Chương 30: Bẫy

"Aaa.......Aaa.......Aaa......"

Lý Ngọc Lan ư ử trên giường, trong lúc đó thì Sở Phong hưng phấn phết kem tươi lên cái l*n dễ thương ấy. Cảm giác tước đoạt vợ của kẻ khác khiến hắn phát cuồng, sở thích tà ác này khiến hắn điên cuồng đạt cực khoái.

Đè Lý Ngọc Lan ra từ hoàng hôn cho tới bình minh, Sở Phong cuối cùng cũng kết thúc chuỗi thời gian mệt mỏi này của nàng.

Mặc lại y quần áo, Sở Phong mỉm cười nhìn lại nhân dạng phè càng của Lý Ngọc Lan. Dáng vẻ của nàng hiện tại rất dâm dục, nguyên nhân cũng do mất nước vào nhiều.

Lý Ngọc Lan hiện tại trần trụi và nhớp nháp phần âm hộ. Trong tư thế dang rộng háng thì tia tinh dịch trắng đục vẫn liên tiếp chảy ra, ánh mắt mịt trong dục vọng cùng tiếng rên rỉ ư ử yếu ớt. Mép miệng chảy đầy tia nước bọt, cơ thể đang liên tiếp co giật, mỗi khi cái mu của người phụ nữ có chống ấy nấc lên theo nhịp co giật của cơ thể thì mớ tinh dịch bên trong lại tràn ra nhiều hơn.

Sở Phong sau khi mặc lại y phục liền ngồi xuống cạnh giường. Tay nhẹ nhàng xoa nắn cái mu dễ thương của Lý Ngọc Lan mà cợt nhả.

''Về đây Ngưu Phu Nhân. Nhớ lời ta dặn dò nhé, mỗi ngày thủ dâm ba lần và đến gặp ta vào canh ba~ nếu ngươi thích thì cứ gọi Phu Quân mình theo~"

Sở Phong lúc này liếc sang, Ngưu Bất vẫn tại đó vị trí. Nhìn qua bộ dạng không sớm thì muộn cũng điên điên khùng khùng, còn gì đau khổ hơn cái cảm giác bất lực nhìn người phụ nữ của mình điên cuồng la hét, quằn quại kêu la khi kẻ khác nghịch ngợm cái l*n đáng lý ra phải của mình.

Sở Phong không cho rằng bản thân mình hiền lành, có qua có lại, đây cũng coi như sự dày vò mà hắn dành cho những kẻ tham sống sợ chết. Đối với hắn mà nói, đôi khi cái chết lại chính là sự giải thoát nhẹ nhàng nhất.

Lý Ngọc Lan lúc này đột nhiên môi nở nụ cười, khuôn mặt lộ vẻ dâm đãng. Thuốc kích dục sớm đã hết tác dụng nhưng cảm giác kích thích ấy vẫn còn in sâu trong tâm trí nàng, thứ nàng suy nghĩ lúc đó chính là ''Của Phu Quân không lớn bằng!'' cảm giác làm tình trước mặt Phu Quân khiến nàng thích thú, hưng phấn mà ra như điên.

Sự mạnh mẽ và nam tính ấy khác sâu trong tâm trí người phụ nữ hư hỏng như nàng, mọi ý nghĩa đen tối đều bị hắn bóc trần. Nàng cũng đã từng có ý nghĩ ngoại tình, cũng bởi thứ đó của Phu Quân nàng quá nhỏ...hơn hết hắn bỏ bê nàng quá nhiều, nhất là ở độ tuổi chín muồi như này.

Lý Ngọc Lan chỉ sợ tâm trí nàng không còn ai ngoài người ấy, chủ nhân thật sự của cái l*n hư hỏng này. Và đó cũng chính là những gì Sở Phong ghi đè lên tâm trí nàng thông qua tà thuật Khống Hồn mà Hệ Thống trao tặng.

Tiếng nấc yếu ớt, Lý Ngọc Lan giọng yếu mềm nhu nhược vang lên.

''Vâng~ chủ nhân của em.''

