Chương 10: Bảo Bối Nhỏ Của Anh (H)

Tĩnh Hy pha một ly nước chanh mang ra phòng khách. Không hiểu Hồ Hiên Triệt làm sao lại uống rượu nhiều đến thế. Bây giờ không giúp anh giải rượu thì ngày mai ngủ dậy sẽ mệt mỏi lắm.

Ngồi xuống bên cạnh anh trên sofa. Khuấy đều tay thêm một lúc cho nước chanh bớt nóng rồi đặt lên bàn. Nhìn Hồ Hiên Triệt đang ngã người tựa ra sau, đôi mắt nhắm nghiền tựa như ngủ. Chẳng hiểu có chuyện gì khiến anh phiền lòng đến mức uống nhiều như thế. Gần đây có việc gì khiến anh không vui hay sao?

Bàn tay nhẹ nhàng lay vai, Tĩnh Hy không muốn làm anh giật mình nên đã cất bé giọng gọi.

- Chú! Chú ơi!

Hồ Hiên Triệt mở mắt. Ánh nhìn hướng về cô gái bé nhỏ kia bấy giờ dịu dàng biết bao. Tĩnh Hy đã hoàn toàn khôn lớn và trở thành một thiếu nữ xinh đẹp và trưởng thành. Nhớ ngày ấy, cái ngày mà anh nắm chặt đôi tay nhỏ bé cùng nhau đi vui chơi rất nhiều nơi. Khi đó cô chỉ là một đứa trẻ cao chưa đến hông, mỗi lần nũng nịu đòi bồng bế đều ôm chặt lấy chân của anh không hề buông. Chớp mắt một cái đã mười lăm năm. Không còn là cô bé ba tuổi hồn nhiên đầy thơ ngây nữa. Giờ đây Tĩnh Hy hoàn toàn có thể tự chăm sóc cho bản thân mình khi không có anh ở bên cạnh. Có lẽ chỉ một mình anh thấy đau lòng khi nghĩ đến một ngày như vậy. Còn cô, cô còn thanh xuân, còn tuổi trẻ và còn biết bao nhiêu điều cần phải học hỏi và tìm tòi. Sẽ nhanh thôi! Rồi sẽ có một ngày cô không còn cần đến người chú già nua này nữa. Thứ cần nhất lúc này chính là một tương lai tươi sáng, một người con trai toàn tâm toàn ý chăm sóc cho cô như cách mà anh đã từng.

- Con pha nước chanh rồi, chú uống một tí để không thôi sáng ngủ dậy bị mệt đó.

Tĩnh Hy với tay lấy cốc nước, tuy nhiên chưa chạm đến cốc thì Hồ Hiên Triệt đã chồm người đến bắt lấy cổ tay. Một tay giữ chặt cổ tay của cô, một tay ôm lấy vòng eo thon thả kéo sát vào người. Đôi mắt cứ mãi mơ hồ mờ mờ ảo ảo, tuy nhiên gương mặt xinh xắn với đôi má đang dần ửng hồng ấy không thể nào phai mờ được. Hình ảnh về cô cứ như đã khắc sâu tận tâm can của anh, đời này kiếp này cũng không bao giờ bị xoá nhoà.

- Con càng khôn lớn thì chú lại càng sợ...- Ôm chặt lấy cô gái nhỏ, anh thì thầm.- Sợ rằng sẽ đến một ngày con sẽ không còn ở đây nữa, không còn ở bên cạnh chú dù chỉ một ngày. Cái cảm giác đó... Đau lắm!

