Chương 19: Hiểu Lầm

Đồng hồ điểm mười một giờ đêm cũng là lúc Hồ Hiên Triệt đặt chân về đến nhà. Trên ghế sofa dài ở giữa phòng khách, Tĩnh Hy vì không đợi được mà đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, tiếng tivi trước mặt vẫn còn vang lên ầm ĩ.

Lấy remote tắt tivi, anh cởi áo vest ra rồi đi đến bên cạnh đắp lên người cô. Đôi tay săn chắc nhẹ nhàng nhấc bổng thân ảnh bé nhỏ đi hướng về phía phòng ngủ. Đây không phải là lần đầu tiên Tĩnh Hy đợi anh về. Cách đây vài năm trước, khi vẫn còn là một cô bé ngây ngô thì cô đã luôn đợi chờ mỗi khi anh về trễ. Nhưng vị trí không hề giống nhau, ngày ấy Tĩnh Hy cứ ngồi bên cửa sổ chờ đợi đến khi thấy anh vào sân nhà thì mới kéo rèm cửa đi ngủ. Hồ Hiên Triệt biết chứ, lần nào cũng như thế nên đã nhanh chóng trở thành một thói quen. Mỗi lần cho xe vào sân nhà là anh đều ngước mắt nhìn lên cửa sổ ở tầng một thì mới yên lòng.

- Ưm... Anh về rồi!

Tĩnh Hy nói giọng ngáy ngủ, bàn đưa tay dụi mắt xong thì choàng tay qua cổ ôm chặt lấy anh, đầu cũng tựa vào lồng ngực.

- Xin lỗi, anh đã để em phải chờ đợi.

- Có gì đâu chứ! Bao lâu em cũng đợi được hết.- Tĩnh Hy chu đôi môi bé xinh.

Vào bên trong phòng, Hồ Hiên Triệt đặt cô xuống giường và kéo chăn lên cẩn thận. Cúi thấp người, bàn tay vuốt nhẹ lên gương mặt xinh xắn. Trầm ngâm ngắm nhìn Tĩnh Hy một lúc lâu, Hồ Hiên Triệt cong nhẹ khoé môi rồi hôn lướt qua đôi môi đỏ mọng.

- Anh thương em nhiều lắm!

Tĩnh Hy vui vẻ mỉm cười rồi choàng tay ôm cổ, ghì chặt anh sát vào người. Chóp mũi gần kề với lớp áo vest, vốn dĩ đang vui vẻ nhưng bất chợt cô đã sượng sùng hết cả mặt.

- Em cũng... Khoan đã! Mùi nước hoa của phụ nữ, hương này em không có dùng.

Đẩy Hồ Hiên Triệt ra khỏi người, cô bật dậy nheo mắt nhìn anh đầy nghi hoặc.

- Anh vừa đi đâu về vậy? Sao lại có hương nước hoa của phụ nữ chứ?

- Anh đi gặp đối tác. Lúc nãy ra về có cô gái bị say suýt ngã nên anh đỡ thôi.

Hồ Hiên Triệt ngồi xuống giường, bàn tay nhẹ xoa đầu cô vài cái. Anh không rành về phụ nữ nhưng có thể biết rõ bạn gái hiện tại sẽ cảm giác ra sao khi biết bạn trai gặp gỡ bạn gái cũ. Không muốn cảm giác khó chịu tồn tại trong lòng Tĩnh Hy, hiện tại anh chỉ muốn cô được sống trong vui vẻ mỗi ngày mà thôi.

- Vậy sao? Nhưng em thấy mùi này quen lắm. Hình như đã từng ngửi ở đâu rồi thì phải.

- Thế giới này biết bao nhiêu loại nước hoa chứ.

- Anh về ngủ sớm đi, trễ rồi đó.- Tĩnh Hy gật đầu, hoàn toàn tin tưởng anh vô điều kiện.

- Nhưng bây giờ anh hứng thú ngủ ở đây hơn. Hay là...- Hồ Hiên Triệt nhướng đôi mày rồi ôm lấy bả vai của cô.

