- Chạy lại phần mềm này đi.
Hồ Hiên Triệt đi một vòng quan sát nhân viên làm việc. Ngoài thi công, xây dựng công trình thì anh còn đầu tư về mảng thiết bị điện tử, mở trang mạng xã hội, các ứng dụng phục vụ nhu cầu mà khách hàng cần thiết, thậm chí còn là nhà tài trợ chính của vài cuộc thi lớn. Năm Tĩnh Hy ba tuổi, anh chỉ là một giám đốc kinh doanh nhỏ bé của công ty xây dựng. Năm cô lên sáu tuổi, anh bước ra lập nghiệp với một số vốn ít ỏi và những kinh nghiệm quý báu mà bản thân tự mày mò, tích góp bấy lâu. Năm cô được mười tuổi, công việc của anh vô cùng thuận lợi, lúc này đã có thể mở rộng quy mô của công ty lớn hơn gấp mấy lần,... Cứ từ từ, từ từ như vậy. Bất kể cột mốc quan trọng nào trong đời đều liên quan đến Tĩnh Hy. Chính vì không muốn cô phải lớn lên trong túng thiếu nên anh đã đánh cược bằng tất cả gia sản mà mình có để mạnh dạn mở công ty riêng, một mình một cõi. Không có cô, không có lá gan làm liều thì ngày hôm nay người đứng ở vị trí này đã không phải là anh.
- Tổng giám đốc, phần này đã ổn chưa?
Đứng phía sau cô nhân viên, Hồ Hiên Triệt đưa mắt nhìn màn hình máy tính rồi ngẩng mặt bước đi.
- Xem kỹ lại đi!
Sau khi đi vòng quanh xem tiến độ làm việc thì anh bất chợt nhìn ra cửa sổ. Nắng đã lên đỉnh đầu chói chang như thế này thì liệu Tĩnh Hy có ra ngoài không? Nếu có đi thì chẳng biết có nhớ mang theo ô không nữa. Con bé thứ gì cũng được anh chăm lo chu toàn, bây giờ để một mình lại không an tâm.
Lấy điện thoại trong túi rồi mở ứng dụng ra xem. Sau khi xác định được vị trí của Tĩnh Hy thì anh đã bàn giao công việc cho thư ký trước khi rời khỏi nơi đây.
Một tay lật sách tìm tài liệu, một tay ghi chép vào quyển vở gọn gàng, Tĩnh Hy nghiêng đầu tìm ra cách giải đề bài thi thử. Còn vài tuần nữa là thi cuối kỳ rồi còn phải chuẩn bị thi đại học. Đến cả học lực ổn như cô còn phải vò đầu bứt tóc vậy thì Ánh Minh phải tính làm sao đây?
- Trời ơi, may là mình cũng khá thông minh đó. Cách giải như thế này làm sao mà Ánh Minh có thể nghĩ ra được chứ?
- Nghỉ ngơi một chút rồi ôn tiếp.
Ly nước cam bỗng nhiên được đặt xuống trước mặt khiến cô giật mình. Chưa kịp ngước nhìn xem là ai thì Hồ Hiên Triệt đã ngồi xuống bên cạnh, người thì nghiêng về phía của cô.
- Ơ? Sao anh biết em ở đây vậy?- Tĩnh Hy hào hứng quay người đối diện với anh.
- Có chuyện gì mà anh không biết chứ.
- Anh hay lắm!
Tĩnh Hy bật cười khúc khích rồi ôm lấy cánh tay của Hồ Hiên Triệt. Với lấy ly nước cam trên bàn, cô cầm ống hút và đưa lên.
- Anh uống một chút đi.
- Em uống đi!- Anh lắc đầu.- Anh mua cho em mà.
Trong lòng cứ lâng lâng phấn khởi, Tĩnh Hy cười tít cả mắt rồi uống một ngụm. Được tự do tự tại bên cạnh nhau như thế này thật tốt, cuối cùng thì không cần phải kiềm nén bất cứ điều gì nữa. Vẫn cứ thích anh như vậy thôi, thậm chí là càng ngày càng yêu thương anh nhiều hơn một chút. Không cần biết bên nhau bao lâu, cô chỉ cần biết bên nhau có được hạnh phúc, được là chính mình hay không.
