Chương 1: Cháu Gái Nuôi
  • Ầm...ầm rào rạt, rào rạt *

Bầu trời tối đen như mực, những giọt mưa nặng hạt không ngừng đua nhau trút xuống ào ạt. Giữa khu rừng âm u với muốn vàng rủi ro đang chực chờ ở xung quanh, từng cơn gió rì rào không ngừng rít lên lạnh buốt.

Một người đàn ông đã len lỏi giữa đám cỏ dại cao đến hông trong hai tiếng đồng hồ, cơn mưa bão càng ngày càng to hơn và không có dấu hiệu thuyên giảm dù chỉ là một chút. Không một ánh sáng, xung quanh anh ta chỉ toàn là bầu không khí u ám không ngừng vây hãm, đôi tay bấy giờ chính là thứ hữu dụng nhất để quơ quào phía trước tìm lối đi. Nếu chẳng may dẫm phải loài bò sát có độc hoặc một cái bẫy nào đó thì chắc chắn anh ấy sẽ có thể bỏ mạng tại khu rừng rộng lớn này.

- Khải Lâm! Bạn ở đâu vậy? Ân Nhi đang đợi bạn ở nhà đấy.

Hồ Hiên Triệt trơ trọi một mình trong màn đêm khuya khoắt tìm kiếm tung tích của người bạn thân. Mỗi lần bận công việc là anh ta sẽ gửi con gái đến nhà nhờ anh trông hộ, khi nào xong xuôi sẽ đến đón. Ngày hôm nay cũng vậy, Lý Khải Lâm đưa Ân Nhi đến nhà anh nhưng khi rời khỏi nhà chưa bao lâu thì anh ta đã gọi lại và nói sẽ đến nơi hoang vắng này, tuy nhiên anh không biết được là anh ta sẽ gặp gỡ những ai. Bỗng nhiên ngoài trời đổ cơn mưa lớn khiến Hồ Hiên Triệt cảm thấy bất an trong lòng, đứa bé Ân Nhi cũng quấy khóc rất to không dỗ được. Mỗi lúc càng thêm lo lắng, vì không gọi được cho bạn nên đã vội vàng chạy đến đây. Bên ngoài bìa rừng vẫn còn xe của anh ta đang đỗ nhưng đã tìm rất lâu vẫn không thấy người đâu.

- Lý Khải Lâm! Bạn về nha đi, Ân Nhi rất nhớ bạn. Đừng làm tôi và con bé lo lắng như thế chứ.

Thân người của Hồ Hiên Triệt ướt sũng, hàn khí xung quanh toả ra lạnh toát. Anh cảm thấy bản thân mình bấy giờ đã quá bất lực. Không thể liên lạc với Lý Khải Lâm, tìm anh ta không được mà muốn quay về dỗ dành Ân Nhi cũng không xong.

Bỗng có một bóng đen thấp thoáng ở bên cây cổ thụ cách đó không xa vô tình lọt vào tầm mắt của Hồ Hiên Triệt. Dù trong lòng có lo sợ không biết là người hay thú dữ nhưng phải đến đó xem là gì, biết đâu đó lại mà bạn của mình thì sao.

Bóng đen ấy cố gắng đứng dậy tựa vào gốc cây nhưng rồi lại mất hết sức lực mà ngã nhào ra đất. Anh ta nghe được tiếng của Hiên Triệt, mặc dù cố gắng trả lời ra sao thì anh ấy cũng không nghe thấy. Chỉ còn cách dùng hết sức lực cuối cùng để có thể để đến chỗ của anh. Tuy nhiên anh ta không gắng gượng được, vừa đứng lên là đã ngã xuống sõng soài.

- Khải Lâm, có phải là bạn không?

- Tr...Triệt...

Hai mắt nhắm nghiền, một tay giữ lấy vết thương ở bụng còn một tay siết chặt sợi dây chuyền óng ánh, Khải Lâm bất động dưới dất, miệng chỉ có thể thều thào gọi tên bạn mình. Biết trước được kết cục nên anh đã gọi cho Hiên Triệt khi vừa đỗ xe ở ngoài bìa rừng. Không mong có mình có thể được cứu sống, anh chỉ mong rằng Ân Nhi sẽ có được một người chăm sóc, dạy dỗ con bé nên người.

