Sau vài ngày rong chơi ở bên bờ biển ngoại ô thành phố thì Tĩnh Hy cũng đã quay lại và tiếp tục đi học bình thường. Mối quan hệ giữa cô và Hiên Triệt bây giờ hoàn toàn khác với lúc trước. Đúng như lời nói của mình, Hồ Hiên Triệt không bận tâm đến mấy chuyện bên lề cho lắm, bình thường đã chăm sóc cô rất nhiều mà bây giờ còn kỹ càng hơn trước nữa. Trong lòng không biết anh nghĩ gì nhưng trước mắt thì hoàn toàn không ngần ngại hay ngượng nghịu bất cứ điều gì. Như thể hai người đã là của nhau từ rất lâu rồi vậy.
Cứ mỗi lần nghĩ đến Hồ Hiên Triệt thì Tĩnh Hy lại vui vẻ mỉm cười ngây dại. Ban đầu thầm lặng yêu thương người đàn ông ấy trong lòng vừa đau, vừa dây dưa không thể dứt ra được. Còn hiện tại mọi chuyện đã rõ ràng, anh và cô không họ hàng thân thích, cô cũng không phải là con ruột của người mà mình gọi là cha. Không còn một rào cản, không còn thứ gọi là luân thường đạo lý, họ hoàn toàn có thể danh chính ngôn thuận yêu thương và làm bất cứ việc gì dành cho nhau.
- Nè! Bạn làm gì mà vui vậy? Bộ đi biển rồi có anh nào cưa cẩm à?
Ánh Minh nhìn thấy sự kỳ lạ từ cô bạn thì lập tức huýt vào khủy tay. Khi không lại cứ cười cười, hai mắt cũng sáng rực như đèn ôtô vậy đó.
- Làm gì có! Bạn đừng có linh tinh.- Tĩnh Hy cười ngại ngùng.
- Vậy thì bạn chấp nhận Thái Ân đi. Bạn ấy theo đuổi bạn cũng ba bốn năm nay rồi còn gì.
- Thôi đi nha! Mình đã nói từ đầu là mình với Ân làm bạn sẽ tốt hơn. Mình không bao giờ nghĩ gì khác ngoài tình bạn đâu.- Cô bĩu môi, sắc mặt cũng thay đổi thấy rõ.
- Vậy thì mình làm mai cho bạn nha.
- Làm mai?
- Phải! Là bạn của anh trai mình đó, Tô Vũ Đán.
- Hả?- Tĩnh Hy mở to mắt trông khó tin.- Người ngoại quốc đó à? Bạn nghĩ gì vậy? Anh ta như vậy mà chẳng lẽ chưa có nửa kia hay sao?
- Thật, anh Vũ Đán vẫn còn độc thân đó. Đàn ông gì mà giỏi giang ghê luôn lại còn thành công nữa chứ.
Tĩnh Hy đưa mắt nhìn vẻ hào hứng của bạn mình thì chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Anh ta cho dù có tuyệt vời hơn gấp trăm, gấp vạn lần thì cô cũng không quan tâm đâu. Vị trí trong lòng của cô đều dành cho Hồ Hiên Triệt cả rồi, không còn một xíu chỗ trống để dành cho bất kỳ ai cả.
- Bạn cứ cho là mình đã có bạn trai rồi đi. Mấy chuyện mai mối mình không quan tâm nên đừng nói với mình ha.
- Người tốt mà bạn không tận dụng cơ hội là sau này hối hận đó.- Ánh Minh chu đôi môi bé xinh.
- Vậy sao bạn không tự mình nắm bắt cơ hội quý báu đó đi?
- Haiz, anh ấy dù tốt không phải là mẫu người đàn ông mình thích, bạn trai của mình phải năng động, nhất là có tinh thần thể thao giống như...
- Giống như An Khánh.
Tĩnh Hy vừa nhắc đến tên An Khánh thì Ánh Minh đã đỏ ửng cả mặt, miệng cũng thôi ồn ào. Gục đầu vào vai Tĩnh Hy, Ánh Minh ngượng đến mức không thể ngóc đầu dậy. An Khánh chính là đội trưởng đội bóng rổ của trường đồng thời là bạn của Thái Ân nên cũng cho là có quen biết đôi chút. Có lần hai người được Thái Ân tặng vé đi xem bóng rổ thì Ánh Minh đã say nắng anh bạn An Khánh ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Có điều anh bạn này có phần trầm mặc, suốt ngày không đến trường thì lại ở sân bóng. Cho dù không có bóng hồng bên cạnh thì cũng khó mà tiếp cận nếu thái độ vẫn cứ dửng dưng, thờ ơ như thế.
