Bên trong cung điện màu lam, người được gọi là Thế tử đang đứng bên giường trong tẩm cung của hắn, khuôn mặt yêu mị mê hoặc lòng người đang tràn đầy tức giận. Hắn đằng đằng sát khí nhìn lên long sàng* của mình.
(*Long sàng: Giường của vua.)
Trên long sàng của hắn lúc này có một khối cầu lửa đang leo lét cháy. Quả cầu lửa này đã chiếm cứ chiếc giường của hắn và đang thiêu đốt nó.
Mà chiếc giường kia đã sụp xuống rồi.
Đồng thời, trên nóc cung điện tinh xảo và đẹp đẽ, một lỗ hổng khổng lồ đang lồ lộ trên đỉnh đầu mọi người và chưa hề được che lấp.
Pho tượng mỹ nhân ngư đã bị hủy đi một nửa, các mảnh nhỏ của nó còn lưu lại dưới chân mọi người.
“Hít!” Đám người vừa xông vào thấy vậy liền lập tức hít một luồng khí lạnh.
Quả cầu lửa này lại dám phá hủy thứ mà Thế tử thích nhất, hắn đã hao phí biết bao tâm tư mới làm ra được cái giường này.
Quả cầu lửa này còn phá hỏng ngôi nhà mà Thế tử đã đích thân xây dựng. Đây là tòa cung điện được tạo ra hoàn toàn dựa vào sở thích của hắn, việc này…
Còn chưa thấy người bước ra từ quả cầu lửa nhưng mọi người xung quanh đã bắt đầu cầu nguyện cho cái kẻ không biết sống chết ở bên trong.
Kẻ nào lại dám phá hủy bảo bối của Thế tử thế nhỉ? Người này nên tự cầu phúc cho mình đi thôi!
Quả cầu lửa có lẽ đang tập trung năng lượng để tìm kiếm sự cân bằng nên sinh ra vô số tia lửa đỏ rực, những mảnh vỡ nằm trên mặt đất bắt đầu bốc hơi bay thẳng lên làm mọi người xung quanh vô cùng chướng mắt.
“Thế tử, vật này…” Một thành viên của hải tộc tiến lên cúi đầu dò hỏi ý tứ của mỹ nam đang đen mặt lại kia.
Mỹ nam tử mặt đen lại khiến biển sâu cũng thêm lạnh vài phần. Hắn lạnh lùng nhìn thứ đã phá hỏng đám bảo bối của hắn ở ngay trước mặt. Đôi mắt dài nhỏ nhẹ nhàng híp lại, hắn chậm rãi giơ tay lên rồi chĩa ngón trỏ về một phía và tàn nhẫn âm độc nói, “Lưu cái mạng nhỏ của bọn chúng lại!”
Dám làm hỏng bảo bối của hắn, hừ…
“Vâng!” Đám người xung quanh nhất lời mở miệng trăm miệng một lời rồi không dám chậm trễ vây lấy quả cầu lửa.
Lưu cái mạng nhỏ nghĩa là tàn nhẫn đến mức độ nào cũng được, đánh bị thương đánh cho tàn phế cũng không sao cả, chỉ cần bọn chúng còn một hơi thở là tốt rồi. Xem linh lực kia thì chắc là loại năng lượng có nguồn gốc cực nóng, vậy thì…
Hai thành viên của hải tộc nhất thời vung tay lên, một luồng linh lực lạnh như băng đột nhiên xuất hiện và lao thẳng về phía quả cầu lửa. Trong nháy mắt, ánh sáng đỏ rực quanh quả cầu lửa đã bị đông đặc lại. Quả cầu lửa bắt đầu từng chút từng chút biến thành khối băng bị đông kết. Tiếp đó, linh lực lạnh lẽo xuyên vào bên trong khối cầu và từ từ thẩm thấu, từ từ xâm nhập, từ từ phá hủy.
Linh lực cực nóng quả thực sợ nhất là linh lực băng hàn. Người ở bên trong khối cầu này rõ ràng có linh lực cực nóng, mà giờ này chắc đã thấy nguy hiểm trước mắt rồi. Lúc này, đám người của hải tộc đã dùng linh lực cực lạnh để phá hỏng khối cầu. Người bên trong nếu còn có thể ra được thì linh lực ít nhất cũng lùi lại năm cấp bậc, có thể từ linh tông sẽ trở lại là linh giả cũng nên.
