Nàng giận dữ vùng ra khỏi tay chàng, quay mặt nhìn chàng, hai má ướt đẫm nước mắt. – Anh đã hiểu sai về bác Max, và anh hiểu sai về em.
- Anh không hiểu sai về em. Anh yêu em, Sloan à. Cho dù Max Rutldge là người giám hộ cũ của em, anh vẫn không thay đổi tình cảm đối với em. - Giọng của chàng chân thành tin tưởng. – Anh yêu em. – Chàng lập lại và thấy cơn giận của nàng hơi dịu xuống. – Anh biết hiện giờ em quá bối rối với hài nhi và tất cả. Anh ước chi khi thấy tấm thiệp, anh đừng nói gì hết. Nhưng em hãy đứng trên cương vị của anh mà nhìn vấn đề. Anh phải cho biết. Anh không hỏi để làm cho em đau đớn.
- Anh hỏi để làm cho em đâu đớn. Hình như… - Sloan ngần ngừ một lát, tìm từ để nói. - … anh không tin em.
- Chỉ có vẻ như thế thôi. Kìa, anh xin lỗi. Anh biết nói thêm gì nữa cho em hiểu? - Giọng chàng nghe chán nản, thất vọng.
- Em không biết, - nàng đáp, mắt nhìn xuống.
- Sloan. – Chàng đưa tay nâng cằm nàng lên, cúi xuống hôn nàng. Nụ hôn dịu dàng, êm ái, muốn hàn gắn vết rạn nứt giữa hai người. Nàng hôn đáp lại nhưng không nhiệt tình, Trey cũng không thúc ép nàng hăng hái lên. Chàng nghiêng đầu cười , nụ cười hơi gượng gạo. – Đây là thời điểm tệ hại cho chúng ta, vì chúng ta hiểu lầm nhau, phải không?
Sloan cố cười đáp lại, nụ cười mỉm nhưng hoà giải.
- Em nghĩ đúng thế.
- Nhưng đây là chuyện thường tình. Đường đời làm sao tránh khỏi những lúc gặp cảnh chông gai. Chuyện này là một trong những chuyện chông gai ấy. Tối nay lúc ăn cơm, chúng ta sẽ nói cho gia đình biết chuyện này. – Chàng vừa nói dứt câu, nàng liền quắc mắt nhìn chàng, ánh mắt gay gắt. Trey vội nói tiếp để cho nàng thông cảm. – Em đã nói rồi, mối liên hệ giữa em và Max không có gì bí mật cần phải giấu diếm. Nên bây giờ không có lý do gì để giấu họ hết.
Lý luận của chàng làm cơn giận của nàng dịu xuống, Sloan đồng ý đáp: - Anh nói đúng.
- Vẫn yêu anh chứ? – Chàng hỏi, vẻ hơi đùa bỡm.
- Lúc nào cũng yêu hết. – Sloan đáp, giọng cũng đùa bỡm như chàng.
- Chà chà, anh phải thể hiện điều đó mới được, - chàng nói và hôn nàng say đắm. Tuy nhiên, không ai dễ dàng đuổi được sự ngờ vực đã len lỏi trong óc họ. Sự mất niềm tin, dù chỉ là tạm thời trong chốc lát, là điều không dễ dàng gì quên được.
Tối hôm đó, Chase ngồi vào chỗ như mọi khi ở đầu bàn ăn. Jessy ngồi bên phải ông cụ và Laredo ngồi bên cạnh bà. Cat ngồi vào chỗ của mình trước mặt Chase thì Trey và Sloan đi vào phòng ăn.
- Tính giờ hay quá, - Cat tươi cười reo lên. – Chúng tôi sắp bắt đầu ăn mà không có hai cháu.
- Nhưng chúng tôi sẽ để dành cho hai người, - Laredo nói xen vào, miệng cười vui vẻ.
Thường thường, mọi chuyện vui đùa trong gia đình được mọi người đón nhận vui vẻ, nhưng tối nay thì không. Trey không đón nhận lời nói đùa này. Nhưng chàng vẫn cố cười. – Chú thật tốt bụng, Laredo. – Chàng đưa Sloan đến chỗ hai cái ghế còn trống, kéo một cái cho nàng ngồi, còn mình ngồi xuống cái ghế ở bên trái Chase.
- Có ai nghe dự báo thời tiết không? – Jessy nhìn quanh bàn. – Đêm nay chắc tuyết rơi suốt đêm hay sao?
- Tôi không biết, - Cat đáp. – Tôi có nghe radio ở trong nhà bếp, nhưng khi đến mục dự báo thời tiết thì tôi không nghe.
