•••
“Vậy ra đây là Hồ Tộc ở thế giới này sao?”
Thiên Long vừa nhìn hai hồ ly đang an giấc bên dưới gốc cây thì thầm nghĩ.
“Hồ Tộc bình thường sinh sống ở Sâm Lâm Lục Địa! Tại sao lại xuất hiện ỏ nơi này?”
Trên vai Thiên Long, Mộc Huyền lên tiếng nói.
Hồ Tộc là chủng tộc thuộc một nhánh nhỏ của Thú Tộc, sau khi đã hóa hình thì gọi là Thú Nhân. Bình thường cư dân của Thú Tộc thường sinh sống ở Sâm Lâm Lục Địa. Nay lại gặp được Hồ Tộc ở Bắc Hải Lục Địa, thấy bình thường mới là chuyện lạ.
“Có lẽ là bị người ta đuổi bắt, hòng bắt về làm nô lệ!”
Thiên Long trầm giọng nói. Theo một số thông tin mà Hạ Lôi để lại thì tại Thiên Huyền Tinh Cầu này sẽ có một số quốc gia đi theo tư tưởng Nhân Tộc là chủng tộc đứng đầu, xem thường các chủng tộc khác. Từ đó xuất hiện một số thương nhân, thậm chí cả quý tộc có sở thích săn bắt người của chủng tộc khác đem đi bán.
Ngoài ra thì còn có những tù nhân từ các quốc gia mang trọng tội nhưng chưa đến mức phải tử hình hay thậm chí là tù nhân chiến tranh thì đều không thoát khỏi số phận trở thành nô lệ, thành hàng hóa để người khác tùy ý đem ra tranh giành.
“Haizzz! Nếu sự thật là vậy thì hai người này chắc hẳn đã trải qua khá nhiều bi kịch đi!”
Thiên Long thầm thở dài. Hắn cảm thấy thương cảm cho hai hồ ly được hắn cứu này.
“Thôi! Trước tiên cứ đi nghỉ ngơi cái đã!”
Đương nhiên trời đã chuyển tối nên Thiên Long cũng đã sớm buồn ngủ. Chưa kể đến khi nãy hắn còn vận dụng Ma Lực để trị thương cho hồ ly mẹ khiến hắn cũng gần kiệt sức rồi.
Thiên Long lấy từ nhẫn trữ vật ra một tấm vải lớn có thể chống thấm nước. Mặc dù không biết ở nơi này làm ra thứ này như thế nào nhưng có nói rằng thứ này không khác gì một tấm vải chuyên dùng để làm lều và áo mưa thời hiện đại.
“Xong! Giờ thì đi ngủ thôi!”
Thiên Long sau một hồi dựng lều thì cuối cùng cũng đã hoàn thành. Sau đó thì hắn nhanh chóng đi vào bên trong và ngủ thiếp đi.
Sáng ngày hôm sau.
Khi mà ánh mặt trời đã lên đến gần đỉnh đầu.
“Ưm...”
Thiên Long trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, mắt nhắm mắt mở tỉnh dậy.
“Hửm...Có thứ gì đó mềm mềm!”
Thiên Long vẫn còn đang trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê thì tay hắn cảm nhận được thứ gì đó mềm mềm và còn đàn hồi.
Trong đầu hắn dần hiện ra suy nghĩ gì nhưng lập tức quăng nó đi. Bởi ở đây ngoài hắn ra thì còn có ai.
“Ai đây?”
Thiên Long quyết định ngồi dậy và xem thử rốt cuộc là ai. Vừa bật dậy thì hắn liền khá hoảng hồn.
Bởi trước mặt hắn là một nữ tử với mái tóc mà hồng dài dọc theo đường cong mê người của nữ nhân. Và cái đáng nói là nàng không một mảnh vải che thân.
Do không có một mảnh vải che thân nên làn da trắng mịn của nàng lộ ra, bộ ngực cũng cỡ D cup chứ chả nhỏ, theo đó hai vị trí mẫn cảm của bộ ngực cũng hiện ra trước mặt Thiên Long.
