Gió thu bay lên tỏa ra hơi lạnh thấu xương.
Ở một phương khác, Mộc Hoàng lúc này đang điên cuồng cũng cảm nhận được khí tức của Phong Vân đã biến mất.
“A…” Mộc Hoàng hét lên một tiếng, năng lượng toàn thân cơ hồ đã lên đến tận đỉnh điểm. Tiếng gào thét của hắn cơ hồ muốn làm nứt cả núi Vô Kê. Hắn không còn cảm nhận được khí tức của Phong Vân nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rõ ràng hắn mới rời đi từ giữa trưa, từ lúc đó đến giờ đã được bao thời gian đâu, Phong Vân lại…
Mộc Hoàng phi không lao đến. Quãng đường đi mất nửa ngày mới tới đã bị Mộc Hoàng bức đến cực điểm chỉ còn trong khoảng một nén nhang. Chưa được bao lâu hắn đã có mặt ở bên ngoài núi Vô Kê.
“Đã xảy ra chuyện gì thế này?” Đang phi trên khoảng không, Mộc Hoàng bỗng nhiên dừng lại. Hắn nhìn thấy Ngàn Dạ Cách và Phượng Vũ Náo thương tích đầy mình người đầy thảm hại đang ở bên ngoài núi Vô Kê.
Trông cả hai vị đế quân đều vô cùng khốn đốn, chuyện này rốt cuộc…
“Phong Vân bị đánh ra đây, đối phương hẳn là chủ nhân của núi Vô Kê…” Ngàn Dạ Cách liếc mắt thấy Mộc Hoàng đang phi không mà đến thì lập tức cao giọng kể lại những chuyện quan trọng hắn đã biết được.
Mộc Hoàng vừa nghe thấy thế thì năm đầu ngón tay nắm chặt lại thành nắm đấm. Hắn không nói một lời mà quay đầu đi thẳng vào bên trong núi Vô Kê. Hắn mới giao Phong Vân cho sư phụ, sư phụ của hắn mới gặp mặt người vợ của đồ đệ này, ấy vậy mà mới nửa ngày, chỉ trong nửa ngày, sư phụ của hắn lại dám đánh bật Phong Vân ra đây, ông ấy lại dám…
Đó là người con gái hắn yêu thương nhất. Vì sao? Vì cái gì?
Hung hăng lao vào bên trong, Mộc Hoàng cơ hồ trông như dã thú bị thương, lông trên người cũng dựng ngược cả lên. Hắn điên cuồng lao nhanh như gió về phía cung Ung Hòa.
Ngàn Dạ Cách và Phượng Vũ Náo thấy vậy thì đưa mắt nhìn nhau rồi lập tức đứng dậy đuổi theo.
Mộc Hoàng lúc này làm cho người ta cảm thấy vô cùng nguy hiểm…