Chương 46: Chương 25 part 2

Để khẩu súng xuống nền nhà, Trey lấy điện thoại di động ra, rồi vừa đi vào trong phòng vừa gọi đến phòng cấp cứu bệnh viện. Chàng thấy Sloan ngồi trên nền nhà, ẵm đứa bé và tựa đầu Tara vào lòng mình. Máu chảy ướt phía trước chiếc áo tròng, mặt bà tái nhợt. Bỗng Sloan ngước mắt nhìn chàng đôi mắt xanh thẫm say đắm như muốn lấy lại thời gian hạnh phúc đã mất.

Cũng bị thúc đẩy bởi tình cảm như nàng. Trey quì xuống trên một đầu gối, hôn nàng say đắm cho đến khi một bàn tay bé nhỏ đập lên ngực chàng. Nhích người lui, chàng nắm bàn tay nhỏ ấy sung sướng nhìn con.

Chỉ khi ấy Trey mới thốt được nên lời: - Cả hai yên ổn chứ?

- Phải. – Mắt nàng đang nhìn chàng, liền nhìn xuống người đàn bà tóc đen, mặt nhợt nhạt đang nằm bất động trên nên nhà. – Nhưng Tara không ổn rồi!

- Xe cấp cứu đang đến. – Đấy là hy vọng duy nhất Trey có thể nói ra mà thôi.

Laredo lại hiện ra với hai cái tã lấy trong xách của Sloan. – Chúng ta tạm thời dùng những cái này đắp vào vết thương. – Ông quỳ xuống, lăn Tara nghiêng qua phía mình, để lộ phía hông bên trái đầy máu. Khi ông đè mạnh các miếng vải vào vết thương để áu bớt chảy, bà rên lên.

Cặp lông nheo dài, đen, nhấp nháy. Tara nói phều phào cái gì đấy, Trey không nghe gì cả, nhưng Sloan có vẻ hiểu.

- Jake bình an ở đây, Tara. Nó khỏe. Bà đã cứu nó. – Sloan nói, giọng đầy xúc cảm

Đôi môi đỏ của Tara cong lên có dáng một nụ cười yếu ớt và bà lại thều thào: - …bé thật xinh… - tiếp đó là tiếng thở dài nho nhỏ.

Lập tức Laredo bắt mạch bà: - Tôi nghĩ bà đã mất rồi.

Sloan nhìn Trey, âm thầm đau khổ. Nhưng họ không có thời gian để khóc than, vì khi ấy có nhiều tiếng chân chạy đến thình thịch. – Có lẽ phi hành đoàn. – Trey đoán. – Chắc họ đã nghe tiếng súng nổ. – Laredo, chú nên ra khỏi đây thôi. Ra theo lối chú đã vào.

Laredo cười với chàng. – Cậu nói đúng. Tôi không phải ở đây. Ông ta chạy ra hành lang trong khi Trey giúp Sloan đứng dậy. – Đi thôi. Ta kiếm cái chăn quấn cho Jake.

Họ vừa đi ra đến tiền sảnh thì người phi công phụ của Tara và hai người trong phi hành đoàn máy bay của Rutledge chạy vào nhà. Họ bỗng dừng lại đột ngột khi thấy hai thi thể. Một người bước đến phía Rutledge.

Trey chặn anh ta lại. – Tôi nghĩ là cảnh sát không muốn anh đụng vào cái gì hết.

- Chuyện gì xảy ra ở đây thế? – Người phi công phụ hỏi và nhìn vào thi thể thứ hai. – Anh chàng ấy là ai thế?

- Anh ta tên là Donovan. – Sloan đáp.

Nhìn vẻ mặt của nàng, Trey đoán nàng sắp kể hết đầu đuôi câu chuyện đã xảy ra. Chàng không cho nàng cơ hội để nói. Nên chàng lên tiếng nói trước.