- Em ôn bài đến đâu rồi?
- Vừa ôn xong, ban đầu muốn ôn ở trong phòng nhưng ngột ngạt quá nên em ra đây sẵn tiện hóng mát.
- Vậy có muốn đi chơi không?- Hồ Hiên Triệt cong nhẹ khoé môi.
- Anh không bận nữa sao? Vậy thì mình đi đi.
Tĩnh Hy hào hứng uống một ngụm cuối rồi nhanh tay xếp hết sách vở vào trong balô. Cô cứ lúng túng, bộp chộp hết thứ này cho đến thứ khác khiến cho anh phải bật cười vì sự ngô nghê ấy. Đúng là trẻ con mà, vừa bảo đi chơi là đã vui vẻ đến như vậy rồi.
- Đi thôi, đi thôi.
Vui vẻ khoác tay Hồ Hiên Triệt, Tĩnh Hy cùng anh đi vào nhà hàng của khách sạn trước. Giờ cũng đã xế chiều thêm chuyện cô vẫn chưa điều trị đau dạ dày xong nên phải cẩn thận trong việc dùng bữa đúng giấc đúng giờ. Chọn một bàn gần cuối để có được không gian yên tĩnh nhất, hẹn hò thì chỉ nên có hai người thôi chứ nhỉ?
- Kính chào quý khách! Mời quý khách vui lòng chọn món.
Cô phục vụ đặt menu lên bàn rồi đứng sang một bên. Hồ Hiên Triệt không cần nghĩ ngợi, lập tức cầm lấy và nó cho Tĩnh Hy.
- Em gọi món đi.
- Thôi!- Cô vội xua tay.- Anh cứ chọn món phù hợp, em sợ lại gọi mấy món mình không ăn được.
Hồ Hiên Triệt mỉm cười rồi bắt đầu chọn món. Anh đã từng đến khách sạn này vài lần, nhà hàng ở đây làm thức ăn cũng vừa ăn lắm. Tĩnh Hy khó ăn như vậy nhưng với khẩu vị này chắc cũng phù hợp. Bất quá không ăn được thì anh phải tìm cách nấu cho cô thôi.
- Tôi chọn món này, món này và cả món này nữa. Thêm hai phần này và cái này. Đủ rồi!
- Quý khách có căn dặn gì thêm không ạ?
- Đừng cho cần tây vào thức ăn là được.
- Dạ! Quý khách vui lòng chờ một chút.
Cô phục vụ cúi chào rồi rời đi. Hồ Hiên Triệt không nói thêm gì cứ lẳng lặng rút khăn giấy lau đũa và thìa cho Tĩnh Hy. Mọi thứ cần dùng đều được anh chuẩn bị rất chu đáo, chăm lo từng thứ không lệch một chút nào. Hồ Hiên Triệt vẫn cứ như vậy. Từ bé đến lớn anh luôn chăm sóc, bảo vệ và bên cạnh cô không rời. Người đàn ông này rất hiếm, trên đời duy nhất chỉ có một mà thôi.
Bất chợt nhìn ra sau, Hồ Hiên Nhìn nhìn thấy gì đó. Không nói không rằng một câu, anh đứng dậy rời đi khiến Tĩnh Hy không khỏi thắc mắc nhìn theo.
Đang ngồi đợi anh quay lại thì bất chợt Tĩnh Hy nghe được đoạn đối thoại của hai cô gái bàn bên.
" Nè, bạn xem anh chàng kia đẹp trai quá luôn đó. "
" Phải! Khi anh ta vừa vào là mình đã để ý rồi. "
" Lúc nãy mình có thấy tay anh ta không có đeo nhẫn, hay là chốc nữa xin thông tin liên lạc đi. "
" Bạn xem cô bé đó là gì của anh ta vậy? Em hay là cháu gái đây? Có thể qua đó nhờ vả luôn cũng tốt đó. "
" Chắc là em gái rồi, trông anh ta vậy thì sao có cháu được. "
Tĩnh Hy ngồi ngay bên cạnh, những gì mà hai người họ vừa nói đều nghe được không sót một từ. Nhìn cô với anh cách biệt đến như vậy sao? Người ta tay trong tay thân mật như vậy mà bảo em gái à?
