Li Giang vừa nghe nói thế thì quay lại nhìn Á Phi với vẻ mặt âm trầm, “Ngươi có ý gì?”
Ai chẳng biết tộc người lùn và tộc mỹ nhân ngư là kẻ thù truyền kiếp, nói nàng và tộc người lùn có quan hệ tốt là có ý gì?
“Tộc người lùn đã cho cô ấy một vật.” Á Phi nhẹ nhàng thản nhiên nói tiếp.
Li Giang vừa nghe thấy thế thì sắc mặt trầm hẳn xuống.
Còn đám tinh linh chiến đấu đứng phía sau Á Phi thì đồng loạt im lặng. Tộc người lùn cho Phong Vân thứ gì đó ư? Nếu cho thứ gì đó thì sao bọn họ lại không biết. Không ngờ Á Phi nhà bọn họ cũng biết gạt người, lại còn mặt không đỏ khí không loạn nữa chứ.
Li Giang là người đa nghi, nếu trên người Phong Vân có thứ gì đó do tộc người lùn đưa cho, chắc quá nửa là hắn sẽ giày vò đến khi nàng sợ chết khiếp mà giao vật đó ra chứ tuyệt đối sẽ không giết chết.
“Các người đã giúp cô ta phải không?” Li Giang đang hạ mày xuống bỗng ngẩng đầu trừng mắt nhìn Á Phi. Chủng tộc của bọn họ chỉ liên hệ trong nội tộc, nhân loại vốn không hề biết đến sự tồn tại của bọn họ. Cô ta có thể qua lại thân thiết với tộc người lùn thì nhất định là do bộ tộc tinh linh làm cầu nối rồi.
Á Phi lạnh nhạt trả lời, “Là do nam nhân của cô ta.” Hắn vừa nói vừa dùng tay ra hiệu với Li Giang, ý là người đó đã lấy mấy ngàn khối tinh thạch cực phẩm để tranh thủ tình cảm của tộc người lùn.
Li Giang thấy vậy liền hừ lạnh một tiếng, “Kẻ đó là ai?” Ai lại dám đối nghịch với Li Giang hắn mà đi lấy lòng tộc người lùn?
“Mộc Hoàng của Nam Viên.” Á Phi cũng không có gì giấu giếm.
Li Giang nghe nói thế liền hừ lạnh một tiếng. Hắn giơ tay vẽ mấy ký hiệu lên không trung, lập tức trước mặt xuất hiện một tấm thủy kính.
Bên trong thủy kính trước mặt hắn đột nhiên hiện ra hình ảnh của núi Vô Kê.
Li Giang thoáng liếc mắt nhìn hình ảnh trong gương. Hắn đột nhiên run rẩy chỉ và một người đàn ông đang đi trên đường, “Đây là người đó hả?”
Á Phi quay đầu nhìn thoáng qua, trên gương mặt bình tĩnh của hắn hiện lên một chút khiếp sợ hiếm có. Tiếp đó hắn gật gật đầu.