“ Ngồi ghế phụ.” giọng nói mang theo lạnh ý truyền ra từ cửa sổ xe.
Cô trả lời một cách khó khắn, đóng cửa ghế phía sau, sau đó mở cửa đằng trước và ngồi ở ghế lái phụ.
Cửa kính xe đã mở nhưng trong xe vẫn còn vị nhàn nhạt của mùi thuốc lá,không khó ngửi, nhưng mùi này giày vò cô hơn so với cơn đau dạ dày bây giờ.
Hai năm trước, khi đánh gãy chân cô anh cũng hút thuốc mang mùi vị này, loại cảm giác này cô nói không nên lời, quả thực là quá quen thuộc, quen thuộc đến nổi hằng đêm giày vò cô trong giấc mơ.
Chiếc Bentley khởi động, rất nhanh liền biến mất trong màn đêm.
Trong xe Rolls-Royce đậu trước biệt thự , Giang Thanh Nhiên cùng Giang Thích Phong nhìn về hướng chiêc xe chạy ,trong âm thanh cơ hồ mang theo sự thống khổ “ anh vẫn là chưa quên được Hướng Vãn sao ?”
“ Cái gì?” mẹ Giang và ba Giang vốn dĩ đang nghe chuyện làm ăn , nghe được như vậy liền la lên “A Phong, con còn thích kẻ giết người đó?”
Ba Giang không nói gì, nhưng cũng không tán thành nhìn Giang Thích Phong.
“ Đúng , con không quên được cô ấy” nghẹn trong cổ họng của anh nhưng khi đến cửa miệng lại trả lời ngược lại “ không có”
“không có thì tốt!” mẹ Giang thở nhẹ một hơi ,sắc mặt không tốt mà nói “ Quan hệ Hướng Vãn với em con tốt như vậy mà nó cư nhiên vì em con thích Hạ Hàn Xuyên liền lái xe muốn đâm chết em con! Loại người phụ nữ hai mặt tâm địa độc ác cho dù người cô ấy tổn thương không phải Thanh Nhiên ,thì mẹ cũng không thể nào chô cô ấy bước chân vào Giang gia của chúng ta.”
“Mẹ con nói không sai.” Ba Giang trầm giọng nói.
Cổ họng Giang Thích Phong thắt lại , con người màu hổ phách nhiễm một lớ âm trầm, thanh âm thấp hơn bình thường “ Ba mẹ, hai người yên tâm , điều cơ bản này con biết”
“ ừ , Hướng Vãn đứa giết người này, con không biết bộ mặt thật của nó trước đây theo đuổi nó có thể hiểu, nếu như biết rõ tâm địa rắn rết của nó còn đối với nó nhớ mãi không quên thì không nên.” Gmej Giang nhăn mày.
Đáy mắt anh che dấu một tầm thần sắc “ sẽ không “
“ Nhưng anh…” Giang Thanh Nhiên trầm ngâm do dự lên tiếng “ Tống Kiều ở trong bữa tiệc có tới tìm em nói nhìn thấy anh ôm ôm ấp ấp Hướng Vãn , bảo em sau này quan sát anh nhiều một chút.”
“ Ôm Ôm ấp ấp? A phong, Tống Kiều nói có phải sự thật không?” mẹ Giang kích động nhất thời quên đi vẫn còn trong xe muốn đứng dậy kết quả là đụng phải đỉnh xe,đau đến mặt trắng bệch.
Đôi môi mỏng của anh mím chặt lại thành một đường dây, sắc mặt biến hóa,có sự phiền não, áy náy lại có sự tức giận đối với Tống Kiều.
“ Mẹ , mẹ đừng căng thẳng quá, có lẽ chỉ là hiểu lầm, mẹ cũng biết nhiều lúc Tống Kiều cũng không lý trí lắm.” Giang Thanh Nhiên thoáng quét qua anh ta nhẹ giọng an ủi mẹ Giang.
Mẹ Giang xoa nơi bị đụng , tức giận nhìn con trai “ con tự nói , rốt cuộc là hiểu lầm hay là sự thật?”
“ Là thật” Giang Thích Phong chọc cho bà biến sắc. Dưới cái nhìn thất vọng của Giang Thanh Nhiên và Ba Giang , đôi mắt anh động đi động lại vài lần , cổ họng phát run “ Nhưng… Là cô ấy tìm con.”
Ba Giang nhìn anh có chút đăm chiêu mơ hồ mang theo vài phần bất mãn.
Nghe như vậy , sự tức giận của mẹ Giang cũng có chút tan đi “ Nó tìm con làm gì?”
“ Không biết , cô ấy còn chưa kịp nói thì Tống Kiều đã chạy đến rồi.” anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài, âm thanh mang theo vài phần mệt mỏi.
Ánh mắt của Giang Thanh Nhiên đặt trên người anh , khóe miệng cong lên rất rõ ràng.
“ Hướng Vãn làm nhiều việc điên rồ với Thanh Nhiên như vậy, cư nhiên còn dám dây dưa với con, không được , ngày mai ta phải đi tìm Vu Tịnh Vân và Hướng Kiến Quốc, hỏi xem rốt cuộc họ quản giáo con gái của mình như thế nào?” mẹ Giang tức đến thở hộc.