Cắn chặt môi dưới, cả gương mặt của cô vì tức giận mà đỏ ửng cả lên. Hoá ra Hồ Hiên Triệt được để ý nhiều hơn là cô nghĩ. Anh ta hằng ngày phải đi hết chỗ này đến chỗ kia, lâu lâu phải đi công tác, ở công ty thì quá nhiều nhân viên nữ. Thật sự thì tiếp xúc với quá nhiều phụ nữ rồi đó. Càng nghĩ càng khó chịu mà.
Chẳng mấy chốc Hồ Hiên Triệt đã quay trở lại. Ngồi xuống phía đối diện, khuấy đều tay vài lần để sữa bớt nóng một chút rồi anh đưa cho Tĩnh Hy.
- Sữa nóng của em đây.
- Em...
" Nhìn kìa, còn uống sữa vậy chắc là cháu gái của anh ta rồi. "
Tĩnh Hy nổ đom đóm mắt, sắc mặt lại trở nên khó coi hơn. Chưa ăn uống được gì mà đã khó chịu rồi. Em gái hay cháu gái thì sao? Ai mượn mấy người đó quan tâm đến chuyện của người khác vậy chứ.
Chỉ nhếch khoé môi tạo ý cười, Hồ Hiên Triệt đứng dậy đi qua ngồi bên cạnh Tĩnh Hy. Lấy cốc sữa rồi đưa lại gần, anh nhẹ xoa đầu cô gái nhỏ.
- Nghe anh, đừng để bệnh lại tái phát nữa.
Tĩnh Hy mím môi nhận lấy cốc sữa. Nhìn sự dịu dàng từ anh khiến trái tim của cô mãi dâng trào một thứ cảm xúc kỳ lạ. Cứ mỗi lần có phiền muộn hay bực tức chuyện gì chỉ cần được nhìn thấy anh thì ngọn lửa trong lòng đột nhiên bị dập tắt. Cũng như khi nãy, cho dù tự bản thân suy nghĩ linh tinh rồi dỗi hờn nhưng chỉ cần anh quay trở lại thì tất cả đều bị tan biến đi.
Ngoan ngoãn hớp một ngụm xong thì đặt cốc sữa lên bàn. Thấy khoé môi của cô còn dính sữa nên Hồ Hiên Triệt đã với tay lấy khăn giấy rồi tự mình lau đi. Ngay lúc này không phải chỉ riêng Tĩnh Hy mà bất kỳ ai nhìn thấy hành động quá mức thân mật ấy đều sẽ nhận ra được tình cảm bên trong anh là như thế nào. Là trân trọng, là yêu thương, là cả cuộc đời nên chăm sóc cho cô cũng như đang chăm sóc cho bản thân anh vậy. Từng thứ, từng thứ cho dù là nhỏ nhặt thì cũng sẽ khiến người khác nhận ra sự tình ra sao.
- Em đang ghen à?- Anh trêu chọc.
- Hừm... Ai mà thèm ghen chứ!
...
Ánh Minh bước ra khỏi căn tin với hay chai nước trái cây trong tay. Ngày hôm nay Thái Ân sẽ cùng đội bóng rổ ở lại tập cho trận thi đấu sắp tới nên có thể sẽ về trễ hơn mọi ngày. Cô không thể giúp cho người ấy có thêm kinh nghiệm hay là khiến anh phát huy hết khả năng mà mình có. Chỉ có những món quà như thế này, mong rằng anh sẽ giảm đi được một chút mệt mỏi.
Đến trước nhà thi đấu của trường, Ánh Minh chưa kịp vào bên trong thì đội bóng rổ đã đi từ trong đó ra. Nhìn mãi không thấy Thái Ân và An Khánh đâu, cứ nhìn ngó nghiêng một lúc cho đến khi nghe được tiếng bóng va chạm xuống sàn thì cô đã quyết định đi vào bên trong.