- Hey! Tĩnh Hy, Ánh Minh.
Từ xa xa là Thái Ân đang vẫy tay gọi. Thấy Tĩnh Hy ngước lên thì anh ấy cùng với một người con trai đi đến. Nhìn họ ngày một gần, Tĩnh Hy đá nhẹ vào chân của Ánh Minh, miệng thì lí nhí lẩm bẩm.
- Tới rồi! Tới rồi kìa Minh!
- Hả? Tới gì?
Ánh Minh vừa ngẩn đầu lên thì thấy hai người kia đang ngày một gần với mình. Không khỏi tá hỏa, bàn tay của cô đưa lên che miệng để che đi sự kinh ngạc của bản thân. Sao lại ngay lúc này? Anh ta là thần thánh hay sao mà vừa nhắc thì đã xuất hiện ngay rồi?
- Hai bạn ngồi đây mà làm mình tìm trên lớp nãy giờ.- Thái Ân cười tít cả mắt.
- Chào hai bạn!- Cậu bạn kia nhàn nhạt mở lời.
- Uhm...chào bạn!- Ánh Minh ngại ngùng mím nhẹ đôi môi.
- Chào An Khánh!- Tĩnh Hy mỉm cười nhìn anh ta rồi quay sáng nhìn Thái Ân.- Ân tìm tụi mình có gì không?
- Không có gì quan trọng cả, chỉ là sắp tới đội bóng rổ sẽ thi đấu với trường A ở nhà thi đấu trường mình. Cuối năm học rồi nên mình tặng hai tấm vé, mong ngày đó hai bạn sẽ đến xem.- Thái Ân chìa ra hai tấm vé vừa lấy trong túi ra.
- Chắc chắn rồi! Nhất định tụi mình sẽ đến.
Tĩnh Hy vui vẻ nhận vé mời trong khi Ánh Minh cứ thấp thỏm lén nhìn người con trai ở bên cạnh Thái Ân. Anh bạn này không những ngoại hình cao ráo mà tính tình lại trầm tĩnh. Thật sự để nhìn vào ánh mắt và thái độ ấy thì khó mà biết là đang nghĩ điều gì, tâm trạng hiện giờ ra sao. Lúc nào cũng ôn hoà như vậy bảo sao cứ trận đấu nào có anh ta ra trận thì khán đài đều chật kín hết chỗ.
...
Vừa reo chuông tan học thì Tĩnh Hy đã nhanh chân đi ra cổng trường. Cô vừa nhận được tin nhắn từ Hồ Hiên Triệt, anh nói rằng muốn cùng nhau đến một nơi nào đó mà chính cô cũng không rõ. Chỉ là bây giờ đang cảm thấy khá háo hức.
Ra đến cổng trường đã thấy Hồ Hiên Triệt đứng đợi sẵn ở cạnh ôtô. Trên môi bất chợt nở nụ cười, cô vui vẻ đi đến đó.
- Chú đến lâu chưa?
- Cũng vừa đến thôi. Con vào trong đi.
Hồ Hiên Triệt mở cửa xe rồi nghiêng đầu nhìn, khoé môi cũng cong lên nhẹ nhàng. Tĩnh Hy phì cười xong thì vào xe yên vị. Quay lại ghế lái, anh nhàn nhã thắt dây an toàn. Trước khi khởi động xe cũng không quên đưa cho cô hộp sữa đã chuẩn bị sẵn.
- Uống sữa trước đi, con đang bệnh đừng để mình phải đói.
- Dạ!
Tĩnh Hy vui vẻ nhận lấy, trong ánh mắt và nụ cười cũng không giấu được niềm hạnh phúc. Không có gì có thể sánh bằng với bầu không khí vô cùng thoải mái như thế này. Còn thư thả hơn nhiều so với lúc trước nữa.
Chiếc xe dần lăn bánh và chạy ra khỏi trung tâm thành phố. Trên đường đi hai người đã nói với nhau rất nhiều điều. Tuy Hồ Hiên Triệt ít nói với người ngoài nhưng về nhà thì anh ấy không như vậy. Lần nào đối diện với cô cũng rất dịu dàng, chưa một lần nào nóng giận cả. Người đàn ông này ngoài lạnh trong nóng, khó chiều khó chuộng vậy mà lại ra sức nuông chiều cô không thiếu một thứ gì cho dù là nhỏ nhặt nhất. Cô đã từng đọc ở đâu đó rằng người đàn ông nào cũng tốt, mỗi người đều có cách để thay đổi bản thân ta, người có thể cho ta chính chắn, người có thể dạy ta cách trưởng thành,...nhưng xứng đáng để yêu nhất chính là người khiến ta có thể hoá thành trẻ con.
