Chương 15: Rời Khỏi Khách Sạn

Rời Khỏi Khách Sạn

Dịch: Tĩnh Luân

Beta: Tĩnh Luân

Thân ảnh Diệp Thần chuyển động nhẹ vọt tới bên cạnh kiến biến dị, rìu trong tay dùng một đường còn cực đẹp mà chém xuống mấy cái móng vuốt của nó.

"Loong coong!"

Tia lửa do ma sát bởi lưỡi rìu cùng với lớp vỏ kiến phát ra tiếng chói tai, một rìu này vậy mà không thể chém đứt được chân kiến biến dị chỉ cắt ra được một đường mờ mờ, trong lòng Diệp Thần sợ hãi than một tiếng, không hổ là quái vật siêu cấp cường giả ở thời tận tế, phòng ngự quả nhiên mạnh mẽ.

Diệp Thần không ngừng lại, rìu trong tay liên tục chém tới, chỉ cần đem cái vỏ bên ngoài chém nát thì lớp thịt non mềm bên trong không hề có bất kỳ lực phòng ngự nào, lúc đó chặt đứt sẽ dễ hơn nhiều.

Đầu kiến biến dị ở gần chỗ bình gas nổ hơn cho nên chịu tổn thương cũng lớn hơn, trên thân thể bị ghim đầy mảnh vỡ của bình gas nổ ra tạo tổn thương lớn khiến nó nhất thời hôn m, chỉ theo bản năng mà giãy dụa trên đất.

Diệp Thần liên tục chém ra mười nhát, cán rìu bởi không chịu nổi lực mà gãy đôi, sau đó hắn chỉ có thể dùng nắm đấm mà nện, khoảng chừng một phút sau mới đánh gãy được chân kiến biến dị.

Kế tiếp Diệp Thần đem đầu kiến cố định trên mặt đất lại chờ thêm vài phút đem cặp răng của nó bẻ gãy lúc này mới có thể yên tâm quay người kéo nó rời khỏi phòng.

Sau khi ra khỏi phòng Diệp Thần kéo theo kiến biến dị về phòng ném lên mặt đất, lại đi tìm một bình gas ném vào căn trống rồi mở ra sau đó mới kéo theo con kiến biến dị đem vào.

Bình thường cửa gỗ đối với nó dễ dàng mà phá vỡ, trước mặt nó thì cũng giống như tờ giấy mà thôi....

"Con kiến biến dị này không thể giết chết, nếu không gien bên trong cơ thể nó sẽ đông cứng lại không cách nào rút ra được!" Trong lòng Diệp Thần suy nghĩ "Chỉ có một cách duy nhất là tìm được một chỗ sở nghiên cứu lợi dụng công cụ bên trong đem gien trong cơ thể nó lấy ra sau đó dung nhập vào cơ thể mình!"

Đến giữa trưa Diệp Thần mở máy tính trong khách sạn ra tìm kiếm một chút xem thử có thể kết nối mạng được không nhưng không được, từ sau khi xảy ra tận thế thông tin toàn cầu đều bị cắt đứt, chẳng nhựng mạng lưới internet không thể nào kết nối ngay cả điện thoại cũng vậy.

Bất quá Diệp Thần sớm đã chuẩn bị trước đó, từ khi mới bắt đầu hắn đã dự tính được tình huống này cho nên mua một phần bản đồ chi tiết các khu vực của Trung Quốc.

Mấy tấm bản đồ này rất rẻ nhưng lại vô cùng hữu dụng trong thời tận thế này không thua gì súng cùng các loại vũ khí cường đại khác!

Diệp Thần mở ra bản đồ nơi mình đang sống kiểm tra cuối cùng cũng tìm thấy một chỗ cách gần nhất 7 cây có một tòa sở nghiên cứu.

Diệp Thần có chút nhíu mày, 7 cây.....

Gần cũng không tính là gần mà nói xa thì cũng không xem là quá xa, bình thường ngồi xe một lát sẽ tới nhưng tình cảnh hiện tại tang thi, quái vật khắp nơi, khoảng cách 7 cây số này không biết có bao nhiêu nguy hiểm chờ sẵn, cho dù hành động một mình cũng chỉ nắm chắc ba phần đi tới đích mà thôi.

Có nên đi không. . .

