệu gia quân. Nàng và Âu Dương Thiếu Chinh rõ ràng không có huyết thống ngoại tộc nhưng lại có mái tóc đỏ như lửa giống nhau, quả là làm người ta khó hiểu.

Mọi người ngồi xuống, trước tiên Triển Chiêu hỏi Tiểu Lục Tử có tin tức gì về án tử không.

Tiểu Lục Tử nói, phần lớn các thực khách đều nói mấy chuyện nhàn rỗi, hiện nay vẫn chưa phát hiện có manh mối gì hữu dụng, chờ sau khi cơm nước xong xuôi, các tửu lâu và khách điếm khác đều sẽ có một lần tập hợp tin tức thu được, đến lúc đó có tin tức gì liên quan sẽ nói cho bọn họ biết.

Triển Chiêu gật đầu nói cảm ơn, mọi người cũng đều gật đầu – Có thám tử tình báo của quân doanh phụ trách tìm hiểu tin tức giùm thực sự là có hiệu quả rất cao.

Tinh Minh Linh tò mò hỏi Triển Chiêu, “Tại sao vị Thẩm phu nhân kia lại được dàn xếp cho ở lại phủ chủ soái?”

Triển Chiêu gật đầu, “Tạm thời cho ở đó, tăng số người thủ vệ lên.”

“Ta nghĩ khả năng có người dám tiến vào phủ chủ soái hành hung không lớn lắm, mà nhỡ nàng ta tự sát thì sao?” Tinh Minh Linh hỏi.

“Chúng ta cũng đã lo nghĩ đến khả năng này.” Triển Chiêu gật đầu, “Cho nên đã cử Phi Ảnh và Đại Ảnh thay phiên nhau ở cùng nàng ta, Thần Tinh Nhi và Nguyệt Nha Nhi thỉnh thoảng cũng sẽ qua xem một chút.”

Miêu Bát Thải gật gật đầu, “Tối nay ta cũng tới ở cùng nàng, ta muốn nhìn xem ai lại muốn mạng của nàng ta.”

Tiểu Tứ Tử tò mò hỏi nàng, “Thải Thải tỷ tỷ, tỷ có biết hạ chú không nha?”

Miêu Bát Thải vui vẻ, nâng cằm nhìn Tiểu Tứ Tử, lắc đầu, “Tỷ chỉ hạ cổ hạ độc thôi, chưa từng thử hạ chú bao giờ.”

“Nếu thực sự hạ chú có tác dụng thì Nguyên soái đã chết đi sống lại mấy trăm lần rồi.” Tinh Minh Linh thuận miệng nói một câu.

Mọi người nhìn nàng trong chốc lát, sau đó cùng ngộ ra – Vô cùng có lý nha!

“Hắt xì…”

Trước cửa phòng trong viện của Công Tôn, y đang xem sách thì nghe thấy Triệu Phổ đột nhiên hắt hơi một cái.

Công Tôn vừa lật sách vừa nhìn hắn, “Những cuốn sách đó đều bám bụi rồi, muốn xem thì phải phủi hết bụi trước cái đã.”

Triệu Phổ vừa xoa mũi vừa nhìn mấy rương sách cũ ở trước mắt.

Trước đó Công Tôn đã nghiệm thi nhưng không phát hiện có gì khác thường, Thẩm Đại không trúng độc cũng không trúng cổ, còn ngoại thương hoàn toàn phù hợp với miêu tả của Thẩm phu nhân. Vì thế Thẩm Đại chắc chắn là chết ngoài ý muốn, nếu không chính là thật sự bị hạ chú.

Công Tôn không tin mấy cái tà ma ngoại đạo này, nên mới để Triệu Phổ trợ giúp một tay, mang tới một ít sách có liên quan.

