Không thể nào! Cho dù sức mạnh kia có mạnh hơn gấp ba lần thì đòn liên thủ của hắn và Phượng Vũ Náo cũng không thể yếu thế được, việc này…
Ngàn Dạ Cách đột nhiên chau mày lại, “Lúc sau hình như có nguồn năng lượng nào đó đã xen vào.” Đúng thời điểm bọn họ lôi Phong Vân ném ra ngoài lốc xoáy thì hình như có một nguồn năng lượng nào đó đã xen ngang vào.
Phượng Vũ Náo nghe nói thế liền cẩn nhận nhớ lại chuyện vừa nãy, hắn nhíu mày lại, hình như đã cảm giác được điều gì đó, nhưng mà bây giờ…
Hai người quay đầu nhìn khoảng không mờ mịt trước mắt.
Phong Vân này…
Núi non ẩn hiện, mây mù lượn quanh…
Tại một nơi vắng vẻ, Á Phi vừa xé không gian đi tới đang đứng sừng sững giữa đường từ Đế cung tới núi Vô Kê. Hắn nhíu mày nhìn đám tinh linh chiến đấu trước mặt.
“Người đâu rồi?” Á Phi trầm giọng hỏi. Vừa rồi hắn còn linh cảm được Phong Vân đang gặp nguy cấp ở đằng này mà thuật Thuấn di cũng không thể giải cứu kịp. Vì vậy hắn đã ngay lập tức dùng mật phát của tinh linh để phá vỡ không gian. Tiếp đó, đám tinh linh chiến đấu của Hỏa Phượng đã liên thủ lại và dùng linh lực xuyên qua không gian bị hắn phá vỡ để tập trung lại trên người Phong Vân và nhanh chóng kéo nàng trở về.
Nhưng mà hiện tại, khí tức của Phong Vân đã hoàn toàn biến mất. Mà trước mặt bọn họ cũng là một khoảng trống rỗng không thấy tung tích của Phong Vân đâu.
Đám Hỏa Phượng đã không kéo người lại được.
Dưới áp lực bức người của Á Phi, Đỗ Như Phi vừa nhíu mày vừa trầm giọng nói, “Chúng tôi đã túm được cô ấy nhưng không gian kia dao động quá mạnh. Nếu muốn kéo Phong Vân thẳng từ không gian đó lại đây thì chúng ta không làm được, chỉ có thể mượn lực ném cô ấy ra khỏi vòng vây mà thôi.”