- Mặt chú có gì sao?
Hồ Hiên Triệt quay mặt nhìn sang bắt ngay tại trận thỏ con đang cố nhìn vụn trộm. Ngượng đến đỏ cả mặt, Tĩnh Hy mím chặt đôi môi mềm rồi quay phắt nhìn thẳng phía trước. Sau này có thể quen nhưng bây giờ còn đột ngột quá, ngắm anh lộ liễu như vậy đúng là rất ngại luôn.
- Không có, chỉ là con đang suy nghĩ sao trên đời lại có người đáng ghét đến như vậy.
- Ghét à?- Hồ Hiên Triệt nhướng một bên mày.- Ngoài ghét thì còn gì nữa không?
- Không còn gì hết!- Cô bĩu môi.
- Aiz!
Hồ Hiên Triệt chậc lưỡi, chủ động vươn tay nắm lấy bàn tay mềm mại của Tĩnh Hy. Miệng nói như vậy nhưng trong lòng thì hoàn toàn khác. Để anh xem đến khi nào cô mới có thể thoải mái nói ra tất cả cảm xúc của bản thân mình.
- Con không có thì chú có.
Như có mật ngọt trút vào tim, Tĩnh Hy đưa ánh mắt chứa chan đầy tia nắng nhìn anh ấy. Cô đã quyết định rồi, rất chắc chắn. Nếu sau này vẫn còn ở bên cạnh nhau thì cô sẽ mãi bám theo anh đến suốt đời này luôn. Còn nếu như không bao lâu nữa cả hai phải chia xa thì cô sẽ khép lòng mình lại và không yêu thương một ai nữa. Cái bóng của Hồ Hiên Triệt quá lớn, lớn đến mức không có gì có thể thay thế được. Cho rằng cô ngu ngốc, lụy tình cũng không sao. Chỉ cần còn được bên anh, còn được nắm tay anh như lúc này thì mọi thứ đã không còn gì quan trọng.
Chẳng mấy chốc chiếc xe đã đỗ bên dưới chân đồi. Ngước mắt nhìn đồi hoa bất tử rộng lớn trước mắt khiến Tĩnh Hy cảm thấy rất phấn khích. Vội vàng bước xuống xe, ánh mắt bao quát ngắm nhìn cả ngọn đồi trải đầy hoa bất tử. Khung cảnh nơi đây đẹp đến mức làm cô không khỏi trầm trồ. Chẳng thể nghĩ được hôm nay anh sẽ đưa mình đến đây, Tĩnh Hy chỉ nghĩ là sẽ đi ăn ở một quán nào đó mới mở hoặc tham gia hoạt động nào đó ngoài trời. Thật sự ngay lúc này cô cảm thấy vô cùng bất ngờ và hạnh phúc.
- Đi nào! Trên đó đẹp lắm đấy.
Hồ Hiên Triệt vừa đưa tay ra thì Tĩnh Hy đã nắm ngay lấy và cùng nhau đi lên đỉnh đồi. Ngay lúc này anh không thể biết được cô cảm nhận yêu thương của mình rõ ràng như thế nào đâu. Không quan trọng tuổi tác, thứ đáng quan trọng nhất lúc này chính là bên nhau được bao lâu.
Đứa giữa cánh đồng hoa bất tử, Tĩnh Hy mỉm cười ngắm nhìn ánh hoàng hôn đang dần buông xuống. Đẹp quá! Hồ Hiên Triệt rất biết chọn thời khắc để có thể ngắm được khung cảnh lãng mạn này. Đúng là khi yêu sự khác hơn bình thường rất nhiều. Có những nơi mà chưa bao giờ anh đưa cô đến. Nếu có thì chỉ là vui chơi vào ban ngày rồi về. Làm gì mà được ngắm hoàng hôn cùng nhau như vậy.
