Chương 16: Hạ Tân Lang - Chương 16

Sau đó, Ninh Hoài Cảnh cùng Từ Khách Thu lại ở cửa ngoài cửa thành tiễn Thôi Minh Húc.

Đại tài tử danh gia vọng tộc, chỉ với một chiếu lệnh mỏng manh đã bị phái đến vùng Giai Châu sơn cùng thủy tận. Là số mệnh hay là có người cố ý muốn thế thì cũng vậy, thánh chỉ hạ xuống sẽ không có chuyện thu hồi, sau này khi nào có thể hồi kinh cũng còn chưa biết được.

Từ Khách Thu gần đây có chút mất mát, chuyện trong nhà còn chưa đủ thê lương, bạn thân xung quanh lại từng người một ra đi, mỗi cái đều không phải là chuyện gì đáng để cao hứng.

Năm đó tuy cũng từng có ác cảm, thủy hỏa bất dung, nhưng là mấy năm nay chơi chung, nhiều ít cũng là một đoạn giao tình, không phải nói cắt đứt liền có thể cắt đứt. Nhìn biểu tình Thôi Minh Húc, nhất thời cũng không biết làm gì hơn, chỉ phải nhích lại gần Ninh Hoài Cảnh một chút, rồi nói.

“Ngươi bày ra bản mặt như đưa đám làm chi a? Tốt xấu gì ngươi cũng đỗ, ta thi rớt còn chưa có khóc mà.”

Thôi Minh Húc cũng muốn hùa theo. “Ừ thì….”

Đại tài tử trước nay xuất khẩu thành thơ, hiện tại mở miệng cũng không biết phải nói cái gì.

Ninh Hoài Cảnh trấn an hắn.

“Có ta và Khách Thu ở đây, nhất định ngày nào đó sẽ giúp ngươi hồi kinh.”

Thôi Minh Húc cũng chỉ khách sáo nói lời cảm tạ, tâm tư không biết đã đi đến phương trời nào.

Người đến tiễn cũng không nhiều, Thôi gia đại ca, đại tẩu, Ninh Hoài Cảnh, Từ Khách Thu cùng mấy người gia đinh khác. So với ngày xưa bọn họ tiền hô hậu ủng, bạn bè vây quanh như mây trời, hiện tại thực sự kém hơn rất nhiều. Thôi Minh Húc hết nhìn đông lại nhìn tây, hồng nhan tri kỷ Ngọc Phiêu Phiêu nghe nói đã theo tình nhân bỏ trốn khỏi kinh thành, nguyên lai từ đầu đến cuối nàng cũng không có yêu hắn, rồi con thỏ nhỏ Tề Gia trước sau vẫn theo sát hắn hiện tại cũng không thấy bóng dáng.

Ninh Hoài Cảnh đối với chuyện của Thôi Minh Húc ít nhiều cũng biết được chút đỉnh, theo tầm mắt hắn nhìn đến dưới tàn liễu rũ bên kia hồ có một thân ảnh màu lam, rất nhanh hiện ra rồi biến mắt. Quang mang trong mắt Thôi Minh Húc cũng sáng lên một cái rồi lại ảm đạm ngay.

Nguyên lai…

Nhìn Thôi Minh Húc, lại nhìn Từ Khách Thu, trong giây lát, nhớ tới ngày đó trong tửu lâu Giang Vãn Tiều đã nói, Ninh Hoài Cảnh cảm khái.

“Minh Húc, rời kinh đối với ngươi mà nói, có lẽ cũng không phải là chuyện xấu.” Ít nhất thoát khỏi gia tộc rắc rối, dỡ bỏ trói buộc trên người.

Thôi Minh Húc cười khổ, gật đầu. “Có lẽ vậy…”

Cho đến tận lúc hồi phủ, Ninh Hoài Cảnh vẫn như đang chìm trong suy nghĩ của chính mình, không thoát ra được.

“Khách Thu, nếu chúng ta cũng rời khỏi kinh thành…”

Từ Khách Thu nhu thuận dựa vào lòng hắn, cười. “Tốt, đi đến một chỗ không ai biết chúng ta là ai. Ngươi không phải là Trung Tĩnh hầu phủ Ninh Hoài Cảnh, ta cũng không phải Trung Liệt Bá phủ Từ Khách Thu.”

“Như vậy, chúng ta có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ không?”

Từ Khách Thu nghĩ nghĩ, gật đầu. “Có thể.”

Thế là Ninh Hoài Cảnh liền nở nụ cười.

