Tăng tốc săn giết
Dịch: Tĩnh Luân
Beta: Tĩnh Luân
Diệp Thần ngồi xổm xuống bên cạnh tang thi mở lồng ngực chúng ra để tìm [Cơ Hóa Nhục] nhưng lại không thấy, cay mày tiếp tục tìm qua con khác.
Diệp Trúc im lặng đứng cạnh đột nhiên có cảm giác anh mình không còn giống như trước đây mà có vài phần lạ lẫm. Trước khi anh cô lúc nào cũng ôn hòa, không cùng người ta đánh nhau đã vậy còn vô cùng thích mấy loại động vật nhỏ đáng yêu, nhớ rõ có một lần tan học về nhà nhìn thấy mèo con bị thương nằm bên đường mà đau lòng.
Vậy mà bây giờ...
Cho dù là giết tang thi hay giải phẩu nó thì thên người hắn mang theo một loại khí chất bình thản trấn định, giống như một tên sát thủ máu lạnh, không chớp mắt mà giết người...
Thật sự anh cô thay đổi sao?
Ánh mắt cô hiện lên nét mê mang, bộ dạng lãnh lùng của Diệp Thần khi giết tang khi khiến cô có chút xa lạ nhưng lúc đối diện cô thì vẫn mang vẻ tươi cười ôn hòa như trước đây!
Vẫn không có thay đổi chút nào!
Diệp Trúc lắc đầu nghĩ bản thân đang suy nghĩ chuyện vớ vẩn gì? Anh ấy giết tang thi cả buổi sáng tâm lý thừa nhận cũng là chuyện bình thường. Nhưng cô không hề biết biểu hiện trấn định nhẹ nhàng này cũng không phải luyện thành trong một buổi sáng mà là suốt mười năm trải qua trong tận thế, tuyệt vọng, hoang mang cùng cô độc.
Trải qua nhiều chuyện khiến bản thân trở nên mạnh mẽ cho nên khi trọng sinh lại mười năm trước cũng không hoảng loạn, dù cho bất kỳ tình huống khủng bố đến thế nào đều thừa nhận!
"Anh!" Diệp Trúc gọi một tiếng, nhìn thấy trong mắt anh mình có chút nghi hoặc không rõ, cô lấy dũng khí mà đi tới trước mặt, hơi cúi đầu, hai tay có chút run nói "Con tang thi còn lại để em!"
Diệp Thần ngơ ra một lúc, nhìn thấy đứa nhỏ quật cường cho dù bản thân đang run rẩy, giọng nói vẫn kiên định cùng ánh mắt quật cường rồi nói "Cẩn thận, em đeo bao tay vào đừng để máu của chúng chạm vào."
Diệp Trúc gật đầu liền cầm lấy túi cùng đeo bao tay rồi ngồi xuống cạnh con tang thi đã chết, chỉ thấy hàm răng dữ tợn cùng khóe miệng dính máu giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bật dậy mà vô lấy cô.
Diệp Trúc nuốt nước miếng chậm chạp mà giơ con dao lên từ từ cắt lớp da ở ngực tang thi, nhưng không ngờ chúng lại chắc đến không ngờ, giống như đang cắt vào lớp ca trâu vậy.
Diệp Thần bên cạnh nhắc nhở "Da tang thi đã qua cường hóa so với da trâu còn bền hơn cho nên em dùng lực mạnh một chút, xử lý khéo léo mới có thể phá được."
Cô gật đầu rồi hít sâu một hơi, giơ lên con dao mắt chặt mắt mà chém xuống, nghe thấy tiếng 'Phốc' nhỏ liền mở mắt nhìn nhưng vết chém lại không trúng ngực lại chém sâu vào vai, vì cô nhắm mắt nên chém lệch. Nhìn thấy vậy cô khóc không ra nước mắt, trong lòng mặc niệm "Đùng có trách tôi nha, thật ra không phải muốn chém vào đó đâu..."
Cô dùng sức rút con dao ra khỏi vai tang thi lại giơ lên lần nữa, vì sợ hãi mà cơ thể theo bản năng nhắm mắt lại. Kết quả..... Vẫn chém lệch, lần này chém trúng ngực trái tang thi.