- Triệt...mình...mình...

- Khải Lâm!

Hồ Hiên Triệt vừa đến đã nhận ra Lý Khải Lâm. Anh vội vàng lao đến đỡ anh ấy ngồi dậy. Trong vòng tay của Hiên Triệt, Lý Khải Lâm không ngừng run lên bần bật, đôi môi tái hẳn đi và gương mặt trắng bệch không còn chút máu. Vừa thấy máu từ vết thương ở bụng không ngừng tuôn, Hiên Triệt muốn đưa Khải Lâm ra ngoài nhưng anh ấy đã ngăn lại.

- Đ...đừng...

- Sao vậy? Đã có chuyện gì xảy ra với bạn mà phải đến nông nổi này?

Không trả lời một câu nào. Bàn tay anh ấy đưa lên và thả cho sợi dây chuyền đung đưa trong không trung. Giữa màn đêm âm u bao phủ, sợi dây chuyền vàng óng ánh, toả sáng một cách lạ thường. Hai mắt rưng rưng phủ một màn sương mỏng, đưa nó cho Hiên Triệt, Khải Lâm thở từng nhịp mệt nhọc như đang cố dùng hết sức lực cuối cùng của bản thân.

- Si...sinh nhật...của...của...

- Ngày mai là sinh nhật của Ân Nhi.- Hiên Triệt thấy bạn mệt nhọc nên đã ngắt lời.- Bạn muốn tôi trao cho con bé sao?

Khoé môi cong lên, nước mắt cũng giàn ra hai bên từ lúc nào, Khải Lâm khẽ gật đầu rồi tiếp tục khó nhọc nói.

- Bức thư...ở...ở ngăn...ngăn tủ thứ, a...thứ hai. Tôi...tôi muốn nhờ bạn, hãy...hãy chăm sóc...cho...cho Ân...

- Khải Lâm...Này! Bạn làm gì vậy? Khải Lâm!

Chưa nói được hết câu thì Khải Lâm đã buông xuôi tất cả. Bàn tay thả lỏng rơi xuống đất, đầu ngã gục sang một bên, anh ta đã trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay người bạn thân nhất của mình. Bầu trời không ngừng nổi sấm chớp ầm ầm vang dội, mỗi lần nổi sấm là ánh sáng xanh lại ánh lên dị thường. Hồ Hiên Triệt hoàn toàn chết lặng. Anh ôm chặt lấy Lý Khải Lâm, dù chưa định hình được là đang xảy ra chuyện gì nhưng sắc mặt anh từ bao giờ đã thay đổi, nước mắt cũng chực trào lăn dài bên má. Tiếng khóc than hoà với tiếng gió rì rào giá buốt, nước mắt mặn chát hoà với nước mưa bỗng chốc trở nên nhợt nhạt. Đôi mắt của Hiên Triệt đỏ ửng, tiếng nấc cũng nghẹn lại nơi cuống họng, đây có lẽ là một trong những lần hiếm hoi khi anh ở trong bộ dạng như thế này. Lòng đau như cắt, con tim thì cứ như bị ai đó bóp chặt đến mức khó thở. Dưới cơn mưa bão lạnh lẽo đầy cô quạnh, một người mãi mãi ra đi còn một người ở lại đau đớn nát tan cả cõi lòng.

- Khải Lâm! Bạn tỉnh lại đi. Tôi xin bạn... Ân Nhi vẫn đang chờ bạn về. Bạn biết rõ là con bé cần bạn ra sao mà.

Hồ Hiên Triệt siết chặt sợi dây chuyền vàng trong tay rồi gục đầu lên vai Lý Khải Lâm. Cho dù cố kềm nén cách mấy thì đôi vai không ngừng run rẩy kia đã hoàn toàn phản chủ. Anh không thể giữ được bình tĩnh của bản thân mình thêm một giây phút nào nữa. Lý Khải Lâm còn quá trẻ, vừa mới ở độ tuổi hai mươi ba, còn có cả đứa con khờ dại chỉ cần qua ngày mai là đã tròn ba tuổi. Còn quá nhiều thứ để vấn vương, bao nhiêu hoài bão ấp ủ bấy lâu vẫn ở ngay trước mắt thì làm sao nói buông bỏ là có thể buông bỏ nhanh đến như vậy? Cho dù dặn lòng rằng chuyện này là thật nhưng cuối cùng Hồ Hiên Triệt cũng phải cúi đầu với thực tại. Lý Khải Lâm không còn nữa, anh ấy đã đi đến một nơi xa xôi nào đó, nơi chỉ có tiếng cười và không còn nước mắt. Nơi đó cũng không phải lo âu, đương đầu với những khổ ải của nhân gian.

