Chương 17: Chiếc Vòng Tay
  • Vài ngày sau *

Chỉ thoáng chốc thì buổi thi đấu bóng rổ cũng đến. Còn khoảng hai mươi phút nữa là trận đấu bắt đầu mà bây giờ An Khánh vẫn chưa đến nhà thi đấu để chuẩn bị mà đi đến một nơi khác. Đi vội vào trong cửa hàng trang sức, anh thở từng nhịp mạnh rồi lấy tờ giấy trong túi ra.

- Tôi muốn lấy thứ này.

- Được! Xin quý khách vui lòng đợi một chút.

Cô nhân viên quay đi cũng là lúc có một người đàn ông dừng lại bên cạnh An Khánh.

- Xin chào quý khách, cho hỏi quý khách cần mua trang sức gì?- Cô nhân viên nhanh nhảu hỏi.

- Tôi muốn mua một chiếc vòng tay cho bạn gái.- Hồ Hiên Triệt trầm giọng đáp.

- Bạn gái anh bao nhiêu tuổi rồi, tôi sẽ giúp anh chọn mẫu phù hợp với cô ấy.

- Cô ấy còn rất trẻ.

- Vậy anh lấy mẫu này đi.

Cô nhân viên lấy một chiếc vòng tay cho xem nhưng Hồ Hiên Triệt không thấy thuận mắt. Chẳng nghĩ ngợi nhiều, anh lập tức cất lời.

- Còn mẫu khác không? Đắc bao nhiêu cũng được.

- Vâng!

Cô nhân viên lấy ra ba mẫu được trưng bày riêng ở tủ kế bên rồi đặt trước mặt anh.

- Đây là ba mẫu đắt nhất ở cửa hàng chúng tôi. Anh xem vừa ý với mẫu nào.

An Khánh vừa nghe cô ấy nói vậy thì tò mò đưa mắt sang nhìn người đàn ông ấy và mẫu mà anh ta chọn. Người đàn ông này nhìn dáng dấp cũng đoạn gần ba mươi hoặc là hơn đôi chút. Phong thái như vậy chắc chắn cũng là người thành công trong công việc nên không ngần ngại vung tiền để chiều lòng bạn gái.

- Tôi chọn mẫu này.

Hồ Hiên Triệt mỉm cười nhìn chiếc vòng tay sáng rực. Da của Tĩnh Hy trắng hồng nên dùng mẫu này sẽ rất sáng, thêm cả kiểu dáng cũng trẻ trung và phù hợp với lứa tuổi của cô nữa. Đáng ra ngày mai mới về nhưng xong việc sớm nên anh quyết định về ngay hôm nay và cho Tĩnh Hy một bất ngờ.

- Đây là lắc tay mà anh đã đặt.

- Cảm ơn cô!

Cô nhân viên mang chiếc túi ra cho An Khánh. Nhận lấy nó, anh nhanh chóng quay lưng ra khỏi nơi đây. Đưa tay xem đồng hồ, đã không còn sớm nữa, nếu như anh không nhanh chóng đến trường thì sẽ không kịp cho buổi thi đấu mất.

...

Tĩnh Hy cùng Ánh Minh theo chân Thái Ân đi vào khán đài. Vì là bạn bè thân thiết nên anh ấy đã chuẩn bị cho hai người chỗ ngồi vô cùng tốt để dễ dàng theo dõi trận đấu đang sắp diễn ra.

- Hai bạn ngồi ở đây nè.

- Cảm ơn Ân!

Tĩnh Hy mỉm cười rồi cùng Ánh Minh ngồi xuống hàng ghế thứ hai, khán đài tuy đông nghẹt nhưng ở chỗ cô vẫn còn thừa ra hai ghế. Không biết là còn ai chưa đến không.

- Hai ghế bên trong là của ai vậy Ân?- Tĩnh Hy hỏi.

- À, dành cho bạn của người cùng đội nhưng không biết họ có đến không.- Thái Ân nói xong thì đưa hai túi quà lên và tiếp lời.- Đây là do mình và một người bí mật đã mua cho hai bạn đấy.

- Người bí mật sao? Là ai vậy?- Đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn anh, Ánh Minh nói.

- Không nói được! Hai bạn ngồi đây nha, sắp bắt đầu rồi nên mình đi chuẩn bị đây.

Thái Ân nói rồi quay lưng đi về phía phòng thay đồ. Khi đi ngang lối ra vào nhà thì đấu thì anh ấy vô tình va trúng An Khánh đang hấp tấp chạy đến. Nhíu mày nhìn An Khánh, Thái Ân gắt lên bực dọc.