Nghĩ rằng mọi người sắp bàn thảo về tuyết và ảnh hưởng của nó đến chương trình làm việc của trại vào hôm sau, Trey bèn lên tiếng: - Trước khi chúng ta bắt đầu ăn, Sloan và tôi có chuyện này muốn nói cho gia đình biết. – Chàng kín đáo đưa tay nắm bàn tay của Sloan. - Mọi người đều biết bố mẹ của Sloan chết khi cô ấy còn bé, và người hợp tác làm ăn với bố nàng đóng vai trò người giám hộ về mặt pháp luật cho nàng đến khi nàng đến tuổi đủ quyền về pháp lý. Nhưng điều mà cả nhà không biết là ngưòi giám hộ cô ấy hoá ra là Max Rutledge.
Mọi con mắt đều đổ dồn về Sloan, không khí trong phòng yên lặng một cách căng thẳng nặng nề. Nhưng Trey thấy Chase phản ứng rất rõ rệt. Chàng biết ông nội buộc tội Rutledge là mối đe doạ thường xuyên của gia đình, điều mà mọi người xem thường. Chase không nói một tiếng, nhưng hai mắt ông nheo lại, nhìn Sloan gay gắt.
Laredo là người đầu tiên phá tan sự im lặng, ông đưa mắt nhìn Sloan và hỏi.
- Cô có nghĩ mẫu tin sốt dẻo này chẳng ảnh hưởng đến sự đầm ấm trong gia đình không.
Sloan chưa kịp trả lời, Trey đã lên tiếng:
- Nếu người có lỗi trong chuyện này thì chính là tôi. Cô ấy gọi ông ta là bác Max. Tôi không biết là Sloan đã nói đến ông ấy bao nhiêu lần rồi. Nhưng tôi không nghĩ rằng cô ấy đã nói đến cùng một người.
Laredo ngồi dựa ra sau, quàng một cánh tay lên lưng ghế, còn tay kia mân mê bộ đồ ăn trên bàn. Trông ông có vẻ thản nhiên, lãnh đãm, nhưng rất lưu tâm chú ý đến Sloan.
- Trong quá khứ, chúng tôi đã gặp nhiều chuyện rắc rối với Rutledge, tôi nghĩ là cô sẽ tuyên bố rằng cô không hay biết gì hết chuyện này. - Lời ông ta như muốn công kích nàng.
Sloan chột dạ, nàng phản ứng quyết liệt:
- Tôi không hay biết gì hết.
Laredo cười chế giễu. – Tôi cũng nghĩ như thế.
- Đúng vậy! - Cảm thấy bàn tay mình không còn thoải mái trong tay Trey đang nắm chặt tay nàng, nên Sloan rút ra rồi để cả hai bàn tay trên mép bàn, cúi người tới phía Laredo, hai bàn tay bặm chặt với vẻ cương quyết. – Tôi không biết gì hết về chuyện này cho đến khi Trey nói mới cách đây một lát. Làm sao tôi biết được? Khi Boone chết, tôi đang ở nước ngoài và khi tôi về thì anh ấy đã được an táng rồi. Bác Max hình như không muốn nói cho nên tôi không hỏi các chi tiết về chuyện này.
- Khi ấy cô đang ở nước ngoài, cô không đọc báo đã đành rồi, nhưng sau này cô cũng không biết gì về việc điều tra của cảnh sát hay sao? Cô cũng không đọc báo viết về chuyện này à?
- Chắc ông quên tôi sống ở Hawaii! – Nàng quắc mắt đáp.
- Thôi, Laredo, dẹp đi. – Trey lên tiếng, giọng cảnh cáo.
Sloan quay cặp mắt giận giữ nhìn chàng.
- Em có thể biện họ ình! Không cần anh giúp đỡ.
Chase đưa tay lên cao, úp lòng bàn tay xuống, vỗ vỗ trong không khí. - Tất cả hãy bình tĩnh, - ông nói bằng giọng từ tốn, rồi quay qua nói với Trey, - Laredo hỏi những câu cần phải được trả lời. Vì Sloan có vẻ muốn trả lời, chúng ta cần phải nghe.
- Cám ơn ông. – Sloan đáp, nhưng giọng nàng hơi cộc cằn, chứng tỏ lòng nàng đang tức giận.
Cat đưa tay chạm vào ngưòi nàng với vẻ thông cảm.
- Cô hy vọng cháu hiểu tâm trạng của chúng tôi, chúng tôi rất ngạc nhiên khi nghe tin này. – Nhưng đằng sau bộ mặt bình thản, Cat có nhiều nghi vấn và nghi ngờ.
