Chương 38: Một chút đau này thì có là gì?

Ánh mắt của anh quá là áp lực, khiến cho Hướng Vãn chật chội quay lưng lại đứng lên, “Xin lỗi.”

Động tác của cô hơi lớn, khiến cho chỗ hở của áo sườn xám vung qua vung lại, cặp đùi thon dài trắng trẻo của cô động đến lòng người.

Trên đùi cô có một vết sẹo rất dài, nhưng mà vết sẹo đó lại không hề khiến cho người ta cảm thấy xấu xí, mà ngược lại nó lại rất phù hợp với nét hoa văn trên chiếc áo sườn xám, khiến cho cô càng trở nên quyến rũ hơn.

Ánh mắt của bao nhiêu người đều đổ dồn lên người cô, đôi mắt thẳng thắn và trần trụi.

Hạ Hàn Xuyên bỏ ly rượu xuống, ánh mắt hơi chùng xuống một chút.

Người anh nghiêng ra sau, dựa vào ghế sô pha, hai chân vắt chéo lên nhau, lạnh nhạt nói: “Đi ra ngoài.”

“Cô nương mới tới này thật không hiểu chuyện gì cả, chỗ nào không tới sao cứ phải tới chỗ đó, chỗ anh đây còn rộng này, lại đây ngồi chỗ anh đi.” Có người cười, vỗ tay vào ghế sô pha nói.

“Ha ha… hiếm khi thấy Lưu tổng thương hoa tiếc ngọc như vậy. Cẩn thận không vợ anh biết rồi, về nhà lại phải quỳ ván rửa đó.”

“Đàn ông mà được ngắm gái đẹp thì giá nào cũng xứng đáng!”

Hạ Hàn Xuyên ngồi trước Hướng Vãn, đôi môi mỏng dính thành một đường, mặt cúi xuống im lặng không rõ.

“Cảm ơn Lưu tổng, nhưng mà không cần đâu.” Hướng Vãn kìm nén nỗi bị sỉ nhục lại, cố gắng nhếch môi lên, “Hạ tổng không thích tôi ngồi ở bên cạnh anh ấy, vậy thì tôi đứng đây cũng được rồi.”

“Lưu tổng bị ruồng rẫy rồi?” Có người cười.

Lưu tổng cười cười, bất lực nói: “Ay, hết cách rồi, Hạ tổng tuổi trẻ tài cao nhiều sức hút, tự thấy hổ thẹn không bằng a! Như vậy cũng tốt, về nhà không cần quỳ bản giặt rồi.”

Mọi người cùng nhau cười ồ lên, chủ đề nhanh chóng lại chuyển sang chủ đề công việc.

Hạ Hàn Xuyên không bảo Hướng Vãn ra ngoài nữa, nhưng mà cũng không nhìn Hướng Vãn lấy một cái, hoàn toàn coi cô như người vô hình vậy.

Mọi người nói chuyện cười đùa, bàn chuyện kinh doanh, anh chỉ thỉnh thoảng nói một hai câu, còn lại thời gian khác đều im lặng ngồi đó.

Nhưng cho dù có như vậy, cũng không có một ai dám không để ý đến anh cả, mọi người dường như tình cờ nói chuyện, nhưng bất cứ lúc nào lại nhìn hướng anh, cảm thấy nếu như có gì đó không ổn, thì sẽ chuyển chủ đề khác ngay.

“Lần này có thể mời được Hạ tổng, thật đúng là vinh hạnh của chúng tôi, tôi xin kính Hạ tổng cùng mọi người một ly!” Có người đứng dậy, cười nâng ly lên hướng Hạ Hàn Xuyên cùng mọi người.

Những người khác cũng đứng dậy theo, cùng nâng ly chạm cốc.

Hạ Hàn Xuyên là người đứng dậy sau cùng, cầm ly rượu lên và cụm ly với mọi người.

“Tửu lượng của Hạ tổng không tốt, tôi uống thay anh nhé.” Hướng Vãn cong môi lên xong nhẹ nhàng nói.