- Anh mau đi về cho em.- Tĩnh Hy bật cười khúc khích đẩy anh ra khỏi người.- Tuyệt đối không cho ngủ lại đâu.

- Được rồi, được rồi. Anh sẽ về ngay đây.

Đợi Tĩnh Hy nằm xuống giường, một lần nữa anh kéo chăn lên giúp cô rồi mới quay về phòng của mình. Anh biết Tĩnh Hy cũng cần không gian riêng nên bản thân sẽ không ép buộc hay đòi hỏi bất kỳ điều gì, trừ phi được cô đồng ý hoặc chủ động nói những gì trong lòng mình nghĩ còn không anh sẽ không can thiệp vào chuyện gì cả. Chọn ở bên cạnh anh thì cô đã thiệt thòi rồi, không thể để người khác nhìn vào giống như anh đang lợi dụng và tạo ra những lời đồn đoán không hay về Tĩnh Hy. Chắc chắn sẽ có một ngày cô sẽ được khoác lên người bộ váy cưới thật kiêu sa, lộng lẫy.

...

Chiếc xe ôtô màu đen dừng lại trước cổng trường. Đợi ở trước cổng chính là Ánh Minh cùng với Tô Vũ Đán và An Khánh. Tĩnh Hy gỡ thắt dây an toàn rồi nhìn về phía họ. Thấy mọi người không để ý, cô tinh nghịch chồm người qua hôn vào má anh một cái xong thì nhanh nhảu mở cửa xe.

- Em đi đây, tạm biệt.

Nhìn theo bóng dáng của cô bé nghịch ngợm kia, Hồ Hiên Triệt phì cười rồi chạy xe đến trước họ. Hạ kính xe xuống gật đầu chào, ánh mắt của anh nhìn một lượt và dừng lại ở Tĩnh Hy.

- Cẩn thận một chút, đừng ở ngoài nắng lâu quá đấy.

Tĩnh Hy gật đầu, đôi môi cũng mỉm cười không ngớt. Trông thấy anh ngồi trên xe thì Ánh Minh cũng nhanh nhảu cất lời.

- Chú yên tâm, có tụi con bên cạnh Hy mà.

-Uhm, vậy chú giao Tĩnh Hy cho mấy đứa đó.

- Dạ, con chào chú.

Ánh Minh vui vẻ tạm biệt anh. Tô Vũ Đán và An Khánh cũng gật đầu thay lời chào. Vẫy tay chào Tĩnh Hy, Hồ Hiên Triệt đóng cửa kính rồi cho xe rời đi.

- Không còn sớm nữa, chúng ta nhanh đến đó kẻo nắng.- Tô Vũ Đán nói.

- Vậy thì đi thôi.

Ánh Minh hào hứng kéo tay Tĩnh Hy đi đến chiếc ôtô đang đỗ gần đó. Hai người ngồi ở băng ghế sau còn An Khánh thì ngồi ghế phụ cạnh Tô Vũ Đán.

- Hôm nay chỉ có bốn người chúng ta thôi sao?- Cô hỏi.

- Đúng rồi! Anh hai mình đi công tác hai ngày trước còn Thái Ân thì bận trông con giúp chị họ. Dự tính tuần sau đi mà tuần sau anh Vũ Đán phải quay về nhà lo công việc một thời gian, tụi mình cũng phải lo thi tốt nghiệp nữa.

Vừa nói Ánh Minh vừa lấy gói snack đưa cho An Khánh. Cũng vào lúc này Tĩnh Hy nhanh mắt nhận ra điều khác lạ từ hai người này. Hai chiếc lắc tay giống hệt nhau lập tức thu hút chú ý của người khác.

- Wow, lắc tay đôi hả?

- Đúng vậy, mình thấy đẹp nên đặt mua nó.- An Khánh quay đầu nhìn xuống băng ghế sau.

- Bạn thắc mắc gì chứ? Đâu phải chỉ có mình có đồ mới đâu, bạn cũng có lắc tay mới đây nè.