Tựa cằm lên vai Hồ Hiên Triệt, đôi mắt tròn xoe của Tĩnh Hy không thể mở to hơn được nữa. Không biết bao nhiêu cảm xúc đang hỗn loạn trong lòng, từ vui mừng, thấp thỏm hồi hộp cho đến hốt hoảng lo lắng không thôi. Hoá ra anh cũng có cảm giác đó sao? Nghe được điều này khiến cô vui lắm nhưng chúng lại nhanh chóng biến thành nỗi buồn lúc nào không hay. Đôi gò má vì ngại ngùng mà ửng đỏ. Nhịp tim lại chạy đua với từng tiếng tích tắc của đồng hồ trong đêm khuya tĩnh lặng. Lúc nào cô cũng bao biện rằng sau này anh sẽ có một người phụ nữ tốt để chăm lo. Và thứ tiếp theo khiến cô bâng khuâng, hai người họ là người một nhà, cùng một dòng máu, cùng một họ tên. Biết yêu chú của mình là sai trái nhưng cô không thể dằn lòng được, thậm chí thứ tình cảm này càng ngày càng lớn dần thêm một chút.

Rụt rè đưa tay lên, Tĩnh Hy choàng tay ôm chặt nam nhân ấy. Đầu tựa vào vai anh và lẳng lặng cảm nhận hơi ấm áp cùng những nhịp tim không ngừng trở nên bấn loạn. Hơi thở ấm nóng đầy mạnh mẽ của người đàn ông nhẹ nhàng phả vào gáy khiến Tĩnh Hy không rét mà cứ phải run lên.

Buông Hồ Hiên Triệt, bàn tay mềm mại của cô choàng sang cổ siết chặt cổ áo sơmi trắng tinh khôi, một tay còn lại áp vào gương mặt anh tú của người đàn ông ấy. Nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy kia, Tĩnh Hy càng thở dốc từng hồi khi cảm nhận rõ rệt hơi thở từ anh đang gần kề và không ngừng phả vào da thịt nóng ran, bắt đầu đỏ hồng theo từng phút. Cổ họng khô khốc như nghẹn ứ. Tĩnh Hy phải khó khăn lắm mới có thể dốc hết can đảm của bản thân để hỏi anh một câu mà mình vô cùng muốn biết.

- Ngoài tình cảm chú cháu thì chú còn cảm xúc nào khác với con không?

Nghe Tĩnh Hy hỏi, Hồ Hiên Triệt chỉ im lặng không trả lời. Mọi thứ mông lung quá! Anh không biết tình cảm dành cho cô bây giờ có phải vượt qua giới hạn hay không. Chỉ biết là lúc này anh không thể sống tiếp những ngày tháng nhạt nhẽo khi không còn sự hiện diện của cô ở bên cạnh nữa. Ngoài mặt hối thúc cô nhanh chóng có bạn trai nhưng trong lòng anh lại đau đớn biết là bao nhiêu. Điều này thì làm sao mà cô hiểu được.

- Chú! Chú có cảm xúc nào khác với con không?

Tĩnh Hy nhẫn nại hỏi lại thêm một lần nữa. Lần này vẫn là như thế, không có một câu trả lời, thậm chí anh còn nghiêng mặt lảng tránh ánh mắt của cô. Ấm ức cắn chặt môi dưới, Tĩnh Hy bạo gan áp cả hai bàn tay giữ lấy gương mặt anh tuấn. Không một chút đắn đo, không một chút lo sợ, rướn nhẹ thân người nhỏ bé một chút, cô mạnh dạn khoá môi của Hiên Triệt.

Đầu óc như quay cuồng. Bình thường tiếp xúc là anh đã cố gắng dằn lòng rất nhiều rồi, bây giờ trong người có men rượu thì làm sao có thể kiềm chế được nữa đây? Cứ đà này thì mọi chuyện sẽ đi xa hơn ban đầu mất.

Chỉ trong tích tắc đã hoàn toàn thay đổi tình thế. Hồ Hiên Triệt đưa tay ra sau gáy ghì chặt Tĩnh Hy, vòng tay ôm lấy vòng eo thon thả mỗi lúc càng chặt. Cô như thỏ con non nớt chẳng hề biết hôn là gì, vậy mà lại dám cưỡng hôn anh, đã vậy còn giữ chặt mãi không hề muốn buông. Từng phút trôi qua, Hồ Hiên Triệt càng ôm chặt thân ảnh nhỏ bé. Cơ thể nóng ấm, run lên nhè nhẹ của Tĩnh Hy không còn một chút sức lực, mềm nhũn tựa hẳn vào anh.

