Chương 30: Bệnh ảo giác?

Chương 30

Người dịch PrimeK Tohabong

Đúng vậy, cô đã sớm chú ý tới, người đàn ông tự xưng Trình Ý này, trạng thái tinh thần rất không ổn định, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa nhỏ đối diện.

Anh giả vờ như không chú ý, nhưng cô đã sớm nhìn thấy, chỉ là không nói ra.

Đứng bên cột đá, Mạnh Đông Đông nhẹ nhàng buông túi mua sắm, mặc áo khoác vào.

Cô lại nhìn Lý Trình Di đang ngồi dựa vào tường ngủ. Từ phía bên có thể nhìn thấy màu trắng bệch trong mắt anh.

Mạnh Đông Đông thở hắt ra, cúi người cởi giày cao gót, cứ như vậy mang tất giẫm trên mặt đất.

Thấy Lý Trình Di vẫn không có động tĩnh.

Cô lấy lại bình tĩnh, đột nhiên tăng tốc, chạy đến phía cửa nhỏ phòng kỹ thuật.

Nơi này trên dưới đều tìm không thấy lối ra, mà anh ta cứ đứng mãi nơi này, rất có thể nơi này là cửa ra vào của cái nơi quái quỷ này!!

Quái vật nào? Nguy hiểm gì? Tất cả đều là hắn ta bịa ra hù dọa người thôi.

Bây giờ là thời đại khoa học kỹ thuật, căn bản không có khả năng có quái vật gì tồn tại, hắn ta lừa con nít ba tuổi còn được chứ lừa cô thì cũng quá khinh thường cô.

Bụp.

Mạnh Đông Đông nắm lấy bàn tay đang nắm cửa phòng kỹ thuật.

“Dừng tay!!”, giọng Lý Trình Di vội vàng truyền đến.

Đúng lúc này anh tỉnh táo lại, vừa tỉnh đã nhìn thấy cảnh Mạnh Đông Đông một tay cầm tay nắm cửa, lúc này, trong lúc cấp bách, anh hét lên.

“Đừng mở cửa!”

“Còn muốn lừa tôi à? Cút đi, tên thần kinh!!”, Mạnh Đông Đông đột nhiên vặn tay nắm cửa, kéo ra ngoài, trên mặt mang theo nụ cười thành công, thò đầu vào trong.

Chỉ là khi cô mới nhìn vào bên trong, nụ cười trên mặt liền đột nhiên cứng đờ.

Ở bên trong, không có gì cả, chỉ là một căn phòng nhỏ trống rỗng.

Đứng ở cửa, Mạnh Đông Đông sững người.

Cô không ngờ trong phòng kỹ thuật mà Lý Trình Di cứ nhìn chăm chăm lại có quang cảnh như vậy. Sự khác biệt này hoàn toàn ngoài dự đoán của cô.

Sau lưng cô, Lý Trình Di cũng ngẩn ra.

Anh rõ ràng trước đó mới dùng năng lực hoa ngữ để giữ chặt cánh cửa sau lưng quái vật kia, nhưng hiện tại, không có cái gì sau cánh cửa.

“Đây chính là quái vật mà anh nói?”, Mạnh Đông Đông quay đầu nhìn về phía Lý Trình Di, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.

“... ” Lý Trình Di cũng ngạc nhiên.

Anh vừa mới rõ ràng có thể cảm giác được có thứ gì bị anh dùng năng lực hoa ngữ khống chế, nhưng hiện tại...

“Xem ra anh nghỉ ngơi đủ rồi. Chúng ta có nên đi tìm lối ra không?”, Mạnh Đông Đông đảo mắt, chuyển đề tài.

Cô hiện tại cho rằng người này có bệnh, hơn nữa rất có thể là gặp vấn đề về tâm thần, như bệnh ảo giác gì gì đó.

