Chương 13: Trước Khi Rời Đi

Trước Khi Rời Đi

Dịch: Tĩnh Luân

Beta: Tĩnh Luân

Trên bàn đặt một chậu nước nóng bên cạnh còn có nửa chén rượu mạnh với một chén lớn đựng [Cơ Hóa Nhục].

Diệp Thần cầm con dao nhỏ trong tay chăn chú mà xem xét vết thương của Bạch Long rồi nói "Kiên nhẫn chịu đựng một chút."

Trong lòng Bạch Long cảm thấy kỳ quái nhưng không mở lời được, đột ngột cảm nhận sau đầu bị đập một phát ngất đi.

Diệp Thần đánh ngất Bạch Long rồi nhanh chóng bắt đầu ra tay, đem nước nóng đổ vào vết thương, vốn chỗ vết thương máu thịt đều biến thành màu đen, mùi tanh hôi bốc lên. Nước nóng khi chạm vào vết thương hở thì đau đớn cỡ nào chứ? Nhưng Bạch Long hoàn toàn không có cảm giác đau, thời điểm bị nhiễm Virus thì hệ thống thần kinh cũng dần biến biết, cho dù bị đâm một dao đi nữa thì cảm giác chỉ như mũi chích một cáu mà thôi, hơn nữa bây giờ đang trong tình trạng hôn mê thì càng không thể.

Đợi nước nóng rửa sạch đi miệng vết thương, Diệp Thần cầm dao cắt đi chỗ thịt bị phỏng lập tức bên trong lộ ra da thịt cùng máu đã chuyển đen.

"Đem [Cơ Hóa Nhục] giã nát!" Diệp Thần trầm giọng nói với em mình bên cạnh.

Diệp Trúc sửng sốt một chút cũng không hỏi lại mà đem [Cơ Hóa Nhục] cho vào chậu sắt dùng chày giã nát.

Còn Diệp Thần đã đem rượu mạnh đun sôi rồi rót một chút vào miệng vết thương, rượu có tính sát trùng mạnh nên có thể dùng để rửa vết thương.

Diệp Thần đi tới phòng bếp lấy tỏi, dấm chua đều mang ra, lấy tỏi ném vào chậu sắt cùng với nửa bình dấm trắng rồi bảo Diệp Trúc cùng dã nát chung với nhau.

Sau khu dùng rượu mạnh rửa vết thương bây giờ chỉ đợi [Cơ Hóa Nhục] cùng dấm và tỏi giã nát là được, sau khi hỗn hợp kia trộn thành thì được hai chén, toàn bộ đều đút vào miệng Bạch Long.

"Anh, thật sự có thể cứu anh ấy sao?" Diệp Trúc có chút lo lắng hỏi.

Diệp Thần nghe thấy chỉ lắc đầu "Xem vận khí đi, may mắn là thời gian lây nhiễm vừa xảy ra trong thời gian ngắn nếu không đúng là không còn cách nào."

Diệp Trúc chỉ im lặng mà đứng nhìn, Diệp Thần vỗ nhẹ vai cô rồi chỉ vào thi thể của chó biến dị trên đất nói "Thịt trên con chó biến dị này có thể sử dụng hơn nữa năng lượng ẩn chứa trong đó rất nhiều, thịt chó vốn là thứ bổ, thịt của chó biến dị này nếu như để cho một người bình thường ăn thì sức lực có thể tăng gấp năm lần, về phần da của nó có thể chế tạo thành quần áo bảo hộ!"

Động vật khác nhau thì dinh dưỡng cũng khác nhau, thịt hổ thì dinh dưỡng so với thịt heo giá trị cao hơn!

Mà con chó biến dị này so với thịt hổ còn quý giá hơn mấy chục lần!

Nghe anh trai nói bây giờ cô mới chú ý tới thi thể chó biến dị trên đất, kinh ngạc kêu lên "Con này là anh giết sao?"

Diệp Thần gật đầu cười.

Diệp Trúc nhíu mày nói "Lần sau anh còn làm mấy chuyện nguy hiểm như vậy có thể nói trước với em một tiếng không?"

Diệp Thần cười khổ chỉ có thể gật đầu.