Chính vào lúc này nàng thuộc về hắn, bất cứ thứ gì hắn yêu cầu nàng đều sẽ thực hiện, kể cả việc giết chết Phu Quân mình đi nữa.

Sở Phong hài lòng, trò tiêu khiển này cũng quá vui. Bước qua Ngưu Bất đang điên không điên nổi, khùng cũng không dám khùng mà mỉm cười.

"Về nhé Ngưu Bất Đại Ca. Lần sau lại gặp, haha!''

... ... ...

Trời vẫn chưa sáng hẳn, Sở Phong bước trên con phố vắng lặng mà nhớ lại quá khứ đau bụng khi xưa. Hắn cũng đã từng ở hoàn cảnh của Ngưu Bất, hận không thấu, cười trong nước mắt.

Bất quá kẻ tổn thương lại đi làm tổn thương kẻ khác, cảm giác hắc đạo tâm nhân này quả thật cười không ra nước mắt.

[Con cu làm mù con mắt à? Đầu óc ngươi cũng chỉ có thế thôi~ nữ nhân vốn là sinh vật dễ đổi, dù ngươi có là nhân vật chính đi nửa...nếu không đáp ứng được nàng liền là nhân vật phụ trong một bộ ngôn lù đặc sắc đấy.]

Sở Phong nhún vai, đầu óc hắn kể từ lúc xuyên không cho tới hiện tại đều rất thông suốt. Rất ít khi cảm thấy khó chịu hay kinh ngạc vì điều gì, cảm giác cứ như đã nhìn tới chán mấy khung cảnh như thế, mấy hiện thực không thể tàn khốc hơn được ấy.

''Ngươi lúc nào cũng lắm lời, Hệ Thống.''

[Đừng có cằn nhằn nữa. Lần này phải cảm ơn ngươi nha~ ta hồi phục không ít rồi~]

Sở Phong cười cười, hắn cũng đâu rảnh rỗi mà đi tạo nghiệp dạng này. Hắn làm mọi thứ thành ra cớ sự như này là do yêu cầu của Hệ Thống.

Trong khi hắn đang định đi diệt Vũ Gia thì buộc phải quay xe, Hệ Thống nói nó bị thương không nhẹ. Nó nói bản thân không phải Thần Linh, không được thờ phụng và hoàn toàn không ai biết tới nên Sức Mạnh Tính Ngưỡng là không tồn tại với nó. Nó càng Nghiệp và Trang Bức Tiêu Cực, càng nhiều Cừu Hận càng tốt.

Tới đây Sở Phong lại nhớ tới Ác Mộng kinh hoàng năm xưa, Nghiệp à...Thù Hận à...Tiêu Cực ư? Hắn đã luôn án treo Ngưu Bất, lúc này chả phải rất thích hợp để chà đạp tâm trí hắn sao.

Sở Phong còn định cưỡng hiếp con của Ngưu Bất, bất quá tên này bất lực vl, từng ấy năm không sinh nổi đứa con, đã thế còn thích vào vai người chồng bất lực, Sở Phong cũng thật là bất lực với hắn.

"Ta cũng hơi tò mò, ngươi rốt cuộc đánh nhau với ai thế?''

[Một nhân vật quan trọng với ngươi chăng?]

"Sáo rỗng. Ta chả hiểu ngươi nói gì cả."

[Từ từ ngươi sẽ hiểu thôi~~]

''Tởm quá, ngươi từ bao giờ nói lời dễ nghe?"

[Từ từ rồi sẽ quen thôi.]

''Mọe ngươi."

Bình minh lộ diện, vào lúc bóng tối bị xua tan cũng chính là thời điểm thích hợp để hắn yên giấc, nhưng trước đó phải tới gặp Vũ Linh Hi cái đã.

Cửa phòng mở, Sở Phong nhìn thấy khung cảnh quen rồi. Cũng bởi Vũ Linh Phường đang phát triển cách chóng mặt mà lượng công việc dành cho Hội Trưởng như nàng tăng lên mấy trăm lần.