- Bạn đã đi đâu vậy hả? Mình gọi biết bao nhiêu cuộc cũng không bắt máy là sao?

- Có việc gấp! Mình đi thay đồ đã.

Thân người to cao vội vã đi vào phòng thay đồ nhanh chóng thu hút ánh nhìn của Ánh Minh. Anh đã đến trễ sao? Ngày quan trọng như vậy mà lơ đãng như vậy đấy. Chẳng may có chuyện gì rồi đến trễ thì phải biết làm sao đây? Đã có chuyện gì xảy ra với anh vậy?

Tĩnh Hy ngồi bên cạnh mở túi quà ra xem, có rất nhiều bánh kẹo và nước giải khát, toàn là những thứ mà cô và Ánh Minh rất thích ăn. Thái Ân này thật là, có cần chu đáo đến vậy không chứ?

- Minh! Toàn là thứ tụi mình hay ăn không đó.

Ánh Minh nhìn túi quà rồi trầm ngâm một lúc. Là ai mà biết rõ thứ mà cả hai đều thích vậy? Có một số thứ mà cô thích nhưng không thể mua ở căn tin của trường hay bất kể cửa hàng nào mà phải đến siêu thị lớn mới có. Thái Ân hiểu rõ Tĩnh Hy thích gì là chuyện không cần phải bàn rồi. Nhưng người bí mật đó là ai kia chứ?

Chẳng bao lâu trận đấu đã chính thức diễn ra trong reo hò và cổ vũ của học sinh cả hai trường. Thật sự là trường của cô nổi tiếng là đội bóng rổ mạnh của thành phố suốt bao năm nay nên trận đấu này rất đáng để kỳ vọng. Ngày hôm nay cả Thái Ân và An Khánh đều biểu hiện rất tốt và có nhiều màn ghi điểm quá đẹp mắt khiến khán đài đứng ngồi không yên. Trận đầu tiên dẫn trước đội bạn hai mươi điểm nên dễ dàng kết thúc hiệp một với tỉ số 1:0 đầy thuyết phục.

Ngồi trên khán đài Ánh Minh đã theo dõi An Khánh không sót một giây nào. Chỉ khi chơi bóng thì anh mới được là chính mình, chỉ khi chơi bóng thì cô mới được nhìn thấy sự nhiệt huyết đầy mãnh liệt của chàng trai mười tám tuổi. Cho dù ra sao thì cô vẫn luôn dõi theo mỗi bước đi, từng trận đấu của anh. Nhất định anh phải giành được ngôi vị cao nhất như mơ ước của mình.

Thấm thoắt đã đến hiệp thứ tư, đội nhà đã dẫn trước với tỉ số 2:1, nếu như thắng trận này sẽ giành chiến thắng chung cuộc, còn bị gỡ hòa thì buộc phải bước vào hiệp phụ để tìm ra đội chiến thắng. Lúc này Tĩnh Hy và Ánh Minh vô cùng lo lắng và không ngừng cầu nguyện cho họ. Chỉ cần thắng trận này là sẽ vinh quang bước vào trận chung kết quốc gia rồi.

Đang căng thẳng ngồi xem bỗng Tĩnh Hy nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông trong bộ vest màu ghi xám bước vào từ cửa chính thì lập tức mỉm cười tươi tắn và không khỏi bất ngờ. Người đàn ông ấy nhìn một lượt khán đài, sau khi xác định được vị trí của Tĩnh Hy thì ngay lập tức bước đến không hề do dự. Đôi môi của anh cong nhẹ khi thấy Tĩnh Hy đang vô cùng vui vẻ cười đến tít cả mắt. Xem cô vui chưa kìa! Nhìn thấy anh lúc này chắc cô đã bất ngờ lắm.

- Con chào chú Triệt!- Ánh Minh mỉm cười.

- Chào con!

Hai người ngồi vào bên trong nhường chỗ cho anh ngồi. Chỉ vừa ngồi xuống thì Tĩnh Hy đã hào hứng khoác tay Hồ Hiên Triệt và áp sát mặt thì thầm.

- Anh lừa em.

- Anh đã lừa em bao giờ!?

- Còn chối?- Cô bĩu môi.- Rõ ràng anh đã nói ngày mai mới về.

Nheo mắt nhìn cô, Hồ Hiên Triệt nắm lấy bàn tay của Tĩnh Hy và đan chặt những ngón tay vào nhau. Ở sân bóng nhìn lên thì bị người ở hàng ghế thứ nhất che khuất nên không thấy, Ánh Minh bên cạnh lại đang có tâm trạng nên cũng không để ý gì nhiều. Thời gian cứ thế dần trôi, Tĩnh Hy ngồi cạnh bên anh cùng xem thi đấu với cảm giác vô cùng an toàn và tràn đầy vui vẻ. Chỉ khi ở bên cạnh anh thì cô mới có thể cười nhiều đến như thế này.