Ánh Minh cầm lấy tay của Tĩnh Hy đưa lên và vô tình An Khánh đã nhìn thấy nó. Chợt nhớ đến ngày hôm ấy, đôi mắt của anh ánh lên những tia khác thường. Nhớ không lầm là người đàn ông đó nói mua tặng cho bạn gái kia mà, bây giờ lại nằm trong tay của Tĩnh Hy. Hai người họ thật sự là chú cháu của nhau ư?

- Nhưng của bạn đặc biệt hơn.- Tĩnh Hy nheo mắt bí hiểm.- Nói đi! Hai người đã bắt đầu bao lâu rồi?

- Um... Hôm nay.- Ánh Minh ái ngại nói.

- Thật á? Vừa bắt đầu đã hẹn nhau đeo lắc tay đôi rồi?- Tĩnh Hy bật cười trêu chọc.

- Không phải, sau buổi thi đấu An Khánh đã đưa cho mình, hôm nay vì muốn bạn ấy bất ngờ nên mình mới đeo, ai dè An Khánh cũng đeo một chiếc giống vậy đâu. Mình còn bị bất ngờ ngược lại nữa.- Ánh Minh bĩu môi.

- Quan trọng là thấy hợp hay không, Ánh Minh?- An Khánh nhìn cô ấy và mỉm cười dịu dàng.

- Ơ hả?

Ngại đến đỏ cả mặt, Ánh Minh mím môi rồi quay mặt nhìn ra bên ngoài lòng đường tấp nập. Cùng An Khánh bước vào mối quan hệ mới là thứ cô muốn nhưng bây giờ vẫn chưa thích nghi được nên còn đôi chút ngượng ngùng.

- Mấy đứa ăn sáng chưa? Anh tìm chỗ nào tấp xe vào nha.- Tô Vũ Đán vừa lái xe vừa ngước mắt nhìn Tĩnh Hy qua kính chiếu hậu trong ôtô.

- Dạ!

Sau hai giờ đồng hồ điều khiển xe đến một tỉnh thành khác thì mọi người cũng đã đến nơi. Vừa dừng xe tại nơi này thì cả một nông trại dâu tây thật lớn hiện ra trước mắt khiến Tĩnh Hy vô cùng thích thú. Đây là lần đầu tiên cô được đến đây nên tâm trạng rất phấn khởi.

- Đi! Chúng ta vào trong thôi.

Tô Vũ Đán mỉm cười rồi cùng ba người kia xuống xe. Tĩnh Hy và Ánh Minh nắm tay nhau vui vẻ vào tham quan vườn dâu ở phía trước, đằng sau Tô Vũ Đán cùng với An Khánh đi lấy giỏ từ chủ vườn rồi vào sau.

- Tĩnh Hy, bên này có nhiều quả lắm nè.

Ánh Minh kéo cô đi sang những luống dâu đã được nâng lên cao. Như thế này vừa sạch sẽ, vừa dễ dàng chụp ảnh và ngắm nhìn những quả dâu đỏ thắm.

- Wow, đẹp thật đó.

Tĩnh Hy thích thú lấy điện thoại ra chụp lại vài tấm rồi gửi qua ứng dụng chat cho Hồ Hiên Triệt xem. Nhất định sẽ có một ngày cô cùng với anh đến đây và đi thật nhiều địa điểm tham quan khác, chắc chắn chuyến đi sẽ vui hơn nếu như có anh ở bên cạnh.

" Lần sau anh sẽ đưa em đi. "

Rất nhanh chóng đã nhận được tin nhắn từ anh, Tĩnh Hy mỉm cười trả lời tin nhắn rồi cùng mọi người đi dạo quanh tham quan những luống dâu khác.

- Đã có giỏ rồi đây, hai đứa thích hái bao nhiêu cũng được.