Rất đúng lúc, Đổng Thiên Dực bên kia lại rất kỹ càng tỉ mỉ, hắn ghi chép lại hết về các vụ án phát sinh từ khi Hắc Phong Thành được xây dựng đến nay, còn có cả tập hợp của các truyền thuyết dân gian nữa, bởi vậy Công Tôn cũng không đi theo bọn Tiểu Tứ Tử ăn cơm mà trốn ở chỗ này xem sách, để bọn Tiểu Tứ Tử ăn xong rồi mang thức ăn về.

Triệu Phổ cũng gặp tà luôn rồi, Công Tôn không đi hắn cũng không đi, ở lại đây lật sách cùng với thư ngốc.

“Ngươi có tin tưởng không?” Công Tôn vừa lật sách vừa hỏi Triệu Phổ, “Cái câu chuyện về Huyết chú lấy một mạng đổi một mạng này đó?”

Triệu Phổ ha hả hai tiếng, vừa cầm quyển sách phủi bụi vừa nói, “Ngươi cũng là một người thành thật, làm sao có thể tin được chứ. Ngược lại thì ngươi nên ngẫm thêm một chút, nếu việc hạ chú thật sự có tác dụng tới như vậy thì đừng nói là một mạng đổi một mạng, một vạn mạng đổi một mạng, ta cũng đã trúng chiêu đến mấy lần rồi.”

Công Tôn nghĩ nghĩ, sờ cằm, “Cũng đúng, các quốc gia ở Tây Vực chắc là mời không ít Vu sư đến để hạ chú ngươi đi?”

Triệu Phổ nói, “A, cái này Thiên Dực đã từng đi thống kê qua rồi, phải có không dưới bốn năm trăm người, vì thế Vu sư tự dưng toi mạng cũng có đến trên trăm người.”

Công Tôn nghe được liền lắc đầu.

“Ân?” Triệu Phổ lật một vài trang của cuốn sách vừa mới lau sạch sẽ, hình như là phát hiện gì đó, liền vẫy tay gọi Công Tôn đến.

Công Tôn thấy vậy đi qua, gạt cánh tay Triệu Phổ ra, ghé đầu nhìn.

Nhìn một hồi lâu y vẫn không thấy Triệu Phổ có phản ứng.

Công Tôn hỏi hắn, “Nhìn chỗ nào chứ?”

Lúc này toàn bộ lực chú ý của Triệu Phổ đều bị cái gáy trắng như tuyết của Công Tôn ở trước mắt thu hút rồi, còn nhìn chỗ nào nữa? Nhìn cổ ngươi a!

Công Tôn ngửa mặt nhìn Triệu Phổ.

Triệu Phổ nhìn mặt Công Tôn chằm chằm, “Á…”

Công Tôn nheo mắt lại, nghiêng đầu – Nhìn chỗ nào vậy chứ?

Cửu vương gia cũng nheo mắt lại, theo bản năng mà nhích lên phía trước, vừa mới tiến đến trước mặt… Công Tôn đột nhiên giật giật, cái mũi cũng nhíu lại.

Cửu vương gia vừa mới kịp cảm khái một chút – Thật đáng yêu. Chỉ thấy sau đó Công Tôn tiên sinh đột nhiên ngửa mặt, sau đó, “A… Hắt xì!”

Cửu vương gia bất đắc dĩ mà nhìn Công Tôn.

Công Tôn một tay xoa mũi một tay cầm lấy tay áo lau mặt cho Triệu Phổ, còn không có ý tốt mà cười hì hì nhìn hắn.

Triệu Phổ lúc này cũng coi như đã hoàn hồn, “khụ khụ” hai tiếng rồi thu hồi tâm tình lại, quơ quơ sách trong tay, chỉ cho Công Tôn nhìn vào một đoạn ngắn ở trong đó.

Công Tôn tiến đến nhìn, chỉ thấy đoạn văn kia viết lại một chuyện lạ đã xảy ra cách đây đại khái khoảng ba năm, chuyện xảy ra ở một thôn nhỏ cách Hắc Phong Thành hơn mười mấy dặm.