Đưa lưỡi vào bên trong khoang miệng, từng chuyển động đều như trút hết mật ngọt của cô gái nhỏ. Hơi nồng cay cay của rượu sộc vào miệng khiến cô trở thành một người say, không những say vì men rượu mà còn vì tình, vì sự ngọt ngào đang có. Chẳng mấy chốc đã ép Tĩnh Hy ngã xuống sofa. Hai mắt của cô nhắm nghiền còn miệng thì mở to để anh vô tư đùa giỡn. Mỗi giây mỗi phút trôi qua chỉ làm thân nhiệt tăng thêm, sự khao khát cũng vì thế mà không thể kiềm chế được. Cô ôm chặt lấy cổ, ghì mạnh người đàn ông đang ở phía trên người mình. Cho dù ngày hôm nay có xảy ra bất cứ chuyện gì thì mãi mãi Hồ Tĩnh Hy này cũng không bao giờ hối hận. Có một chút khó thở, có một chút đau rát ở môi vì anh dây dưa không dứt, vậy mà sao mọi thứ ngay lúc này đều trở nên ngọt ngào quá đỗi. Ngọt ngào đến mức cô ước gì sẽ được mãi mãi đắm chìm vào khoảng không êm đẹp này.

- Ư ưm...

Tiếng kêu tựa mèo con phát ra từ đôi môi xinh xắn cứ như mê hoặc khiến thần trí của anh bấn loạn. Rời khỏi đôi môi đỏ mọng đang dần sưng tấy rồi lướt nhẹ xuống chiếc cổ trắng ngần và đôi vai mảnh khảnh. Chưa bao giờ bản thân anh điên đảo như lúc này, cũng chưa bao giờ dục vọng trong anh lại dâng trào đến vậy.

- Ưm... Chú... Hưm a...

Môi ngậm lấy cổ nhưng tay đã nhanh chóng đưa vào trong áo. Bàn tay to lớn chạm vào quả đào căng mọng mà xoa nắn khiến Tĩnh Hy không kiềm chế được âm thanh đầy ma mị từ khuôn miệng bé xinh. Chỉ là bên ngoài áo lót mà đã khiến cô như lơ lửng tận chín tầng mây, cả gương mặt cũng đỏ ửng lên tựa quả gấc.

- Chú! Ở đây...

Khi Hồ Hiên Triệt nắm lấy vạt áo định cởi ra thì Tĩnh Hy đã vội nắm lấy tay của anh giữ lại, ánh mắt ngước nhìn vách tường bằng kính cường lực dày cộm. Nếu như "làm" ngay tại chỗ này thì cô sợ rằng sẽ có ai đó nhìn thấy mất.

Liếc mắt nhìn ra lớp kính trong suốt, Hồ Hiên Triệt trầm lắng khoảng hai giây rồi vươn tay bế sóc Tĩnh Hy ôm vào lòng. Thân người của cô nhẹ nhưng bông, hoàn toàn dễ dàng ôm gọn và rời đi, hướng về phía phòng ngủ. Dẫu sao thì trên giường cũng rộng rãi và thoải mái hơn sofa chứ nhỉ?

Tựa đầu vào lồng ngực ấm áp, hai tay của Tĩnh Hy khoác lên cổ, thần sắc cũng trở nên vô cùng căng thẳng. Ở vị trí này cô có thể nghe rõ được nhịp tim của Hồ Hiên Triệt. Nó rộn ràng và gấp gáp, không hề giống vẻ ngoài điềm tĩnh một chút nào. Anh cứ như thế này càng khiến Tĩnh Hy thêm hồi hộp. Đây là lần đầu tiên nên cô không biết bản thân mình nên phải làm gì đây.

