Mấy luồng linh lực nổ tung ngay bên cạnh nàng, lại có mấy tên bị giam cầm trong lao ngục làm bằng linh lực của tộc mỹ nhân ngư cũng tung chiêu ra.
Quang ảnh chớp động không gian. Phong Vân nghiêng người lao ra ngoài.
“Để ta đi dương đông kích tây!” Tiểu Thực đang quấn trên vai Phong Vân thấy vậy liền lên tiếng. Cứ mãi thế này cũng không phải là biện pháp tốt, nơi này chỗ nào cũng là tội phạm, bọn chúng lại liên thủ với nhau. Phong Vân và bọn nó có thể chạy trốn đến được nơi nào? Tất cả đều nằm trong tầm mắt của bọn chúng, nó phải dời tầm mắt của bọn chúng đi hướng khác mới được.
“Không được!” Phong Vân vẫn thở hồng hộc, bước chân vẫn lao nhanh không hề do dự.
“Ta đây…”
“Câm miệng!” Phong Vân lại quẹo vào một ngã rẽ khác để né tránh những bàn tay từ trong phòng giam đang vươn ra muốn tóm lấy nàng.
Không dương đông kích tây, không di dời tầm mắt của bọn chúng gì hết!
Bọn tội phạm ở nơi này đều có cấp bậc cao, thấp nhất đã làm linh tông rồi, thậm chí tên ngồi ở tầng cao nhất còn có cấp bậc linh đế. Tiểu Thực và sư tử Hoàng Kim làm thế nào mà di dời được sự chú ý của bọn chúng? Đã không di dời được mà trái lại bọn họ còn bị tách nhau ra, như vậy thì sức mạnh của bọn họ sẽ càng giảm xuống.
Tiểu Thực và sư tử Hoàng Kim nghe thấy mệnh lệnh chém đinh chặt sắt của Phong Vân thì không khỏi đều ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái. Vẻ mặt kiên nghị, ánh mắt hiện rõ sự bén nhọn và lãnh khốc trước nay chưa từng có. Ánh sáng u ám không ngừng đan xen trên mặt nàng làm lộ ra sự đen tối đến từ địa ngục chỉ có ở những người đã dạn dày trong thế giới hắc ám. Đây không phải Phong Vân mà bọn nó từng quen biết, đây là bản chất hắc ám lộ ra từ nội tâm của Phong Vân.
Cả sư tử Hoàng Kim lẫn Tiểu Thực đều sợ hãi không dám động đậy.
Cho tới bây giờ, Phong Vân chưa từng biểu hiện ra khía cạnh này, thế nhưng, điều đó không có nghĩa là nàng sẽ không bao giờ biểu hiện ra, kỳ thực, nàng quả thực đã tới đây từ một nơi như vậy.
Tiếng kêu gào từ bốn phương tám hướng vang lên không ngớt, bầu không khí u ám giết chóc lan tràn đầy trời, mùi máu tanh tràn ngập bên chóp mũi.
Nơi này từng chút từng chút khơi dậy trí nhớ về ngày xưa trong con người Phong Vân. Năm ngón tay ép sát bên người nắm chặt lại.