Đám người của hải tộc đứng xung quanh nhìn là hiểu ngay có chuyện gì, ai nấy đều im lặng quan sát mà không lên tiếng.
Ai bảo người này dám chọc đến Thế tử của bọn họ, thế cũng đáng đời!
“Oa oa ao, cái gì thế, lạnh quá!”
“Bị đông lạnh lại rồi, gì thế nhỉ?”
Một âm thanh lanh lảnh lạnh lẽo có vẻ rất lo lắng từ bên trong khối cầu truyền ra.
“Vân Vân, Vân Vân! Cô mau tỉnh lại đi! Chúng ta sắp bị đông thành băng rồi…” Trong khối cầu vọng ra giọng nói kích động của Tiểu Thực.
Khối băng đang đông lại, quả cầu lửa sắp biến thành khối băng rồi. Mà bên trong khối băng lúc này chính là Phong Vân và sư tử Hoàng Kim, còn có cả Tiểu Thực nữa.
Trong nháy mắt khi Phong Vân gặp nguy hiểm, Bản thể chi nguyên đã đem Tiểu Thực và sư tử Hoàng Kim tới bên người nàng. Song Tiểu Thực và sư tử Hoàng Kim còn chưa kịp trợ giúp cho Phong Vân thì Ngàn Dạ Cách và Phượng Vũ Náo đã liên thủ kéo Phong Vân ra khỏi Hắc Thạch Phong rồi.
Như thể lường trước được chuyện Phong Vân sẽ bị lôi ra ngoài, một sức mạnh cường đại khác từ không trung đột nhiên xuất hiện và túm lấy Phong Vân rồi ném nàng ra xa. Sức mạnh này rất lớn, cũng rất mạnh.
Song, vị trí ném lại không chính xác.
Nó ném thẳng Phong Vân vào giữa vùng lốc xoáy.
Tiểu Thực và sư tử Hoàng Kim chỉ có thể trơ mắt nhìn mà không thể chống đỡ được năng lượng thần bí kia nên không còn cách nào khác đành phải theo Phong Vân bị ném vào bên trong.
Việc này cũng có chỗ tốt, chân lý vĩnh viễn vẫn là chân lý, chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất.
Trung tâm của lốc xoáy an toàn hơn so với những nơi khác nhưng nó cứ xoay tròn liên hồi và không biết lần này đã đưa bọn họ tới chỗ nào rồi. Năng lượng kỳ quái bên trong cơ thể Phong Vân vẫn không ngừng tàn phá bừa bãi khắp nơi, Tiểu Thực và sư tử Hoàng Kim không thể vọt ra ngoài nên chỉ có thể liều mạng lấy linh lực của bản thân để giúp Phong Vân áp chế nó. Bọn chúng tạo ra một khối cầu linh lực để chống đỡ lại áp lực thật lớn của vùng nước xoáy và bảo vệ Phong Vân.
Lúc này đột nhiên bỗng xuất hiện một luồng khí lạnh không hiểu là thứ gì trực tiếp làm mọi thứ đông đặc lại, ngay cả bọn chúng cũng sắp đóng băng rồi, Tiểu Thực lập tức luống cuống.
“Đừng hoảng hốt!” Phong Vân vẫn tỉnh táo nhưng không hề hé môi mà dùng thuật truyền âm qua tâm linh để nói với Tiểu Thực. Luồng khí lạnh đóng băng mọi thứ cũng sắp biến nàng thành khối băng rồi. Nhưng thứ năng lượng cổ quái đang tàn sát bữa bài trong người nàng cũng đã bị đông kết lại. Thực không biết nên cảm thấy may mắn hay là nên tức giận đây?
“Đập nó ra cho ta!” Phong Vân còn đang dùng thuật truyền âm qua tâm linh thì một giọng nói tàn nhẫn âm độc lại lần nữa vang lên.
“Cẩn thận, Phong Vân!” Sư tử Hoàng Kim và Tiểu Thực đồng thanh kêu thầm.
“Vâng!” Bên ngoài, một tên hải tộc lập tức vung tay lên, trong tay hắn xuất hiện một lưỡi búa to dài khoảng năm thước.
Cũng không quan tâm đám người bên trong khối băng có chịu nổi hay không, tên hải tộc bắt đầu giơ búa đập phá xung quanh khối cầu.
