Q.1 - Chương 14: Âm Mưu Tiềm Ẩn
24/06/2018
Trong lều chủ soái Triệu gia quân, Triệu Phổ chắp tay sau hông, đứng ở phía trước bàn cát.
Trên bàn cát là hình mô phỏng địa hình vùng núi Bình Chung, sông Bình Xuyên cùng sông Chung Xuyên dùng hai sợi tơ tằm màu trắng làm ranh giới mô tả… Ngăn cách phía trước cửa thành Bình Chung.
Triệu Phổ đứng ở trước bàn cát đã được một lúc, hắn không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm bàn cát đến ngẩn người, cái hắn đang nhìn chính là hai sợi tơ tằm màu trắng kia.
Lúc này, có tiếng bước chân truyền đến.
Triệu Phổ nhìn ngoài cửa, thấy không có ai, lên tiếng nói, “Trễ như vậy mà còn chưa ngủ hả?”
Chỉ trong chốc lát, từ cửa lều trại, Tiêu Lương ló đầu vào nhìn hắn thăm dò, cười hì hì.
Triệu Phổ ngoắc ngoắc ngón tay với nhóc. Tiểu Lương Tử liền chạy tới bên cạnh, sau đó nhìn lên trên bàn cát.
“Còn chưa ngủ mà đã dậy rồi?” Triệu Phổ hỏi Tiêu Lương.
Tiểu Lương Tử nói, “Lúc đầu con vẫn ngủ, nhưng khi phóng tên lệnh thì tỉnh lại, con giúp Cận nhi che tai.”
“Tiểu Tứ Tử còn ngủ sao?” Triệu Phổ hỏi.
“Vâng.” Tiểu Lương Tử gật đầu.
Triệu Phổ vươn tay xoa đầu nhóc, “Hiện tại ngươi nên đi ngủ, cẩn thận kẻo không phát triển được chiều cao đấy!”
Tiểu Lương Tử gãi gãi đầu, hỏi Triệu Phổ, “Sư phụ, người đang làm gì vậy?”
Triệu Phổ nhìn cái bàn cát kia mà bĩu môi.
“Người muốn tấn công núi Bình Chung ạ?” Tiểu Lương Tử kinh ngạc.
“Ngươi cảm thấy núi Bình Chung khó đánh sao?” Triệu Phổ hỏi lại Tiêu Lương.
“Ưm…” Tiểu Lương Tử bò lên ghế, cẩn thận nhìn lại thêm một lần nữa, lắc đầu, “Không thích hợp để đánh.”
“Hửm, nói ta nghe một chút.” Triệu Phổ chắp tay sau hông, bước từng bước thong thả trong trướng, đợi Tiêu Lương nói.
“Thành Bình Chung có lưng dựa vào núi, trước mặt là nước, lại thêm có lá chắn thiên nhiên, với lại đây còn là chỗ bồn địa.” Tiểu Lương Tử nói, “Theo như bình thường thì sách lược tốt nhất để hạ được những tòa thành nằm tách biệt như vậy chính là vây khốn, nhưng núi Bình Chung không thiếu nước cũng không thiếu lương thực, còn có núi rừng, chắc chắn cho dù có bị bao vây thì cũng không chết được. Diện tích bồn địa quá lớn, vì vậy tấn công từ xa cũng không được. Như lời binh lính thăm dò nói, dòng nước chảy nhanh, khi qua sông mà bị đánh lén toàn quân rất dễ bị diệt. Địa thế núi vùng Bình Chung lại rất phức tạp, toàn là rừng rậm, không thích hợp để đại quân tiến vào, cổng thành Bình Chung lại cao, dễ thủ khó công.”
Tiểu Lương Tử nói xong, nhìn Triệu Phổ.
Triệu Phổ mỉm cười.
Tiểu Lương Tử rất vui, còn đang đắc ý, chợt nghe Triệu Phổ nói, “Núi Bình Chung không khó đánh một chút nào đâu.”
Nét mặt Tiểu Lương Tử liền suy sụp, gãi gãi đầu, “Không khó đánh ạ…”
Triệu Phổ nói, “Ngươi đọc sách nhiều là tốt, nhưng đừng quá giống bọn Bao Duyên, một đám thư ngốc chỉ biết đọc sách đến hồ đồ, muốn đánh phải ra trận hoặc là phải cùng với đám tướng lĩnh lăn lộn trong quân trại, biết không hả?.”