- Bạn đừng lo lắng! Cứ an lòng yên nghỉ ở thế giới bên kia, tôi sẽ thay bạn nuôi nấng Ân Nhi và dạy dỗ con bé khôn lớn nên người. Khải Lâm, xin bạn hãy tin tôi. Ra đi thanh thản nhé anh bạn chí cốt, đừng muộn phiền vương vấn gì thêm với chốn xô bồ phức tạp này.

- Khải Lâm! Khải Lâm! Bạn sẽ không sao đâu. Đừng! Khải Lâm!!!

Hồ Hiên Triệt vừa giật mình thức giấc thì đã bật người ngồi dậy. Cả người của anh mồ hôi nhễ nhại, sắc thái vô cùng thất thần. Hơi thở gấp rút, cổ họng khô khốc đến mức đau rát không thôi. Hai bàn tay run rẩy đưa lên không trung, chính đôi tay này anh đã ôm lấy Lý Khải Lâm khi anh ấy ở những giây phút cuối đời. Đã mười hai năm rồi, từ khi anh ta mất thì anh chưa bao giờ nhìn thấy một lần nào. Nhưng hôm nay thì khác, lần đầu tiên mơ thấy Khải Lâm lại thấy lại cảnh tượng đau lòng nhất. Chỉ một mình anh chứng kiến anh ấy trút hơi thở cuối cùng, cũng chỉ một mình anh biết được sự tồn tại của chiếc hộp bí ẩn ở ngăn tủ thứ hai.

  • Cạch *

- Anh! Anh sao vậy? Mơ thấy ác mộng hay sao mà em nghe anh la hét thất thanh thế?

Một người phụ nữ mở cửa đi vào rồi đến giường ngồi bên cạnh Hiên Triệt. Lấy khăn giấy ở tủ đầu giường lau mồ hôi trên gương mặt tái xanh, nhìn anh thất thần như vậy khiến cô cảm thấy vô cùng bất an trong lòng. Huỳnh Vũ Linh Chi, cô bạn gái đã bên cạnh Hồ Hiên Triệt ba năm qua. Vì đã bàn bạc đến chuyện hôn sự nên cô ấy đã chuyển đến đây sống đã được một tuần nay. Linh Chi cũng hoàn toàn không biết gì về chuyện năm xưa và cả thân thế của đứa cháu gái đang sống cùng một nhà và được anh xem như là bảo bối.

- Không có gì, anh hơi mệt chút thôi.- Hiên Triệt trầm giọng.

- Vậy thôi, em xuống nhà dọn bữa sáng. Anh mau chuẩn bị rồi còn đi làm nữa.

- Anh biết rồi!

Sau khi Linh Chi ra khỏi phòng, Hiên Triệt đưa mắt nhìn về hộc tủ cuối cùng của bàn làm việc. Nơi đó bấy lâu bị anh khoá lại cẩn thận không cho bất kỳ ai chạm đến. Đến tận bây giờ anh vẫn chưa biết được chiếc hộp mà Khải Lâm nhắc đến trong bức thư năm ấy chứa đựng thứ gì. Chỉ là anh giữ lấy nó và đợi đến khi tròn mười tám tuổi thì chính tay anh sẽ trao lại cho con bé chiếc hộp này.

Mới đó mà đã mười hai năm, thời gian cứ trôi không có điểm dừng. Và càng trôi nhanh, càng đến ngày đứa bé kia tròn tuổi mười tám thì anh lại càng nơm nớp lo sợ. Ngần ấy năm một tay Hiên Triệt chăm lo, săn sóc không thiếu thứ gì cho nó. Đứa bé gái mong manh ấy nếu vì chiếc hộp bí ẩn kia mà bị tổn thương thì làm sao anh có thể không đau lòng được đây?

- Khải Lâm, bạn đang muốn nhắc nhở tôi điều gì đúng không?

...

