Chương 1: Trọng sinh

Trọng sinh

Dịch: Tĩnh Luân

Beta: Tĩnh Luân

“Răng rắc!”

Cơn đau nhức từ ngực truyền đến, Diệp Thần nỗ lực mở mắt nhìn xung quanh nhưng chỉ thấy trước mảnh một màu đỏ tươi, bên tai ngoài âm thanh thú rống trầm thấp, mang theo hưng phấn còn có âm thanh nhai xương nhấm nuốt, làm người nghĩ tới sởn hết gai ốc.

Tôi chết rồi phải không?

Trong lòng Diệp Thần có chút đắng chát, bên trong tận thế vùng vẫy hơn mười năm để sống sót, mỗi ngày trôi qua đều phải cẩn thận từng li từng tí, lúc ngủ đều ôm chặt vũ khí trong tay, chỉ cần có bất kì động tĩnh gì sẽ lập tức tỉnh dậy, vậy mà hôm nay chỉ vì làm chút chuyện nhỏ bị sơ sẩy không xóa đi khí tức lưu lại lúc săn giết con chó ba đầu liền bị đầu huyết sừng thú truy sát.

Bị vồ lấy, cứ như vậy cảm nhận được cơ thể đang bị ác thú nhai từng chút một, có lẽ chết đi cũng thật tốt, đúng không?

Trong lòng Diệp Thần tuôn ra suy nghĩ mà đến chính bản thân hắn không nhịn được cười khổ, biết rõ mình không còn chút sức lực nào cũng không còn hi vọng gì sống tiếp, lúc này ngược lại hắn thấy trong lòng một loại nhẹ nhõm chưa từng có.

Vào thời điểm hắn học cấp ba, cha mẹ qua đời vì tai nạn xe cộ chỉ còn lại một người em gái và hắn làm bạn, vậy mà lúc xảy ra tận thế em gái hắn cũng bị tang thi cắn chết. Hắn không biết bản thân vì cái gì mà sống đến bây giờ?

Có lẽ giống với đại bộ phận người sống sót, chỉ là vì còn sống mà tiếp tục sống ....

Mười năm, trải qua sợ hãi với cái chết liền sinh ra khát vọng sống, bản thân hắn ngu ngốc mà chạy trốn giữa lằn ranh sinh tử, giống như một con chó giãy dụa hơi tàn, có lúc hắn ngoài nghi bản thân có còn là người nữa không?

Chết, có lẽ là một loại giải thoát bản thân!

Có lẽ cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, trong lòng Diệp Thần như trút được gánh nặng, rút cuộc cũng nhẹ nhõm.

Em gái, anh tới đây.

Ý thức của hắn dần dần trở nên mở hồ, cuối cùng cũng lâm vào bóng tối vĩnh viễn.

....

"Anh trai, mau dậy!"

Giọng nói thanh thúy dễ nghe vang lên bên tai, kế tiếp Diệp Thần cảm giác được bàn tay nhỏ mang theo hơi lạnh bịt lấy mũi mình, hắn giống như trong giấc mộng mà giật mình tỉnh lại, đột ngột bật người lên, thân thể theo bản năng mà lùi lại, nhưng động tác vừa làm được một nửa liền cảm giác sau lưng đụng mạnh vào vách tường đến đau nhức.

Chuyện gì đang xảy ra?

Ý thức mơ hồ cũng dần trở nên rõ ràng, lúc này Diệp Thần nhận ra bản thân không phải đang ở trong miệng đầy máu của huyết sừng thú mà đang ở trên giường, chăn ấm nệm êm.

Hắn ngẩng đầu nhìn xung quanh, vừa nhìn đã thấy ngỡ ngàng!

Dưới ánh đèn trong phòng chiếu xuống thân ảnh đứa nhỏ thanh tú, lông mi cong dài, khóe miệng cong lên nụ cười, gương mặt tràn đầy vui vẻ, lúc đứa nhỏ cười đôi mắt liền cong thành trăng non, trên gương mặt nhỏ tinh xảo còn xuất hiện hai má lúm đồng tiền nho nhỏ, không gian mọi thứ giống như ngừng lại tại lúc này.

