Chương 17: Ý niệm kỳ quái

Chương 17

Người dịch PrimeK Tohabong

Lúc này nét chữ trên mu bàn tay đã biến mất, một lần nữa hiện ra hoa văn màu đen lúc trước.

Như vậy, thứ này nên dùng như thế nào? Có ích lợi gì?

Nhìn hoa văn màu đen trên mu bàn tay, Lý Trình Di nghĩ ra một biện pháp, anh mở camera điện thoại di động ra, lấy nét vào ngay mu bàn tay.

Quả nhiên, trên màn hình điện thoại, rõ ràng thấy được hoa văn màu đen trên mu bàn tay.

Đó là từng đóa hoa nhỏ màu đen tạo thành một mảnh hoa văn.

Chúng giống như đang lay động theo gió, tư thế chỉnh thể hơi nghiêng. Lại giống như là ngọn lửa màu đen đang thiêu đốt, nhảy nhót mà thâm trầm.

“Có lẽ có bí quyết gì đó?”, Lý Trình Di nhìn hoa văn màu đen, đưa tay vuốt ve, nhưng đầu ngón tay căn bản không có cảm giác thật, giống như hoa văn này không tồn tại.

"Không thể chờ đợi, thời gian càng ngày càng ít, đi chuẩn bị những thứ khác trước!".

Hoàn toàn không biết hoa văn này có tác dụng gì, Lý Trình Di nhanh chóng xoay người, chạy chậm về phía bến xe buýt.

Anh thấy cần phải sẵn sàng cho mọi thứ cần thiết nhanh nhất có thể.

Cho dù người đàn ông trung niên kia nói, vũ khí gì đó đều vô dụng, nhưng kia bất quá là người xa lạ, lời của ông ta cũng không thể tin hoàn toàn.

Không chậm trễ, anh ngồi lên xe, lúc này không xảy ra điều gì kỳ lạ nữa. Trước khi trời tối hẳn, anh về đến cửa khu chung cư Hạnh Phúc.

Không về nhà, anh ngược lại dọc theo con đường bên ngoài khu chung cư, đi tới một chuỗi siêu thị ven đường, bắt đầu mua thức ăn để tích trữ.

Bánh bích quy nén, thịt khô, nước đóng chai, mua một túi lớn.

Mặt khác còn mua một con dao gọt hoa quả gấp, một con dao thái thịt nhọn, mấy cái bật lửa, khẩu trang......

Khi tính mạng bị uy hiếp, Lý Trình Di bộc phát ra một ngàn phần trăm sức mạnh, chỉ mất nửa giờ, đã chuẩn bị xong.

Sau đó bắt đầu cầm điện thoại di động tìm kiếm xem còn sắm thêm cái gì.

Cuối cùng lại bổ sung một hộp cấp cứu loại nhỏ, mua ở một tiệm thuốc nhỏ bên cạnh siêu thị.

Tất cả đã sẵn sàng.

Thời gian cũng đã tới bảy giờ bốn mươi phút.

Cầm túi lớn túi nhỏ, Lý Trình Di đi vào khu chung cư, liếc mắt nhìn cửa sổ tầng năm nhà mình, không có ánh đèn.

Lúc này anh mới nhanh chóng đi vào hành lang, ấn nút thang máy lên tầng.

Trong lúc chờ thang máy đi xuống, trong lòng anh còn đang suy tư, hoa văn màu đen trên mu bàn tay phải, rốt cuộc có công dụng gì.

“Trước mình thì chắc không ai chuẩn bị gì, nếu như có sự chuẩn bị đơn giản như bình thường, vẫn có thể vượt qua Góc chết, thì những người ở trên mạng kia sẽ không bi quan như vậy. Cho nên......”.

Lý Trình Di trong lòng có loại cảm giác, chính mình thật sự có khả năng sống sót, có lẽ là nhờ vào hoa văn trên mu bàn tay mình.

Nhưng làm thế nào để tận dụng tác dụng của hoa văn này, anh hoàn toàn không có đầu mối.

Đinh.

Thang máy xuống đến tầng một.

Cửa chậm rãi tách ra, lộ ra không gian có chút mờ tối cũ kỹ bên trong.

Lý Trình Di đang muốn đi vào, bỗng nhiên nhìn ánh sáng lờ mờ tôi tối này, bước chân dừng lại, trong lòng mơ hồ có chút rụt rè.

Anh dừng lại trong chốc lát, cuối cùng vẫn là thu chân về, xoay người chọn cách xách đồ đi cầu thang bộ.

Một mạch đi lên đến tầng bốn, không phải anh thường xuyên chạy bộ, nếu không mang theo mười mấy cân như thế này đi một mạch lên tầng bốn, người bình thường sợ là thở không ra hơi.

Lấy chìa khóa mở cửa, trong nhà không có ai cả.

Trong phòng ba phòng ngủ một phòng khách, không gian u ám, chỉ có một chút ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ phòng khách và ánh đèn của nhà phía đối diện.

Phì phì.

Lý Trình Di thở ra một hơi, đặt túi lớn đựng đồ xuống sàn nhà phòng khách, đổi dép đi trong nhà.

Mới vừa vào cửa, anh liền chú ý tới, trên sàn nhà mơ hồ có dấu chân bẩn lưu lại.

Hiển nhiên có người đi cả giày vào nhà.

Là khách của Lý Trình Cửu? Trong lòng anh suy đoán.

Tìm một chỗ ngồi xuống, uống một ngụm nước, anh cầm điện thoại di động, lợi dụng chức năng máy ảnh, cẩn thận nghiên cứu hoa văn trên mu bàn tay phải.

"Có lẽ cần một câu thần chú?".

Anh bắt đầu đọc các loại câu thần chú với hoa văn kia.

Cái gì mà: Alibaba vào nhà người ta dắt xe đạp ra; Vừng ơi mở ra…. Tất cả các câu thần chú mà mình nhớ ra đều đọc loạn cả lên, nhưng cái hoa văn trên tay vẫn không có phản ứng gì.

“Hay là phải nhỏ máu vào? Các truyện kiếm hiệp hay tu chân cũng thường miêu tả như vậy.

Anh cắn răng, cầm một con dao nhỏ từ phòng bếp, nhẹ nhàng đâm thủng một đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu lên hoa văn màu đen.

Đáng tiếc vẫn vô ích như cũ.

Chẳng lẽ vẽ lại cái hoa văn này? anh lại đột nhiên nảy ra ý tưởng.

Bắt đầu tìm một tờ giấy trắng, dùng bút chì tỉ mỉ bắt đầu miêu tả hoa văn này.

Đáng tiếc chẳng có hoa tay, vẽ nửa ngày, vẽ ra hình nguệch ngoặc như trẻ con.

Vẫn không hề có phản ứng.

Bận rộn một hồi lâu, đã tám rưỡi tối.

Lý Trình Di bắt đầu hơi hơi buồn ngủ.

Anh lập tức cảnh giác.

Hai lần trước, anh tiến vào Góc chết, trước tiên đều cảm giác buồn ngủ, mà bây giờ lại tới nữa, chẳng lẽ là lần thứ ba?

Trong lòng anh căng thẳng, cố gắng giữ vững tinh thần, với tay nắm lấy lấy túi, sợ sau khi rời khỏi mình sẽ không có cách nào mang theo.

"Nếu như mình chết, có thể xuyên không một lần hay không?" Một ý niệm kỳ quái lúc này vọt lên.