- Anh ta đến Blue Moon vào mùa hè năm ngoái, mua quán rượu trên đường gần đây. Tôi không biết nhiều về anh ta, ngoại trừ ảnh là cựu Thủy quân Lục chiến. Chắc anh ta đã có một thời oanh liệt. Có lẽ chúng tôi không biết lý do anh ta đến đây. – Bỗng chàng đưa ra ý kiến: - Nếu các anh đợi bên ngoài thì chắc là hay nhất. Tôi nghĩ cảnh sát sẽ rất cần lời khai của tất cả mọi người.

- Chúng tôi không thấy gì hết. – Một người phản đối. – Chúng tôi nghe tiếng nổ như tiếng súng thôi.

- Tôi nghĩ các anh cứ khai như thế khi cảnh sát đến đây. – Trey đáp.

Cả ba người nhìn các thi thể thêm một lần nữa mới đi ra ngoài và quay về chỗ phi cơ họ đậu. Trey nhìn theo họ một lát rồi quay qua Sloan.

Đưa mắt nhìn chàng, nàng lôi ra tấm chăn dự phòng đã được nhét vào trong xách. – Tại sao anh nói với họ như thế?

- Đôi lúc sự thật quá phức tạp. Câu chuyện mà anh nói với họ dễ tin hơn. – Trey đáp. – Rồi đây, báo chí sẽ đăng những hàng tít lớn về vụ này, có cả Tara và Rutledge chết, nhưng câu chuyện sẽ tồn tại một thời gian ngắn thôi. Đúng không?

Sloan khỏi cần suy nghĩ, nàng đáp liền: - Phải. Những chuyện về trả thù, hôn nhân tan vỡ và nói dối chỉ có trong tiểu thuyết, chứ không có trong bản tin thời sự lúc mười một giờ.

- Anh cũng nghĩ như thế. – Họ thông cảm nhau, thứ tình cảm làm cho người ta trở nên ấm lòng và gắn bó keo sơn với nhau.

Tiếng còi xe hụ từ xa vọng lại, tiếng còi nhắc cho họ nhớ việc này chưa xong. Thế nhưng, khi Sloan trải tấm chăn lên ghế nệm dài và để Jake nắm lên đấy, nàng cười. Nàng biết họ còn nhiều chuyện để nói với nhau nữa, nhưng phải đợi đến khi ở với nhau một mình mới nói đuợc.

Rồi nàng nhớ một chuyện mà không thể đợi.

- Ôi lạy chúa. Chúng đâu rồi? – Nàng nhìn quanh phòng mắt hớt hải.

- Em nói gì? – Trey cau mày hỏi.

Ngay khi ấy, nàng thấy chúng nằm trên nền nhà cách đấy mấy bước. Để Jake nằm trên tấm chăn, nàng chạy nhanh đến lượm mấy tờ giấy gấp đôi lên.

Trey đoán ngay: - Đấy là thông tin về Laredo mà Rutledge đã đưa cho em.

Sloan gật đầu, gấp số giấy ấy làm tư cho gọn.

- Cảnh sát khỏi cần những giấy tờ này. – Nàng nói rồi nhét vào túi qầun nhỏ xíu của Jake, sau đó nàng bọc bé trong tấm chăn và ẵm vào lòng. Xong xuôi nàng quay qua Trey: - khi về nhà ta sẽ đốt đi.

Chàng bước đến gần nàng, úp bàn tay lên má nàng, vẻ cám ơn, yêu thương, ánh mắt ánh lên sự đồng ý của mình.

- Em biết ở đây người ta gọi hành động ấy là gì không?

- Là gì? – Sloan hỏi, mạch máu trong người nhảy mạnh khi chàng đến gần.

- Đèn nhà ai nấy sáng. – Chàng đáp, ám chỉ đến câu tục ngữ lâu đời ở miền Tây khuyên người ta đừng xoi mói người khác.