Dưới sàn đấu đang rất căng thẳng, An Khánh đảm nhiệm vai trò hậu vệ dẫn bóng vừa có một màn ghi điểm đẹp mắt nên đã đập tay với Thái Ân và đưa mắt nhìn về phía khán đài. Nhìn một người khác tuy nhiên người đàn ông trong bộ vest màu xám ghi khiến anh lập tức chú ý. Anh ta là người lúc sáng ở cửa hàng trang sức kia mà? Sao lại ngồi cạnh Tĩnh Hy thân mật như vậy? Hai người họ có quan hệ gì sao?

Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đồng hồ đếm giờ đã dừng lại và đội nhà đã giành chiến thắng trong tiếng hò reo của mọi người. An Khánh và Thái Ân cùng ôm lấy đồng đội của mình chúc mừng cho sự cố gắng trong niềm hân hoan khó thể diễn tả. Chẳng còn bao xa nữa sẽ chạm được vào chiếc cup vô địch quốc gia để thoả niềm đam mê của các chàng trai trẻ nên họ đã rất vui mừng, không khỏi hào hứng.

Tĩnh Hy và Ánh Minh vui vẻ đứng bật dậy vỗ tay và mỉm cười vẫy chào họ. Những chàng trai này đã rất cố gắng rồi. Chắc chắn sau khi tốt nghiệp, cho dù trôi qua bao nhiêu năm thì họ vẫn là niềm tự hào cho ngôi trường này.

Các học sinh dần dần ra về hết, đội bóng rổ cũng vào phòng thay đồ để nghỉ ngơi dưỡng sức cả. Trong nhà thi đấu bây giờ chỉ còn vài người thưa thớt cùng Tĩnh Hy, Hồ Hiên Triệt và Ánh Minh. Đưa mắt nhìn Ánh Minh, Hồ Hiên Triệt cất lời.

- Ánh Minh, chú và Tĩnh Hy chuẩn bị đi ăn, con đi cùng nha.

- Dạ thôi chú!- Cô cười gượng.- Chú với Tĩnh Hy cứ đi trước đi, con còn có việc nên sẽ về nhà trước.

- Vậy chú và Tĩnh Hy đi đây, chào con.

- Dạ! Chào chú.

- Tạm biệt Ánh Minh nha!

Tĩnh Hy vẫy tay chào rồi chạy theo Hồ Hiên Triệt, cứ bám lấy không buông như thể sợ anh bị tranh mất vậy. Ngoài lúc phải lo công việc thì cô đều kề cận bên anh không thiếu một giây. Bất kể anh muốn đi đến đâu, tới chân trời gốc bể nào thì cô nhất quyết cũng phải đi theo cho bằng được.

Sau khi Tĩnh Hy đã vào xe, Hồ Hiên Triệt đóng cửa rồi quay lại ghế lái. Tuy nhiên một lúc sau vẫn chưa khởi động cho xe đi nên Tĩnh Hy khá là thắc mắc.

- Sao vậy? Anh để quên gì sao?

- Không có! Anh có thứ này muốn tặng em.

- Tặng em?

Hồ Hiên Triệt cong nhẹ khoé môi rồi lấy chiếc túi ở trong hộc. Bên trong có một chiếc hộp màu trắng với thiết kế đẹp mắt có thể thu hút bất kỳ sự chú ý của bất kỳ ai, kể cả Tĩnh Hy cũng không ngoại lệ. Mở chiếc hộp, chiếc vòng tay không ngừng lấp lánh với những viên kim cương được trang trí thành một bông hoa sen. Không những bất ngờ về sự sang trọng và lộng lẫy của nó mà Tĩnh Hy còn bất ngờ với nụ cười tươi tắn từ Hồ Hiên Triệt, nhìn ánh mắt của anh lúc này cô biết rõ đã hạnh phúc biết bao nhiêu.

- Đây là món quà đầu tiên từ khi chúng ta quen nhau. Anh hi vọng em sẽ luôn đeo nó trong tay, cho dù anh có ở nơi nào thì chiếc vòng này cũng sẽ thay anh ở bên cạnh em.

Tĩnh Hy mỉm cười nhìn anh. Thứ mà cô mong muốn nhất chính là được cùng nhau vui vẻ như hiện tại. Không một ai quấy rầy hay phiền nhiễu, chỉ hai người họ tận hưởng hạnh phúc của mình mà thôi.