  • Cạch, rầm *

Vừa đóng cửa phòng ngủ thì Hồ Hiên Triệt đã ép Tĩnh Hy vào tường. Cởi chiếc áo sơmi khoe ra thân người rắn chắc, một tay giữ lấy cằm, một tay đặt ở vòng eo thon gọn, anh ta cứ thế mà cúi đầu ngậm lấy đôi môi mềm căng mọng hồng hào kia. Không những thân nhiệt của họ mà còn cả không gian xung quanh đều trở nên nóng bức, chẳng mấy chốc chiếc áo thun ôm sát thân hình mảnh mai bị cởi ra và vứt hẳn đi. Đặt chân vào giữa hai chân của Tĩnh Hy, sự gấp gáp đầy tính chiếm hữu khiến cô gần như ngộp thở. Đôi tay yếu ớt ôm lấy cổ, Tĩnh Hy nhắm chặt hai mắt, đôi môi xinh xắn mặc dù bị khoá chặt cũng không thể che giấu đi những tiếng kêu mị hoặc.

Gỡ bỏ lớp áo cuối cùng, hai quả đào căng mọng hiện rõ ra trước mắt. Không quá to, cũng chẳng bé. Thật sự rất mềm mại. Hồ Hiên Triệt ngừng lại mọi động tác, ánh mắt sâu thẳm ngắm nhìn gương mặt đỏ ửng đầy ngượng ngùng của cô. Tại sao lại có vẻ mặt này? Một nét mặt chưa bao giờ được thấy ở Tĩnh Hy, thứ mới mẻ ấy càng làm cơ thể của anh thêm phần rạo rực. Đứa trẻ này không còn đứa nhỏ lon ton chạy theo mình đi muôn nơi nữa. Giờ cô chính là một thiếu nữ à không...là người phụ nữ của đời anh mới đúng.

- Con hối hận không? Giờ đây dừng lại vẫn còn kịp lúc.

Chất giọng trầm ổn quen thuộc của anh cất lên càng làm cho đầu óc của Tĩnh Hy thêm mụ mị. Ngước mắt ngắm nhìn người đàn ông trước mắt, cô dứt khoát trả lời.

- Mãi mãi con cũng không hối hận. Ư...ưm...

Hồ Hiên Triệt mỉm khoé môi rồi ngậm lấy bả vai trắng ngần. Một tay nhẹ nhàng xoa lên quả đào căng mọng, vô tư trêu đùa với nhụy hoa hồng hào. Còn một tay lướt xuống chiếc eo thon thả xong thì kéo khoá chiếc quần short và nhanh chóng cởi nó ra. Cơ thể ngọc ngà chỉ còn mỗi chiếc quần lót bám lấy, từng đường cong với làn da mịn màng tựa trẻ nhỏ cứ như đang cố gi.ết ch.ết anh. Hoàn hảo như tranh vẽ. Anh chưa từng nghĩ Tĩnh Hy lại sở hữu cơ thể nóng bỏng như thế này.

- A, chỗ đó...hộc hộc...

Khi anh cho tay vào bên trong nơi tư mật thì cũng là lúc hơi thở của Tĩnh Hy bắt đầu trở nên hổn hển. Cả người run lên từng đợt, cơ thể mềm nhũn đến mức phải giữ chặt anh để làm điểm tựa. Một cảm giác lạ lắm, phải nói là chưa bao giờ cô có thể cảm nhận được. Từng chuyển động của anh dường như mê hoặc lấy Tĩnh Hy hoàn toàn. Đầu có trống rỗng, hiện tại cô không còn biết đến điều gì ngoài suy nghĩ về người đàn ông này nữa cả.