Bên ngoài có tiếng nói lớn và bước chân thình thịch đến gần. Trey quàng cánh tay quanh vai nàng, kéo nàng đứng sát vào mình với vẻ che chở.

- Mọi việc rồi sẽ ổn thôi.

- Đúng thế, - nàng đáp.

- Rồi, thưa ngài. Anh ta miêu tả khách đi xe giống bà Calder và cháu bé, - người nhân viên đáp.

- Anh ta đưa cô ấy đi đâu?

- Đến nhà của Tara Calder.

- Tara. Max trách mình không nghĩ đến bà ta. Bỗng lão nhớ ra. – Bà ta đi nghĩ mùa đông ở châu Âu. Bà ta về rồi à?

- Dạ, về rồi, nhưng chúng tôi không thể thu thập được thông tin gì nơi người quản gia của bà ấy hết. Tuy nhiên, người tài xế thì cho chúng tôi biết anh ta vừa chở bà chủ quay lại máy bay, cùng với người phụ nữ còn trẻ và đứa bé. Theo anh ta thì họ bay đến nhà nghỉ hè của Tara Calder ở Montana, nhưng anh ta không thể cho tôi biết đến thành phố nào.

- Không thành vấn đề. Tôi biết chỗ ấy ở đâu rồi. – Max đáp và nghĩ đến cơ may lão đến được phi trường riêng bên cạnh ngôi nhà đá xa hoa của Tara.

- Ông có muốn tôi…

- Tôi muốn biết máy bay bà ta cất cánh bao lâu rồi…và tôi muốn biết ngay bây giờ. Anh đi hỏi nhanh lên. – Lão ra lệnh rồi cúp.

Không ai nói với Rutledge rằng lão có rất ít cơ may chận được Sloan trước khi nàng về với gia đình Calder, Nhưng lão còn hy vọng, lão cứ làm. May ra lão có thể thuyết phục Sloan rằng nàng đã hiểu lầm câu chuyện nàng đã nghe trên điện thoại. Nếu không, lão sẽ dùng những biện pháp khác để đưa Sloan và đứa bé về lại Texas.

Nhưng trước hết, lão phải đến đấy.

Quyết định xong, Max ra lệnh cho người phụ tá thông báo phi hành đoàn biết lão đang trên đường đến bãi đáp trực thăng ở trên sân thượng tòa nhà. Sau đó, Edwards phải gọi ra phi trường, ra lệnh chuẩn bị cho lão chiếc máy bay phản lực nào nhanh nhất đợi sẵn, chờ lão ở đấy. Nếu có cuốc điện thoại nào của nhân viên an ninh gọi về thì phải chuyển ngay đến cho lão.

Khi chiếc trực thăng đáp xuống phi trường thì cuốc điện thoại được chuyển đến cho lão. Tin tức không mấy tốt đẹp. Máy bay của Tara đã cất cánh trước đó chừng chín phút, sau khi đã bị hoãn lại một thời gian vì bị trục trặc về kỹ thuật.

Sloan ngồi trong chiếc ghế bọc da sang trọng cách Tara lối đi ở giữa, nàng cố sức dỗ cho đứa bé khỏi khóc. Tara nhìn hai mẹ con, ánh mắt giận dữ. – Thằng bé còn khóc cái gì nữa đấy? – Bà ta hỏi hết kiên nhẫn. – Chẵng lẽ nó đòi thay tã lần nữa.

- Có lẽ tai nó đau vì thay đổi áp suất không khí. Tôi đã nhớ ra chuyện ấy đã chuẩn bị cho nó bình sữa đây. – Sloan đáp, lục cái xách để trên ghế ngồi bên cạnh.

- Trời đất ơi, vậy đưa cho nó bú đi. – Tara đáp, vẻ bực mình.

- Nhưng trước hết phải hâm cho ấm đã. – Tìm được bình sữa, Sloan lấy nó ra khỏi xách, có vẻ bực mình như Tara.