Tiểu Lương Tử gật gật đầu, “À…”
“Vậy phải đánh như thế nào?” Tiểu Lương Tử tò mò hỏi.
“Gần đây gió thổi theo hướng nào?”
“Trời lạnh, gió thổi hướng Tây Bắc.” Tiểu Lương Tử liếc nhìn phương hướng lá cờ đang bay bay bên ngoài, trả lời.
“Trời khô hanh hay ẩm ướt?” Triệu Phổ hỏi tiếp.
“Ừm, rất khô ráo.” Tiểu Lương Tử cũng rất thông minh, hỏi Triệu Phổ, “Sư phụ, người muốn dùng hỏa công? Nhưng nỏ và tên chưa chắc đã bắn được tới Bình Chung thành a! Hơn nữa Bình Chung thành phía trước có hai con sông lớn, tất nhiên không thiếu nước…”
Triệu Phổ nhìn hắn nở nụ cười, “Ngươi dùng đầu óc mà suy nghĩ một chút, đã từng gặp qua vụ cháy nào chưa?”
“Gặp qua rồi a!” Tiểu Lương Tử gật đầu.
“Ta hỏi ngươi, bình thường nếu bị chết cháy, thì sẽ chết như thế nào?” Triệu Phổ hỏi nhóc.
“Chết cháy ư…” Tiểu Lương Tử nói xong, trừng mắt, ngẩng đầu nhìn Triệu Phổ, “Không đúng, trước đó sẽ bị sặc khói mà chết.”
Triệu Phổ nhíu mày, “Nhược điểm lớn nhất của bồn địa, chính là sương khói tan rất chậm.”
Tiểu Lương Tử hít một hơi, “Vậy phải làm thế nào…”
“Trên núi Bình Chung thảm thực vật rậm rạp, nếu gây ra một vụ cháy thì khi gió Tây Bắc thổi qua, toàn bộ sương khói đều sẽ vây quanh bồn địa Bình Chung, người ở Bình Chung thành nếu không chạy ra ngoài, sẽ bị sặc chết ở bên trong.” Triệu Phổ nói, “Có trốn cũng không được.”
“Sư phụ…” Tiểu Lương Tử dẩu môi, “Dùng biện pháp này thì sẽ thắng, nhưng sao con cảm thấy đê tiện quá? Thành Bình Chung toàn là dân chúng vô tội, người ta lại không có chọc đến chúng ta!”
Triệu Phổ gật đầu, hỏi lại hắn, “Ai nói ta muốn làm như vậy?”
Tiểu Lương Tử sửng sốt, nghiêng đầu, “Người không làm như vậy?”
Triệu Phổ lại nhìn thoáng qua bàn cát kia, “Ta sợ có người khác sẽ làm như vậy!”
Tiểu Lương Tử cả kinh, “Có người khác muốn làm ư?”
“Tấn công thành Bình Chung một chút cũng không khó.” Triệu Phổ nhíu mày, “Cái khó chính là… Một khi thành Bình Chung bị người ta dùng loại phương pháp này công kích, thì phải dùng cách gì để có thể cứu toàn bộ người trong thành?!”
“Con có biện pháp!” Tiểu Lương Tử vỗ tay một cái, “Chúng ta phái người đi thủ bên ngoài núi Bình Chung giúp họ?”
Triệu Phổ thở dài, nhìn Tiểu Lương Tử.
Tiểu Lương Tử cong quai hàm, “Lại không đúng ạ?”
“Nếu vây ở ngoài núi Bình Chung, khi núi bị phóng hỏa, toàn bộ khói đều bị gió Tây Bắc thổi lên trời, ngươi còn cảm thấy đám khói này sẽ leo núi, sau đó trèo đèo lội suối tiến vào Bình Chung thành?” Triệu Phổ vươn tay chọt ót nhóc, “Động não đi, đừng chỉ dùng cơ bắp.”
Tiểu Lương Tử vỗ đầu, “Sư phụ, người cảm thấy… trên ngọn núi Bình Chung sẽ có người phóng hỏa a?”
Triệu Phổ gật gật đầu.
Tiểu Lương Tử mở to hai mắt, “Nếu phóng hỏa thì không phải người bên mình cũng…”
Triệu Phổ đột nhiên dừng bước lại, hỏi Tiểu Lương Tử, “Có biết vì sao ta lại nghĩ đến chuyện sẽ có người phóng hỏa?”
Tiểu Lương Tử lắc đầu, tâm nói, trên đời này có mấy ai có khả năng đoán được người đang nghĩ cái gì a?