Lúc này Diệp Trúc mới đi tới cạnh thi thể chó biến dị, ngồi xổm xuống nhìn một lượt rồi nói "Anh, thật sự là thịt nó có thể ăn sao? Không phải chỉ có [Cơ Hóa Nhục] chúng ta mới ăn được sai?"

Diệp Thần lắc đầu nói "Trên người tang thi đúng là chỉ có thể ăn được [Cơ Hóa Nhục] những thứ khác đều chứa Virus bởi vì tang thi thuộc loài tiến hóa thất bại, còn đầu biến dị này thuộc loại tiến hóa thành công, cho dù bị nó cắn trúng cũng không bị nhiễm Virus biến thành tang thi."

"[Cơ hóa nhục], nói đơn giản chính là thứ cao cấp, nếu như phân cấp bậc thì thịt gián và chuột là cấp 1, con người bình thường là cấp 2, thịt hổ là cấp 3 còn [Cơ Hóa Nhục] là cấp 10!"

"Đẳng cấp thịt càng cao thì năng lượng ẩn chưa bên trong càng lớn."

"Ăn thịt cấp 2 và cấp 3 có thể cường thận kiện thể nếu như ăn [Cơ Hóa Nhục] cấp 10 sẽ khiến sức mạnh tăng vọt, thể chất cải thiện đạt tới mức độ tiến hóa càng cao, mà chó biến dị này lúc bị Virus xâm nhập thì huyết nhục bên trong đã nhận được tiến hóa khiến thịt của nó chứa năng lượng tương đương với cấp 7, đơn giản mà nói thì thịt toàn thân nó có thể so một chút với [Cơ Hóa Nhục] rồi!"

Diệp Thần từ tốn mà nói "Kỳ thật Virus cũng không có độc nó giống như một chất dinh dưỡng kiểu mới, loài biến dị có thể tiến hóa thành công là do hấp thụ hết Virus tiến vào cơ thể còn con người biến thành tang thi là do tiến hóa thất bại, bởi vì con người không chịu được loại chất dinh dưỡng này."

"Giống như một con kiến không cách nào nuốt được một con voi bởi vì dạ dày chúng không lớn được như vậy, nếu cưỡng ép thì chỉ có chết!"

Diệp Trúc nghe thấy thì tỉnh ngộ hiểu ra, trong lòng cũng hiểu rõ hơn, sau đó cô cầm lấy rìu rồi kéo con chó biến dị vào phòng bếp bắt đầu làm, còn Diệp Thần thì ngồi trên ghế salon suy nghĩ chuyện kế tiếp.

Qua vài giờ Diệp Trúc đem chó biến dị cắt thành nhiều phần, lần lượt đều dùng nước sôi trụng qua mưới cắt thành miếng nhỏ, nêm nếm chút gia vị bắt tay vào nấu.

Về phần da lông chó biến dị cô nàng đều dùng rìu xẻ gọn rồi rửa sạch loại mùi tanh rồi giữ lại làm quần áo.

Tới thời gian dùng bữa tối.

Trên bàn cơm hai tô thịt đầu ắp, tăng thêm gia vị khiến mùi thơm càng nồng hơn, trải qua nhiều ngày rèn luyện kỹ năng nấu nướng của Diệp Trúc cũng thuần thục không còn cảnh đem khoai tây sợi cắt thành miếng nữa.

Diệp Thần gật đầu nói "Lần này tranh thủ ăn hết thịt chó biến dị, để lâu sẽ ảnh hưởng tới năng lượng, mấy ngày nay thay đổi các kiểu chế biến từ thịt thay cho cơm.

Diệp Trúc nghe vậy liền cười.

Ăn hết một tô thịt biến dị Diệp Thần cảm giác được khí lực trong cơ thể tăng hơn 5kg, mới chốc lát đã đem thực lực tăng lên nhanh chóng mặc dù không bằng [Cơ Hóa Nhục] nhưng đã khiến hắn hài lòng.