Nhìn thôi cũng đủ hiểu Vũ Linh Hi thức trắng đêm để ghi ghi chép chép, mớ giấy tờ đã chất cao hơn núi. Sở Phong khi qua cửa cũng gặp qua Lê Thúc, hơn thế là còn gặp được Phu Nhân của hắn.

Lại là một Thiếu Phụ kiêu sa lộng lẫy, với nhan sắc đó thì hắn không tin nàng chỉ đơn giản cái Thân Phân Tộc Nhân nào đó. Quá khứ và Sự Tình của Lê Thúc vẫn còn nhiều nghi hoặc.

Bất quá lúc này hắn cũng rất cảm ơn hai người bọn họ, Lê Thúc đưa Phu Nhân tới chả phải là ngại việc cùng một nơi với Vũ Linh Hi sao. Đem phu nhân của mình tới cũng rất tiện cho việc hỗ trợ Chủ Nhân Vũ Linh của mình.

Nghĩ theo góc tối khác thì nếu Lê Thúc đây thích giở trò lén lút chỉ e không nhận kết quả tốt. Bởi Sở Phong sớm đặt Cấm Chế trên người Vũ Linh Hi, chỉ cần nàng ta thích trò lén lút với nam nhân khác liền nổ tung mà thần hồn câu diệt, vĩnh viễn không siêu sinh.

Trở lại với Sở Phong, nhìn người phụ nữ của mình đang miệt mài cố gắng hắn chỉ nhẹ nở nụ cười. Cơ ngơi này do phụ thân hắn để lại, nàng nỗ lực như thế chả phải rất dốc tâm gìn giữ hay sao.

Cốc cốc! Sở Phong bước tới gõ lên bàn khiến Vũ Linh Hi chú ý, nàng nào không biết hắn tới, chỉ là giả vờ giận dỗi mà thôi.

"Thế nào, chơi tới chán chê mới chịu về. Mùi dục vọng khác người, còn không thèm tắm rửa đã tới tìm ta?''

Vẫn dáng ngồi quen rồi, Sở Phong chọn cạnh bàn ngồi lên. Môi giữ cho mình nụ cười cợt nhả.

''Ghen rồi~ nếu nàng không chiều chuộng ta. Chỉ e ta sắp bị người khác cướp mất rồi đấy~"

Vũ Linh Hi nghe tới đây liền vỗ bàn cái rầm, đứng bật dậy nàng níu cổ áo Sở Phong kéo lại.

"Đệ dám không?''

Vũ Linh Hi ánh mắt chiếm hữu cực kỳ sâu sắc, Sở Phong nhìn thấy cũng phải hơi né nó ra mà cười không ngậm được miệng.

"Không dám.''

Vũ Linh Hi bấy giờ mới buông tay, ngồi xuống nàng thở dài một hơi: ''Tên phụ bạc nhà ngươi thay gì tới trêu chọc ta sao không phụ giúp một tay đi?''

Vũ Linh Hi đưa cho Sở Phong mớ giấy tờ, nàng không bảo hắn cùng nàng ghi ghi chép chép. Thứ mà nàng đưa cho hắn chính là tài liệu và số lượng của một đợt hàng lớn vừa mới được chuyển vào.

Với trí tuệ của Vũ Linh Hi mà nói, nàng sớm đoán ra sẽ không bình yên như lúc trước được. Các thế lực khác chắc chắn sẽ chèn ép, hơn thế với chiến lực kinh hoàng của Sở Phong sớm đã đánh động tới vị thế của Tiết Gia, Tiết Thành Chủ.

Hắn lặng im chính là đang mưu tính chiến lượt, nếu Sở Phong muốn, nàng chắc chắn sẽ kéo cái Thành Chủ vị trí đó xuống để hắn có thể ngồi lên. Vì Đệ Đệ của mình nàng không tiếc bất cứ giá nào. Dù là cách hiểm độc nhất.

Sở Phong lúc này nhìn váo mớ tài liệu, đôi mắt hơi lộ ra tia hứng thú.

'Nhiều Linh Thạch và Đá Quý như vậy? Lại muốn bẫy hay tính kế ai đây. Nữ nhân này của ta tâm cơ sâu tới ác liệt a!'

[Ai như ngươi, ngu như cú.]