Chỉ vừa khởi đầu nhẹ nhàng mà nơi tư mật của Tĩnh Hy đã khá ẩm ướt. Bàn tay cho vào giữa hai chân mơn trớn, chẳng mấy chốc những ngón tay tinh nghịch đã chạm vào hạt mầm nhỏ mà xoa nắn. Chỉ một lúc sau thì ngón tay thon dài đã cho vào bên trong trêu đùa hoa huy*t. Tĩnh Hy không kiềm được hơi thở gấp gáp, bản thân cũng chẳng còn một chút sức lực mà gục đầu hẳn lên vai anh. Không thể kiềm chế được tiếng kêu ngày một lớn, móng tay cũng vô thức cào vào da thịt của Hồ Hiên Triệt đến mức bật cả máu.

Nhấc một chân của cô lên cao, Hồ Hiên Triệt thở gầm từng hơi một rồi kéo khoá quần xuống. Anh không thể kiềm chế thêm một giây một phút nào nữa, cứ thế cự long ấm nóng và thô ráp nhẹ nhàng khảm vào bên trong. Cơn đau như xé cơ thể ra làm trăm mảnh, hạ thân đau buốt khiến hai dòng lệ nhanh chóng trực trào ra. Đôi môi mềm mím chặt, vòng tay yếu ớt run rẩy từng hồi ôm chặt người đàn ông đang cận kề sát với da thịt.

Không dám chuyển động sợ rằng Tĩnh Hy sẽ đau, Hồ Hiên Triệt nghiêng mặt nhìn cô gái nhỏ, hơi thở nam tính từ anh cũng mạnh mẽ hơn bình thường rất nhiều. Ánh mắt có chút đau xót, đây là lần đầu tiên nên chắc chắn cô sẽ đau buốt thấu cả ruột gan. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc ra sau, anh dịu dàng hôn lên bên má đang nóng ran, ửng hồng.

- Con ổn chứ? Đau quá thì chú sẽ dừng lại.

- Không sao...- Tĩnh Hy thở mệt nhọc.- Chú cứ tiếp tục đi. Con...con ổn mà.

- Xin lỗi Tĩnh Hy!

Hồ Hiên Triệt đối mặt với Tĩnh Hy, hạ thân bắt đầu ra vào chậm rãi. Cắn nhẹ lên vành tai chủ ý muốn cô phân tâm, anh không muốn vì cơn đau từ thân dưới khiến nước mắt của cô cứ tuôn thành dòng như vậy. Biết là rất đau, đau đến độ rát cả da thịt nhưng anh đã cố gắng nhẹ nhàng và từ tốn đến mức vô cùng rồi.

- A ưm...chỗ đó...- Tĩnh Hy cong người, tiếng kêu càng thêm dồn dập.- Hưm...a a...sâu ưm...sâu quá...

Đôi mày nhíu chặt, sắc mặt của Hồ Hiên Triệt căng thẳng hơn trông thấy. Hạ thân của Tĩnh Hy bóp chặt quá, nó như càng lúc càng hút lấy cự long của anh vậy. Là người có khả năng kiềm nén khá tốt vậy mà cô gái nhỏ này khiến anh không thể giữ được bản thân mình.

- Triệt! Hôn em đi!

Tĩnh Hy ôm lấy cổ, ánh mắt long lanh đầy mơ hồ nhìn chằm chằm vào gương mặt góc cạnh với những đường nét nam tính. Đôi môi đỏ mọng hé mở, hơi thở dồn dập cứ thế mà phả ra không thể ngưng lại. Hồ Hiên Triệt như bị xoáy sâu vào hố đen vũ trụ, đầu là hoàn toàn trở nên mụ mị không còn biết đến trời trăng là gì. Cúi đầu ngậm lấy đôi môi hồng ướt át, anh nồng nhiệt ngấu nghiến như muốn trút đi hết bao nhiêu mật ngọt của Tĩnh Hy. Chiếc lưỡi điêu luyện đưa vào trong khoang miệng tìm kiếm chiếc lưỡi rụt rè mà trêu đùa không ngừng nghỉ. Cô càng nóng bỏng thế này thì anh lại càng chìm vào cơn hứng tình cứ mãi day dứt không buông tha. Bên dưới lại càng ra vào dồn dập. Đêm nay có lẽ là lần khiến anh mất sức nhiều nhất. Hồ Hiên Triệt bấy giờ hoạt động như một cái máy đang dùng hết sức bình sinh của mình vậy. Thời gian càng trôi thì anh càng muốn chiếm lấy bảo vật trong tay nhiều hơn.