Nhất thời trong lòng Diệp Thần sinh ra chút do dự, nếu như một mình hành động hắn tuyệt đối sẽ tìm mọi cách liều lĩnh mà tiến vào sở nghiên cứu, bởi vì đây là thời gian mà đám tang thi cùng quái vật còn yếu, khi sang tháng thứ hai, tháng thứ ba bọn chúng ngày càng mạnh lên, nếu như hiện tại không đi thì sau này sẽ không có cơ hội nữa.

Nhưng lần này quay lại bên cạnh hắn còn có em gái, nếu như bản thân gặp bất trắc thì em ấy không còn chỗ dựa nữa....

Một người sống sot cô độc rất bi thảm, Diệp Thần đã trải qua cho nên hắn tuyệt đối không để em gái mình phải trải qua cảm giác đó.

Trong lúc suy nghĩ thì thời gian cũng sắp trưa, cửa phòng mở ra hai người Diệp Trúc và Bạch Long cũng trở lại, liếc mắt nhìn thấy Diệp Thần đang ngồi trong phòng bình an vô sự khiến cho Diệp Trúc vui vẻ, vội vàng chạy lại cười hì hì nói "Anh đang nghĩ gì đấy?"

Diệp Thần ngẩng đầu nhìn chỉ thấy gương mặt quen thuộc đập vào mắt, dí dỏm mà nở nụ cười với anh. Một loại cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng, thân thể nhích qua một bên để cho con bé ngồi xuống, trầm mặt một lát rồi nhìn thẳng chậm rãi nói "Kế tiếp anh định một mình đi tới một chỗ, chỗ này nguy hiểm rất lớn!"

Diệp Trúc nghe thế lập tức giật mình, vui vẻ trên gương mặt cũng dần biến mất, đôi mi thanh tú cau lại, trong lòng cô cũng hiểu rõ chỗ để cho anh mình phải suy nghĩ ngưng trọng như vậy nhất định rất nguy hiểm!

Cô im lặng trong giây lát rồi nhỏ giọng hỏi "Anh đi đâu?"

Diệp Thần nhìn vào ánh mắt em gái mình chậm rãi nói "Rời khỏi khách sạn đến một trụ sở nghiên cứu, chỗ đó cách nơi này khoảng 7km."

Diệp Trúc nghe vậy thì hơi cắn môi, một lát sau mới lên tiếng, giọng cũng khàn đi "Không thể không đi được không anh?"

Diệp Thần chỉ có thể lắc đầu, động tác đơn giản nhưng lại nặng nề vô cùng, chỉ có thể trở thành Thánh Chiến Sĩ mới có năng lực bảo vệ bản thân và em gái trong thời tận thế này, nếu không bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm tới tính mạng.

Diệp Trúc nắm chặt tay đột nhiên đứng lên nhìn thẳng anh mình nói "Em cũng muốn đi cùng anh!"

"Không được!" Diệp Thần cự tuyệt.

Diệp Trúc nhìn thẳng vào ánh mắt anh nói "Nếu như anh gặp nguy hiểm tới tính mạng em cũng không sống một mình, cho dù anh để em lại khách sạn thì cũng sẽ lén đi theo sau."

Diệp Thần cười khổ biết rõ kết quả mà bản thân sớm nghĩ tới, trước mặt hắn chỉ có hai con đường. Một là không đi tới sở nghiên cứu, hai là đem theo em gái cùng đi!

Diệp Thần hiểu rõ với tính cách quật cường của em ấy một khi đưa ra quyết định rất khó thay đổi, hơn nữa Diệp Thần cũng biết nếu như bản thân chết đi tận thế vẫn tiếp tục, không nói tới cảnh tượng núi lửa phun trào, thời kỳ băng hà kéo tới, không có hắn bên cạnh con bé sẽ rất khó mà sống sót.

"Được rồi!" Suy nghĩ một lát Diệp Thần thở hắt ra rồi nói "Vậy thì cùng đi!"

Diệp Trúc nhìn chằm chằm anh mình một lát chắc chắn không phải nói dối mình mới cười một tiếng "Vậy được rồi, sau này có đi đầu anh cũng không được để em lại một mình, muốn sống thì cùng sống, chết thì cùng chết!"

Trong lòng Diệp Thần ấm áp, xoa lấy đầu cô.

"Hai người định đi sao?" Lúc này Bạch Long nhân cơ hội mà hỏi.

Diệp Thần quay đầu nhìn hắn một cái rồi gật đầu "Anh có thể không cần đi theo, dùng thực lực hiện tại của anh ở lại đây có thể sống sót, nếu như có cơ hội gặp phải quân đội thì đi theo bọn họ rời khỏi!"