- Rõ ràng như thế rồi. – Sloan đáp, cũng bằng giọng gay gắt.
Lại một lần nữa Laredo đưa ra câu hỏi.
Vậy lần mới đây nhất cô gặp bác Max thân yêu của cô là khi nào?
Nàng im lặng trong một khoảng khắc. – Tôi gọi ông ấy là bác Max từ khi tôi mới biết nói. Gọi mãi thành thói quen. Đúng không? Có lẽ đấy là cách để cho tôi tưởng mình cũng có gia đình như bao người khác. Nhưng chúng tôi không gần gũi nhau. Sau khi vợ ông ấy qua đời, tôi rất ít khi gặp ông. Ông thường bận việc hay là đi đâu đó. Còn lần mới đây nhất tôi gặp bác… - Sloan dừng lại một vài giây và nói lại bằng từ khác - …tôi gặp Max, tôi ăn tối với ông…đâu vào quãng cuối tháng Hai hay đầu tháng Ba.
- Và cô nói từ khi ấy cô không nói chuyện với ông ta? - Giọng Laredo lạnh lùng vì không tin.
- Tôi không nói như thế! – Sloan đáp nhanh. – Chú hỏi lần mới nhất tôi gặp ông ấy là khi nào, nên tôi nói cho chú biết.
- Vậy cô có nói chuyện với ông ta sau lần gặp nhau ấy không? – Laredo hỏi tiếp.
- Có lẽ hai hay ba lần. Không, chính xác là ba lần.
- Rõ ràng ông ta biết về chuyện cô lập gia đình với Trey.
- Thực ra tôi đã nói cho ông ta biết sau khi tôi đính hôn với Trey. Nhân lúc nói chuyện trên điện thoại với Max, tôi báo tin vui cho ông ấy biết.
- Tôi cam đoan ông ta chúc mừng cô, phải không?
- Tại sao ông ấy không chúc mừng? – Sloan đốp lại. – Ông mừng cho tôi.
- Dĩ nhiên ông ta mừng. – Laredo đáp rồi nhìn qua Chase. – Có phải chính ông ta đã đề nghị cô lập tờ hôn ước trước đám cưới không?
Sloan liền lên tiếng bênh vực: - Ông ấy muốn bảo vệ quyền lợi của tôi. Ông ấy thường làm như thế.
Cat nói xen vào: - Sloan, tôi lấy làm lạ là tại sao cô không mời ông ta đến dự lễ đám cưới.
- Không mời được. Max đã nói là ông ấy phải đi xa lâu ngày, không thể hoãn công việc làm ăn được.
Trey lên tiếng: - Ông ta có gửi quà đám cưới đến tặng chúng tôi.
- Bức tượng điều khắc. – Cat nhớ.
- Vậy cô nói chuyện với ông ta hai lần nữa từ khi ông ta gọi điện đến cho cô ở Hawaii. – Jessy nói, bà kéo cuộc tranh cãi về chỗ Sloan tiếp xúc với Rutledge.
- Phải. Tôi gọi để cám ơn ông ấy về quà đám cưới, và lần hai để báo cho Max biết…tôi có thai. – Nàng dừng lại một lát, nhìn quanh bàn, thái độ thách thức, hãnh diện. - Bất kể mọi người trong nhà nghĩ sao, tôi xin nói là tôi không cố tình ch dấu chuyện rôi có quan hệ với…Max… Nếu tôi muốn giữ kín chuyện này, tôi đã không để chiếc phong bì có tên người nhân cho Trey thấy. Nếu muốn giấu, tôi chỉ cần thu cái thiệp đi là xong.
[ alobooks ]
Chỉ có Trey là người duy nhất ngoài Sloan biết tấm thiệp được chôn ở giữa chồng bì thư. Chàng không thể không tự hỏi phải chăng nàng đã quên chi tiết này.
- Xin cô cho tôi biết rõ điều này, - Laredo nói. – Trong lúc nói chuyện với Rutledge trên điện thoại, ông ta không nói gì với cô về việc ông ta đã có chuyện xích mích với gia đình Calder trước đây à?
- Không, ông ấy không nói. Về chuyện này, không ai trong nhà nói một tiếng về ông ta cho đến ngày hôm nay.
- Cho đến hôm nay, không có lý do gì để nói đến. – Laredo trả lời nhẹ nhàng.