Bên dưới là cặp mông to tròn có thể mê hoặc bất cứ nam nhân nào. Và tại đó còn có chín chiếc đuôi, bên trên đầu chính là đôi tai dài.
“Hồ ly?”
Thiên Long khá nhíu mày khi nhìn tổng quan cơ thể của nữ tử. Nàng có một số điểm y hệt với hồ ly mẹ mà hôm qua hắn cứu.
“Ưm...”
Trong lúc Thiên Long còn chưa hoàn hồn thì nữ hồ ly đã dần mở mắt tỉnh dậy.
“Phu quân! Chàng dậy sớm vậy?”
Nữ hồ ly vừa dụi mắt vừa nhìn Thiên Long nói.
“Phu quân?”
Thiên Long ánh mắt trợn tròn như không thể tin vào những gì vừa nghe. Hắn trở thành phu quân của nàng từ khi nào?
“Cô nương à! Tại hạ có quen biết cô nương đâu mà cô nương gọi ta là phu quân?”
Thiên Long nhàn nhạt nói.
“Không! Ngay khi chàng cứu ta cùng Tiểu Mỹ thì ta đã xem chàng là phu quân của ta rồi!”
Nữ hồ ly lắc đầu nói.
Thiên Long nghe vậy thì khá là sốc. Chỉ là tiện tay cứu thôi mà, có cần thiết phải lấy thân báo đáp như vậy không.
“E hèm! Ta và cô nương đến tên nhau còn chưa biết thì gọi ta phu quân có chút hơi quá nhanh a!”
“Với lại cô nương nên tìm đồ để mặc a!”
Thiên Long quay mặt sang hướng khác nói. Ngay khi nữ hồ ly tỉnh dậy thì cả cơ thể nàng đã bị hắn nhìn sạch rồi, chỉ còn nơi thần thánh kia là chưa nhìn qua mà thôi.
“Vâng!”
Nữ hồ ly cũng vâng lời mà làm theo.
“Phù!”
Thiên Long thấy vậy thì thở phào một hơi.
Ngay khi Thiên Long đã bình tĩnh trở lại thì từ bên ngoài, tiểu hồ ly ngày hôm qua chạy đến, nhảy vào lòng hắn.
“Vậy ra tên của ngươi là Tiểu Mỹ!”
Thiên Long vừa ôm Tiểu Mỹ vào lòng, vừa vuốt ve cái đầu của Tiểu Mỹ.
Tiểu Mỹ không phản kháng khi hắn nựng mà ngược lại còn thích thú, cái đầu nhỏ dụi dụi vào ngực hắn.
“Xem ra Tiểu Mỹ đã xem chàng thành Phụ Thân của nàng rồi!”
Từ đằng xa, nữ hồ ly bước lại gần, nở ra nụ cười nói.
“Vậy sao? Mà ta còn chưa biết tên của cô nương đấy?”
Thiên Long đương nhiên sẽ không vì một chút câu nói mà đã xem nàng thực sự là lão bà của hắn. Chỉ duy nhất trường hợp của Hạ Song Nguyệt là hắn đáp ứng di nguyện của Hạ Lôi mà thôi.
“Thiếp tên Hồ Vũ Sương, là người của Hồ Tộc!”
Hồ Vũ Sương bình tính đáp.
“Hồ Tộc chẳng phải là ở Sâm Lâm Lục Địa sao? Sao bỗng nhiên lại ở Bắc Hải Lục Địa?”
Thiên Long bắt đầu dò hỏi lý do mà Hồ Vũ Sương có mặt ở nơi này.
“Đúng là Hồ Tộc vốn là ở Sâm Lâm Lục Địa! Thiếp có mặt ở nơi này là vì Tiểu Mỹ!”
Hồ Vũ Sương cười nói, ánh mắt hiền hòa nhìn lấy Tiểu Mỹ đang trên tay của Thiên Long.
“Tiểu Mỹ bị thương nhân bắt cóc đem đến đây và Hồ cô nương đuổi theo để cứu lại!”
“Sau đó vì lực lượng bên kia quá đông dẫn đến Hồ cô nương bị bọn chúng đuổi theo, thậm chí là giao tranh để làm chính bản thân bị thương!”
