Thiên Cương Sơn Mạch
Tiếu Thiên thấy 4 người phân thành 2 phe đối đầu nhau, 2 nam và 1 nam 1 nữ. 2 nam thì Tiếu Thiên không biết nhưng 1 nam 1 nữ thì Tiếu Thiên đã từng gặp. Đó là 2 huynh muội Tiểu Nguyệt. Chỉ nghe người thanh niên trong 2 nam nói rằng:
-Lăng Thiên Lãng khôn hồn thì giao địa đồ ra đây, cho dù ngươi có là Luyện Đan Sư đi chăng nữa thì chết ở trong đây cũng chẳng có ai biết và nhặt xác dùm ngươi đâu.
Người thanh niên còn lại cũng tranh thủ nói :” Đún....Đ.. Đ..Đờ Đúng Đ Đúng thế, Khô...Khôn...Kh...Không Ai...mà...Ai ai ai nhặt nhặt nhặt cái mà nhặt xá...xá....x...x......xác dùm ngươi ngờ ngươi ngươi đâu”. Vừa nói xong thì bổng nhiên cái đầu bị người đánh.
-Ngươi im đi, nói năng chưa xong còn bày đặt uy hiếp
Người kia gãi ót chỗ vừa đánh mà cúi đầu. Người nọ nhìn 2 huynh muội Lăng Thiên Lãng mà nói:” Ngươi suy nghĩ xong chưa, xong rồi thì khôn hồn đưa ra, ta có thể tha mạng chó cho 2 ngươi”.
2 huynh muội trán đầy hắc tuyến nhìn 2 người, nhất là Tiểu Nguyệt khi nàng nghe thanh niên nọ nói thì cố nhịn cười vì thế rất mặt đỏ ửng rất là mê người.
Lăng Thiên Lãng nhịn không được mà lắc đầu: “ Mã gia các người móng vuốt thật dài, dám động đến người của Luyện Đan Công Hội.”
-Hừ, Tiểu tử đừng cho mặt mà không nể. Ngươi chết ở đây thì có ma nào hay là chúng ta giết. Không nói nhiều nữa, đã không giao ra thì chết đi.
Vừa nói xong người này phi thân ra ngoài, người còn lại tranh thủ nói 1 câu rồi cũng phi ra. “Đún...Đú....Đúng vậy, Kh...Kh...Không.không giao r...r...r.........r...ra th..thì chế....chết đi.” mất vài giây hắn mới phi thân ra được.
Chỉ thấy người ra trước nhảy lên trên không nhắm thẳng 2 huynh muội Tiểu Nguyệt mà bổ xuống.
-Phần Ngục Đao Pháp
1 luồng Võ Khí đỏ đậm bao lấy thanh đao và theo thanh đao bổ xuống.
Lăng Thiên Lãng và Lăng Tiểu Nguyệt thấy thế thì tranh thủ lùi ra sau 1 khoảng, khi đao pháp tới gần thì Lăng Thiên Lãng ôm lấy tiểu muội phi thân tránh ra, vừa tiếp đất thì 1 nấm đấm bọc lấy bằng Võ Khí đỏ hơi đậm đang lao tới. Thiên Lãng tụ Võ Khí vào tay phải xuất ra 1 nấm đấm để đối chọi. Chỉ nghe 2 tiếng
-Oanh
-Oanh
Tiếng đầu tiên là thanh đao kia tiếp đất, 1 vết nứt dài 2m rộng 33cm xuất hiện kế bên Lăng Thiên Lãng, tiếng thứ 2 là Lăng Thiên Lãng đối bính với thanh niên kia. 3 người lại tiếp tục quần công.
Lăng Thiên Lãng mặc dù là Võ Đồ tầng 10 nhưng 2 người liên thủ và hắn phải bảo vệ tiểu muội nên nhất thời không thể phản công, 2 người kia tu vi cũng không kém. 1 kẻ cảm đao Võ Đồ tầng 9, 1 kẻ quyền sáo thì Võ đồ tầng 7. Nếu như kéo dài thì Lăng Thiên Lãng có thể bị thua và chết.