Diệp Thần cũng không quá để tâm dù sao với thể trạng của loài biến dị đủ để bọn họ ăn bốn năm ngày, dựa theo tiêu chuẩn ngày ba bữa thì mỗi ngày thực lực lại tăng thêm một phần, hơn nữa còn ra ngoài săn giết tang thi lấy [Cơ Hóa Nhục], tính một chút thì mỗi ngày có thể tăng hai đến ba phần sức mạnh rồi!

Em vào phòng ngủ một chút đi, anh ở đây trông chừng tên này." Sau khi cơm nước xong Diệp Thần nói với Diệp Trúc.

Diệp Trúc nghe vậy có hơi do dự một chút nhưng cũng gật đầu nghe theo anh mình.

. . . .

Ban đêm, thời điểm Diệp Thần ngủ cũng không sâu, với trạng thái này hắn có thể khiến cho bản thân khôi phục thể lực đồng thời còn có thể canh chừng Bạch Long nếu như biến thành tang thi mà tập kích bọn họ.

Một đêm yên bình trôi qua, đến sáng hôm sau khi Diệp Thần vừa tỉnh lại nhìn Bạch Long, chỉ thấy làn da đã khôi phục lại có chút hồng nhuận hơn, hốc mắt không còn đen, nhìn vào không khác gì một người bình thường mới yên tâm.

"Tôi vừa hôn mê ...." Bạch Long tỉnh lại chỉ thấy thắt lưng có chút đau, suy nghĩ cũng lộn xộn không khỏi ngồi bệch xuống, vươn tay xoa xoa cái trán, lúc này nghe thấy giọng nói đầy vui mừng bên cạnh "Anh tỉnh rồi?"

Bạch Long ngẩng đầu nhìn lên thấy Diệp Trúc một thân đồ ngủ đang đứng trước mặt hắn, cách đó không xa trên bàn cơm đang ngồi là Diệp Thần đang ăn sáng.

Bạch Long lập tức thanh tỉnh lại, nhìn nhìn tay mình, móng tay cũng không biến đen hơn nữa vẫn còn suy nghĩ, không bị biến thành tang thi! Cánh tay phải ẩn ẩn có chút đau đớn truyền lại, hắn nhìn qua thì thấy vết thương đã được băng bó.

"Vì sao tôi không biến thành tang thi?" Bạch Long ngạc nhiên hỏi.

Diệp Trúc cười hì hì rồi quay đầu chỉ chỉ vào anh trai cô đang ăn sáng nói "Là anh ấy, anh em giúp anh xử lý miệng vết thương loại bỏ chất độc."

Bạch Long ngạc nhiên ngẩng đầu về người thanh niên đang ngồi trên bàn ăn, trong lúc mơ hồ trước khi hôn mê đúng là hắn có nghe thấy tiếng của người thanh niên này vang bên tai, hắn ngơ ngác một chút, trong lòng dâng lên loại cảm kích khó tả, đưungs dậy đi tới bên cạnh Diệp Thần cười nói "Chuyện tối qua cám ơn cậu rồi, nếu không có cậu thì anh đây thật sự đã chết biến thành tang thi đáng ghét kia rồi."

Diệp Thần đạm mạc nói "Không có gì, ngồi xuống ăn sáng đi lát nữa còn phải đi giết tang thi."

Bạch Long nghe thấy ý kêu mình ngồi xuống ăn sáng, có chút khách sáo nói "Cám ơn cậu, sao lại không biết xấu hổ như vậy được!" Vừa dứt lời thì hắn đã kinh ngạc khi nghe thấy câu kế tiếp, giống nghi ngờ tai mình có nghe nhầm không hỏi lại "Các cậu còn muốn ra ngoài giết tang thi?"

Ánh mắt Diệp Thần đột nhiên hiểu ra "Cũng đúng, bây giờ anh trở thành tên vô dụng rồi, được rồi, anh ra ngoài đi, cơm cũng đừng ăn nữa."

Bạch Long "...."

"Còn không đi?"

"Cái kia. . . Tôi vừa rồi nói cái gì ấy nhỉ, à... hình như tôi mất trí tạm thời, cậu vừa nói gì?"

"Tiểu Trúc, em cất dao của anh chỗ nào?"

"Ách.... Cái kia, tôi đột nhiên nghĩ ra rồi, tôi cùng các cậu cùng nhau đi giết tang thi!"