Tara gọi người tiếp viên:

- Kurt…Dan…Không biết cô ta tên gì – hâm nóng bình sữa cho em bú. Rồi đem đến cho tôi vài viên Aspirin.

[ alobooks ]

Trong khi bình sữa được hâm nóng, người tiếp viên mang aspirin đến cho Tara. Bà ta uống ba viên với nước rồi dựa người ra sau ghế. Mắt nhắm, bà ta cố sức xua đuổi tiếng khóc đinh tai của đứa bé ra khỏi đầu óc và âm thầm mừng ình vì không có con ồn ào như thế. Tara xem tình mẫu tử là thứ tình cảm được người đời đánh giá quá cao.

Lát sau, đứa bé bớt khóc, chỉ thỉnh thoảng còn nấc lên một tiếng, khiến cho cabin máy bay trở nên im lặng. Tin rằng bây giờ đứa bé đã hết khóc, Sloan khỏi dỗ con, nàng có thể nói chuyện được với bà, nên Tara ngồi dậy.

- Cô hãy kể cho tôi nghe toàn bộ câu chuyện, - bà bảo. – Nói tất cả mọi chuyện đã xảy ra. Không bỏ sót một chi tiết nào.

- Được rồi. – Sloan đáp, rồi dừng lại một lát để sắp xếp ý tứ ạch lạc và kể hết các chuyện đã xảy ra cho đến khi nàng đến biệt thự của Tara ở Fort Worth.

Khi Sloan kể xong, Tara hỏi Sloan về câu chuyện trên điện thoại mà nàng đã nghe. Thấy Tara tức giận, Sloan nhấn mạnh vào điểm quan trọng của vấn đế.

- Tôi cảm thấy mình như đồ điên khi nhận ra Trey nói thật với tôi…anh ấy không có tình nhân. Tất cả các cuộc điện thoại rất khả nghi, nhưng Max rất dễ bày trò bịa đặt này! Còn cô tóc đỏ với chiếc vòng kim cương – Trey không cho cô ta. Tôi vừa nhận ra như thế. Có lẽ Max cũng đã đạo diễn cả việc này.

- Chúng ta hãy trở lại chuyện ma túy. – Tara nói. – Max cho người lén bỏ ma túy vào người Trey. Cô không biết ai phải không? Max không nói ra tên ai hết.

- Không. Tôi không biết lão ta nói với đàn ông hay đàn bà. Có thể là cô tóc đỏ ở Ốc Đảo quán – hay có thể là người đàn ông làm chủ quán ấy. Tôi biết tên hắn là Donovan.

- Có lẽ tôi lầm rồi. – Tara nói, vẻ hơi ân hận.

- Lầm về chuyện gì? – Sloan nhìn bà, ngạc nhiên hỏi.

- Về chuyện gọi Trey. – Tara đáp. – Câu chuyện họ nói xảy ra khi nào? Đã hai ngày rồi phải không?

- Đúng hai ngày.

- Vậy thì kế hoạch ấy đã được thực hiện rồi. – Tara tháo dây nịt an toàn, đi đến cái ghế xoay kê gần nơi bàn viết, trên bàn có máy điện thoại. - Tôi nghĩ tốt hơn là phải gọi Trey, báo cho cậu ấy biết việc này, trước khi cậu ấy bị dụ vào bẫy.

- Để cho tôi nói chuyện với anh ấy. – Sloan vội vã nói.

- Nếu tôi trình bày tình hình trước thì chắc tốt hơn. – Tara đáp và ngồi xuống, nhấc máy điện thoại. Sau hai lần bấm máy gọi mà không được, bà gọi người tiếp viên đến hỏi:

- Tại sao máy điện thoại gọi không được?

- Có lẽ do trục trặc về điện mà họ đã cố gắng chỉnh lại trước khi chúng ta ra đi, - anh ta đáp.

