Chương 100
Người dịch PrimeK Tohabong
Rất nhanh liền nhìn thấy, trước một cửa hàng bên đường, đặt một chiếc máy đánh bạc hoạt hình màu đỏ rực rỡ.
Chiếc máy đánh bạc này, bên ngoài cơ thể vẽ những ngọn núi màu xanh lá cây, thỏ, cừu, hươu sao.
Người chơi đối mặt với giao diện, phía dưới là hai hàng nút màu vàng, mỗi nút đại diện cho một loại trái cây.
Phía trên là khung trái cây nhấp nháy đèn chuyển động, dưới ánh đèn chuyển động, dừng ở trước mặt trái cây nào, trúng thưởng chính là loại trái cây này.
Điều kỳ quái chính là, khung vuông trung tâm giao diện trò chơi, còn in một chữ phúc màu đỏ thật to.
“Tìm thấy rồi! Hẳn là cái kia”. Lý Trình Di trong lòng khẩn trương, đang muốn tiếp tục tới gần.
Đột nhiên sắc mặt anh run lên, chân nâng lên lại ngừng lại.
Không phải anh không muốn đi qua điều tra, mà là...... Ngay tại anh chỗ đứng vị trí bên phải, dưới một cây cột điện, mọc ra hoa nhỏ màu trắng bên trong khe hở phiến đá.
“Đây là...... Hoa ở góc chết!?" Trong lòng Lý Trình Di đột nhiên dâng lên một loại tò mò mãnh liệt.
"Hoa trong góc chết, có khác với hiện thực bên ngoài không?"
Nếu không, đi thử một lần trước?
Cảm giác tò mò cùng chờ mong mãnh liệt, làm cho anh cơ hồ không thể di chuyển tầm mắt của mình.
Anh muốn tới gần đóa hoa kia, sờ một cái.
Sờ đi!
Chỉ sờ một cái!
………..
Tân Đức Lạp và Tống Nhiễm, Chung Dĩnh lái xe đi một vòng quanh đường quán Bar Kẹo.
Trên đường người đến người đi, coi như náo nhiệt, một số nơi có công nhân thi công, mặt đường dựng chướng ngại vật tạm dừng thông hành.
Mấy quán lẩu, dán điện thoại đặt cơm rất lớn trên cửa kính, số điện thoại ánh vàng rực rỡ phản xạ ra ánh sáng quái dị trong bóng đêm.
“Nơi này, có mấy năm rồi nhỉ? "Tân Đức Lạp trầm giọng nói.
"Ừ, là phố cổ Chiêu Sơn, nhà chung quanh ít nhất cũng đã hơn năm mươi năm tuổi, lúc trước ở phần lớn là ông bà già, mấy năm trước phía chính phủ muốn cải tạo khu cũ, liền đem mọi người di chuyển đến khu mới, còn lại những cửa hàng và hộ gia đình này, hoặc là chưa đàm phán thỏa đáng, hoặc là còn chưa đến phiên đàm phán." Chung Dĩnh đang dùng miếng dán tiêu sưng trên xe dán lên mặt, thành thật trả lời.
“Cô là người địa phương bên này? "Tống Nhiễm hỏi.
“Vâng, khi còn bé, em cùng mẹ dọn tới, mẹ em chưa kết hôn đã mang bầu, ba em không biết là ai, về quê sợ mang tiếng nên dứt khoát chuyển nhà. "Chung Dĩnh nói.
"Thế còn mẹ cô thì sao?" Tân Đức Lạp hỏi.
“Đang bị bệnh sắp chết, em phải kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ" Chung Dĩnh thành thật nói.
“Bớt nói nhảm! Nói thật đi. "Tống Nhiễm nhíu mày.
...... Năm em năm tuổi cùng một người đàn ông bỏ đi, ném em ra đường"Chung Dĩnh nhanh chóng trả lời.
“Cô chắc chứ?! "Giọng Tống Nhiễm cao hơn.
"Thôi... được rồi... là mười lăm tuổi, lần này thật không lừa anh!
“Vậy cô cần nhiều tiền như vậy làm gì? "Tống Nhiễm thắc mắc.
“Làm mặt à? Còn phải làm cả người nữa, em còn đang thiếu nhiều tiền. "Nói đến đây Chung Dĩnh lập tức hăng hái.
“Cô không có người thân nào khác sao? "Tân Đức Lạp hỏi.
