Chương 60: Hạ Tiên Sinh,Yêu Anh Tôi Sai Rồi

“ Không sao, không đau” cô nhìn mắt Lâm Na Lộ đỏ lên, trong lòng thở dài, cô sợ nhất là phụ nữ khóc.

“ Làm sao có thể không đau?” Châu Diễm đi đến trước giường nói với Lâm Na Lộ “ Lúc tôi đến nghe mấy đồng nghiệp nói Hướng Vãn đau đến đi không nổi là giám đốc dìu cô ra sau đó bảo an đưa cô đến đây.”

Hướng Vũ trợn mắt, khuôn mắt anh tuấn đỏ lên , đáy mắt tràn đầy sự đau lòng.

Lâm Na Lộ không nói gì, nhưng nước mắt lăn xuống, tay của Hướng Vãn rất nhanh đưa tới trước mặt cô

“ Chỉ là lúc đó đau,bây giờ hết rồi.’ Hướng Vãn liếc nhìn Châu Diễm.

Nhưng Châu Diễm vờ như không thấy, nói hết những thứ mà cô biết “ Bọn họ còn nói với tôi, từ đầu gối cả cô trở lên căn bản đều ửng đỏ, mười mấy bóng bỏng nôi lên ,nhìn đến te cả người…”

“ Được rồi, đừng nói nữa.” Hướng Vãn cau mày cắt đứt lời cô.

Châu Diễm cười ngượng, mang theo vài phần cận thận lấy lòng cô.

Lân Na Lộ lau nước mắt, giọng run lên “ Cô nói đều là sự thật?”

“ Đều là nghe nói , lời nói truyền qua tai nhau đều nói quá lên, làm gì khoa trương đến vây?”Hướng Vãn vội nói trước Châu Diễm.

Lạch cạch

Ngay lúc này bác sĩ đẩy cửa đi vào “ cô gái lúc nãy nói đúng thật là một chút cũng không khoa trương, nếu như không phải cô cắt bỏ đi cái quần trước mấy vết bỏng nước dính vào quần cô còn phải chịu tội nhìu hơn nưa”

Bác sĩ lấy bông gòn thấm cồn lau đi lau lại cánh tay của cô đâm kim vào truyền dịch cho cô

Hướng Vũ đôi mắt đỏ hoe đứng một bên không lên tiếng, sau một lúc anh hùng hổ cởi áo khoác vứt xuống đất “ con mẹ nó!”

Nói xong, khí thế hùng hổ đi ra ngoài,rầm một tiếng đem cửa đóng lại.

“ Anh”cô sợ anh quá kích động làm chyên gì đó không hay liền dứt ống truyền ra muôn đuổii theo ngăn cản anh.

Bác sĩ và Lâm Na Lộ đồng thời ngăn cản cô.

“ Cô không truyền dịch cái chân này không cần nữa?” bác sĩ nghiêm khắc nói.

Trong lòng cô nôn nóng,nhưng bị hai người họ giữ lại muốn đứng cũng không đứng lên được “ hai người bỏ tôi ra trước, tôi đi về truyền cũng như nhau”

“ Chị đi tìm anh của em, em ngoan ngoan ở đây truyền dịch không được đi lung tung” Lâm Na Lộ lo lắng cũng không đợi cô trả lời liền nói với Châu Diễm đang đứng ngây ra đó “ Tiểu thư, làm phiền cô chăm sóc cho Vãn Vãn ,đừng để nó đi lung tung, tôi đi quay lại liền.”

“ À, ồ ồ được, được” Châu Diễm đáp liền mấy tiếng giúp bác sĩ giữ Hướng Vãn.

Cô ra sức chống lại nhưng trừ việc bác sĩ đâm lệch mấy mũi kim thì không có tác dụng gì cả. Cô cau mày “ Châu Diễm ,bác sĩ hai ngưởi thả tôi ra tôi đảm bảo một lát sẽ quay lại truyền dịch.”

“ Chị dâu cô đã đuổi theo anh cô rồi, cô ở lại truyền dịch đi” Châu Diêm tránh né ánh mắt của cô.

Cô liếm đôi môi khô khốc, nói trong khổ sở “ Cô không hiểu”

Anh cô chắc là đi Mộng hội sở kiếm chuyện, nếu như bị Hàn Hàn Xuyên biết chắc sẽ không bỏ qua cho anh.

Châu Diễm không lên tiếng cũng không buông tay.

“ Tôi biết, cô còn gây loạn nữa thì cái chân này đừng hòng khỏi” bác sĩ còn một đóng bệnh nhân, lại ở đây giữ cô nửa ngày lúc này cả một bụng khí.

Anh cô đã chạy ra ngoài được mười phút, cô nhíu chặt mày “ Châu Diễm , bây giờ cô không nghe lời tôi không sợ khi được về nhà tôi gây phiền phức cho cô sao?”

“ Nói…Nói không chừng cô không được về Hướng gia thì sao?” Châu Diễm càng nói càng nhỏ “ Cho dù cô được về nhà , chị dâu cô bọn họ chắc… cũng không để cô gây phiền phức cho tôi?”

Cô mìm chặt môi , từ bỏ giãy dụa,chỉ là đột nhiên cảm thấy cô đơn bất thường.

Gia đình bạn bè không cần cô , cho dù là Châu Diễm có quan hệ gần gũi với cô cũng vì Hướng gia có quyền lực , cuối đầu trước thực tế.

Lâm Na Lộ đuổi theo đến cửa lớn bệnh viện nhưng vẫn chậm mấy bước, lúc cô chạy đến cửa lớn thì Hướng Vũ đã khởi động xe rời đi như tên lửa.

Cô vôi vàng bắt một chiếc taxi, dặn dò bác tài “ Làm phiềm bác tài chạy theo chiếc Ferrari”

Tài xế taxi một mặt kì quặc nhìn cô, nửa ngày cũng không di chuyển sợ cô là một phần tử phạm tội.

“ Đó là xe của chông tôi, lúc nãy tôi ở trên nhìn thấy anh ta ôm một người phụ nữ không biết họ đi đâu.” Lâm Na Lộ một mặt vội vàng cộng thêm đôi mắt cô đỏ hoe nhìn vào khiến nguwoif khác đau lòng.

“ Cô đừng vội” Tài xế xe là một người nhiệt tình “ tôi chạy theo liền, nhất định không bị lạc mất”

Ferrari và chiếc taxi một trước một sau dừng lại ở cửa Mộng hội sở, Lâm Na Lộ vội vàng đưa cho tài xế mấy tời một trăm nhân dân tệ ,vội vàng đuổi theo Hướng Vũ ở phía trước.

“ Trên xe không có người , có phải nhìn nhầm hay không?” tài xế lẩm nhẩm vài câu lái xe rơi đi.