Khoác trên người bộ đồng phục thật xinh, Hồ Tĩnh Hy đi đến một chiếc giá treo tường lấy kẹp tóc và ngắm nhìn mình trong chiếc gương ở bên cạnh. Hôm nay là đầu tuần, mở đầu cho tuần học cuối cùng ở trường trung học, chỉ vài tháng nữa là Tĩnh Hy đã được đặt chân vào ngôi trường phổ thông mà mình đã mơ ước bấy lâu nay. Thời gian gần đây việc gì cũng suông sẻ nên lúc nào cô bé cũng vui vẻ với nụ cười tươi tắn trên môi. Vả lại hôm nay cũng là ngày đặc biệt của người chú mà cô yêu thương nhất.

Mang balô vào vai, Tĩnh Hy nhìn lại một lần nữa xem có quên mang theo thứ gì nữa không rồi mới ra khỏi phòng. Đến nay đã mười lăm tuổi nhưng cô vẫn không biết cha mẹ mình là ai, họ làm gì, hiện giờ đang ở đâu. Cô chỉ biết mình từ nhỏ đã sống cùng với chú, luôn được chiều chuộng và yêu thương vô cùng nên lúc nào người chú này cũng chiếm một phần lớn trong con tim bé nhỏ của Tĩnh Hy. Lúc nào cô cũng ngưỡng mộ chú, một người đàn ông thành đạt, chín chắn chú cũng có một cuộc tình nhẹ nhàng, bình dị với nhà thiết kế nổi tiếng Linh Chi.

Đi xuống bậc thang đến phòng khách. Đặt balô lên sofa, Tĩnh Hy lon ton đi vào bếp khi thấy Linh Chi đang loay hoay dọn bữa sáng lên bàn.

- Con chào cô Chi!

- Tĩnh Hy à? Con ngồi chờ một chút nha, chú cũng sắp xuống rồi đó.

Linh Chi mang hai đĩa thức ăn đặt lên bàn và mỉm cười với cô bé.

- Hôm nay sao chú dậy trễ vậy? Lần nào con cũng thấy chú nấu bữa sáng hết á.

Tĩnh Hy phụ giúp lấy chén đũa trong tủ ra sắp xếp trên bàn. Ở đây chỉ có người giúp việc theo giờ, họ đến dọn dẹp nhà cửa mấy tiếng rồi về chứ không phụ trách việc nấu thức ăn. Do bản thân rất dễ bị đau dạ dày nên từ nhỏ cho đến bây giờ đều là chú nấu cho Tĩnh Hy mọi bữa ăn, chăm lo từng bữa với đầy đủ chất dinh dưỡng. Khi bé thì chú chẳng đi công tác xa, đi làm có hôm về trễ cũng nấu thứ gì đó đơn giản rồi chú cháu ăn cùng nhau. Bây giờ cô bé cũng đã lớn và tự biết nấu vài món nên chú ấy cũng an tâm đi công tác xa vài ngày. Thật sự thì hương vị của chú nấu rất đặc biệt nên Tĩnh Hy không quen khi ăn thức ăn của người khác nấu hoặc là phải ăn uống ở bên ngoài. Cô biết nếu không ăn thì Linh Chi sẽ buồn lòng nhưng nếu ăn vào lại bị đau dạ dày khi đang học thì cô cũng không biết phải xoay sở ra sao.

- Chú hơi mệt một chút nên hôm nay cô phải nấu, con ráng ăn một chút rồi đi học, để không thôi lên trường lại đói tiếp đó.

Ở bên cạnh Hiên Triệt ba năm qua nên Linh Chi rất rõ đứa trẻ này. Cô chỉ biết Tĩnh Hy là con gái của anh trai Hiên Triệt, cha mẹ đều không còn nên anh đã chăm sóc đứa nhỏ từ khi mới ba tuổi. Thật sự thì tình cảm chú cháu giữa họ rất khắn khít, Hiên Triệt cực kỳ để tâm đến Tĩnh Hy và luôn làm mọi thứ tốt nhất cho con bé. Đôi khi chính bản thân cô cũng cảm thấy ghen tị vì sự ôn nhu, dịu dàng của anh dành cho Tĩnh Hy nhưng ngẫm lại thấy mình sao quá hồ đồ, cớ gì lại đi so đo với đứa cháu của bạn trai kia chứ?