Triệu Phổ nói, “Còn nhớ những con quạ nhiều màu không?”
Tiểu Lương Tử gật đầu.
“Những con quạ màu rất giống với cá ở Ánh Tuyết Cung.” Triệu Phổ nói tiếp.
Tiểu Lương Tử tiếp tục gật đầu.
Triệu Phổ xoay người, tiến đến trước mặt Tiểu Lương Tử, thấp giọng nói, “Ngươi có biết Ánh Tuyết Cung là một nơi vĩnh viễn sẽ không bao giờ cháy không?”
Tiểu Lương Tử kinh ngạc, “Thật sao?”
Triệu Phổ gật đầu, “Lần trước khi đi Ánh Tuyết Cung, trong lúc ăn cơm chúng ta có tán gẫu cùng Bạch phu nhân về quá trình khởi công xây dựng, năm đó đám thợ thủ công xây dựng nên tòa cung điện này đã thoa lên đó một lớp dầu sơn mài rất đặc biệt, có lớp sơn mài ấy thì cho dù dùng lửa đốt, phòng ở Ánh Tuyết Cung tuyệt đối cũng không cháy.”
Tiểu Lương Tử sờ sờ cằm, “Con hình như đã từng nghe qua… Chẳng lẽ nguyên nhân khiến những con cá kia đổi màu, là vì nước sơn mài đó tự nhiên chảy vào hồ sao?”
“Suy nghĩ tiếp.” Triệu Phổ dẫn dắt cho Tiểu Lương Tử, để nhóc tự hỏi.“Quạ màu ở núi Bình Chung có tính chất giống cá ở Ánh Tuyết Cung, chứng tỏ đám quạ này đã nhiễm nước sơn mài… Hoặc là, uống nước có chứa chất sơn mài…” Tiểu Lương Tử được Triệu Phổ dẫn dắt liền tiếp tục phát triển suy nghĩ theo chiều hướng này, “Những con quạ đen này đều từ trong núi bay ra, nói cách khác hẳn là có người ở trong núi này dùng nước sơn mài để phòng cháy thứ gì đó…”
Nói tới đoạn này, Tiểu Lương Tử há to miệng, “Bởi vì có người muốn phóng hỏa! Nhưng phóng hỏa ở sau núi Bình Chung sẽ bị ngộp khói mà chết! Cho nên để tự bảo vệ mình, tránh ở trên núi tất nhiên sẽ càng an toàn. Mà vì sợ bị đám cháy gây hại, cho nên mới tìm một chỗ trốn ở trên núi rồi dùng loại nước sơn này phòng hỏa?!”
Triệu Phổ vươn tay, đem một lá cờ nhỏ cắm ở lưng chừng sườn núi Bình Chung, chỗ đó là vị trí tránh gió, “Hẳn là gần ngay bên này!”
“Vậy chẳng phải là không ổn rồi sao!” Tiểu Lương Tử nóng nảy, “Phải làm sao đây sư phụ? Núi Bình Chung có hơn mười vạn người, hơn nữa bọn Công Tôn tiên sinh còn đang ở bên trong!”
“Nếu như chuyện này thật sự xảy ra, chỉ có ba phương pháp có thể giải vây núi Bình Chung.” Triệu Phổ vươn ra ba ngón tay, nói, “Thứ nhất… ngày phóng hỏa gặp mưa to, mùa hè sau giờ Ngọ thường hay có mưa to tầm tã, tốt nhất là cơn mưa kéo dài ba ngày, có thể dập tắt lửa trên núi!”
Tiểu Lương Tử nhăn mặt lại, vươn tay giúp Triệu Phổ gập một ngón lại, bây giờ chỉ còn lại hai ngón, “Con lớn lên ở Tây Vực, đừng nói con, cha con phỏng chừng cũng chưa từng thấy mưa tầm tã suốt ba ngày liên tục! Cho dù để Cận nhi ôm má vỗ tay cầu mưa cũng cầu không được nhiều đến vậy, chiêu thứ hai là gì?”
Triệu Phổ mỉm cười, “Thay đổi hướng gió.”
Tiểu Lương Tử há to mồm, “Hả?”
“Không khác lắm so với Khổng Minh năm đó.” Triệu Phổ dùng hai đầu ngón tay búng ót Tiểu Lương Tử, “… Mượn gió Đông.”
