Chương 8: Thế giới kỳ quái

Chương 8

Ngoại trừ những thứ này, trong ấn tượng của Lý Trình Di.

Thế giới này, luôn cảm giác rất nhiều chỗ có chút kỳ quái.

Anh không biết đó là chỗ nào nhưng chính là một loại cảm giác, cùng của so sánh, tạo ra cảm giác, rất quái lạ.

Ngồi chốc lát, tra xét các loại tư liệu, anh nhìn nhìn thời gian, cũng đến giờ để đến trường rồi.

Thời gian hẹn với thầy Trần Sam là nửa giờ sau, tính cả thời gian lên xe.

Leng keng.

Đột nhiên một tiếng tin nhắn vang lên.

Lý Trình Di đang định cất di động, nghe tiếng chuông nhanh chóng nhìn màn hình.

Tin nhắn sẽ tự động hiện lên trên màn hình sáng lên.

"Bạn tôi có một vườn hoa nhỏ bị côn trùng gây hại, không phải cậu học chuyên ngành này sao?", đến địa chỉ này xem giúp đi. Lâm Tang.

Lý Trình Di nghĩ nghĩ, nhanh chóng trả lời.

“Loại côn trùng gì, chụp một tấm ảnh thử xem”.

"Cậu đến thì biết, coi như là giúp tôi. Chính là mấy người buổi sáng cậu gặp qua, quan hệ với bọn họ cũng có lợi với cậu, cứ tin tôi đi!". Lâm Tang.

“Chi phí tính thế nào?”, Lý Trình Di lại hỏi.

“Bạn bè giúp nhau còn tính toán gì chứ? Có cần keo kiệt như vậy không? Mau tới đi, trước hai giờ chiều nhất định phải tới, nếu không đừng trách tôi trở mặt với cậu”. Lâm Tang làm ra vẻ giận dỗi, nhắn lại.

Trước kia mỗi khi ba người có tranh chấp gì, cô tức giận, hai người còn lại đều mềm nhũn, bắt đầu nghĩ biện pháp dỗ dành cô.

Cho nên mỗi lần cô dùng chiêu này đều rất hiệu quả.

Lý Trình Di liếc nhìn địa chỉ cô gửi tới, ước chừng ba mươi hai km, khoảng cách này ngồi giao thông công cộng khẳng định không còn kịp rồi, chỉ có thể đón xe. Chi phí thuê xe, cộng thêm thuốc cần dùng và thẻ kiểm tra côn trùng, cũng mất mấy trăm.

Cái này là thuốc côn trùng hại dễ trị, nếu là phiền toái, có khi tiền thuốc tốn cả nghìn.

Mặc dù anh rất muốn dựa theo tập tính sinh hoạt của người tiền thân, chậm rãi tập thành thói quen của mình.

Nhưng việc này ít nhiều có chút thái quá. anh cùng những người đó không hề quen biết, nói cách khác chính mình đi qua hỗ trợ, kỳ thật cho Lâm Tang hưởng ‘của người phúc ta’.

Trước không nói có đáng giá hay không, chính là anh hiện tại trí nhớ còn mơ hồ, cũng không có khả năng này.

Cho nên Lý Trình Di nhất quyết không để ý tới Lâm Tang, sau đó tắt máy.

Không nói anh không phải người tiền thân, cho dù anh là người tiền thân, không có kính lọc tình yêu, yêu cầu của Lâm Tang đối với anh mà nói chính là lãng phí thời gian, lãng phí tinh lực.

Không hề để ý tới điện thoại di động rung nữa, anh nhanh chóng ra cửa, ở cửa khu chung cư ngồi lên xe buýt, đi về phía ngoại ô trường học.

Đại học Toại Dương, một trường đại học tổng hợp địa phương nằm ở phía Nam ngoại ô thành phố.

Diện tích của trường có lẽ tương đương với một trấn nhỏ, mấy chục tòa nhà kiến trúc phân bố một cách có trật tự.

Lúc Lý Trình Di đến, đã là hơn hai mươi phút sau.

Tại tầng ba của một tòa ký túc xá của trường, anh theo bảng tên tìm được cái văn phòng thứ năm.

Cửa phòng làm việc mở rộng, cách cửa không xa có hai người thanh niên đang đứng nói chuyện, hai người đều đeo kính, một cao một thấp, đều mặc áo sơ mi quần dài, hào hoa phong nhã.

Lý Trình Di nhận ra, bọn họ là nghiên cứu sinh của thầy Trần Sam. Coi như là đàn anh của anh.

"Vinh Khánh cùng Từ Nam bay tới tham gia cuộc tọa đàm của trường, tôi bên này cũng rất vui, nhưng là suất dự cũng không nhiều, tôi cũng đã được nhiều vé hơn các giáo sư khác rồi..."

Trong phòng làm việc, bên cạnh giá sách bằng gỗ vàng, một ông già đầu hói đeo kính gọng bạc, đi giày da, thắt cà vạt đỏ sậm, bên trong áo sơ mi trắng, đang nói chuyện với một phụ nữ trung niên trước mặt.

Ông là Trần Sam - giáo sư chuyên ngành chăm sóc thực vật, thầy hướng dẫn của Lý Trình Di.

Nhìn thấy Lý Trình Di vào cửa, người đàn ông hói đầu vẫy tay với anh, ý bảo chờ một lát, sau đó lại tiếp tục nói chuyện với người phụ nữ trung niên kia.

Hai người hình như đang tranh cãi vì suất dự gì đó.

Lý Trình Di trong lúc nhàm chán, cũng không biết thầy giáo muốn anh tới đây làm gì. Mối quan hệ giữa anh và thầy Trần Sam, còn là bởi vì lúc còn đi học anh học môn chăm sóc thực vật cực kỳ ưu tú, từ đó được thầy Trần Sam rất thích, cũng đề cử tham gia một khóa bồi dưỡng cao cấp liên quan đến chăm sóc thực vật.

Thầy Trần Sam cũng từ đó trở thành người hướng dẫn cho Lý Trình Di.

Cho dù là thầy Trần Sam hay là người tiền thân của Lý Trình Di, đều cho rằng mình sẽ theo đó học tiếp lên thạc sỹ.

Đáng tiếc không nghĩ tới, sau đó thiên phú cùng biểu hiện của Lý Trình Di, không đủ để tiếp tục đi tiếp.

Sau đó, Lý Trình Di bỏ cuộc. Sau một hồi ầm ĩ với chị gái, anh từ bỏ chương trình học chuyên ngành này, lựa chọn trực tiếp tốt nghiệp tìm việc làm.

Đợi đến khi Trần Sam nói chuyện xong với người phụ nữ trung niên, người phụ nữ không khách khí hừ lạnh vài tiếng, cầm tờ đơn xoay người rời đi.

Thầy Trần Sam mệt mỏi tháo kính xuống, dụi dụi mắt, nhìn về phía Lý Trình Di đang ngồi trên sô pha.

Đối với cậu học trò Lý Trình Di này, ông kỳ thật vốn tương đối thưởng thức.

Nhưng bây giờ......