- Chúng ta có đem theo thợ cơ khí. Bảo anh ta chỉnh lại đi. Tôi cần gọi điện thoại.

- Xin lỗi, thưa bà, tôi nghĩ anh ta không thể làm được việc này trong khi chúng ta đang ở trên không.

Bực mình, Tara đuổi anh ta đi. – Thế là chịu.

- Bà không có điện thoại di động à? – Sloan hỏi trong khi Tara quay về chỗ ngồi.

- Tôi không đem theo. Tôi thường thấy điện thoạidi động làm phiền ình hơn là có lợi. Chúng ta còn bay chưa đầy hia giờ nữa. Chúng ta đợi khi đến sẽ giải thích mọi việc cho cậu ấy hay. Trên máy bay chắc có bánh sanwich và xà lách. Cô cần ăn gì không?

- Không, cám ơn.

- Chắc cô quá lo nên không muốn ăn gì. – Tara nói.

Sloan không chấp nhận mà cũng không chối. Nàng đứng dậy, đến gần Tara. – Bà ẵm Jake giúp một lát được không? Tôi cần vào phòng vệ sinh.

[ alobooks ]

Xem như bà ta bằng lòng, Sloan để đứa bé vào tay Tara. Tara mở miệng định phản đối, nhưng Sloan đã bỏ đi. Nhìn xuống đứa bé đang ngủ. Bà nhìn bé, vẻ thận trọng, người cứng đờ.

Nắm tay bé nhỏ của nó thò ra khỏi góc chăn, ngo ngoe hai lần rồi để sát vào ngực. Nhìn nắm tay, Tara thấy những móng tay của bé giống như của bất cứ người nào nhưng bé xíu mà thôi. Bà thử sờ một ngón, thấy da thịt mềm mại.

Chú bé thở dài trong giấc ngủ. Tự nhiên Tara cười khi thấy cái bong bóng nhỏ hiện ra giữa hai môi nó. Càng nhìn chú bé lâu, bà càng thấy bị thu hút vì nó giống một người. Bà nhẹ nhàng thoa ngón tay lên mái tóc đen của chú bé, rất nhẹ vì sợ đánh thức bé dậy.

- Tóc của ông nội mày có màu giống mày như đúc, - bà nói nho nhỏ. – Ước gì có ông ấy ở đây để nhìn đứa cháu quí giá này.

Chỉ một lát sau, Sloan trở lại, Tara ngạc nhiên thấy mình mi6ẽn cưỡng trả lại đứa bé ẹ nó. Bà cảm thấy hai cánh tay trống rỗng một cách kỳ quặc khi không có trọng lượng nhỏ nhoi của đứa bé trên tay. Tara không thể nào giải thích được cảm giác này, ngay cả với mình cũng không. Thế nhưng bà cảm thấy một chút ước mơ khi thấy Sloan ôm con sát vào lòng. Bà bèn quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay, thấy những đám mây đang trôi qua.

Trey tiễn người bán thức ăn cho bò ra cửa văn phòng trại và nhìn ông ta ra về. Tuy nhiên, khi chàng quay vào, chàng không nhớ những gì họ đã nói với nhau. Trey không thể nào xua đuổi được hình ảnh Sloan ngồi trên máy bay riêng với con mình để bay ra nước ngoài.

- Trey. – Giọng quen thuộc của Donna Vermon, thư ký của mẹ chàng, cất lên. – Tôi vừa nói đường dây của Ed Walters gọi đến ẹ anh. Bà ấy muốn anh đến cùng nghe với bà.

- Cám ơn. – Chàng vội vã bước nhanh đến văn phòng của mẹ. Laredo đang ngồi vắt vẻo trên góc bàn khi Trey đi vào. Jessy nhìn lên, bà nói:

- Trey, Ed. Nói tiếp cho chúng tôi nghe anh đã nghe ngóng được gì nhiều.