- An Khánh! Dứt điểm đi!
Nhận lấy bóng từ Thái Ân, An Khánh bật người thật cao rồi cho bóng vào rổ. Khi đáp đất cả hai vui vẻ đập tay nhau một cái rồi tiếp tục tập luyện.
Không muốn làm phiền hai người họ nên Ánh Minh đã lặng lẽ ngồi xuống ghế trên khán đài và âm thầm theo dõi. An Khánh tuy có phần hờ hững, ít nói nhưng anh ấy không phải là dạng người quá vô tình. Dưới thân phận là đội trưởng, An Khánh rất biết cách quan tâm đến đội viên của mình. Chỉ cần biết bấy nhiêu thì cô cũng đủ hiểu con người của anh ra sao rồi.
Đang cùng Thái Ân luyện tập thì An Khánh nhìn thấy bóng dáng của một người con gái đang ngồi ở trên khán đài. Gọn gàng dẫn bóng qua mặt Thái Ân, anh bật người rồi đập mạnh bóng vào rổ khiến tiếng va chạm với sàn lớn hơn mọi khi.
- Người anh em, làm gì mà mạnh tay vậy?
- Không có gì. Nghỉ ngơi đi!
An Khánh thở mạnh từng nhịp rồi bước đi về chỗ để balô. Lúc này Thái Ân mới quay người ra sau nên thấy Ánh Minh đang ngồi ở khán đài. Vẫy tay và nhìn về phía cô, Thái Ân lớn tiếng gọi.
- Ánh Minh!
- Về thôi!
An Khánh lấy balô ném cho Thái Ân rồi cùng anh ấy đi về phía Ánh Minh. Thấy hai người họ đi ra, Ánh Minh nhanh nhẹn chạy xuống, không quên mang theo hai chai nước trái cây giữ chặt trong tay.
- Chào hai bạn!- Cô vui vẻ mỉm cười.
- Nay Minh cũng có nhã hứng đến nhà thi đấu sao?- Thái Ân nhướng đôi mày trêu chọc.
- Mình...mình...
Ánh Minh ngượng ngùng ấp úng, không biết bản thân nên nói gì. Cô không thể nói vì An Khánh nên mình mới đến đây được.
- À, mình vừa ở trên văn phòng, đúng lúc đến bãi giữ xe thì thấy hai người còn ở đây nên vào xem.
- Vậy à? Ân nhớ là bạn có tài xế đưa đón mà. Từ khi nào đi xe đến trường vậy?
- Chuyện này...- Cô khổ sở cười ngượng.- Thôi bỏ qua đi, mình có mua nước cho hai bạn nè.
Vừa nói xong thì Ánh Minh đưa ra hai chai nước trái cây. Một thì hương cam, chai còn lại thì hương đào.
- Wow, đúng lúc mình đang cần nước đó. Mình lấy chai đào nha.
Thái Ân mới đưa tay lấy thì Ánh Minh đã rụt tay lại. Lắc đầu ngầy ngậy, cô đưa cho anh chai nước cam còn chai kia thì đưa cho An Khánh.
- Gì kì vậy? Sao An Khánh được uống hương mình thích còn mình thì không? Chơi vậy là không đẹp nha.
- Nước cam ngon mà, mình thấy dễ uống hơn đào nhiều lắm luôn.- Ánh Minh cười trừ.
- Hmm, An Khánh đổi đi. Mình muốn uống đào hơn.
Thái Ân huýt tay An Khánh sẵn tiện đưa tay cố tình lấy chai nước trong tay, tuy nhiên An Khánh đã nhanh nhảu rụt tay lại. Nhướng một bên mày, anh cong nhẹ khoé môi rồi quay lưng đi.
- Của mình.
- Ha! Hai cái người này hôm nay lạ lắm nha.
Thái Ân nheo mắt nhìn bóng lưng của An Khánh rồi quay mặt nhìn về Ánh Minh.