Tô Vũ Đán mỉm cười nhướng đôi mày, ánh mắt bất chợt dừng lại ở Tĩnh Hy một lúc rồi thu ngay lại. Ở bên cạnh Ánh Minh huýt nhẹ vào tay cô xong thì nhìn Vũ Đán. Cứ mãi ấp úng che giấu như vậy thì cô không tin rằng Tĩnh Hy đã có bạn trai đâu, không chừng vì muốn lảng tránh Thái Ân nên mới nói như vậy thôi. Có chuyến đi này cũng hay, có thể mai mối cho Tĩnh Hy một anh chàng ngoại quốc vừa tài giỏi lại còn đẹp trai thì còn gì tốt bằng.

- Ánh Minh, bên đó nhiều dâu quá kìa.

An Khánh lóng ngóng nhìn những luống dâu ở xa xa. Đây là lần đầu tiên hai người đi chơi với một mối quan hệ hoàn toàn khác nên cũng có đôi phần ngại ngùng khó tả. Trông thấy Ánh Minh nhìn mình cười cười thì anh liền nắm lấy tay của cô kéo đi. Nếu như không chủ động trong lúc này thì anh làm mất mặt cánh đàn ông quá rồi đấy.

Tĩnh Hy nhìn theo hai người họ rồi bật cười khúc khích. Đúng là mới yêu có khác, cứ ngại ngùng kiểu gì ấy. Hình như lúc cô và Hiên Triệt bắt đầu thì cũng làm gì ngại đến như vậy. Hay là ở cạnh nhau đã lâu nên không bất ngờ lắm nhỉ?

- Anh nghe Ánh Minh nói Tĩnh Hy ở trường học rất giỏi nên chắc chắn sẽ đỗ đại học. Em dự tính học ngành nào vậy?

Tô Vũ Đán cùng Tĩnh Hy đi dạo dọc luống dâu và tiện miệng hỏi. Anh cũng có cảm tình với cô nên muốn biết thêm nhiều một chút.

- Em đã đăng ký nguyện vọng vào trường đại học quốc gia khoa quản trị kinh doanh.

- Ồ, anh không nghĩ rằng em thích làm doanh nhân luôn đấy. Một cô gái như em anh cứ tưởng sẽ thích việc gì đó nhẹ nhàng và thơ mộng một chút.

- Đúng vậy đó. Khi bé em thích hoa lắm, còn ước sau này sẽ mở một cửa hàng hoa thật lớn. Nhưng bây giờ thì khác rồi, em dần dần thích kinh doanh hơn.

Cùng nhau ngồi xuống cạnh những luống dâu được trồng dưới đất, hai người tiếp tục trò chuyện với nhau rất nhiều. Vũ Đán thì thích dáng vẻ hiền lành vô hại và lễ phép của cô. Còn Tĩnh Hy lại cảm thấy anh là người có đầu óc kinh doanh đáng gờm nên càng nói chuyện sẽ càng học hỏi được nhiều hơn.

- Đã bao giờ em đến X chưa?

- Dạ chưa, em cùng người thân đi du lịch cũng nhiều nơi nhưng chưa đến đó bao giờ.

- Ở X có nhiều phong cảnh thiên nhiên đẹp lắm, nếu có nhã hứng đến thì cứ liên lạc với anh, anh sẽ đưa em đi tham quan mọi nơi.

- Được thôi, có cơ hội chắc chắn em sẽ đến đó.

Tĩnh Hy mỉm cười với Tô Vũ Đán rồi hái những quả dâu đỏ mọng cho vào giỏ. Ngồi bên cạnh, Vũ Đán không nói thêm gì mà chỉ lẳng lặng ngắm nhìn Tĩnh Hy. Đã lâu rồi anh chưa nhìn thấy được người con gái nào có nụ cười tươi tắn như cô vậy. Không những hoà đồng mà còn rất lễ phép, ăn nói cũng rất biết chừng mực. Cảm giác đối với cô lạ lắm. Trong lòng của anh cứ như có gì đó cứ mãi thôi thúc nhưng không rõ là gì. Có tình cảm tuy nhiên chẳng hiểu nó ra sao. Chưa phải là thích, chưa phải là yêu. Nó cứ mãi lâng lâng khiến anh không ngừng ray rứt.

- Nè, hai người có vẻ thân mật quá ha.