Trong thôn trang kia có một người trẻ tuổi, một ngày nọ trong lúc đi lại ở bờ sông, vì né tránh một con lừa đang bị hoảng sợ nên hắn mới trèo lên cây, ai ngờ nhánh cây bị gãy, thế là té xuống đất gãy mất một chân… Mà nơi hắn ngã là chỗ nước cạn nên hắn bị rơi vào trong sông, cái chân lại gãy nên không có cách nào bơi được, cuối cùng bị chết đuối.

Khoảng hai ngày sau khi hắn chết, trong thôn lại có một vị thôn phụ qua đời, mà vì sao người này lại chết thì không ai rõ.

Nhưng rồi trong thôn lại có tin đồn rằng, thôn phụ kia đã dùng phương pháp một mạng đổi một mạng, hạ nguyền rủa với người tuổi trẻ kia.

Nguyên nhân là, vài ngày trước đó không lâu, chồng của thôn phụ kia vừa mới qua đời, ông ta chết là do ngã xuống vách núi, nhưng thôn phụ kia lại khẳng định là do người trẻ tuổi nọ thiếu tiền không thể trả nổi nên mới giết trượng phu của bà. Đáng tiếc bởi vì không có chứng cứ, quan phủ không thể kết tội hắn.

Triệu Phổ nhìn Công Tôn.

Công Tôn cầm quyển sách kia, đọc đi đọc lại mấy lần thật cẩn thận, “Cùng một dạng với nhau a!”

“Ngươi đoán xem, trong đống sách này có còn loại chuyện như vậy không?” Triệu Phổ chỉ vào mấy rương sách kia.

Công Tôn quyết định sẽ phải xem hết tất cả những cuốn sách này.

Triệu Phổ sai người đi tìm đám học sinh của trường Thái học đến giúp một tay, mọi người cùng nhau xem sách, tìm các sự kiện tử vong ngoài ý muốn trong mấy năm gần đây.

Trong Thái Bạch Cư.

Đám người Triển Chiêu vừa ăn cơm xong, thấy tiểu nhị Tiểu Lục Tử đột nhiên chạy vào, “Triển đại nhân! Ta vừa nghe được chút tin tức.”

Tất cả mọi người nhìn hắn.

“Trước kia ở Nam thành cũng đã từng xuất hiện loại chuyện giống như thế này a!” Tiểu Lục Tử nói.

“Nam thành ư?” Triển Chiêu để Tiểu Lục Tử ngồi xuống nói thật kỹ càng tỉ mỉ.

Tiểu Lục Tử nói, “Vừa rồi có một thực khách nói nhà hắn ở phía Nam thành, cách vách nhà có một cửa hàng vàng bạc, vợ của chưởng quỹ cửa hàng nọ nhân lúc tướng công mình ra khỏi nhà để vụng trộm với người khác, ai ngờ bị chưởng quỹ biết được, khi đó còn chửi cho một trận. Kết quả là vài ngày sau, người vợ kia khi rời nhà lại chết ngoài ý muốn, hai ngày sau đó nữa, chưởng quỹ kia cũng chết luôn… Mọi người lúc ấy cũng chỉ xem là chuyện ngẫu nhiên, bây giờ nghĩ lại – Có mấy chỗ không hợp lý, có lẽ đều là do Huyết chú mà ra.”

“Còn có chuyện như vậy nữa không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Nếu như nói đến những vụ việc chết ngoài ý muốn… Chắc là cũng có không ít đâu.” Miêu Bát Thải có vẻ như vừa nhớ ra cái gì đó, vuốt cằm suy nghĩ.

Tất cả mọi người nhìn nàng.

“Ừm…” Miêu Bát Thải suy nghĩ trong chốc lát, quay sang hỏi Tinh Minh Linh, “Ngươi còn nhớ chuyện xảy ra ở Tả Lộc doanh năm ngoái không?”

“Tả Lộc doanh?” Nghe vậy lỗ tai Lâm Dạ Hỏa liền dựng thẳng lên, “Quân doanh của tên Câm ư?”

Miêu Bát Thải gật đầu, “Tả Lộc doanh có một binh sĩ, họ gì ấy nhỉ?”