- Bạn cười gì vậy? Còn không mau về thôi.
- À, ừm...
Ánh Minh gật gù rồi tíu tít chạy theo Thái Ân ra về. Khỏi cần nói đến tâm trạng của cô ngay lúc này rồi. Chỉ cần An Khánh nói hai từ thôi cũng đủ khiến tâm trí của cô treo tận chín tầng mây. Ít ra hôm nay cố tình về trễ cũng không phải hối tiếc. An Khánh rất thích đào, cậu ta đi ăn uống với bạn bè hay xuống căn tin đều chọn đào đầu tiên, khi nào hết đào thì mới đổi qua dùng chocolate hoặc việt quất. Xoay vòng cũng chỉ có bấy nhiêu đó nên rất dễ nhớ. Tuy rằng yêu thích anh ta như vậy nhưng Ánh Minh quyết định sẽ không nói ra. Cô thích nhìn anh từ phía sau như thế này hơn, vả lại bản thân cũng không đủ can đảm để nói ra hết tiếng lòng của mình.
...
Đặt quyển sách xuống bàn, Tĩnh Hy đưa mắt nhìn Hồ Hiên Triệt đang chăm chú nhìn vào laptop ở phía đối diện. Anh đúng là quá cuồng công việc rồi đó. Thấy anh cứ chăm chú khiến cô cũng không thể an lòng nên đã đi pha một ít cafe giúp anh được tỉnh táo một chút. Từ khi cô bắt đầu đọc quyển sách mà bây giờ gần nửa quyển mà anh vẫn không rời mắt khỏi nó một giây. Còn nói công việc không bận bịu, đi chơi có một chút mà về đã ứ đọng phải xử lý cả buổi chưa xong.
Sau khi xem xong mail cuối cùng thì Hồ Hiên Triệt gấp laptop lại, ánh mắt ngước nhìn ra bầu trời đầy ánh sao đêm. Phạm Oanh Hà quay về rồi, chắc chắn lần này cô ta sẽ đến tìm anh sớm thôi. Vì lời hứa với Lý Khải Lâm, vì sự an toàn và tương lai của Tĩnh Hy nên anh sẽ ra sức bảo vệ cô cho đến cùng. Còn chuyện gì mà người phụ nữ đó làm nhưng bị che giấu lại hay không? Ngoại tình, bỏ chồng bỏ con, phó mặc đứa nhỏ chỉ vừa hai tháng tuổi để dứt áo ra đi tìm thú vui mới. Đối với cô ta thứ gì mới đúng là chân ái đây? Mối tình bốn năm với Lý Khải Lâm, kết hôn rồi sinh con. Con gái vừa hai tháng tuổi thì cô ta đã chạy theo một người đàn ông giàu có bỏ mặc cho cậu trai trẻ đơn thân nuôi nấng mặc dù hoàn cảnh thiếu thốn và nhiều khó khăn. Chưa lần nào là anh thôi lo sợ, bây giờ lại càng lo sợ hơn. Anh sợ rằng sẽ có một ngày Tĩnh Hy sẽ đi theo người phụ nữ ấy và không còn bênh cạnh mình nữa.
- Anh uống một chút cafe đi, vất vả rồi.- Tĩnh Hy nhẹ đặt tách cafe xuống bàn.
Hồ Hiên Triệt thôi nhìn ra bên ngoài bầu trời đêm, trong mắt của anh bây giờ chẳng còn một hình bóng nào khác ngoài Tĩnh Hy cả. Người con gái này mong manh lắm, chưa bao giờ anh khiến cô chịu tổn thương và cũng không muốn những điều tiêu cực ấy xảy ra. Người phụ nữ của anh chỉ nên để yêu thương và chiều chuộng. Hồ Hiên Triệt, người đàn ông ba mươi tám tuổi, hào quang toả ra khắp người, danh vọng và sự nghiệp đang ở mức đỉnh cao, mọi thứ anh muốn đều dễ dàng đạt được. Tuy nhiên, những thứ ấy chỉ là hư không, nó chỉ là vỏ bọc hào nhoáng bên ngoài. Xét về thực tại thì người đàn ông đơn thân độc mã như anh, người thân không còn, không họ hàng thân thích, anh chỉ có mỗi mình Tĩnh Hy mà thôi. Mười lăm năm trước cô là món quà nhỏ giúp cuộc sống của anh được tô thêm màu sống động. Giờ đây vẫn là cô, vẫn là nét ngây thơ hồn nhiên đó nhưng sẽ là người bạn đời, người tri kỷ đồng hành cùng với anh trong suốt chặn đường dài đằng đẵng sau này.