Giang Thích Phong như cũ nhìn ra cửa sổ, chỉ là độ nghiêng của cổ hơn lớn, nhìn thân thể rất cững ngắc.
“ Bà tìm hai vợ chồng đó làm gì? Hai năm trước bọn họ đã cắt đứt quan hệ với Hướng Vãn rồi,tìm cũng vô dung.” Không ai hiểu con trai hơn ông , ông có thể nhìn ra anh đang nói dối.
Một đường không ai nói một lời.
Hướng Vãn ngồi ở ghế lái phụ, mông chỉ đặt ở một bên ,toàn thần đều căng thẳng,không dám thả lỏng dù chỉ một chút.
Xe cuối cùng dừng ở trước bệnh viện, Hạ Hàn Xuyên không them nhìn cô một cái liền nói “ xuống xe.”
“ Cảm ơn ngài” mặt cô trắng bệch, vửa mở cửa xuống xe chiếc Bentley liền phóng đi như tên lửa, không muốn ở lại dù chỉ một giây.
Cô nhìn theo hướng chiếc xe,cười khổ, ôm chặt bụng đau đến cực độ bước vào bệnh viện.
Vẫn là bác sĩ lần trước khám cho cô “ Cô còn làm hại thân thể của cô như thế sớm muộn cũng xảy ra chuyện.”
Bác sĩ các ông ghét nhất loại bệnh nhân không nghe lời.
“ Cảm ơn nhắc nhở” cô nằm trên giường bệnh, ánh mắt tựa cái động không có ánh sáng.Khoảng thời gian này cô luôn cố gắng lấy lòng Hạ Hàn Xuyên, nhưng hình như không có tác dụng gì cẩ.Bác sĩ nhìn liền biết cô nghe không lọt tai, nhưng có nói cũng vô dụng ông lười phải lải nhải “ ở lại bệnh viện hai ngày”
“ Đêm nay truyền xong nước biển tôi phải đi , làm phiền ông ghi đơn thuốc cho tôi.” Cô ngoan cố, ngày mai cô còn phải làm việc
Bác sĩ liếc nhìn cô ,cũng không nói gì “hậu quả như thế nào lần trước tôi đã nói rõ với cô rồi, cô không nghe tôi cũng không còn cách nào, một lát tôi sẽ đưa đơn thuốc cho cô.”
“ Làm phiền ông rồi.” cô nói.
Truyền dịch xong cũng là mười hai giờ rưỡi đêm, cô bắt một chiếc xe về Mộng hội sở, tài xế thấy cô xinh đẹp lại làm việc ở những nơi như thế này còn hỏi cô một đêm bao nhiêu.
“Tôi không phải kỹ nữ.” cô trả tiền xe nhàn nhạt nói.
Tài xế đóng xe một cái rầm, âm thanh khinh bỉ từ trong xe phát ra “tôi không tin ở nơi này làm việc còn có người không bán thân , không phải thấy tôi là tài xế nên sợ tôi trả ít tiền.”
Cô dừng lại một lúc, xoay người lại thì chiếc xe đã chạy đi mất. Tay cô nắm chặt điện thoại tìm kiếm phần mềm đặt xe đánh sao cho tài xế đó.
Về tới ký túc xá Lâm Điền Điền không có ở trong phòng, Châu Diễn đang khóc lóc gọi nói điện thoại với ai đó .
“ Anh yêu,lần này em sai rồi,anh tha thứ cho em được không?”
“ Em với người đàn ông hôm nay không có quan hệ gì cả, ông ta chỉ là khách hàng của em, muốn mua đồ cho em thì dĩ nhiên em phải hòa nhã với người ta a.”
“ ừ, em thề với trời cả đời này tuyệt đối chỉ yêu mình anh thôi. Cảm ơn anh yêu đã tha thứ cho em. Muo”
Thấy cô bước vào , Châu Diễm vãy tay với cô tiếp tục nghe điện thoại.
Cô gật đầu, đặt thuốc dạ dày xuống, yên tĩnh ngồi trên giường,suy nghĩ đăm chiêu.
“ Có phải hay không gọi điện thoại quá ồn làm ảnh hưởng giấc ngủ của cô?” Châu Diễm tắt điện thoại “ Xin lỗi, bạn trai tôi giận ,đòi chia tay,vừa rồi đang xin lỗi anh ấy”
“ Cô có bạn trai?’ Hướng Vãn nói
“Đúng…Đúng vậy” mắt Châu Diễn sáng lên nói chuyện có chút lắp bắp “ Tuy tôi đối với mấy vị khách có quan hệ mập mờ nhưng không làm việc gì có lỗi với bạn trai tôi cả, tôi không có ngoại tình.”
Cô đối với cô ấy có ngoại tình hay không không có hứng thú, máy móc nói “ nếu như cô luôn theo đuổi một người đàn ông, nhưng mà sau này cô mới phát hiện anh ấy đã thích một người khác, mà cô còn không cẩn thận làm tổn thương người mà hắn yêu, cô cảm thấy làm như thế nào mới nhận được sự tha thứ của anh ta?”
Có lẽ là tối nay uống quá nhiều rượu làm cho tinh thần bị tê liệt, cô nhất thời kích đọng, không có suy nghĩ đến hậu quả liền tùy ý hỏi.