Một luồng linh lực sặc sỡ mà đoạt mệnh bay múa trước mặt nàng.
Lùi lại, không lùi lại được!
Tránh, không thể tránh được!
Linh lực cổ quái trong cơ thể nàng bắt đầu xâm nhập kinh mạch và từng bước xâm chiến sức mạnh của nàng. Linh lực nàng đã tu luyện bao ngày giờ lại bị nó nhanh chóng cắn nuốt.
Trước mặt Phong Vân là luồng linh lực đỏ tươi ngập trời mà đoạt mệnh đang lao đến.
“Phong Vân!” Đứng trên đỉnh luyện ngục nhìn thấy hết thảy cảnh tượng phía dưới, Á Lê thấy vậy liền khẽ bật tiếng gọi và lao xuống.
“Hừ, có chút khó khăn thế còn ứng phó không được, còn nói cái gì sau này nữa!” Li Giang lại chỉ lạnh lùng hừ một tiếng.
Cùng lúc đó, Á Phi đã giơ tay tóm được Á Lê.
Á Lê thấy vậy liền vội vàng la lên, “Lão đại, huynh sao cũng…”
“Không qua được cửa ải này, cô ấy vĩnh viễn sẽ bị giam cầm.” Ngữ khí của Á Phi thực lãnh đạm mà cũng thực trầm.
Phong Vân phải vượt qua hết thảy, phải đạt đến đỉnh cao, phải không có cao nhất mà chỉ có cao hơn nữa. Nếu hôm nay nàng không vượt qua được cửa này thì nàng sẽ vĩnh viễn không thể vượt qua được nó. Việc này sẽ trở thành bóng ma trong lòng nàng, sẽ khiến nàng về sau mỗi khi gặp lại thời khắc này, trong tiềm thức của nàng sẽ nói với chính mình rằng nàng không vượt qua được, nàng không thắng được, nàng không đối phó được với linh lực cổ quái đó.
Nếu đã như vậy thì không bằng lúc này để cho Phong Vân tự chặt đứt mọi ý niệm đang bám rễ trong đầu.
Á Lê không phải không hiểu điều này, nhưng hắn rất lo lắng cho Phong Vân. Khi nghe Á Phi nói thế, hắn chỉ biết nghiến chặt răng mà không động đậy gì nữa.