“Anh trai, anh còn thất thần ở đó làm gì, nhanh dậy, hôm nay là ngày anh tốt nghiệp đại học đến trễ không tốt đâu" Đứa nhỏ chớp đôi mắt to tròn, mu miệng nói.

Hình dáng cùng với giọng nói quen thuộc vang lên giống như dòng nước chảy qua, thâm nhập vào trong lòng Diệp Thần, trong lúc nhất thời hắn giống như đang nằm mơ, gần như có chút không dám tin tưởng, em gái hắn đã chết vào ngày tận thế bắt đầu do tang thi cắn vậy mà bây giờ vẫn đang sống sờ sờ đứng trước mặt mình!

Đợi đã ...! Tốt nghiệp đại học?

Trong lòng Diệp Thần chấn động, nói như vậy hôm nay là ngày 1 tháng chín năm 2013 rồi, thì ra mình trở lại trước ngày tận thế đến, chẳng lẽ mình trọng sinh quay lại mười năm trước?

Diệp Thần ngẩng đầu nhìn khắp căn phòng một lượt, chỉ thấy ánh sáng le lói, bốn phía không rộng lắm, trên tường còn treo đồ vật có chút cổ xưa, trên vách tường có từng mảng ố vàng, có mấy tấm áp-phích cũ dán trên đó, còn có hai tấm ảnh chụp, là hai vợ chồng trẻ tuổi đang cười tươi đầy hiền hòa, phía bên góc còn có một tủ sách, bên trên chứa đầy sách vở.

Đây đúng là căn phòng lúc mình học đại học.

Diệp Thần run sợ nửa ngày cuối cùng cũng xác định không phải mơ mà thật sự đã sống lại vào lúc mười năm trước! Chuyện kỳ lạ này cũng không làm cho hắn hoảng sợ, chỉ là mờ mịt trong giây lát lập tức bình tĩnh lại nhanh chóng, trầm mặt một hồi liền rời giường, nhìn đến em gái nghiêm túc nói "Em, đợi lát nữa em cầm thẻ ngân hàng của chúng ta đến ngân hàng rút toàn bộ tiền trong đó ra!"

Diệp Trúc nghe anh mình nói mà giật mình, có chút nghi ngờ hỏi "Rút toàn bộ ạ? Anh muốn rút hết làm gì vậy?"

Diệp Thần vươn tay sờ lên đầu của em gái, trong mắt toát lên vẻ cùng chiều nói "Yên tâm đi, anh trai em sẽ không làm chuyện gì điên rồ đâu."

Diệp Trúc mặc dù nghi ngờ nhìn hắn nhưng không hỏi thêm, sau khi cha mẹ gặp tai nạn cô được anh trai mình nuôi lớn, cho dù là học phí, tiền ăn ở đều là do Diệp Thần vừa học vừa làm kiếm thêm, cô còn nhớ rõ vào năm lớp chín từng hâm mộ bạn học có một cái ví nhìn rất đẹp, sau khi Diệp Thần biết liền trộm gạt cô mà đi làm công nhân trong công trường một tuần liền, mệt đến nửa sống nửa chết để mua cho cô một cái giống như đúc.

Có thể nghĩ, một sinh viên đi công trường làm công sẽ có bao nhiêu mất mặt!

Bởi vì lo lắng cô còn nhỏ, có chút sĩ diện mà anh trai bình thường tình nguyện chính mình cắt bớt chút chi phí ăn mặc, nhưng với đứa em gái là cô thì không bao giờ keo kiệt, bất luận là quần áo, trang sức đều chọn thứ đẹp mắt nhất, chính là để cho cô không mất mặt trước bạn bè.