Tiểu Lương Tử xoa ót, “Nhưng gió Đông đâu phải do Khổng Minh tiên sinh mượn tới, là do tính ngày mới ra đấy chứ, chúng ta cho dù có thể tính chuẩn ngày gió thổi, đối phương cũng không nhất định sẽ động thủ vào ngày đó nha!”
Triệu Phổ gật đầu, quơ quơ một ngón tay với Tiêu Lương.
“Cho nên bây giờ chỉ còn lại một biện pháp cuối cùng?” Tiêu Lương ngẩng mặt lên hỏi Triệu Phổ, “Là biện pháp gì ạ?”
“Bất luận là ai phóng hỏa.” Triệu Phổ trả lời, “Chỉ cần tóm được hắn trước khi hắn động thủ.”
Tiểu Lương Tử gật đầu, “Đúng a…”
Triệu Phổ tiếp tục nhìn bàn cát.
Tiểu Lương Tử đi theo phía sau hắn, tò mò hỏi, “Sư phụ, sao người cứ nhìn chằm chằm vào sông Bình Xuyên thế?”
Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhóc một cái, “Nếu núi Bình Chung có gian tế, vạn nhất xảy ra nội loạn thì chúng ta phải tìm cách trợ giúp…”
“Vâng!” Tiểu Lương Tử gật đầu, “Người của chúng ta vẫn còn đang ở bên trong! Tất nhiên ta phải đưa họ ra!”
Triệu Phổ gật đầu, đưa cho Tiểu Lương Tử một lá cờ nhỏ màu đen, “Coi như đây là mười vạn binh mã, ngươi thử suy nghĩ thử xem trận này phải đánh như thế nào?”
…
Tại Hoàng cung thành Bình Chung, trong mộ của Lan Khắc Tĩnh Đạc.
Sau khi tiến vào mộ thất, Công Tôn tuy rằng rất muốn hỏi làm sao Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường có thể truyền đạt cho nhau, nhưng lúc này thời gian gấp gáp… Y đành phải tạm thời gác lại nghi hoặc trong lòng, xem bệnh cho Lan Khắc Tĩnh Đạc trước đã.
Sau khi bắt mạch cho lão hoàng đế, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nghe Công Tôn nói ra hai chữ, “Có thể cứu chữa(*).”
(*) Hai chữ ở tiếng Trung nhưng dịch ra bốn chữ ở tiếng Việt.
Hai người trong lòng thở phào một tiếng… Cuối cùng cũng có thể yên tâm!
Công Tôn mở hòm thuốc nhỏ ra, đầu tiên lấy ra một lát gỗ mỏng, nhỏ, dài, đưa cho Bạch Ngọc Đường, nói, “Giúp ta đông lạnh nó trước đi, sau đó nghiền thành bột phấn.” Vừa nói vừa lấy ra một cái chén nhỏ, “Thuốc bột nghiền rồi thì để trong bát.”
Bạch Ngọc Đường nhận lấy, yên lặng làm theo chỉ dẫn của Công Tôn. Triển Chiêu tò mò hỏi, “Đây là cái gì?”
Công Tôn mỉm cười, nhìn hai người, nháy mắt mấy cái, “Kim ti linh (*)!”
(*) Đã xuất hiện trong Long Đồ Án.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều hiểu được — Chẳng trách Công Tôn dám đảm bảo có thể giữ được mạng sống cho Lan Khắc Tĩnh Đạc! Làm sao mà quên được? Dùng kim ti linh có thể kéo dài sinh mệnh nha!
Bạch Ngọc Đường đưa chén thuốc bột đã nghiền xong cho Công Tôn… Mãi đến lúc này, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mới hiểu được vì sao miếng gỗ này lại được xưng là “Kim ti linh”… Ai nha! Nghiền thành phấn xong đúng là giống như một chén bột vàng!
Công Tôn dùng nước hòa thuốc bột ra, cho Lan Khắc Tĩnh Đạc uống.
Cái gọi là tiên đan thần dược chính là loại thuốc vừa uống liền thấy hiệu quả…
Lan Khắc Tĩnh Đạc vừa uống bát dược này xong, lồng ngực lập tức phập phồng hơi thở, hoàn toàn khác biệt với trạng thái sống dở chết dở lúc trước, mà trên mặt gã và da dẻ trên người, ngoại trừ có chút huyết sắc đã xuất hiện ở ngoài thì một vài chỗ còn hiện ra mấy dấu màu xanh.
Triển Chiêu tò mò, “Mấy cái này là bớt sao?”