Mọi người ngơ người ra, nhìn cô với ánh mắt không hiểu. Cô công chúa này, lại muốn uống rượu thay Hạ tổng?

Hạ Hàn Xuyên cúi xuống nhìn Hướng Vãn, một lúc sau, cầm chai rượu lên, rót vào ly, đưa cho cô.

Chất lỏng màu đỏ trong cốc nhìn đẹp hết mức mê hoặc lòng người. Hướng Vãn mím mím môi, đón lấy ly rượu, không chút do dự uống một hơi hết ly rượu.

“Người đẹp tửu lượng giỏi quá!” Có người vỗ tay, cười ầm lên kiếm chuyện, “Nào nào nào, uống thêm ly nữa nào.”

Rượu vang đỏ giá thành cao theo thành cốc đi xuống, mùi rượu thơm lan tỏa khắp phòng, ly rượu mới cạn chưa được bao lâu lại ngay lập tức được lấp đầy ly.

Hướng Vãn dựa theo rượu, nhìn Hạ Hàn Xuyên một cái.

Anh ngồi trên ghế sô pha, khuôn mặt đẹp trai bị che khuất bởi một lớp bóng tối, nhìn không thấu được thần sắc ra sao, nhưng có thể nhìn ra được một điều, anh không hề nhìn cô.

Cô nhếch môi cười chính mình, cầm ly rượu vang lên và kính chúc với mấy vị tổng, ngẩng đầu lên uống hết rượu và nỗi cay đắng xuống.

Hai chân Hạ Hàn Xuyên vắt chéo nhau được đổi lại, tay trái để lên đầu gối, tầm nhìn còn lại rơi vào chỗ trống trên ly rượu.

Anh dường như chỉ khẽ hơi chau mày một chút, rất nhanh rồi lại di chuyển ánh mắt.

“Tôi chính là thích như thế này đây, sảng khoái quá!”

“Sảng khoái thì là sảng khoái, nhưng rượu ngon mà uống cạn như vậy, thì thật là hơi tiếc.”

“Đừng nói những lời mất nhã hứng như vậy, nâng ly cụm tiếp nào.”

Hướng Vãn đứng giữa đám người mà độ tuổi có thể đáng là đám cha chú này, khó mà giữ nổi, lại lần nữa rót rượu.

Dạ dày đã có chút khó chịu, nhưng mà cô thậm chí không hề do dự một chút nào, lại tiếp tục uống.

Chỉ cần có thể lấy lòng được Hạ Hàn Xuyên, để anh giơ cao đánh khẽ buông tha cho cô, chút đau này có đáng kể gì chứ?

Nhìn thấy cô cười uống hết cốc này tới cốc khác mà những người đàn ông kia đưa qua, Hạ Hàn Xuyên đưa tay gỡ lỏng cà vạt ra, chút buồn bực trong lồng ngực không hề chậm lại chút nào.

Ánh cúi đầu châm một điếu thuốc, kẹp giữa ngón tay trỏ và ngón giữa, bộ vest chất đẹp nhã nhặn bị cong lên sau đó gập lại thành những nếp gấp.

“Tôi châm lửa cho anh nhé.” Hướng Vãn cố nhẫn nhịn cơn dạ dày đang đau lên cuồn cuộn, đi tới trước mặt Hạ Hàn Xuyên, ngồi xổm xuống, lấy chiếc bật lửa làm bằng giấy vàng để trên bàn lên, bật lên, nhẹ nhàng dâng tới chỗ điếu thuốc của anh.

Trong ánh mắt cô phản chiếu lại ngọn lửa vàng đang bùng cháy, ngẩng đầu lên nhìn anh, rất chủ động, nhưng mà không thể nào lần nữa nhìn lại được bóng dáng cô tiểu thư ngang bướng nhà họ Hướng nữa.

Hạ Hàn Xuyên cúi xuống nhìn cô, ngưng một lát, rồi mới kẹp điếu thuốc đưa vào miệng, hít một hơi, từ từ nhả khói thuốc ra.