Nghĩ tới đây thôi cái mũi cô có chút cay cay, nhẹ gật đầu rồi qiau người đi đến cạnh giường, ở dưới giường trên tấm ván gỗ có chút bụi phủ, lấy ra khăn nhỏ phủi đi rồi chậm rãi mở ra, bên trong cất một tờ chi phiếu, cho dù là có trộm vào cũng không nghĩ tới Diệp Thần sẽ đem tiền cất giấu như vậy.

"Em đi nha." Diệp Trúc cầm chi phiếu cẩn thận cất trong túi quần jean, nhoẻn miệng cười.

Diệp Thần gật đầu dặn dò "Trên đường cẩn thận chút."

Diệp Trúc lè lưỡi cười, tiếng cười như chim hoàng oanh quay người rời đi.

Đợi sau khi Diệp Trúc ra khỏi nhà, Diệp Thần thu lại nụ cười trên môi, khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng ngày thường. Hắn bước đến trước mặt chiếc đồng hỗ cũ nhìn một chút thời gian, 6 giờ 20 phút sáng, nếu như hắn nhớ không nhầm thì thời gian tận thế giáng lâm phát sinh vào lúc 7 giờ tối, bây giờ vẫn có thời gian 12 tiếng để chuẩn bị!

Diệp Thần tỉnh táo sắp xếp những chuyện sẽ phát sinh, hắn cũng đã trọng sinh lại, tuyệt đối sẽ không để cho bi kịch tái diễn!

Kiếp trước, cũng vào lúc hắn tham gia lễ tốt nghiệp mà để em gái một mình ở nhà mới khiến con bé bị tang thi cắn chết.

Dưới ánh đèn trong phòng, trên bàn sách có khung ảnh, bên trong là ảnh gia đình, đôi vợ chồng trẻ tuổi đứng ở giữa, hai bên theo thứ tự là đứa con trai lớn 15-16 tuổi và bé gái 11-12 tuổi.

"Cha, mẹ!" Ánh mắt Diệp Thần nhìn ảnh chụp có chút ướt át, yên lặng nói "Con nhất định sẽ bảo vệ tiểu Trúc, nhất định!"

Hắn xoay người đi đến bên giường, đem các vật hữu dụng đều cất vào hành lý, đợi đến sau khi tận thế bắt đầu, 70% dân số thế giới đều biến thành tang thi, dựa vào căn phòng nhỏ này không thể ngăn cản được sự vây công của bọn chúng, trước hết phải tìm được chỗ an toàn tuyệt đối mới được.

Sau khi Diệp Thần thu thập xong, đồ vật mang theo của hai người cũng chỉ có một rương hành lý, chỉ cầm theo một số món đồ có ích cùng quần áo, về phần những đồ vật khác gần như đều vô dụng, giống như chăn mền, sách vở gì đấy đều không cần.

Diệp Thần lại tiến đền cạnh bàn học, đưa mắt nhìn khung ảnh một lát liền cầm bỏ vào rương hành lý sau đó ngồi lại trên giường yên tĩnh suy nghĩ chuyện cần làm kế tiếp là gì.

Tận thế lần này không phải chuyện đùa giỡn, vào lúc 7 giờ tối một căn cứ thí nghiệm khoa học ở Bắc Mĩ sẽ bị nổ tung, toàn bộ virus bên trong dùng tốc độ ánh sáng lan tràn, lập tức bao trùm lấy toàn bộ trái đất, một chút dự báo cũng không có.

Lúc virus phát tán, những người có thể chất yếu cùng với người bị bệnh nặng đều lập tức biến thành tang thi, mà cái loại tang thi này không phải loại giống như trên phim ảnh, yếu ớt, chậm chạm lúc đầu, ngược lại sức lực mạnh đến kinh người, có thể so sánh gấp hai ba lần đối với người trưởng thành, loại phòng thuê tồi tàn này thoáng một cái sẽ bị đẩy ngã.

Mà ngoại trừ xuất hiện tang thi, động vật bên ngoài cũng bị biến dị, biến thành mãnh thú hung tàn, so với đám tang thi còn khủng bố hơn.