Công Tôn lắc đầu, “Là ban độc.”
“Hắn bị trúng độc?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Công Tôn gật đầu, lấy kim châm ra giúp Lan Khắc Tĩnh Đạc khử độc, “Trên người hắn có hai loại độc, một loại là cấp tính, một loại là mãn tính.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái, đồng thời hỏi, “Hai loại độc ư?”
Công Tôn cười, “Hai loại độc và độc tính của nó đã xâm nhập từ rất lâu, nhưng một phần vì xảy ra sự xung đột giữa hai loại độc nên mới có hiện tượng hắn hay ngất xỉu.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, đều gật đầu đã hiểu.
Khoảng chừng nửa canh giờ sau, không biết Công Tôn đã lấy ra bao nhiêu châm, tóm lại là Lan Khắc Tĩnh Đạc bị y châm thành con nhím… Mà mấy chỗ có ban màu xanh trên người gã cũng bắt đầu biến mất, mấy chục cái kim châm dần dần biến thành màu sắc xanh tím.
Công Tôn xoa xoa cổ, “Chờ một lát nữa, khoảng tầm nửa canh giờ sau thì độc sẽ được giải hoàn toàn.”
Triển Chiêu hỏi Công Tôn, “Tạo sao gã lại trúng tới hai loại độc?”
Công Tôn mỉm cười, “Các ngươi biết chuyện này chứng minh cho điều gì không?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật gật đầu.
“Nếu không phải có người cố ý làm như vậy, thì tức là đã có tới hai người hạ độc gã?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Hơn nữa cái người hạ độc này, hẳn là không biết gã còn trúng một loại độc khác?” Triển Chiêu hỏi.
Công Tôn gật đầu.
“Hai loại độc dược này đều sẽ dồn Lan Khắc Tĩnh Đạc vào chỗ chết?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Loại thứ hai đúng là vậy! Nhưng loại thứ nhất thì không phải!” Công Tôn nói, “Lan Khắc Tĩnh Đạc cũng coi như mạng lớn, gã bị trúng độc mãn tính trước, loại độc này sẽ không lấy mạng của gã nhưng sẽ khiến cho thân thể của gã suy yếu, sức phán đoán sẽ chậm lại, sinh ra các ảo tưởng, mất ngủ, hay lo âu… Mà loại độc thứ hai lại chính là kịch độc! Kiến huyết phong hầu (gặp máu là phát tác), ăn vào sẽ chết ngay lập tức!”
“Nhưng gã không chết a!” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng không hiểu.
“Bởi vì vừa khéo, hai loại độc này lại xung đột lẫn nhau, cho nên sau khi trúng phải, đã tự triệt tiêu bớt một phần!” Công Tôn nói, “Nên mới tạo thành hiện tượng ngất xỉu.”
“Mệnh lão già này coi như vẫn chưa hết.” Triển Chiêu nghĩ nghĩ, “Kẻ hạ độc mãn tính rất có thể chính là Tư Minh đúng không?”
“Ta cũng cảm thấy vậy, loại thứ nhất là vu độc, vô cùng hiếm thấy.” Công Tôn nói, “Rất phù hợp với loại người như Tư Minh, hắn muốn khống chế Lan Khắc Tĩnh Đạc chứ không muốn mạng của gã.” Công Tôn nói còn chưa dứt lời, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đột nhiên nhìn ra phía cửa lớn.
Công Tôn nhanh chóng ngậm miệng lại, mở to hai mắt nhìn.
Bạch Ngọc Đường lướt qua cây cầu đỏ, đến cổng đại môn, nghiêng tai nghe ngóng ngoài cửa.
Triển Chiêu thấp giọng hỏi Công Tôn, “Còn mất bao lâu nữa?”
Công Tôn nhìn tình huống của Lan Khắc Tĩnh Đạc, “Nửa canh giờ! Thời gian này không thể để gián đoạn giữa chừng!”
Chỉ thấy lúc này, Bạch Ngọc Đường bắt đầu nhìn lên trên, sau đó ném cho Triển Chiêu một ánh mắt ra hiệu.
Triển Chiêu vọt người nhảy lên một cây cột cao cao, sau đó lại nhảy đến lối vào. Sau đó nữa, chỉ thấy y đột nhiên duỗi tay…
Chợt từ bên ngoài truyền đến một tiếng “ai nha”.
Triển Chiêu kéo lấy cổ áo người đó, từ cửa nhỏ kéo vào trong phòng…