Đứng ở sau lưng Tĩnh Hy, ánh mắt của Hồ Hiên Triệt dễ dàng thu gọn thân ảnh nhỏ bên trước ánh hoàng hôn mang màu đỏ hồng. Tĩnh Hy bên cạnh anh lâu như vậy, từ khi còn là một đứa nhỏ cho đến hình hài của thiếu nữ như bây giờ. Hiện tại thì anh đã hiểu vì sao bản thân lại hết mực chở che cho cô đến vậy. Cho dù không có chuyện ngoài ý muốn thì Tĩnh Hy cũng cực kỳ quan trọng đối với anh. Đời này không một ai được phép khiến cô ấy đau lòng, cũng không một ai làm anh an tâm để chăm sóc cho cô ấy.
- Anh luôn mờ hồ với cảm xúc của bản thân, không biết mình đối với em là như thế nào. Nhưng đến ngày hôm nay thì anh đã rõ nó sâu nặng đến mức không thể dừng lại được nữa.
Nhẹ nhàng vươn tay qua vòng eo thon gọn, Hồ Hiên Triệt ôm lấy cô từ phía sau, đầu cũng cúi xuống thấp má kề cận bên má. Trong vòng tay của anh lúc này chính là cả thế giới, thế giới của người khác rất to lớn và còn vạn điều cần khám phá. Nhưng thế giới của riêng anh thì chỉ có vậy thôi, chỉ bấy nhiêu đây và không hơn được nữa. Chỉ khi ôm như thế thì anh mới biết cô ấm áp và nhỏ bé biết là bao. Lúc nào cũng tạo cảm giác buộc người khác che chở cho mình.
- Chú...a, vậy anh...anh thấy cảm xúc đó là gì?- Tĩnh Hy ngượng đến mức nhất thời ấp úng.
Buông Tĩnh Hy ra, anh nắm lấy đôi tay mềm mại. Những ngón tay đang chặt vào nhau. Ánh mắt của người đàn ông ôn nhu tựa ánh hoàng hôn đang dần buông xuống nhìn thẳng vào cô gái đang ngượng ngùng cúi gằm mặt. Dùng lực siết chặt hơn, Hồ Hiên Triệt khẽ cất tiếng gọi.
- Tĩnh Hy, nhìn anh này.
Như mèo con ngoan ngoãn, Tĩnh Hy rụt rè ngẩng mặt nhìn anh. Bên trái lồng ngực của cô hồi hộp đến mức đập rộn rã như muốn nhảy xổng ra ngoài.
- Cảm xúc đó là tình yêu. Anh yêu em!
Đôi mắt mở to nhìn anh không chớp, trong lòng cũng như vừa có mùa hoa nở rộ. Tĩnh Hy rưng rưng khoé mắt, hình ảnh ánh lên trông đôi ngươi đen láy cũng chỉ có mỗi mình anh. Ai nói Hồ Hiên Triệt đã lớn tuổi? Ai nói Hồ Hiên Triệt đã chín chắn, già nua? Rõ ràng anh ấy vẫn còn rất trẻ và phong độ kia mà. Mặc kệ ai nói gì, miễn cô thấy xứng thì chính là xứng. "Thích hợp" là gì? Thích hợp chính là dù cho bất kỳ ai chê trách chỉ cần bản thân mình thấy thích là sẽ hợp mà thôi.
Tĩnh Hy cứ như mèo con bé nhỏ chậm rãi tựa vào lòng anh. Ngay tại thời điểm này cô cảm động đến mức không thể nói thành lời. Chỉ khi được kề cận với người đàn ông này thì cô mới thấy mình được bình yên. Không còn rào cản, không còn dị nghị, họ chính là sinh ra để dành cho nhau, đường đường chính chính cùng nhau bước trên cùng một con đường.
- Ngày mai anh phải đi công tác rồi, em ở nhà có ổn không?- Giữ chặt Tĩnh Hy trong lòng, anh ngước mắt ngắm hoàng hôn dịu êm đang buông xuống chân đồi.
- Ổn mà, em tự lo cho mình được.- Tĩnh Hy nhìn anh rồi bật cười khúc khích.
- Được, anh sẽ đi một tuần. Có nhớ thì cứ video call như mọi khi.
- Ai mà nhớ anh chứ, em sẽ ở nhà ăn uống no nê rồi còn chuẩn bị ôn thi vào đại học. Hoàn toàn không dư dả thời gian.- Cô bĩu môi trêu chọc.
- Hay lắm!- Hồ Hiên Triệt nâng cằm, hôn lướt qua đôi môi đỏ mọng một cái.- Em mà bỏ mặc thì sẽ có người đau lòng đó.
Tĩnh Hy dù có cố gắng mím chặt đôi môi giấu đi nụ cười thế nào thì cũng bất thành.
- Anh mà đau lòng thì cũng có người đau lòng theo luôn.