- Để anh đeo vào cho em.

- Dạ!

Không do dự gật đầu một cái, Tĩnh Hy đưa tay lên cho anh đeo chiếc vòng ấy vào. Cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì thì cô vẫn không gỡ ra đâu. Nếu như đi công tác thì nó sẽ thay anh mà sưởi ấm cho cô mỗi ngày.

- Yêu anh em thiệt thòi lắm đúng không?

Bỗng Hồ Hiên Triệt nắm lấy bàn tay mềm mại ấy thật chặt. Ánh mắt nhìn vào chiếc vòng óng ánh rồi giương lên nhìn cô. Có vẻ anh đã suy nghĩ rất nhiều về mối quan hệ này. Cô biết rằng anh đang lo lắng khi hơn nhau tận hai mươi tuổi. Tuy nhiên Tĩnh Hy không ngại gì cả, cô chỉ sợ không còn được bên cạnh anh mà thôi.

Tĩnh Hy nhoài người lên và đặt một nụ hôn bên má người đàn ông ấy. Người cô yêu thương nhất là anh, không một ai có thể thay thế được.

- Em không quan trọng gì cả, chỉ biết rằng lúc này em cần anh hơn bất kỳ ai.

...

  • Cạch *

An Khánh đóng cửa tủ chứa đồ cá nhân rồi mang balô lên vai. Trên tay của anh chính là chai nước trái cây vị đào. Ngày hôm nay xong trận đấu thì huấn luyện viên đã gọi vào ngay nên anh không có thời gian để tìm người ấy. Bây giờ cũng không còn sớm nên chắc là cô cũng đã đi về đến nhà mất rồi. Đành phải tìm cơ hội khác vậy. Nhưng bây giờ trong lòng anh lại tồn tại một nỗi lo, lo rằng cô ấy sẽ không đợi được mà từ bỏ mất.

- Đi về thôi, bạn định ở đây đến khi nào?- Thái Ân đi đến khoác vai anh.

- Uhm, cũng trễ rồi.

- Lúc nãy bạn có thấy chú của Tĩnh Hy không vậy? Vừa vào là ánh nhìn liền đổ dồn về chú ấy liền.

- Chú của Tĩnh Hy?- An Khánh nhíu mày khó hiểu.

- Phải! Chú ấy là người nuôi Tĩnh Hy từ bé đến giờ. Mối quan hệ của họ rất tốt.

An Khánh gật gù rồi cùng Thái Ân đi hướng về lối ra. Anh còn tưởng đâu là bạn trai của Tĩnh Hy chứ, lúc nãy còn thầm nghĩ họ khá xứng đôi. Tĩnh Hy quá trẻ nhưng anh ta cũng không kém cạnh, nhìn vẻ ngoài có phần chững chạc và khó có thể đoán được chính xác tuổi là bao nhiêu.

" Mình vừa đi nhặt đồ làm rơi ở sân bóng thấy có một cô gái đang ngồi ở khán đài. Nhớ cô nàng xinh xinh áo xanh không? Giờ vẫn còn ngồi ở đó không biết đang đợi ai. "

" Hửm? Là Ánh Minh đó, cô gái hay đi cùng Tĩnh Hy. Cũng chăm tham gia hoạt động đoàn đội lắm. "

" Giống như thất tình vậy, ai đó ra an ủi đi, biết đâu nay mai sẽ có bạn gái thì sao. "

Nghe đồng đội nói chuyện đột nhiên An Khánh dừng bước. Không cần nghĩ ngợi lâu, vừa gạt tay Thái Ân ra thì anh đã ngược hướng vào sân bóng. Cô gái đó bị ngốc à? Giờ này còn ở đây làm gì? Chẳng may có người sơ ý không kiểm tra thì sẽ bị nhốt lại rồi sao?

- Nè An Khánh! Không về sao?

Ánh Minh đứng ở giữa sân bóng và nhớ lại những lần lặng lẽ ngồi ở khán đài xem An Khánh tập luyện. Có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng cô nhớ đến anh, sau này những ký ức tươi đẹp ấy sẽ được chôn chặt ở đáy tim và không bao giờ có thể phai mờ. Vẫn sẽ yêu thích bộ môn bóng rổ, vẫn sẽ dõi theo từng chặn đường của anh nhưng sẽ trong thầm lặng. Cô không muốn cho bản thân mình hy vọng nữa. Anh có bạn gái rồi nên không bao giờ cơ hội đến với cô dù chỉ là một lần duy nhất.