Mắt thấy Lăng Thiên Lãng có dấu hiệu kiệt sức, Tiếu Thiên tranh thủ vân công vào 2 chân chờ đợi lấy cơ hội tốt. Và trời không phụ thằng trộm chó, chỉ thấy thiếu niên cầm đao lại nhảy lên không và đang chuẩn bị ra chiêu “Phần Ngục Đao Pháp” thì Tiếu Thiên vận dụng Như Ảnh Tùy Hình xuất hiện phía sau thiếu niên và 1 chiêu Ca Diệp Thối 45 độ ngang tính từ bàn chân của Tiếu Thiên đến cái đầu của thanh niên kia và như thế.
-Bùm
Người thanh niên không kịp phản ứng thì đã đi đời nhà ma, đậu hủ văng khắp nơi như pháo hoa ngày Tết, thi thể theo dư lực tiếp tục lao về phía trước và rớt trên đất.
Tình huống xảy ra bất ngờ, chưa được 3s thì đã kết thúc. Lăng Thiên Lãng và Lăng Tiểu Nguyệt nhất thời không theo kịp ngẩn ngơ nhìn Tiếu Thiên đang rớt tiếp đất. Người thanh niên còn lại còn đang ngẩn ngơ thì chợt thấy 1 vật thể màu đen đang bay với tốc độ 100 cây chuối trên vườn, đang nhanh chóng tiếp cận lấy mình. Theo phản xa người này lấy tay đấm vật thể đó, cảm nhận đau đơn từ cánh tay truyền đến thì hắn chuẩn bị la lên, nhưng chưa kịp là thì đầu hắn chợt nổ “Bùm”. Tiếu Thiên xuất hiện phía sau và tiễn luôn thằng này lên đường.
Từ lúc Tiếu Thiên xuất hiện cho đến kết thúc trận đấu chưa đầy 10s. 2 huynh muội Lăng Thiên Lãng vẫn còn ngơ ngác nhìn.
Tiếu Thiên từng bước tới gần 2 huynh muội, vừa bước hắn vừa nói: “ Lăng huynh mấy ngày không gặp, không ngờ chúng ta gặp lại trong hoàn cảnh này”.
Nghe Tiếu Thiên nói Lăng Thiên Lãng định thần lại, lao đi khéo miệng còn vươn máu, hắn thi lẽ với Tiếu Thiên và nói : “ Đa tạ Tiểu huynh đệ ra tay cứu trợ. Ngày trước từ biệt, không nghĩ chúng ta lại gặp nhau sớm như vậy. Lăng mỗ thiếu nợ Tiểu huynh đệ 2 mạng của huynh muội ta”.
Tiếu Thiên thấy thế tranh thủ nói :” Không không Lăng huynh ngày trước huynh giúp tiểu đệ ra khỏi Thiên Cương Sơn Mạch, tiểu đệ còn chưa có diệp để trả ân tình này nữa”.
Lăng Thiên Lãng lại nói : “ Đó chỉ là tiện đường, sao có thể nói là ân tình được, như vậy không được”. Vừa nói hắn vừa lắc đầu.
Tiểu nguyệt phía sau thấy 2 bên khách sáo qua khách sao lại thì chợt phì má tức giận nói: “Uy !!! Ta nói 2 người các ngươi có phải là nam nhân hay không mà lề mề cứ như.... Cứ như.... Cứ như” Tiểu Nguyệt càng nói càng nhỏ, nàng đang suy nghĩ nếu nói cứ như nữ nhân thì chẳng khác nào nói nàng lề mề vì thế nàng xoắn tích cái này cứ như cái gì mà nghĩ hoài không ra.
2 nam nhân thấy thế thì chợt phì cười rồi Lăng Thiên Lãng nói tiếp : “Gặp nhau tức có duyên, không biết tiểu huynh đệ xưng hô như thế nào?”.
Tiếu Thiên nghe nói thế thì chợt nhớ người ta còn chưa biết lên mình, cứ để xưng hô tiểu huynh đệ hoài thì quá xa lạ. Thấy thế hắn tranh thủ nói : “ Tiểu đệ tên là Tiếu Thiên”.