Trong lúc hắn đang trầm tư suy nghĩ, Diệp Trúc ra ngoài không lâu đã trở lại, cô xoay người đem áo cuốn lên lộ ra một cái túi có chút phình, bên trong tràn đầy tiền mặt.

"Anh, anh muốn đi đâu sao?" Diệp Trúc vừa về phòng thì nhìn thấy rương hành lý trên giường.

Diệp Thần nhận lấy số tiền trong tay em mình cũng không trả lời, nếu như không nhớ nhầm thì trong tài khoản hai anh em có tổng cộng khoảng một vạn hai, cũng đủ để hắn chuẩn bị lương thực cần thiết rồi.

"Đi theo anh, chuyện gì cũng đừng hỏi, đến lúc phù hợp anh sẽ nói em biết." Sắc mặt Diệp Thần nghiêm túc nói.

Diệp Trúc có chút giật mình khi nhìn thấy biểu cảm của anh trai, trong lòng ẩn ẩn có chút cảm giá gì đó không rõ ràng, cô cũng không hỏi thêm mà hoàn toàn tin tưởng, sự tin tưởng này hoàn toàn xuất phát từ nội tâm.

Bất luận là anh ấy làm gì thì vẫn là anh trai mình, chỉ cần như vậy là đủ!

Diệp Thần mang theo hành lý dẫn đầu đi ra ngoài, thời điểm bây giờ vẫn còn sớm, trên đường cũng không quá nhiều người, Diệp Thần một đường đi thẳng tới chỗ bến xe bus mình hay ngồi yên tĩnh mà đợi.

Diệp Trúc vẫn yên lặng theo sát phía sau, mặc dù trong lòng tràn ngập câu hỏi nhưng không mở miệng thắc mắc.

Đợi không bao lâu cuối cùng xe bus cũng đến, Diệp Thần tính toán một chút đoạn đường từ đây đến bến xe và từ bến xe đến trung tâm chợ mất khoảng 4 tiếng, nói cách khác hắn chỉ còn lại 8 tiếng để chuẩn bị.

Sau khi lên xe Diệp Thần mua vé cho cả hai rồi tìm chỗ ngồi xuống, dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài bắt đầu suy nghĩ.

. . .

Thành phố Hàng Châu nằm ở trung tâm, các tòa nhà cao lớn, trên đường tấp nập người qua lại, không khí náo nhiệt vô cùng.

Diệp Thần dẫn theo Diệp Trúc tìm một khách sạn năm sao thuê một căn trên tầng cao nhất, gồm bốn phòng ngủ một phòng khách, đem hành lý cất vào, trước ăn cơm trưa sau đó dặn Diệp Trần ở lại khách sạn còn bản thân thì tìm tới siêu thị.

Diệp Thần cũng không dừng bước ở khu thức ăn mà trực tiếp đến khu đồ ăn vặt nhìn một lượt, chợt lấy hai bịch bên trong tràn đầy là kẹp.

Trong đường có năng lượng phong phú hơn nữa nó còn có thể giữ lâu, chính là vật phẩm tiếp tế tốt nhất.

Diệp Thần còn nhớ rất rõ, sau tận thế một cây kẹo có thể mua được một kiện áo giáp bằng da cấp thấp, có thể thấy lúc đó kẹo trân quý đến cỡ nào.

Ngoại trừ kẹo, Diệp Thần còn mua rất nhiều trứng gà, chừng 1000 quả, người đi ngang qua nhìn thấy cũng phải líu lưỡi, đến cả nhân viên siêu thị cũng phải há hốc mồm, nhanh chóng đi vào bên trong kho hàng để lấy, miễn cưỡng cũng gom góp đủ số lượng.

P/S: Lần đầu dịch ở thể loại này, mong được các vị đạo hữu chiếu cố. Mặc dù bộ này như có nhà đã thầu hơn 200c rồi, tại hạ không biết đó là cv hay dịch nên bắt đầu dịch lại theo văn của bản thân.