“Ngươi nói đến cái vụ chết người kia sao?” Tinh Minh Linh hỏi.

“Ừ.”

“Họ Chu.” Tinh Minh Linh trả lời.

“Đúng rồi!” Miêu Bát Thải nói tiếp, “Cái tên họ Chu đó bình thường rất có ý thức, làm tròn bổn phận, nhưng đột nhiên có một ngày, một bà lão tìm đến quân doanh, tố cáo rằng hắn làm nhục con gái nhà mình nên sau đó con gái bà ta mới treo cổ tự vẫn.”

Mọi người nhướng một bên mày – Còn có chuyện như vậy à?

“Há!” Hỏa Phượng bĩu môi, “Tên Câm kia chắc là muốn lột da hắn đúng không?”

“Nếu như việc đó là thật, Trâu Tướng quân đúng là sẽ chặt hắn ra thành tám khúc, có điều lúc đấy Trâu Tướng quân không ở đó, vậy nên việc này giao cho phó tướng xử lý.” Tinh Minh Linh nói, “Bởi vì lời của bà lão kia chỉ là lời nói từ một phía, nên trước tiên Tần Duyệt sai người giam tên lính kia lại, sau đó mới đi xem đúng sai thế nào.”

Tất cả mọi người gật đầu.

Tần Duyệt là phó tướng của Trâu Lương, cũng là một trong Thập đại danh tướng của Triệu gia quân, người này giống với Thẩm Thiệu Tây, hai người họ thuộc về số lượng nho tướng (tướng văn) vốn không nhiều cho lắm, hắn rất văn nhã, thậm chí có chút ôn hòa, nói chuyện chậm mất nửa nhịp.

Tần Duyệt làm thủ hạ cho Trâu Lương đúng là quá thích hợp, một người thì không nói lời nào, một người thì khi nói chuyện lại không có phản ứng, phải mất nửa canh giờ sau mới nhận được câu trả lời chắc chắn.

Có một lần Lâm Dạ Hỏa nghe hai người họ trò chuyện về quân vụ, Hỏa Phượng gấp đến độ bẻ gãy cả chân bàn, ngồi hơn hai canh giờ mà hai người này chỉ nói với nhau đúng bốn câu, mỗi câu cách nhau hơn nửa canh giờ. Đương nhiên người chịu tội nhiều nhất vẫn là Triệu Phổ, hắn muốn nghe hai người bọn họ báo cáo lại quân tình thì mệnh nhất định phải lớn một chút, nếu không sẽ phun máu ra hết.

Đừng nhìn Tần Duyệt nói chuyện chậm mà lầm, sở trường của hắn chính là tấn công chớp nhoáng, tốc độ tập kích bất ngờ khi đánh giặc phải nói là rất nhanh, phản ứng của hắn rốt cuộc là trời sinh hay là giả bộ thì cũng giống với sắc mặt của Âu Dương Thiếu Chinh ít được ra trận và sức ăn của Miêu Bát Thải, đều thuộc về một trong mười điều chưa giải thích được.

“Sau đó Tần Duyệt đã điều tra ra được chưa?” Triển Chiêu khá là để ý vấn đề này, cảm thấy nhất định phải tra ra chân tướng vụ việc, trả lại công bằng cho cô nương kia.

“Đâu có khó khăn tới mức phải điều tra a.” Miêu Bát Thải chỉ chỉ đầu mình, “Tần Duyệt vốn hay dùng kế, hắn đã thử xem có đúng là cái tên họ Chu kia gây chuyện không.”

Bạch Ngọc Đường hỏi, “Có phải hắn cho tên kia một cơ hội chạy trốn, muốn xem tên kia có chạy hay không?”

Miêu Bát Thải che miệng cười, “Nguyên lai kẻ yêu đương khi nói chuyện đều cùng một phương thức tự hỏi tự trả lời.”

Triển Chiêu nhịn cười nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường cũng không biết nói gì.