“Có chứ, nhưng đều khinh thường nhà chúng tôi, người ta chê chúng tôi bẩn. "Chung Dĩnh chẳng hề để ý nói.
“Hình như cô còn chưa phải gái ngành? "Tân Đức Lạp nói.
Nhìn bề ngoài Chung Dĩnh rất trải đời, nhưng trên thực tế bọn họ điều tra, cô gái này lại thật đúng là còn chưa là gái ngành, chỉ là lừa gạt hoặc đi nhảy với khách để kiếm tiền.
“Em nói không các anh có tin không? "Chung Dĩnh cười cười.
“Cô làm cái gì thế, phải tôn trọng ông chủ” Tống Nhiễm nhất thời hung hăng.
Vâng, em biết rồi. Chung Dĩnh vội vàng gật đầu.
Ba người ở trên xe vây quanh quán bar kẹo mở hai vòng, xác định không có thu hoạch khác, liền bắt đầu vòng quanh khu phố lớn kiểm tra.
Bóng đêm dần dày đặc, đám người sinh hoạt về đêm bắt đầu chậm rãi nhiều hơn, nhưng khu phố này ngược lại có chút quạnh quẽ.
Sau khi một lượng lớn cư dân rời đi, không khí nhộn nhịp của khu phố cổ này giảm đi rất nhiều, chỉ còn một số ít cửa hàng sáng đèn, còn có khách quen đến thăm.
Khoảng cách vài phút, mới có một chiếc xe lướt qua xe của ba người Tân Đức Lạp.
Vừa lái xe, Tống Nhiễm vừa dùng điện thoại di động để lại dấu hiệu cố định.
“Đợi đã, tín hiệu di động của Tư Mã Quy và Tiểu Di đã biến mất! "Đột nhiên anh nghiêm mặt.
“Xem ra là đi vào rồi, gặp phải ký ức thoáng hiện. "Tân Đức Lạp nhận định.
Truy tìm tung tích manh mối của con trai, ông không ngừng điều tra góc chết, hôm nay sớm đã không phải là thương gia lớn kiêu ngạo tự đại năm đó cái gì cũng không hiểu.
Nghe Tống Nhiễm lên tiếng, lập tức phản ứng lại.
“Tôi sẽ tăng cường tìm kiếm tín hiệu, có tín hiệu chúng ra sẽ lập tức đi đón người. "Tống Nhiễm trầm giọng nói.
“Được, không cần lo lắng, có lẽ không có vấn đề lớn. Góc chết ở phố sương mù không nguy hiểm lắm. "Tân Đức Lạp gật đầu.
Tống Nhiễm đang định trả lời, bỗng nhiên một vật màu đen phía trước đột nhiên từ trên trời rơi xuống, vừa vặn che lên cửa sổ xe.
Vật kia tựa như một tấm lưới lớn, trong nháy mắt liền hoàn toàn bao lấy cửa sổ trước xe.
Tất cả thiết bị điện tử trong xe trong nháy mắt bị ngừng hoạt động, tay lái không thể khống chế nghiêng sang trái, phanh khẩn cấp khởi động.
Xèo!!
Lốp xe kéo ra hai vết đen trên mặt đất, khi sắp đụng vào một vòi nước cứu hỏa bên đường, xe kịp thời dừng lại.
Một bóng xám từ lầu hai tòa nhà bên cạnh nhảy xuống, một phát bắt lấy cửa xe bên trái, xé ra bên ngoài.
Loảng xoảng, cửa xe bị kéo đứt, bóng xám giơ tay chộp vào trong xe.
Bang bang bang!!
Nghênh đón hắn ta chính là ba phát súng.
Ba viên đạn tất cả đều là đạn xuyên giáp uy lực lớn, đầu đạn màu vàng như gai nhọn đóng ba vết lõm trên mặt bóng xám, sau đó bị bật ra ngoài.
Bóng áo xám lảo đảo lui về phía sau vài bước, còn chưa đứng vững, đã bị Tống Nhiễm đánh một quyền vào cổ.
Bùm!
Hai người quấn lấy nhau lăn lộn trên mặt đất.
Tống Nhiễm hét to, ra sức đè bóng người áo xám xuống, nhưng anh cảm giác mình đè tựa như một con tê giác, chỉ hai giây đã bị ném xuống đất.