Hướng Vãn đóng nắp bật lửa lại, để lại trên bàn, sau đó yên lặng ngồi phía sau anh ta.

Chờ anh hút thuốc xong, khi anh cầm ly rượu lên định uống, thì cô lại lập tức cong eo ra cầm lấy ly rượu, từ từ rót rượu cho anh.

Cho đến nỗi mà những người khác muốn uống rượu hay hút thuốc, đều không liên quan gì tới cô cả, cô cũng không hề đi về phía trước.

Những người khác cười ầm lên, nói Hướng Vãn chỉ có để mắt tới Hạ Hàn Xuyên.

Thời gian cũng kha khá, một vài người lần lượt cáo lui ra về, trong phòng chỉ còn lại Hướng Vãn và Hạ Hàn Xuyên.

“Làm công nhân vệ sinh cũng không an phận, còn muốn kiếm thời gian để quyến rũ người khác, Hướng Vãn, cô đúng là đáng khinh.” Hạ Hàn Xuyên nheo mắt lại nhìn chiếc áo sườn xám lộ gần đến đùi của cô, giọng nói ớn lạnh vào tận đến xương.

“Anh hiểu nhầm tôi rồi.” Dạ dày đau như dao cắt lửa thiêu, Hướng Vãn lau lau mồ hôi đổ đầy trên trán, nhíu mày cúi xuống theo ánh mắt nói: “Là giám đốc cho tôi trở về vị trí trước đây mà.”

“Đáng khinh … cô nhớ rằng trước đây anh còn nói cô dâm đãng, trong lòng anh cô thật sự là không thể chịu đựng nổi.

Hạ Hàn Xuyên chau mày lại, không lên tiếng nữa, vượt qua cô đi ra phía sau. Khi tới cửa, anh dừng chân lại, “bị bệnh dạ dày thì đừng có uống rượu.”

Hướng Vãn dừng động tác ấn tay vào chỗ dạ dày thì đầu ngón tay lại khẽ run lên.

Anh như vậy là đang … quan tâm cô sao?

Cô quay người nhìn bóng hình anh, còn chưa kịp nói lời cảm ơn, liền nghe thấy anh lạnh lùng nói: “Tôi không muốn nghe bất cứ ai đó nói gì mà hội sở lạm dụng công nhân viên tới chết.”

Nói xong, anh sải bước những bước lớn đi ra ngoài.

Hướng Vãn nhìn vào khoảng cửa trống trải, trái tim ấm như gió xuân lại đóng băng ngay lập tức, đến ngay cả chân tay cũng bị lạnh cóng lại.

Cô xoa xoa đầu có chút mơ hồ, tự cười mình một cái, uống quá nhiều rồi sao?

Đã say tới mức tưởng rằng anh quan tâm đến cô.

Ở hành lang.

Bộ sườn xám in họa tiết hoa văn màu tím nhạt không ngừng tái hiện lại trong não của Hạ Hàn Xuyên, đôi chân dài cặp đùi thon thả lúc ẩn lúc hiện, không khỏi khiến anh có chút gì đó khó chịu.

Nói không tức giận hay là gì đó khác, chỉ cảm thấy hôm nay nhìn sườn xám cực kỳ bắt mắt, với lại … đây cũng không phải là lần đầu tiên anh có cảm giác với Hướng Vãn.

Anh nới lỏng cà vạt ra, tốc độ đi nhanh hơn bình thường một chút, khi đi qua văn phòng của chủ quản, vô tình lại nghe thấy có giọng nam phát ra từ bên trong __

“Gần đây tôi mới có được một thứ đồ mới, không biết ông chủ Dương có hứng thú không? Một chiếc mặt dây chuyền ngọc bích, triều Minh đó, muốn cho sếp ngắm qua.”

Trong não của Hạ Hàn Xuyên chợt hiện lên chiếc cổ trống rỗng của Hướng Vãn, bước chân chậm lại. Anh nghiêng đầu nhìn qua khe cửa nhìn vào, dừng chân lại, một lúc sau, anh đẩy cửa bước vào.