“Phang!” Chỉ nghe một tiếng tan vỡ vang lên.
Sư tử Hoàng Kim đang hết sức chống đỡ màn hào quang bảo vệ lại bị người kia dùng một búa đập cho nát bấy.
Phong Vân cùng sư tử Hoàng Kim và Tiểu Thực ở bên trong suýt bị đông lạnh thành băng lập tức lộ ra ngoài.
Đám người hải tộc im lặng nhìn người lộ ra từ khối băng.
Một tên trông rất bi thảm và thoạt nhìn không biết là nam hay nữ.
Một ma thú sư tử nhỏ nhắn trông như một chú chó con.
Một đóa hoa khổng lồ quấn quanh trên cơ thể người kia trông như một cây dây leo.
Ba loại hình thù cổ quái này đang túm tụm lại một chỗ và lúc này cơ hồ sắp bị đông thành băng đến nơi, cảnh tượng thoạt nhìn thật vô cùng lộn xộn.
“Thứ gì thế này?” Thế tử đầy yêu khí ma mị liền sầm mặt xuống.
Nghe thấy có tiếng nói, Phong Vân rùng mình một cái rồi chậm rãi mở mắt nhìn về phía người đối diện vừa cất tiếng nói.
Tuyệt đẹp! Không giống cái đẹp nghiêng nước nghiêng thành tinh khiết sạch sẽ của Á Phi, cái đẹp này có một sự sắc sảo và đầy yêu khí ma mị, hoàn toàn có thể so sánh với Á Phi tà ác mà nàng đã một lần nhìn thấy trong vực sâu khi còn ở bộ tộc tinh linh kia.
Một vẻ đẹp mê hoặc lòng người, thế nhưng chỉ nhìn qua cũng biết đây không phải loại dễ trêu chọc. Lúc này, người đó đang híp mắt nhìn nàng, vẻ mặt đằng đằng sát khí, mái tóc bạch kim nhẹ nhàng tùy ý rơi trước ngực. Trên cơ thể trần trụi của hắn không có bất kỳ áo sống giáp trụ gì, chỉ có một lớp voan mỏng vàng óng ánh như được dệt từ nước làm toàn bộ cơ thể như ẩn như hiện, làm người nhìn vào chỉ muốn phụt máu mũi.
Yêu quái, tuyệt đối là yêu quái!
Mà ở phía dưới cơ thể trần trụi kia… Phong Vân quét mắt nhìn một cái, hai mắt bỗng chốc trợn to.
Một cái đuôi cá xinh đẹp màu thủy lam đang chống trên mặt đất. Từng chiếc vảy lẫn giữa ánh sáng lấp lánh phát ra từ những hạt ngọc trai tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ.
Mỹ nhân ngư, đây là một mỹ nhân ngư!
“Oa oa, mỹ nhân ngư, xinh đẹp quá!” Tiểu Thực sắp bị đông thành đóa hoa băng lập tức trợn tròn nụ hoa, lần đầu tiên nó nhìn thấy một mỹ nhân ngư thực sự, quả nhiên rất xinh đẹp.
“Câm miệng!” Sư tử Hoàng Kim rống to.
Đáng tiếc, tiếng quát của nó đã chậm một bước.
“Bổn thế tử ghét nhất cái từ “Xinh đẹp” này!” Thế tử mỹ nhân ngư xinh đẹp ma mị nhướng đôi mắt lên, giọng nói lạnh băng nhẹ nhàng phun ra lại làm cho người khác có cảm giác đằng đằng sát khí.
“Người đâu! Đem bông hoa băng này băm ra cho hải cẩu ăn, còn nữ nhân kia thì móc mắt ra cho ta, để xem có cái gì đẹp mắt nữa không!” Thế tử mỹ nhân ngư khoanh hai tay trước ngực và lạnh giọng ra lệnh. Hắn chưa từng gặp kẻ nào lỗ mãng như thế, lại còn phá hỏng bảo vật của hắn, có băm nát bọn chúng ra cũng không thể hả giận!
“Vâng!” Đám hải tộc xung quanh lập tức xông tới.
Phong Vân vô cùng kinh hãi. Lúc ở tộc người lùn, nàng chỉ nghe nói bộ tộc mỹ nhân ngư này toàn người đẹp nhưng tính tình tàn bạo, giờ xem ra phải nói là cực kỳ tàn bạo mới đúng!