- Em ngồi với anh đi!
- Dạ!
Tĩnh Hy gật nhẹ đầu rồi ngồi xuống bên cạnh Hồ Hiên Triệt. Nhưng chỉ vừa cúi người, chưa thể ngồi xuống thì anh đã vươn tay ôm lấy vòng eo thon gọn rồi kéo cô ngã nhào vào lòng mình. Hốt hoảng mở to hai mắt, đôi môi mềm xinh xắn cũng theo phản xạ mà mím chặt lại. Đến khi nhận ra tình thế thì Tĩnh Hy đã gọn gàng ngồi trên đùi của Hồ Hiên Triệt, còn tay thì đã choàng qua cổ từ khi nào.
Không cần nghĩ ngợi gì nhiều, vòng tay của anh ôm chặt lấy cô gái nhỏ. Hai mắt nhắm chặt lại, anh tựa đầu vào đầu của cô rồi cứ lẳng lặng tận hưởng bình yên. Đến giờ Hồ Hiên Triệt mới có thể nhận ra nơi nào cho mình an toàn nhất, không cần âu lo suy nghĩ, không nặng đầu với hàng tá việc bên lề. Chỉ có nơi đây, chỉ có Tĩnh Hy mới có thể cho anh được khoảng lặng trầm tư của cung bậc cảm xúc.
- Triệt!- Đôi môi đỏ mọng mấp máy khẽ gọi.
- Một chút thôi! Anh muốn ôm em một chút.
Vòng tay càng siết chặt càng khiến Tĩnh Hy hiểu được những áp lực của anh bây giờ. Người hiểu cô nhất là anh và người có thể hiểu được sâu trong lòng anh cũng chỉ có mỗi cô. Người đàn ông này lúc nào cũng trầm mặc và cô độc. Cô biết rằng anh sẽ vì cô mà làm tất cả mọi chuyện trên đời mà không hề đặt một giới hạn bao giờ.
- Anh có biết vì sao em thích anh đến như vậy không?
Tĩnh Hy áp nhẹ tay vào gương mặt tuấn tú, ánh mắt nhìn anh cũng rất dịu dàng. Hồ Hiên Triệt không nói gì chỉ nhìn cô với đôi mắt đen láy vô cùng sâu thẳm. Anh biết chứ, anh hoàn toàn biết rằng cô đã nghĩ gì.
- Đối với em mà nói không một ai có thể thay thế anh cả. Cho dù ngoài kia có kha khá người theo đuổi, quan tâm đến em thì cũng không bằng một ánh nhìn từ anh. Năm mười lăm tuổi, cái tuổi mà chưa biết yêu là gì, em cũng chưa nhận ra tình cảm trong lòng mình đâu. Nhưng em có thể tự tin mua một món quà và biết chắc chắn anh sẽ thích nó.
Tĩnh Hy bật cười, cả hai tay choàng qua cổ và ôm chặt anh hơn. Tuy miệng cười tươi nhưng khoé mắt của cô đã rưng rưng từ khi nào.
- Em sinh ra đã không còn cha, người mẹ mang nặng đẻ đau cũng không thấy mặt, cha ruột mình là ai thì cũng không rõ. Trên đời này em chỉ có mỗi anh mà thôi, người mà em vô cùng tin tưởng.
- Vậy nếu có cơ hội gặp lại mẹ hoặc cha ruột thì em tính sao?- Anh điềm nhiên cất lời.