“Thật tốt. Ta cho ngươi một gian nhà cỏ, bên ngoài có một bức tường, giống như tiểu viện ở Hạnh Hoa thôn của Giang Vãn Tiều mà trước đây hắn dẫn chúng ta đi xem, trong sân sẽ trồng hoa nè, không cần trân quý, chỉ cần hoa hồng, phượng tiên này nọ cũng được rồi.”

“Còn có thể nuôi gà nuôi ngỗng… Giống như điền viên nông gia mà cổ nhân thường hay tả.” Từ Khách Thu phụ hắn suy nghĩ.

Ninh Hoài Cảnh dần dần nổi lên hưng trí, chộp lấy giấy chút trên bàn mà vẽ, đầu tiên vẽ hai hình người be bé.

“Đây là ngươi, đây là ta. Ta so với ngươi cao hơn một chút.”

Rồi mới vẽ cái nhà nho nhỏ. “Đây là nhà của chúng ta.”

Ngoài phòng có sân nhỏ trồng hoa nuôi gà vịt, trong sân có hai cái ghế trúc.

“Lúc thời tiết tốt, ngươi có thể ngồi trong sân đọc sách, ta sẽ bồi ngươi.”

Trước nhà có một con sông nho nhỏ. “Mùa hè chúng ta sẽ ngồi bên bờ sông ngắm sao. Mùa đông, ta sẽ phá băng cho ngươi bắt cá ăn.”

Bên kia bờ sông là thảo nguyên, mênh mông bát ngát. “Chúng ta có thể ở đây cưỡi ngựa, ngươi muốn cưỡi bao lâu cũng được, ta sẽ bồi ngươi.”

Sau nhà là núi non trùng điệp. “Ta sẽ mang ngươi lên núi săn thú, thỏ, báo, hưu rừng… Ha hả, buổi tối sẽ vừa uống rượu vừa nướng thịt ăn.

Từ Khách Thu nằm trong lòng Ninh Hoài Cảnh, cười đến thực hạnh phúc, nhìn tờ giấy trắng vẽ nên tương lai tốt đẹp trong tay.

“Ngươi có thể dựng nhà ở?”

“Ách… không biết.”

“Vậy phải làm sao?”

“Ân… tìm người đến dựng… bỏ ít tiền…”

“Tiền tiêu hết rồi thì sao?”

“Ta sẽ tìm.”

“Tìm bằng cách nào?”

“Ngô… ta từng đọc sách, làm tiên sinh dạy học được không?”

“Ngươi đọc mấy lần “Luận ngữ”? Làm đệ tử của người ta thì có.”

“Vậy… ta biết mấy chiêu võ a, làm hộ vệ cho người ta.”

“Chỉ với mấy chiêu hoa tay múa chân…”

“Lúc chúng ta đi mang theo nhiều tiền một chút, mở cái cửa hàng nhỏ làm ăn cũng được mà.”

“Ngươi biết gảy bàn tính không?”

“…” Ninh Hoài Cảnh im lặng.

“Ngốc tử này.” Từ Khách Thu vẫn nhìn bức họa trên tay, giống như là muốn đem hết mọi thứ trên đó ghi nhớ thật sâu trong lòng, “Ngươi đi rồi, cha mẹ ngươi phải làm sao? Hầu phủ phải giải thích với mọi người thế nào? Ngày tháng ngươi nói có thể dài lâu sao? Sống trong nhà cỏ, một ngày hai ngày xem như là mới mẻ, ba ngày bốn ngày cũng được đi, năm ngày sáu ngày miễn cưỡng cho qua, bảy ngày tám ngày sẽ bắt đầu sinh oán niệm, chín ngày mười ngày sẽ nhớ kinh thành.”

Y cầm bức họa với những nét vẽ vụng về, xem lại, rồi lại nói.

“Không nghề kiếm sống, chỉ dựa vào chút tiền mang theo thì chống đỡ được mấy ngày? Huống chi ngươi và ta trước nay đều tiêu tiền không hề tính toán. Không có tiền hiển nhiên phải tìm cách kiếm, ta với ngươi có năng lực đó sao? Có thể ly khai gia đình mà vẫn sống tốt sao? Này nửa đời, trừ bỏ sống phóng túng, chúng ta còn làm được cái gì? Cho dù ngươi có thể bỏ đi danh phận tiểu Hầu gia, ra ngoài lao động, làm việc cực nhọc, ngươi chịu được mấy ngày? Vợ chồng nghèo khó sẽ sinh ra đủ thứ chuyện, bớt ăn bớt mặc, mọi thứ đều phải tính toán chi ly, bị bệnh không tiền mua thuốc, càng không có tiền mua rượu vui đùa lấy lòng hoa nương. Ngày qua ngày lại, tháng rộng năm dài, oán hận chồng chất, nhịn không được lời qua tiếng lại, cãi nhau riết sẽ bắt đầu hối hận. Con người một khi đã hối hận, tâm cũng sẽ lạnh đi, đến lúc đó chỉ sợ càng nhìn nhau càng chướng mắt, không thể sống chung.”