"..." Lý Trình Di có chút không tin, nhìn chằm chằm cái cửa nhỏ của phòng kỹ thuật đã được mở ra. Bên trong trống không, không có cái gì.

Không có quái vật, không có công cụ sửa chữa, giống như là một căn phòng vừa mới sơn sửa lại xong.

"Chẳng lẽ, quái vật kia xuất hiện là có thời hạn?", một ý nghĩ thoáng qua trong đầu anh.

Anh xác định quái vật chắn chắn tồn tại, nhưng chuyện trước mắt lại khó có thể giải thích, rõ ràng anh lúc trước cảm giác được cửa bị va đập.

Nhưng bây giờ......

Bùm.

Lúc này Mạnh Đông Đông đã đóng cửa lại, thấy Lý Trình Di không phản ứng, cô đã không ôm hy vọng nữa.

Đây là một bệnh nhân tâm thần nhìn bề ngoài có vẻ bình thường.

Lý Trình Di nhìn thấu suy nghĩ của cô, nhưng anh không có cách nào chứng minh lời mình nói là thật.

Trừ phi anh bại lộ năng lực hoa ngữ của mình. Nhưng đó là chuyện không thể nào.

Bất cứ lúc nào, bất cứ hoàn cảnh nào, đều phải lưu lại cho mình một con át chủ bài có thể lật ngược tình thế.

Hiện tại ở trong Góc chết, không có Hoa Lân Y, năng lực Hoa Ngữ chính là chỗ dựa duy nhất của anh.

Khi ra tay bất ngờ thì ngay cả quái vật thần bí khủng bố kia cũng sẽ trúng chiêu. Cho nên anh không thể nói ra.

“Đi thôi, chúng ta phải tìm cho kỹ, xem ra khỏi nơi này như thế nào?”, Mạnh Đông Đông nhìn bốn phía, ánh mắt lóe lên, rõ ràng đang suy nghĩ.

Lý Trình Di đứng lên, cảm giác đầu có chút choáng váng, nhưng so với lúc trước còn tốt hơn một chút.

Ít nhất nghỉ ngơi một lát, khiến thể lực tiêu hao của anh khôi phục một chút.

Anh vẫn không tin nhìn về phía cửa nhỏ.

Cái cửa gian phòng kỹ thuật kia đóng chặt, yên tĩnh, nhìn bình thường, không có bất kỳ dấu vết khác thường nào.

Nhìn Mạnh Đông Đông đứng một bên, anh lại cầm túi lên, đi về phía trước cửa phòng kỹ thuật, tỉ mỉ nhìn dấu vết trên cửa, còn có dấu chân trên mặt đất.

Tuy rằng mặt đất là xi măng, nhưng giày thể thao anh đi khi dùng sức, vẫn để lại dấu vết ma sát rất nhỏ.

Nhưng cho dù anh tìm thế nào, nơi này cũng không có bất kỳ dấu vết nào. Điều này không khỏi làm cho anh liên tưởng tới tình huống trước đó khi các dấu vết kia cũng biến mất.

Lý Trình Di đứng thẳng người, nhìn về phía Mạnh Đông Đông.

Anh đột nhiên nghĩ thông suốt những hành động mà người con gái này vừa biểu hiện.

Vừa rồi mình cho rằng là mình trấn tĩnh cô ta, cho rằng mình nói gì thì cô ấy đều tin. Hiện tại xem ra, tình huống căn bản chính là ngược lại.

Là người con gái này cố ý làm mình tin tưởng, khiến mình cho rằng, cô ta tin những gì mình nói rồi nhân lúc mình nghỉ ngơi, cô ta nhân cơ hội lao ra mở cửa.

Nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng Lý Trình Di có loại cảm giác nói không nên lời. Mạnh Đông Đông này, nhìn qua bề ngoài đơn giản, nói chuyện như kiểu người trên tiền nhưng thực tế rất tùy cơ ứng biến, tâm tư phản ứng, đều rất nhanh.

Răng rắc.