- Trước hết, chúng tôi xác nhận Rutledge rời khỏi Fort Worth trên chiếc máy bay riêng. – Giọng đàn ông cất lên trên máy điện thoại có loa. – Theo đám nhân viên dưới đất cho biết thì ông ta đi một mình, không có người phụ nữ nào theo hết. Cho nên quí vị khỏi lo việc ông ta đưa cô ấy ra ngoại quốc. Nhưng rủi thay là tôi không thể nói cho quí vị biết nhiều về chuyện gì đang xảy ra ở trại Slash R. Chúng tôi có thể theo dõi tần số ban bảo vệ an ninh của Rutledge đang dùng. Như Quint đã nói, hình như họ đang tìm người nào đấy nhưng không nói rõ tên, chỉ dùng mật mã nhu mọi khi. Rồi cách đây chùng hai mươi hay ba mươi phút, viêc tìm kiếm chấm dứt và có lệnh mọi người quay về nhiệm sở đã được giao.

- Thế à? – Trey cau mày ngạc nhiên. – Không có lời giải thích sao? Chỉ ra lệnh như thế thôi à?

- Chỉ có lệnh như thế truyền ra trên các đường dây ấy. Có lẽ có chuyện gì và cũng có thể không. Nhưng chúng ta nghe được ai đấy hỏi một bảo vệ :”Tìm thấy cô ấy ở đâu?”.

- Cô ấy. – Thế là chúng tìm đàn bà, Trey nghĩ. – Nghe hắn nói gì?

- Hắn không có nhiệm vụ gì để biết chuyện này. Tất cả những chuyện nói cho nhau nghe đều bị giới hạn tối đa kể từ lúc ấy. Chúng tôi đang cố thu thập thông tin về việc này, - nhà thám tử cam đoan với họ. – Trong lúc chờ đợi, chúng tôi quan sát hết các máy bay của Rutledge. Tôi rất muốn cho quí vị biết hiện Rutledge đang ở đâu, nhưng chúng tôi chưa có thông tin gì. Khi có, tôi sẽ gọi báo ngay cho quí vị biết.

Laredo hỏi: - Quí vị quan sát quanh trại của Rutledge bằng phuơng tiện gì?

- Chỉ với máy Camera thôi, và tôi không biết công dụng của nó đạt được kết quả bao nhiêu. – Ed Walters đáp. – Có rất nhiều xe hơi vào ra trong trại, xe nào cũng có cửa sổ màu tối, khiến chúng tôi không thể thấy người ngồi trong xe. Vì sợ vợ của Trey có thể bồng con ra khỏi nước, nhưng chúng tôi sẽ nghĩ ra cách tốt hơn để giám sát kẻ vào người ra. Vì khó theo dõi xe hơi chạy ra nên chúng tôi chưa có cách để quan sát cho rõ, nhưng chúng tôi đang tìm cách.

- Cám ơn, Ed. – Jessy nói. – Cứ tiếp tục công việc.

- Bà là người đầu tiên biết những gì tôi tìm ra, - ông ta hứa rồi cắt máy.

Tiếp theo là sự im lặng nặng nề, không khí ngột ngạt do nhiều vấn đề không giải quyết được gây nên. Trey cảm thấy đứng ngồi không yên, chàng bèn đi ra cửa.

- Tôi không thể ở đây suốt ngày để đợi điện thoại reo.

- Con hãy ở tại nhà. Và xem điện thoại di động đã mở chưa. – Jessy nói với chàng.

- Con sẽ làm theo lời mẹ. – Chàng vâng lời mẹ và bước ra khỏi cửa văn phòng. Laredo nhìn theo chàng một lát rồi nhìn Jessy, nhướng mày, nói:

- Nếu có kẻ nào cần chặt củi thì người ấy là Trey.

- Tôi biết. – Jessy đáp và thở dài. Giọng bà nghe bối rối như đôi mắt Trey vậy.