Thiên Long trầm giọng đưa ra suy đoán của bản thân.
Hồ Vũ Sương nghe vậy thì thầm chấn kinh. Nàng chỉ vừa mới nói ra có chút thông tin mà Thiên Long đã đoán ra được gần như toàn bộ câu chuyện rồi.
Hồ Vũ Sương định nói điều gì thì Thiên Long đã lên tiếng, thanh âm lạnh nhạt nói:
“Núp cũng lâu rồi đấy! Nghe lén cũng không phải là chuyện tốt đâu!”
“Muốn tự ra hay để bổn công tử lấy các ngươi làm bao cát cho bổn công tử luyện kiếm?”
Đương nhiên Thiên Long vốn đã cảm ứng được có vài khí tức lạ vây quanh cái lều của hắn rồi.
Bốp Bốp
Đáp lại Thiên Long chính là một tràng vỗ tay, theo đó là khoảng 5 6 thân ảnh từ những cái cây xung quanh lều bước ra.
“Quả không hổ là anh hùng xuất thiếu niên! Ngươi có thể cảm ứng được chúng ta mặc dù chúng ta đã trốn rất kỹ!”
Một tên nam tử với cơ thể cường tráng bước ra, gương mặt có một vết xẹo nằm ở mắt trái, trên thân là vài vết xẹo do kiếm để lại.
“Ây da! Cái này thì ta không nhận nổi đâu!”
Thiên Long lắc đầu nói. Đương nhiên cái trình độ ẩn cấp chưa đạt đến cấp A thì việc bị Thiên Long phát hiện chỉ là trò còn nít.
“Nhưng mà dám theo dõi bổn công tử thì chưa có ai đủ gan để làm như các ngươi đâu! Bổn công tử có lời khen đấy!”
Thiên Long cười lạnh nói.
“Vị huynh đài nói quá rồi! Chúng ta cũng chỉ là đi theo ả hồ ly kia mà đến đây thôi! Nếu huynh đài không phiền thì có thể tránh ra một bên để chúng ta làm việc!”
Tên nam tử cười nói. Hắn tưởng Thiên Long chỉ là tình cờ quen biết với Hồ Vũ Sương nên trong lòng chỉ muốn bắt hai mẹ con Hồ Vũ Sương về để lãnh thưởng.
“Nếu vậy thì không được rồi! Nàng đã ngủ với ta một đêm a! Thân là nam nhân thì ta phải chịu trách nhiệm chứ!”
Thiên Long trung ra một vẻ mặt chính nhân quân tử nói.
“Haha! Vị huynh đài này thật có nghĩa khí! Bất quá nếu chúng ta trao đổi thì như thế nào?”
Tên nam tử nhìn Thiên Long khá giống với một vị công tử có địa vị nên muốn thử làm một cuộc giao dịch với Thiên Long.
“Giao dịch gì?”
Thiên Long giả ngu hỏi. Đương nhiên trong lòng là cười lạnh, thầm nghĩ:
“Ngươi có thể mang đến cho ta giao dịch gì chứ?”
“Chúng ta giao dịch hai người đó lấy 10 đồng Bạc!”
Tên nam tử đưa ra giá cho Thiên Long.
“Không! Sương Nhi đẹp như vậy mà chỉ có 10 đồng Bạc! Không giao dịch!”
Thiên Long bực bội nói, hai tay khoanh trước ngực.
“Vậy thì 20 đồng Bạc, thế nào?”
Tên nam tử bắt buộc phải lên giá.
“5 đồng Bạch Kim! Thành giao hoặc không bao giờ!”
Thiên Long ra giá cực cao đối với đám người.
Đám người lưỡn lự một hồi thì cắn răng nói:
“Thành giao!”
“Tiền trước người sau!”
Thiên Long thấy vậy thì trong lòng cười lạnh.
“Đây! Cầm lấy!”
Tên nam tử từ nhẫn trữ vật lấy ra một cái túi to đưa cho Thiên Long.
Thiên Long cũng mở ra mà kiểm tra.
Sau một hồi thì Thiên Long nở ra nụ cười nói:
“Đã đủ!”