Ánh Minh đi cùng An Khánh đến và buông lời trêu chọc. Chẳng bao lâu mà hai người họ đã hái được kha khá rồi.

- Nói người khác thì xem lại mình đi nha.- Tĩnh Hy nheo mắt đáp.

- Xem lại gì chứ? An Khánh là bạn trai mình, đương nhiên là phải thân mật.

Ánh Minh chu môi nói rồi nhìn sang thấy An Khánh cứ nhìn mình cười cười. Khoác tay lên vai, anh nhìn Tĩnh Hy xong thì kéo Ánh Minh đi ra chỗ khác.

- Minh định gán ghép cho họ à?

- Đúng rồi, Tĩnh Hy cứ ấp úng hoài nên mình không tin là bạn ấy đã có bạn trai đâu. Dù muốn tác hợp với Thái Ân lắm nhưng rõ là Tĩnh Hy không thích. Anh Vũ Đán thì vừa có ngoại hình vừa có học thức, cũng hợp lắm đó. Trai tài gái sắc!

- Không được đâu, Minh cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi.

- Sao vậy? Mình thấy họ đẹp đôi lắm luôn.

Bất lực với cô bạn gái, An Khánh cúi thấp người áp sát mặt khiến Ánh Minh lập tức im lặng, đôi gò má cũng bất chợt đỏ lên như gấc.

- Anh thấy chúng ta đẹp đôi hơn đó.

Hái dâu được một lúc thì Tĩnh Hy và Tô Vũ Đán đi đến chỗ của Ánh Minh. Bên ngoài có một nhóm người toàn là nữ đi vào, vô tình Tĩnh Hy nhìn thấy người quen nên đã vui vẻ đi đến xem phải là cô ấy hay không.

- Cô Linh Chi!?

Linh Chi đang cười nói vui vẻ với bạn bè, vừa nghe tiếng gọi thì liền quay đầu nhìn xem là ai. Trông thấy Tĩnh Hy đang mỉm cười nhìn mình thì bước ngay đến vươn tay ôm lấy. Đã ba năm không gặp nhau không ngờ Tĩnh Hy đã khôn lớn như thế này.

- Chào con gái! Lâu rồi mới gặp lại con, bây giờ ra dáng thiếu nữ lắm đó.

- Dạ, không ngờ con có thể gặp được cô ở đây.

Vốn rất vui vẻ nhưng mùi hương thoang thoảng của Linh Chi sộc vào mũi khiến Tĩnh Hy khựng người lại, nụ cười trên môi bất chợt tắt hẳn. Đây là mùi hương hôm qua trên người Hồ Hiên Triệt mà? Phải rồi! Người dùng nước hoa loại này là Linh Chi, bảo sao cô lại thấy quen như vậy. Thế là hôm qua họ gặp đã nhau sao? Gặp Linh Chi thì anh cứ nói, cớ gì phải nói dối là đỡ người khác sắp ngã chứ? Chẳng lẽ giữa hai người họ đang có chuyện mờ ám ư?

Cùng lúc ba người kia vừa đi đến. Buông Tĩnh Hy ra, nhìn thấy Tô Vũ Đán thì Linh Chi mỉm cười rồi nói.

- Lúc nãy cô thấy con đi cùng anh bạn này. Cậu ấy là bạn trai của con sao?

- Dạ không phải, anh ấy là bạn của con thôi.

Tĩnh Hy lắc đầu, sắc mặt không vui là mấy. Vậy là Hồ Hiên Triệt đã không nói gì về mối quan hệ của hai người với Linh Chi cả. Tình cũ gặp nhau làm gì mà phải vương hương nước hoa trên người? Đã vậy anh còn không nói rõ mối quan hệ giữa cả hai.

- Cô về nước khi nào vậy?

- Cô mới về không lâu, hôm qua có gặp chú Triệt rồi, tiếc là bận quá. Để vài hôm nữa có thời gian cô sẽ mời hai chú cháu đi ăn nha.

- Dạ!- Tĩnh Hy cười gượng.