Nhìn một lượt sân bóng, Ánh Minh mỉm cười rồi bước đi. Tuy nhiên vừa đi được hai bước thì đã nghe sau lưng có tiếng động. Vừa quay người nhìn ra sau thì cô vô cùng bất ngờ khi thấy An Khánh đang hối hả chạy đến. Mọi thứ xung quanh Ánh Minh như dừng hẳn, trong ánh mắt trong veo cũng chỉ còn mỗi hình ảnh một người con trai cao ráo đang vội tiến về phía mình. Anh ấy đến đây làm gì vậy? Không phải tìm cô đâu đúng không?

Dừng bước trước mặt Ánh Minh, An Khánh thở từng nhịp mạnh. Tự nhiên lúc bày cổ họng lại khô khốc, miệng lại ngậm chặt không biết phải nói gì. Siết chặt chai nước trong tay, anh đưa ra phía trước trong sự ngỡ ngàng tột độ của Ánh Minh.

- Ơ...chuyện này...?

- Đã ba ngày rồi Minh không đưa nó cho mình.

Ánh Minh không tin vào mắt mình mà đột nhiên lùi lại vài bước. Hôm nay An Khánh làm sao vậy? Chẳng phải anh đã đi về từ rất lâu rồi hay sao? Nhưng mà suy đi nghĩ lại chắc là anh chỉ muốn dùng loại nước này. Cũng được! Nếu như anh thích thì sau này mỗi buổi tập cô sẽ mang đến cho.

- Sao bạn tránh mặt mình? Chẳng phải mối quan hệ của chúng ta rất tốt sao?

- Uhm...là vì Khánh có bạn gái rồi nên mình không muốn làm phiền để bạn ấy hiểu lầm Khánh đâu. Chuyện tình cảm khó nói lắm, không nên vì mình mà khiến bạn ấy khó chịu.- Cô lí nhí nói.

- Bạn tìm lý do nào hợp lý hơn một chút có được không? Lý do này ngay cả mình cũng không thể tin được.

Nhìn thấy ánh mắt kiên định của An Khánh khiến Ánh Minh bất chợt nín bặt. Với thái độ này thì anh không thể nào nói dối được nhưng còn chuyện mà cô nhìn thấy thì sao đây? Rõ ràng chính mắt cô và Tĩnh Hy nhìn thấy cô gái kia khoát tay anh mà.

- Minh thích mình đúng không?- Không thể kiên nhẫn hơn được nữa, An Khánh buột miệng cất lời.

- Mình...mình...- Ánh Minh bị trúng tim đen nên hoàn toàn ấp úng, đôi má đào cũng bắt đầu ửng hồng lên.- Hôm trước mình cùng Tĩnh Hy đến nhà hàng thì thấy Khánh đi cùng một cô gái nên mình đã nghĩ như vậy.

- Đó là chị họ của mình. Mẹ chị ấy là chị gái của cha mình. Một năm chị ấy về đây chỉ một lần và sau bữa ăn đó thì chị ấy cũng đã lên máy bay trở về nhà rồi. Bạn không nói không rằng lại muốn kết thúc như vậy à? Bạn gieo cho mình biết bao cảm xúc, biết bao thói quen mà bây giờ buông tay dễ dàng đến thế sao?

- An Khánh...

Ánh Minh không biết làm gì hết ngoài việc đứng nhìn anh không chớp mắt. Thật sự đến tận bây giờ cô vẫn chưa hoàn hồn với những gì đang diễn ra. Tình thế xoay chuyển một cách bất ngờ, bây giờ cô không biết bản thân nên vui hay là buồn nữa, biết bao cảm xúc cứ lẫn lộn mãi vào nhau.

Lại lấy ra một chiếc túi trong balô, An Khánh cần lấy tay của Anh Minh rồi đặt nó vào. Anh biết ngày hôm nay nếu như không nói thì mãi mãi sẽ chẳng còn một cơ hội nào cả.

- Trong mắt mình trước giờ chỉ có hai thứ là thi đấu và chiến thắng. Nhưng bây giờ thì khác rồi, trong mắt mình có thêm bạn nữa. Mình muốn Minh là bạn gái của mình, đồng hành cùng mình trong những trận đấu sau này. Trong đây là chiếc lắc tay mình đã đặt từ lâu. Giữ nó và suy nghĩ đi, khi nào chấp nhận thì Minh hãy đeo nó vào tay để ra ám hiệu cho mình biết, còn không thì cứ trả lại cũng không sao.

Ánh Minh nhận lấy và siết chặt quai túi trong tay. Nhìn người con trai trước mặt cô chỉ nở một nụ cười dịu dàng, khó che giấu được những tia nắng đang dần len lỏi ở trong tim. Đương nhiên sẽ nhận! Chắc chắn sẽ nhận!