Bạch Long nhíu mày nói "Hai người muốn đi đâu?"

Diệp Thần bình tĩnh nói "Tới một nơi rất nguy hiểm, với thực lực hiện tại của tôi cũng chỉ có ba phần sống sót!"

Bạch Long nghe vậy trầm mặc, ba phần sống sót, tỷ lệ này quả thực quá thấp, cơ bản chẳng khác gì chịu chết.

....

Tới lúc ăn tối cả ba đều yên lặng mà theo đuổi suy nghĩ riêng từng người, một đêm yên bình không xảy ra chuyện chị.

Sáng sớm hôm sau, màn đêm dần lui nhường cho ánh mặt trời. Diệp Thần bắt đầu chuẩn bị vật dụng, vũ khí trong tay hiện tại là cây rìu chữa cháy, ngoài ra đem dao chặt dưa hấu bẻ gãy một nữa làm thành dao găm cắm vào bên cạnh ống quần, sau đó đem theo một ít kẹo đặt vào balo.

Hắn không chuẩn bị bình xăng, xăng có thể nổ chết tang thi nhưng đối với quái vật có sức lực ngang 30 người thì không có hiệu quả, ngược lại vì tiếng nổ có khả năng mang lại phiền toái không hề nhỏ. Sau khi chuẩn bị thỏa đáng thì cũng lúc tiểu Trúc làm xong bữa sáng phong phú, đợi sau khi rời khỏi sẽ rất khó có dịp ăn uống ngon như bây giờ.

Hai người ăn nhanh chóng rồi đứng lên.

"Anh Bạch Long đâu rồi?" Diệp Trúc nhìn xung quanh không thấy bóng dáng người này đâu.

Diệp Thần lãnh đạm nói "Có lẽ vẫn còn đang ngủ, em chuẩn bị một chút rồi đi thôi."

Diệp Trúc nhìn qua phòng ngủ đang đóng của Bạch Long, ánh mắt hiện lên vẻ thất vọng chỉ đành quay người đi chuẩn bị một lát, không thể không nói con gái so với con trai khác nhau, trong hành lý của Diệp Trúc mang theo phần lớn là quần áo, đồ lót....

Diệp Thần thấy vậy chỉ có thể im lăng, cuối cùng giúp em mình giảm bớt gánh nặng còn bỏ thêm ít kẹo vào trong đó, kẹo bổ sung năng lượng còn nhiều hơn 1 chén cơm.

"Chúng ta đi thôi!" Diệp Thần mở cửa, quay đầu nhìn lại căn phòng ở gần một tháng đột nhiên cảm giác có vài phần khó nói.

Hai người chuẩn bị rời đi đột nhiên phòng ngủ của Bạch Long mở ra, xuất hiện thân ảnh sau cánh cửa ăn mặc võ trang đầy đỉ, trong tay nắm lấy hai con dao chặt dưa, trên lưng đeo balo màu đen cười nói "Đi thôi!"

Diệp Trúc nhìn thấy bộ dáng tên này mà giật mình "Anh đây là?"

Bạch Long nhìn cô cười một cái "Dù sao anh đây cũng là nam tử hán có tinh thần trượng nghĩa giúp đỡ người khác, làm sao để cho một cô gái yếu đuối như em đi theo một tên vừa biến thái vừa siêu cấp vô tình được, tất nhiên anh phải đi theo để bảo vệ rồi!"

"Đúng là lý do sứt mẻ!" Trong lòng Diệp Trúc nghĩ như vậy nhưng nhịn không được mà cười lên.

Diệp Thần lạnh lùng nói "Anh nói cái gì?"

"A tôi mất trí rồi, vừa rồi mới nói gì vậy?"

"Trên đường đi rất nhiều quái vật, đến lúc đó đừng trách sao tôi không nhắc nhở anh trước."

"Yên tâm, yên tâm, anh đây hào phóng như vậy, tình nguyện dâng hiến một lòng nhân hậu sẽ không trách cậu."

"Tốt, sau này trách nhiệm kéo quái đều giao cho anh."

"Móa, cậu đừng làm anh sợ!"

"Còn xem tình hình, nếu không thì đừng đi theo."

"Tiểu Trúc, em xem, đây chính là cái tên biến thái máu lạnh vô tình!"

"Anh được rồi, anh ấy chỉ muốn tốt cho anh không phải chết vô nghĩa thôi."

"Tên này có lòng tốt như vậy từ bao giờ?"