Tinh Minh Linh cười cười, “Đúng là như vậy, tiểu tử kia không những nhân cơ hội bỏ chạy mà còn làm bị thương hai lính canh khác nữa.”

Tất cả mọi người nhíu mày.

“Nếu hắn đã không làm chuyện xấu thì tại sao lại không thể đường đường chính chính ngồi chờ chứ, cũng không có ai oan uổng hắn.” Miêu Bát Thải hừ một tiếng, “Sau đó Tần Duyệt mang người đi bắt hắn, các ngươi đoán thử xem thế nào?”

Triển Chiêu suy nghĩ một chút – Phải liên hệ vụ án này với vụ án gần đây như thế nào chứ? Chẳng lẽ là…

“Hắn chết ngoài ý muốn rồi sao?” Triển Chiêu hỏi.

Tinh Minh Linh gật đầu, “Ừ! Hắn chạy đến núp vào trong một cái lò gạch, kết quả là người chuyên đốt lò gạch lại không biết, đúng lúc đó đến đốt một chút lửa…”

Tất cả mọi người chau mày.

“Lửa cháy đầy người hắn, sau đó hắn phá vỡ lò gạch chạy ra ngoài, vì quá cuống quýt muốn dập tắt lửa nên nhảy vào một cái giếng, ai ngờ lại là giếng cạn, cuối cùng thành ra chết cháy ở bên trong.” Miêu Bát Thải nói, “Lúc ấy mọi người trong quân doanh đều nói là hắn phải chịu báo ứng.”

Tất cả mọi người gật đầu.

“Sau đó, Tần Duyệt mang người đi thăm bà lão kia, vì dù nói thế nào đi nữa thì tên lính kia cũng là từ quân doanh Triệu gia quân mà ra, lại làm chuyện thương thiên hại lí như vậy, thứ nhất là phải bồi tội, thứ hai phải nhìn xem lão nhân gia có cần chiếu cố không.”

Tinh Minh Linh thở dài, “Nhưng khi đến mới biết, không tới hai ngày sau khi tên lính họ Chu kia chết, bà lão cũng đã chết, những người ở quê nhà đều cảm thấy có thể là bà ấy thương tâm quá độ, cũng không ai suy nghĩ theo hướng khác.”

Miêu Bát Thải lắc đầu, “May mắn là lúc ấy Nguyên soái không ở Hắc Phong Thành nên không biết chuyện này. Bất quá, vì việc này nên phó soái vốn tốt tính cũng phải phát hỏa, từ tướng lĩnh đến quản sự Tả Lộc doanh tất cả đều bị phạt, Hắc Phong Thành một lần nữa chỉnh đốn lại quân kỷ, ngay cả Trâu tướng quân lúc đó đang ở Khai Phong Phủ cũng bị phạt nửa năm bổng lộc.”

Lâm Dạ Hỏa nghe thế, than thở một câu, “Có quan hệ cái rắm gì với tên Câm kia chứ, tại sao ngay cả hắn cũng bị phạt.”

Tất cả mọi người bất đắc dĩ nhìn hắn – Thì ra chỉ có ngươi mới có thể khi dễ Trâu Lương còn người khác thì không cho phép đụng vào có phải không?

Triển Chiêu suy nghĩ một lúc, “Nếu như chỉ có một sự kiện này thôi thì có khả năng cũng chỉ là trùng hợp, nhưng liên hệ với vụ án lần này…”

“Đúng không? Đặt cùng một chỗ mà nghĩ lại thì quả thật quá kỳ quái.” Miêu Bát Thải nói, “Bà lão kia không có người thân, đám tang của bà đều do hàng xóm giúp đỡ lo liệu, căn nhà đó bây giờ vẫn còn, đồ vật bên trong chắc vẫn còn nguyên vẹn.”

“Cho nên nếu như năm đó bà ấy cũng hạ Huyết chú… Thì có thể sẽ để lại đầu mối gì đó.” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu gật đầu, “Chúng ta ăn xong rồi cùng đi xem thử đi!”