- Em sẽ hỏi mẹ một câu: " Vì sao lại bỏ rơi con? "
Nói đến đây đã không kiềm nén được nước mắt. Gục đầu vào vai anh, Tĩnh Hy bật khóc nức nở đến mức đôi vai gầy không ngừng run rẩy. Từ bé đến lớn cô luôn nghĩ rằng cha mẹ đều qua đời vì một lý do gì đó. Nào ngờ đến tận bây giờ mới biết được là mình bị bỏ rơi. Thà rằng không biết được sự thật cho bản thân một khoảng không hồn nhiên nhất. Bây giờ trong lòng cô cứ như có mây mù giăng lối, rất đau.
- Đừng khóc, vẫn còn anh bên cạnh em mà.
Hồ Hiên Triệt xoa đầu cô vài cái. Trong thư Lý Khải Lâm dặn dò Tĩnh Hy đừng trách móc mẹ mình. Nhưng đó chỉ là thời gian trước khi chuyện thương tâm kia xảy ra, anh ấy còn suy nghĩ cho vợ cũ. Còn thời khắc ngay đêm định mệnh ấy, Lý Khải Lâm không hề muốn Tĩnh Hy gặp lại người phụ nữ kia. Với bức thư mới toanh tìm được trong hộc tủ thì anh chắc chắn nó đã được viết vội và "người vợ cũ" đó chính là then chốt trong chuyện này. Không ai hay biết hoặc chứng kiến mọi thứ, vì vậy cho đến bây giờ anh vẫn không có bằng chứng để chứng minh cô ta có liên quan. Nhất định không thể để cho cô ta gặp được Tĩnh Hy, vì tương lai, vì sự an toàn của cô cho dù bắt anh thế mạng cũng không có hề hấn gì.
Vụng về lau vội dòng nước mắt, Tĩnh Hy áp cả hai bàn tay ôm gọn gương mặt của Hồ Hiên Triệt. Nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm ấy, thời khắc này cô chỉ biết bản thân muốn anh mãi mãi là của riêng mình, không một ai được phép tranh đoạt cả.
- Em muốn anh toàn tâm toàn ý ở bên cạnh em, yêu thương em như những gì đang xuất phát từ sâu đáy tim anh chứ không phải vì chịu trách nhiệm khi chúng ta đã lỡ vượt quá giới hạn. Linh hồn em, trái tim em và cả thân xác của em... Tất cả đều thuộc về anh.
- Thiếu rồi! Còn cuộc đời của em nữa, hãy an tâm giao lại cho anh.
Ngắm nhìn người đàn ông trước mặt thật kỹ. Hồ Hiên Triệt nói được làm được, chưa bao giờ thất hứa với cô dù chỉ là một điều nhỏ nhặt nhất. Nếu sau này có ai đó hỏi cô có hối hận khi đem lòng yêu anh không thì cô vẫn sẽ trả lời là "không". Và mặc cho bất kể có chuyện gì xảy ra, anh vẫn là người mà cô mãi mãi tin tưởng. Không hối hận! Cô sẽ luôn tin tưởng anh một cách vô điều kiện.
Gật nhẹ đầu, Tĩnh Hy không nói không rằng chủ động khoá môi Hồ Hiên Triệt. Chẳng có gì phải hối tiếc, trái tim của cô nằm ở đây, nguồn sống của cô cũng tại vị trí này. Không quan tâm thị phi, chỉ cần bản thân cảm thấy xứng thì sẽ xứng. Anh đi đâu, làm gì cũng được nhưng tâm trí và trái tim này phải đặt ở chỗ của cô.
Hồ Hiên Triệt chưa kịp thời phản ứng thì Tĩnh Hy đã cởi chiếc áo thun ôm sát thân thể nuột nà ra rồi vứt xuống sàn. Không cho anh mở lời một câu thì đã áp sát và tiếp tục khoá chặt môi ngấu nghiến. Cô muốn cho anh thấy rằng mình đã trưởng thành và là người phụ nữ của anh. Không cần phải rụt rè thứ gì hết, cô càng không muốn anh ở bên cạnh mình chỉ vì hai từ "trách nhiệm".