“Vậy thì công tử có thể giao người được rồi chứ?”
Tên nam tử cười nói, xoa xoa hai bàn tay.
“Tất nhiên!”
Thiên Long cười đáp. Nhưng câu sau khiến đám người như sét đánh ngang tai.
“Người mà ta giao chính là mạng của các ngươi!”
Không cho đám người kịp phản ứng, Thiên Long đã thi triển Vô Ảnh Kiếm Pháp với tốc độ nhanh nhất về phía đám người.
Xoẹt Xoẹt Xoẹt
Chỉ trong chưa đầy 5 phút, đám người đều bị Thiên Long trảm đôi cơ thể, không còn chút sinh mệnh nào.
“Hừ! Bổn công tử chưa bao giờ làm giao dịch với lũ súc sinh!”
Thiên Long ánh mắt lạnh băng nhìn về đống xác của đám người.
“Công tử bớt giận!”
Mộc Huyền cảm nhận được tâm tình phẫn nộ của Thiên Long thì bay ra khuyên bảo nói.
“Dù sao thì ở nơi này cũng có thương nhân tốt thương nhân xấu a!”
Mộc Huyền vội vàng nói.
Đương nhiên Thiên Long biết điều này, bất quá hành động bắt cóc thì hắn chịu không được.
“Được rồi! Hy vọng là mấy tên bắt cóc đừng có mà gặp ta!”
Thiên Long trầm giọng nói. Dù sao hắn cũng không ngại ra tay với tên đó.
“Mà nếu mấy tên này có thể ra giá cao đến vậy thì chắc tên chủ của bọn chúng cũng khá giàu a!”
“Mà chết! Ta quên mất hỏi chủ nhân của chúng rồi!”
Thiên Long gãi đầu nói. Manh mối duy nhất lại bị hắn tự tay giết đi. Đúng là tự bóp bản thân mà.
“Công tử có thể hỏi Hồ Vũ Sương mà!”
Mộc Huyền lên tiếng đáp.
“Cũng đúng!”
Thiên Long ánh mắt lóe lên hình đồng tiền, nhìn chăm chăm vào Hồ Vũ Sương.
“Phu...Phu quân! Có chuyện gì vậy?”
Hồ Vũ Sương cảm nhận được sắp có chuyện chẳng lành.
“Nàng xem ta là phu quân đúng không?”
Thiên Long chạy đến, hai tay bắt lấy vai của Hồ Vũ Sương, ánh mắt nhìn thẳng nàng nói.
“Ừm...ừm! Có chuyện gì sao phu quân?”
Hồ Vũ Sương ngượng ngùng đáp.
“Ta muốn nàng dẫn ta đi đến chỗ tên thương nhân kia!”
Thiên Long nhàn nhạt đáp.
“Chàng ấy muốn đi trút giận cho mình và Tiểu Mỹ?”
Hồ Vũ Sương trong lòng thầm nghĩ. Bởi vừa nãy chứng kiến thái độ phẫn nộ của Thiên Long, kết hợp thêm lời vừa nãy thì nàng đoán là hắn đi tìm tên thương nhân để trút giận.
“Ừm! Để thiếp dẫn chàng đi!”
Hồ Vũ Sương gật đầu đồng ý nói.
Thiên Long nghe vậy thì tâm trạng vui vẻ lên hẳn, trong lòng thầm nghĩ:
“Tiền! Bổn công tử đến đây! Haha!”
“Đi thôi!”
Thiên Long nén lại kích đông, mặt nghiêm túc nhìn Hồ Vũ Sương nói.
Chỉ riêng Mộc Huyền ở trên vai Thiên Long là lắc đầu cười khổ, thầm nghĩ:
“Chúc ngươi có thể vượt qua được tai kiếp này, thương nhân xấu số!”
Đương nhiên là Mộc Huyền đang suy nghĩ theo hai hướng tiêu cực dành cho vị thương nhân số nhọ kia.
Một là tài sản bị Thiên Long lấy hết.
Còn hai là tử kỳ của tên thương nhân đã đến khi chọc nhầm vào Thiên Long.
---
Ae đọc vv.
Momo: 0765830540.