Lăng Thiên Lãng còn chưa nói gì thì Lăng Tiểu Nguyệt kế bên đã la lên : “ A..... Ngươi là tên cuồng dâm chuyên xâm hại nữ hài tử nhà lành đó hả”. Nói xong nàng hoảng sợ chạy ra phía sau Lăng Thiên Lãng.
Lăng Thiên Lãng nghe vậy cũng nhăn mày, theo hắn tiếp súc với Tiếu Thiên thì Tiếu Thiên không phải là người lỗ mãng cũng không phải là người chuyên khi nam bá nữ. Nghĩ không ra đành đưa mắt nhìn Tiếu Thiên.
Tiếu Thiên thấy thái độ của 2 người thì biết là 2 người đã biết rõ về quá khứ của hắn. Thấy Lăng Thiên Lãng thắc mắc nhìn mình thì hắn lắc đầu cười khổ. Đôi khi im lặng cũng là cách phũ nhận hữu hiệu, càng giải thích sẽ càng làm sự việc rối thêm.
Lăng Thiên Lãng thấy thế cũng đành thôi, nói với Tiểu Nguyệt : “Huynh tin cách làm người của Tiếu Thiên huynh đệ, muội đừng làm như vậy nữa”.
Tiểu Nguyệt biễu môi nhìn Tiếu Thiên, nàng vẫn giữ khoảng cách với hắn, tránh khi hắn nổi khùng nhào qua cắn mình, càng nghĩ Tiểu Nguyệt càng hoảng sợ, lấy 2 tay đang chéo che lấy bộ song phong của mình, à mà có núi non gì đâu mà che, nghĩ tiếp thì chợt ũ rũ.
Tiếu Thiên thấy trạng thái của Tiểu Nguyệt thay đổi liên tục thì bất ngờ chợt nhìn thấy nàng nhìn ngực phẳng của bản thân như màng hình ti dzi LCD 52inch ở nhà của hắn thì hắn đã hiểu vì sao nàng buồn.
Cười khổ cho qua, hắn quay qua hỏi Lăng Thiên Lãng : “ Lăng huynh ngươi vì sao bị 2 tên Mã gia đuổi giết vậy?”.
-Không việc gì, tại ta tra Tàng Bảo đồ để tìm vị trí của động phủ thì 2 tên kia tình cờ thấy được nên đuổi giết 2 huynh muội ta.
-Tàng Bảo Đồ? Lăng huynh có tàng bảo đồ, không biết là động phủ của vị tiền bối nào?
-Ta cũng không biết, tàng bảo đồ này là ta vô tình nhặt được khi đi hái thuốc. Còn vị trí thì cạnh 1 cái thác nước.
Vừa nói hắn vừa lật Tàng Bảo Đồ ra xem.
Thấy Lăng Thiên Lãng lật tàng bảo đồ trước mặt mình, Tiếu Thiên chợt cười hỏi.
-Lăng huynh không sợ ta giết 2 người đoạt tàng bảo đồ độc chiếm 1 mình hay sao.
Lăng Thiên Lãng nhìn Tiếu Thiên mà nói: “Lăng mỗ cái gì cũng không giỏi, chỉ riêng việc nhìn nhận người thì chưa sai bao giờ”.
Tiếu Thiên bật cười : “Haha, tốt ! Người bằng hữu như Lăng huynh, Tiếu Thiên ta kết giao đã định”.
Thấy vậy Lăng Thiên Lãng cũng cười theo.
Còn Tiểu Nguyệt ở 1 bên thì thầm nói : “2 thằng khùng”.
-Lăng huynh, nếu nói về thác nước thì ta thấy được 1 cái gần giống với cái vẽ trên tàng bảo đồ.
-Thật sao? Ta tìm cái thác nước đó mấy ngày này mà vẫn không thấy.
-Thế thì 2 người đi theo ta.
Tiếu Thiên và 2 huynh muội Lăng Thiên Lãng tranh thủ chạy qua bên thác nước và hiển nhiên là Lăng Thiên Lãng bế Tiểu Muội của mình mà chạy.
P/s: Hắc Đế ra chương hơi trễ mong các đạo hữu thông cảm. Vì bồi thường hắc đế viết chương này dài hơn những chương khác để tạ lỗi với các đạo hữu.