- Uhm, cô qua với bạn đây. Chào con!

- Tạm biệt cô!

Sau khi Linh Chi quay lưng đi thì Tĩnh Hy trở nên hoàn toàn chết lặng. Anh có thể gặp tình cũ, có thể không công khai mối quan hệ vì cô cũng chưa nói điều gì với bạn bè của mình. Thứ làm cô cảm thấy tổn thương nhất chính là mùi hương trên người của anh đêm qua giống hệt của Linh Chi. Cô ấy cũng đã thừa nhận rằng hôm qua hai người đã gặp nhau rồi. Chỉ là gặp nhau bình thường có cần phải nói dối vậy không?

- Tĩnh Hy! Đó là ai vậy?- Ánh Minh nhỏ giọng hỏi.

- Là người quen cũ thôi. Mình thấy hơi mệt, chúng ta về lại thành phố nha.

- Được rồi! Vậy bây giờ chúng ta ra ngoài thanh toán đi.

Ánh Minh gật đầu xong thì cùng An Khánh và Tô Vũ Đán bước ra ngoài. Tĩnh Hy đứng lại nhìn theo bóng Linh Chi một lần nữa. Cô ấy vui vẻ như vậy là đã quên được Hồ Hiên Triệt chưa? Hay là nhận được tin tốt gì từ anh nên tâm trạng thành ra như thế? Hôm qua anh nói về ngay vậy mà đến khi cô ngủ quên mới về đến nhà. Trên người có mùi nước hoa lạ, lại còn nói dối chuyện gặp mặt Linh Chi. Thảo nào từ chiều qua đã bắt cô về nhà không cho đi cùng.

  • Reeng... Reeng... *

Lấy điện thoại ra chợt thấy tên của Hồ Hiên Triệt hiện lên khiến Tĩnh Hy chợt rưng rưng. Gọi đúng lúc lắm! Cô đang muốn tìm anh đây.

" Chiều nay em về mấy giờ vậy? Anh nấu sẵn bữa tối nhé. "

" Bây giờ em về. Anh về sớm đi, em muốn nói chuyện với anh. "

" Được, đến trường đón em sao? "

" Em tự về được. "

" Có chuyện gì vậy? Giọng em như sắp khóc ấy. Ở yên đó, anh đến đón em. "

" Anh cứ về nhà trước đi. Tạm biệt! "

Hồ Hiên Triệt chưa kịp nói thêm gì thì Tĩnh Hy đã ngắt máy. Cho dù anh có gọi lại thêm bao nhiêu cuộc cũng không nghe, nhắn bao nhiêu tin cũng không trả lời. Chẳng hiểu đã xảy ra chuyện gì, rõ là lúc sáng còn vui vẻ kia mà.

Lo lắng đứng ngồi không yên, anh lấy điện thoại gọi cho Ánh Minh xem sao.

" Con nghe đây chú! "

" Chào con! Tĩnh Hy có bên cạnh con chứ? "

" Dạ có, tụi con vừa lên xe về thành phố. "

" Uhm, con nói Tĩnh Hy trả lời tin nhắn của chú ngay nhé. "

" Dạ, chào chú. "

Ánh Minh ngắt máy rồi quay sang nhìn cô bạn bên cạnh. Từ lúc gặp người phụ nữ ấy xong thì Tĩnh Hy trầm mặc hẳn, không nói không rằng, lại còn nhìn ra ngoài có vẻ rất suy tư.

- Ừm... Chú Triệt nói Hy trả lời tin nhắn của chú ấy ngay, có vẻ gấp lắm á.

- Điện thoại của mình hết pin rồi.

Tĩnh Hy ấn nút nguồn khoá máy xong cất vào túi xách. Lúc này cô cần tĩnh tâm để suy nghĩ hơn là nghe những lời gian dối, không rõ ràng của anh. Để xem hôm nay Hồ Hiên Triệt trả lời cô như thế nào. Đỡ cô gái say rượu à? Cô gái đó cũng biết say, biết ngã đúng nơi đúng chỗ đấy.