"[Cơ Hóa Nhục] nằm cạnh trái tim tang thi." Diệp Thần nhắc nhở.
Gương mặt nhỏ đỏ lên, liếc nhìn xác tang thi trong lòng cắn răng nhủ "Lần này nhất định chém trúng!" Lần nữa giơ dao lên cố gắng để bản thân mở to mắt chém cho đúng.
Phốc!
Lần này cuối cùng cũng chém trúng, cô thở nhẹ ra lau đi mồ hôi trên trán, trong lòng thầm nói may mắn.
Đầu tang thi này xem như đáng thương, nằm không cũng trúng đạn, xác chẳng những bị xé còn vô duyên vô cớ trúng thêm vài nhát chém.
Sau khi phá được lớp da Diệp Trúc bắt đầu cắt sâu xuống thịt đem lồng ngực phá mở, sau khi nhìn thấy nội tạng bên trong tang thi khiến da đầu cô run lên vì cảnh tượng máu me trước mắt, thân thể bắt đầu run rẩy, còn phải mò tới mò lui bên cạnh trái tim để tìm [Cơ Hóa Nhục], vừa chạm tới liền thấy trơn tuột giống như lòng trắng trứng, cảm giác không khỏe bắt đầu nôn ra.
Diệp Thần thì nhanh chóng tìm tòi bên trong cơ thể mấy con tang thi còn lại nhưng không phát hiện ra [Cơ Hóa Nhục], tiếc nuối mà thở dài, xoay người đi tới bên cạnh Diệp Trúc liền nhìn thấy sắc mặt đứa nhỏ trắng bệch, đau lòng mà nói "Để anh tới làm."
Diệp Trúc quật cường nói "Em không sao, một lát là tốt!"
Cô cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn trong lòng nhanh chóng tìm kiếm bên cạnh trái tìm liền mò thấy một khối [Cơ Hóa Nhục] to cỡ ngón tay khiến cho ánh mắt sáng ngời, vui mừng nói "Tìm thấy rồi."
"Tìm được?" Diệp Thần ngạc nhiên.
Phải biết rằng trong mười con tang thi may mắn mới có thể tìm thấy được một viên [Cơ Hóa Nhục], có thể nhìn ra tỷ lệ vô cùng thấp, hắn tìm qua nhiều tang thi nhưng không thấy nhưng không nghĩ tới Diệp Trúc có thể may mắn như vậy!
"Anh, Cơ Hóa Nhục] của anh đâu?" Diệp Trúc vui vẻ mà nhìn về phía hắn lại thấy hai tay trống trơn ngạc nhiên hỏi.
Diệp Thần ho khan một tiếng nói "Hai con tang thi này cấp bậc quá thấp nên trong cơ thể không có [Cơ Hóa Nhục]."
"Thật sao?" Cô nghi ngờ mà nhìn.
Diệp Thần nghiêm túc nói "Đó là đương nhiên!"
....
Kế tiếp liền để cho cô cất đợi tối trở về mới dùng, Diệp Thần ra kiểm tra cửa phòng một chút xác định còn có thể sử dụng liền quay người nói với cô "Lát nữa anh ra ngoài dẫn thêm vài con tang thi tới, em ở trong phòng chuẩn bị một chút!"
Diệp Trúc gật nhẹ rồi nhắc nhở "Anh cũng phải cẩn thận đừng có ham mà kéo nhiều!"
Diệp Thần cười cười rồi đi ra khỏi phòng đến căn phòng thứ tư, thấy cửa khóa liền giơ tay lên gõ.
Sau một lúc gõ cửa vẫn không nghe thấy bất kỳ phản ứng nào bên trong nên hắn suy đoán có thể là phòng trống liền không đứng lại mà tới căn thứ năm, căn này cửa phòng không đóng mà hơi khép, lần này hắn cũng không quá cẩn thận mà mạnh mẽ đạp mạnh cửa văng vào trong, quét mắt một lượt trong phòng liền nhìn thấy bên trong phòng khách có hai con tang thi một nam một nữ đang chậm chạm đi lại không mục đích, khác một điều chính là....... Trên người không mảnh vải che thân....