...

Sau một đêm dài với những kỷ niệm đầu đời, Tĩnh Hy mệt mỏi ngủ một giấc dài không còn hay biết điều gì cả. Người đàn ông ở bên cạnh đã thức dậy từ khi nào, nhìn mèo con đang an giấc trong lồng ngực thì anh chỉ biết cong môi mỉm cười rồi ngắm nhìn gương mặt mỹ miều ấy thật lâu. Yên bình quá! Con bé này lúc nào cũng nhẹ nhàng như vậy cả.

Ban đầu anh có một chút mông lung, trong lòng không ngừng lo lắng. Giờ đây phải làm gì khi anh đã lỡ qu.an h.ệ với con gái của bạn thân? Mọi thứ không đáng để quan tâm nhưng chỉ có chuyện đó là khiến anh cứ ngập ngừng không thể dứt ra được. Nói vậy chứ đã phóng lao thì phải theo lao. Chuyện tới đâu thì tới, anh cũng không thể tránh mặt hay bỏ rơi Tĩnh Hy một giây một phút nào được. Chỉ cần có cơ hội thì đứa trẻ này sẽ theo anh cho đến ngày cuối đời.

- Ưm...

Tĩnh Hy cựa người, đầu cũng dụi vào lồng ngực ấm áp đầy rẫy sự an toàn của ai kia. Vòng tay ôm lấy hông của anh, cô sợ rằng nếu như thức giấc vào lúc này thì sẽ hụt hẫng khi không được chìm vào cơn mơ đẹp đẽ này nữa, một giấc mơ mà cô muốn mơ cho đến cả đời này cũng không thể nào dứt ra được.

- Bảo bối nhỏ! Dậy nhanh còn ăn sáng nữa, con không đói à?- Hồ Hiên Triệt chiều chuộng đặt lên trán của cô một nụ hôn.

- Hửm? Bảo bối nhỏ?

Tĩnh Hy dụi mắt rồi ngước lên nhìn Hồ Hiên Triệt. Vừa nhìn thấy cực phẩm nam nhân trần như nhộng đang ôm chặt mình khiến cô suýt thất kinh hồn vía. Hai mắt mở to, bàn tay nhỏ nhắn đưa lên che miệng để không thể thốt ra tiếng la hốt hoảng của mình. Như vậy là thật sao? Đêm qua là thật? Mọi chuyện đều hoàn toàn là thật? Không thể nào là mơ?

- Chú...chú...

- Đêm qua còn đòi được anh hôn mà bây giờ đổi cách xưng hô nhanh vậy?- Hồ Hiên Triệt siết chặt vòng tay ở eo đồng thời buông lời trêu chọc.

- Con...

Tĩnh Hy mím môi lo lắng. Chết rồi! Vì ham vui, vì tò mò tuổi trẻ mà cô đã lỡ sa chân một bước quá xa. Bây giờ phải làm gì đây? Đêm qua cô đã lên giường với cả chú ruột của mình. Trên đời này còn một đứa con gái nào hư đốn như cô nữa không cơ chứ?

Trông thấy ánh mắt khác lạ chất chứa bao nhiêu lo lắng, Hồ Hiên Triệt nhẹ cong khoé môi, nhẹ nhàng dùng bàn tay ấm áp vuốt lên mái tóc mềm mượt rồi áp vào gương mặt xinh xắn. Ngắm nhìn tổng thể gương mặt đáng yêu ấy, đôi môi của anh thốt ra câu nói vô cùng chắc nịch.

- Yên tâm! Chú sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm với con.