- Dạ, con không sao. Con ăn được mà.

Tĩnh Hy ngồi xuống ghế rồi cười tít mắt cùng lúc Hồ Hiên Triệt cũng vừa bước vào đến nhà bếp. Vừa nhìn thấy cô bé là đôi mắt của anh lập tức ánh lên những nét cười, sắc mặt cũng tươi tắn hơn hẳn. Đi đến sau lưng Tĩnh Hy, đôi tay của anh nhẹ nhàng chạm vào mái tóc đen huyền óng ả.

- Kẹp tóc bị lệch rồi, con phải cài ở đây mới đúng.

Hồ Hiên Triệt ân cần cài lại kẹp tóc cho Tĩnh Hy. Đứa nhỏ này cứ như là một phần không thể thiếu của cuộc đời anh vậy. Mỗi lần có chuyện không vui chỉ cần nhìn thấy Tĩnh Hy là bao nhiêu ngọn lửa đang thổi bùng trong lòng đều nhanh chóng bị dập tắt. Mặc kệ sau này xảy ra bất cứ chuyện gì, miễn là ai đã khiến Tĩnh Hy chịu tổn thương dù chỉ một chút thì anh cũng sẽ không bao giờ buông tha cho kẻ đó đâu.

- Chú! Chú thấy kẹp tóc này quen không?

Tĩnh Hy ngước đôi mắt to tròn nhìn Hồ Hiên Triệt, trên môi lại nở nụ cười xinh tươi có thể khiến người khác phải động lòng.

- Đây là quà sinh nhật chú tặng con năm trước.- Anh nghiêng đầu trả lời.

- Phải đó, con thích món quà này lắm nên toàn cất giữ trong hộp thôi. Hôm nay là ngày đặc biệt cho nên con mới lấy ra dùng.

- Hôm nay đặc biệt lắm sao?

- Đương nhiên là đặc biệt rồi nhưng mà con không nói cho chú biết đâu.

Tĩnh Hy cười nói vui vẻ rồi đi đến gian bếp phụ giúp Linh Chi. Hồ Hiên Triệt cong nhẹ khoé môi rồi ngồi xuống ghế. Tĩnh Hy cũng rất quý cô ấy, là cô bé đã hối thúc anh phải nhanh chóng bàn chuyện hôn sự với người con gái này càng sớm càng tốt. Hi vọng hai người họ sẽ mãi như thế này, Linh Chi có hiểu và yêu thương Tĩnh Hy như là con cháu của mình mà không toan tính. Là anh có lỗi khi không cho cô ấy biết được sự thật, với lại anh không thể nào để Tĩnh Hy rời khỏi tầm mắt của mình. Bởi vì nếu sự thật bị bại lộ thì cô bé sẽ không được vô tư như bây giờ mà phải sống trong lo sợ với những mối nguy hiểm luôn âm thầm rình rập ở phía sau.

Hai người quay lại bàn ăn và ngồi xuống. Linh Chi vui vẻ gắp thức ăn cho Tĩnh Hy rồi cùng Hiên Triệt nói chuyện một lúc. Dù cùng Linh Chi trò chuyện nhưng không một giây nào anh thôi để mắt đến cô gái nhỏ ở bên cạnh. Tĩnh Hy có vẻ như không được thoải mái, hôm nay cũng ăn chậm hơn thường ngày.

- Tĩnh Hy, con sao vậy? Không khỏe chỗ nào à?

- Dạ không! Con không sao.

Nghe anh hỏi thì cô bé vội lắc đầu. Thật sự thì Tĩnh Hy không ăn được cần tây nhưng trong này món nào cũng có một ít nên mùi hương nghe có vẻ khó chịu hơn đôi chút. Mà thôi, dẫu sao đây cũng là bữa sáng do Linh Chi nấu nên cô bé tự biết bản thân không thể đòi hỏi nhiều như khi đối với chú của mình.

- Vậy thì con ăn nhanh đi rồi chú đưa đến trường.

- Dạ!

Tĩnh Hy gật nhẹ đầu rồi tiếp tục dùng bữa sáng. Hồ Hiên Triệt cầm đũa bắt đầu gắp thức ăn, chỉ vừa đưa đến miệng thì đã nghe được mùi của cần tây sộc lên mũi. Đôi mày khẽ nhíu, tâm tình của anh lập tức trở nên xấu đi.