Sắc mặt Diệp Thần bình tĩnh thấy hai đầu tang thi đã phát hiện ra mình, lạnh lùng mà nhìn sau đó xoay người bỏ chạy. Trong chớp mắt liền chạy trở về phòng trước đó, bên trong Diệp Trúc vẫn đang dọn dẹp xác tang thi trên đất, kéo bọn chúng vào trong góc phòng khách.
Lúc Diệp Thần vừa chạy về liền lập tức đem ghế sô pha đẩy chặn phía sau cánh cửa phòng chỉ chừa lại một khe hở nhỏ. Không lâu sau hai đầu tang thi đã đuổi tới không ngừng tông 'bành bành' lên cửa phòng.
Vẫn dùng kế cũ mà xử lý, Diệp Thần nhanh chóng giải quyết xong hai đầu tang thi này, sau trận này cửa phòng cũng hư hỏng hoàn toàn không thể sử dụng lại.
Chuyện tìm kiếm [Cơ Hóa Nhục] Diệp Trú chủ động tiếp nhận khiến cho hắn có chút xấu hổ, hình như em gái hắn vận khí không tệ, trong hai đầu tang thi này vậy mà tìm được một khối lớn cỡ ngón tay, mà khiến cho Diệp Thần suýt nữa thổ huyết chính là Diệp Trúc còn không hài lòng nói "Tiếc thật, chỉ tìm thấy một khối, đầu tang thi kia lại không tìm được!"
Diệp Thần chỉ muốn khóc, hắn liên tục tìm kiếm trong hai con tang thi còn không thấy, đúng là vận khí không thể nào so sánh!
Sau đó.....
Diệp Thần cùng Diệp Trúc đi qua căn phòng thứ năm, xem chỗ này như căn cứ để giết tang thi, Diệp Thần đem tất cả tang thi ở lầu này dẫn thới, tiếp tục kế hoạch vừa rồi mà đánh chết bọn chúng.
Sau ba giờ, cũng đến lúc 4 giờ 30 chiều, ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ chiếu vào hành lang rồi dần dần tối.
Phòng 30 tầng 17.
Rống! Rống!
Bốn con tang thi điên cuồng mà đập phá cửa phòng, Diệp Thần đứng bên cạnh cánh cửa, trong tay cần lấy con dao chém dưa hấu lạnh lùng mà nhìn, chỉ cần thấy tang thi vươn vuốt sẽ lập tức chặt đứt cánh tay bọn nó.
Đột nhiên...........
Bành!
Cửa phòng bị tang thi đập vỡ nát!
Bốn con tang thi điên cuồng vọt tới đánh về phía Diệp Thần.
"Anh.........!" Diệp Trúc đứng phía sau sợ hãi mà kêu lên.
Thần sắc bình tĩnh đứng cản trước cánh cửa, trong bốn con đã có ba con bị chặt đứt cánh tay chỉ còn một con có uy hiếp lớn hơn mà thôi, không quá đáng sợ.
Bước chân hơi nghiêng một chút khiến cho cơ thể cũng nghiêng theo, xoay người đá một cước, một đá này sức lực có thể so với tang thi không khác mấy, khiến cho con vọt vào đầu tiên bay ra ngoài đâm vào hai con phía sau nó.
Rống!
Con tang thi không bị chặt cánh tay vượt qua khỏi Diệp Thần xông tới phía diệp Trúc, dữ tợn mà đánh về phía cô.
Lúc này sắc mặt cô trắng bệch, trong tay cần con dao không ngừng run rẩy, ánh mắt đầy bất lực không ngừng lui về sau.
"Cút!"
Giọng nói giận giữ vang lên phía sau, không biết lúc nào hắn đã đuổi theo nó, trong tay không cầm dao mà dùng nắm đấm đánh mạnh vào đầu tang thi, sức lực mạnh tới mức đem nó đánh ngã trên đất, ngay sau đó Diệp Thần bước tới, trên gương mặt hắn lúc này đằng đằng sát khí, ánh mắt lạnh lẽo mà nhìn chằm chằm, trên cánh tay nắm chặt hiện đầy gân xanh.