Từ Khách Thu cầm tờ giấy gấp lại, cẩn thận tựa như đối với trân bảo, hoặc như một phần hồi ức trân quý sẽ không bao giờ có lại được. “Ninh Hoài Cảnh, làm một người giàu sang nhàn rỗi không tiền đồ của ngươi đi, ít nhất, kết quả sẽ tốt đẹp.”

Ninh Hoài Cảnh cẩn thận nghe từng lời của y, yên lặng nhìn từng động tác của y.

“Khách Thu a…” Hắn đem mặt vùi vào hốc vai Từ Khách Thu, cảm thận được thân hình y không ngừng run rẩy. “Chúng ta đều là những kẻ yếu đuối hèn nhát.”

Chúng ta đều thực yếu đuối, không ai dám bước thêm một bước về phía trước, sợ rằng chẳng những không mang được những điều tốt nhất đến cho đối phương, mà còn có thể hủy đi tương lai của người kia, sợ rằng không thể đem phần tình cảm này duy trì đến cuối cùng, ngược lại biến thành ác mộng, sợ rằng không thể bách niên giai lão mà còn chướng mắt nhau. Sợ rằng không bảo hộ được đối phương, sợ rằng ngược lại sẽ làm tổn thương đối phương.

Thế nên, chúng ta chỉ có thể cố gắng nở nụ cười, hết lần này đến lần khác biện bạch, “Ta hy vọng ngươi có thể sống tốt, ta chỉ hy vọng ngươi có thể hạnh phúc.”

Kỳ thật, này chỉ là cái cớ, một cái cớ để che giấu sự yếu đuối.

—-

Ninh Hoài Cảnh đi xem mắt, kỳ thực là bị lôi đi.

Lão Hầu gia nói, muốn đi thăm một lão bằng hữu.

Lão Vương phi nói, cho Ninh Hoài Cảnh theo đi, gặp trưởng bối, thuận tiện có thể học thêm ít nhiều.

Ninh Hoài Cảnh mờ mờ mịt mịt bị lôi ra khỏi chăn, mặc quần áo buộc thắt lưng, túm ra khỏi cửa. Tới nhà người ta rồi, thấy cả phòng đầy nhóc người mới hiểu rốt cuộc là chuyện gì, sợ tới mức lạnh cả tay chân.

Lúc trở về liền cằn nhằn không dứt với Từ Khách Thu, Từ Khách Thu cười đến quỷ dị.

“Mấy tuổi?”

“Hình như mới mười tuổi.”

“Ồ, đậu khấu niên hoa (tuổi dậy thì) nha, hợp với ngươi đó.” Lời này nghe có chút chua, Từ Khách Thu nghiêng mặt, tà tà liếc hắn.

Ninh Hoài Cảnh dở khóc dở cười, liên tục xua tay biện giải.

“Làm sao mà hợp, tròn dẹt thế nào ta còn chưa thấy mà.”

Từ Khách Thu cười ngất, không lưu chút mặt mũi nào cho hắn.

Cười xong lại bắt đầu nói chuyện, thương thế Hàn Thu vẫn không khá hơn, đến nay cũng chưa xuống giường được, Trung Liệt Bá vẫn mê man như cũ, được mấy lúc thanh tỉnh liền đòi sống đòi chết, vợ của Vấn Thu chạy về nhà mẹ đẻ, nữ nhân kia tính tình cũng chẳng tốt lành gì, đi rồi cũng tốt, trong phủ thanh tĩnh hơn rất nhiều.

Đưa bàn tay lên tính, Hàn Thu, Vấn Thu, Hoài Giác, Tiếu Phi… Bất luận là có giao tình hay cừu hận, những đệ tử năm đó cùng nhau học bài giờ đã lần lượt thành gia lập thất, thậm chí có người có đứa con đã biết gọi tiếng cha. Chả trách hiện tại bạn đồng trang lứa có thể cùng bọn họ ra ngoài chơi đùa ngày càng ít đi, nguyên lai mọi người đều đã đến tuổi thú thê.

Vẫn là mỉm cười nhìn Ninh Hoài Cảnh, nhưng trong giây lát tâm tình đã nặng hơn rất nhiều.

Thời gian không còn nhiều nha…

Từ Khách Thu vẫn nhìn hắn chăm chú, muốn nói lại thôi.

Ninh Hoài Cảnh hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”

Y cũng không đáp vội, hít một hơi thật sâu.

“Mấy chuyện này… trong nhà cũng đã nói với ta…”