- Tĩnh Hy, đừng ăn nữa.

Dừng lại động tác, Tĩnh Hy đưa mắt nhìn sắc mặt đang dần tối sầm của Hồ Hiên Triệt. Cô bé chỉ mím môi rồi hơi cúi đầu xuống. Lần này chắc chắn cô Linh Chi sẽ bị chú trách cứ cho xem. Cô biết Linh Chi có đôi lúc không thoải mái vì sự hiện diện của mình. Đối với Hiên Triệt thì sao cũng được nhưng với Tĩnh Hy lại khác. Lúc nào người chú này cũng rất quan tâm, chăm sóc cho cô bé rất chu đáo. Chỉ cần khiến Tĩnh Hy không vui thì cho dù có là ai đi chăng nữa thì Hiên Triệt cũng không cần phải nể mặt. Có lẽ sự quan tâm của Hiên Triệt đối với bất kỳ ai cũng không đong đầy như dành cho Tĩnh Hy, ở vị trí một người bạn gái thì Linh Chi sẽ cảm thấy bị tổn thương là lẽ đương nhiên.

- Con ra xe chờ chú. Có sẵn vài hộp sữa trong hộc, uống trước cho đỡ đói.

- Dạ!

Cô bé gật đầu xong thì ái ngại nhìn Linh Chi ở đối diện.

- Chào cô con đi học.

- Uhm, chào con.- Linh Chi yếu giọng đáp trả.

Sau khi Tĩnh Hy rời khỏi phòng ăn thì Hồ Hiên Triệt liền buông đũa. Đưa mắt nhìn sang Linh Chi ở bên cạnh, cho dù gương mặt của anh không biểu lộ một cảm xúc nào nhưng từ đáy mắt lại hằn lên rất rõ sự khó chịu đang không ngừng nhen nhóm trong lòng.

- Từ đầu anh đã nói với em rằng Tĩnh Hy rất quan trọng đối với anh. Với anh, em có thể làm bất cứ thứ gì nhưng Tĩnh Hy rất dễ bị đau dạ dày, con bé không ăn được cần tây nhưng lần nào em cũng cho vào một ít. Giống như hôm nay, không thể dùng bữa sáng đàng hoàng mà chỉ uống qua loa vài hộp sữa chống đói. Em muốn con bé lại nhập viện như lần trước sao?

- Thật sự em không nhớ được chuyện này. Em xin lỗi! Anh cứ trách em đi, là do em không cố gắng để mắt đến con bé nhiều hơn.

Linh Chi cúi gằm mặt, hai bàn tay siết chặt lấy vạt áo mỏng manh, đôi vai gầy không ngừng run lên từng hồi. Không biết do tuổi phận hay uất ức điều gì đó mà nước mắt rất nhanh chóng đã chực trào ra. Đã yêu nhau ba năm, bất cứ thứ gì cô muốn anh đều chiều chuộng hết mực nhưng duy chỉ mỗi Tĩnh Hy, cứ lúc nào con bé không vui thì anh lập tức trở thành một con người khác, lời nói cũng gắt gỏng lạ thường. Đứa nhỏ đó rốt cuộc là gì? Thân thế ra sao? Con cái của ai mà quan trọng với anh đến như thế? Hay nó chính là con riêng của anh và một người phụ nữ nào khác?

Trông thấy Linh Chi không ngừng thút thít, Hiên Triệt thở dài một hơi rồi khoác tay ôm lấy bả vai của cô mà vỗ về. Anh biết mình trách Linh Chi như thế là quá đáng nhưng nhớ lại hình ảnh Tĩnh Hy đau đớn ôm bụng trên giường bệnh khi cơn đau hoành hành khiến anh đau lòng không thôi. Cũng sự đau lòng ấy lại chuyển đổi thành cơn giận từ lúc nào không hay. Nuôi con bé từ nhỏ nên anh hiểu được nó muốn gì và cần gì. Linh Chi cũng chỉ mới chuyển về đây sống không lâu nên cũng không thể trách cô ấy được.

- Lần sau em để ý một chút. Tĩnh Hy mà xảy ra chuyện gì thì anh sẽ ân hận đến suốt cuộc đời.