- Và bây giờ cũng không có! – Sloan đáp, giọng cao lên theo cơn tức giận trong người. – Trey nói với tôi rằng mọi người đều tin bác Max đứng đằng sau những chuyện rắc rối mà gia đình đã gặp ở Texas. Nhưng không ai thuyết phục tôi tin ông ấy đã dính dáng đến chuyện này. Đây là chuyện hoàn toàn vô nghĩa. Người có cơ ngơi đến nhiều tỉ đô-la sẽ không bao giờ hạ mình đi làm những việc như thế. Chỉ có những người đê tiện như Boone mới làm thôi.
- Sloan, tôi rất khâm phục lòng trung thành của cô, - Chase lên tiếng. – Nhưng trong trường hợp này, tôi nghĩ lòng trung thành của cô đã đặt không đúng chỗ.
- Không đúng như thế. Ông ấy không có lỗi gì hơn tôi. – Sloan nhìn quanh, cằm run run, để xem thử có ai lên tiếng phản đối nàng không. - Thật là điều đáng xấu hổ khi ông không điều tra lý lịch của tôi cho kỹ trước khi tôi lấy Trey. Nếu làm thế chắc ông đã biết tôi có xứng đáng làm dâu trong nhà này không.
- Nói thể đủ rồi, thưa cô. – Chase gay gắt nói. - Ở Triple C này, chúng tôi không dựa trên quá khứ để xét đoán người.
- Thật ư? – Sloan nhìn ông, vẻ thách thức. - Vậy ông nói sao về chuyện này?
Laredo trả lời thay cho ông cụ: - Đấy là sự cố gắng để có được sự thật. Nói tóm lại, cô đã đòi hỏi chúng tôi tin quá nhiều vào các trường hợp ngẫu nhiên.
- Tôi không cần ông tin vào cái gì hết! Tôi chỉ biết điều tôi nói ra là đúng sự thật. Chính các điều ấy đối với chúng tôi mới quan trọng. Còn nếu ông không thích, thì tôi cũng không biết làm thế nào. – Sloan giận dữ xô ghế đứng dậy. – Xin quí vị tha lỗi được không? – Nàng gay gắt nói. – Tôi cảm thấy không muốn ăn nữa.
Nàng đi ra khỏi phòng, đầu ngẩng cao. Trey xô ghế lại, nhìn Laredo, ánh mắt sắc như dao. – Chú không được quá khắt khe với cô ấy như thế, - chàng nói.
Laredo nhướng ày, đáp lời chàng. - Tại bàn ăn này, chỉ có một người nói năng hung hăng thôi, mà không có ai trong chúng ta là người đó hết.
- Toàn bộ gia đình đã vào phe với nhau để đả kích cô ấy, làm như thế chúng ta sẽ được gì? – Trey hỏi rồi bỏ đi theo Sloan. Chàng bước nhanh đến kịp nàng vừa đặt tay lên trục vịn ở dưới chân cầu thang. Khi Sloan cảm thấy tay chàng chạm vào người mình, nàng cứng người.
- Em nghĩ…chắc họ rất thắc mắc. – Giọng nàng run run.
Trey đoán nàng sắp khóc, nhưng nàng không quay qua nhìn chàng. – Anh không biết. Anh chỉ muốn biết chắc là em không sao hết.
- Anh muốn biết sau khi bị thẩm vấn như tội phạm em có sao không chứ gì? - Lần này giọng nàng gần khóc.
- Nếu anh ở vào trường hợp của em, có lẽ anh cũng sẽ rất giận và chán nản như em. Nhưng em hãy cố đứng về phía họ để nhìn vấn đề.
- Làm sao em đứng về phía họ khi mà họ nói những chuyện vô nghĩa như thế? Bác Max không bao giờ làm những việc đó. Họ nghĩ thế cho ông ấy thì thật quá kỳ cục.
Nhưng mọi ngưòi trong gia đình Trey nghĩ Max Rutledge đã tạo nên những chuyện rắc rối tại trại Cee Bar. Boone chỉ là con bù nhìn của ông ta. Nhưng bây giờ cố thuyết phục Sloan tin thế chỉ đưa họ đến chỗ cãi cọ nhau thêm nữa, mà nàng thì đã buồn chán vì chuyện này rồi.
- Em để cho họ một thời gian, Sloan à. – Chàng nói, nghĩ bụng rằng gia đình sẽ căn cứ trên những hành động của nàng ở hiện tại và tương lai để phán xét, chứ không dựa vào việc nàng đã làm trong quá khứ. Đấy là phương cách hành động của trại Triple C…là phương cách của gia đình Calder.
- Em nghĩ họ là gia đình của em, nhưng bây giờ em muốn được ở một mình.
Trey không biết quyết đinh ở một mình của nàng có khôn ngoan hay không, đồng thời chàng không nài ép nàng quay lại phòng ăn.
- Nếu em muốn thế thì cứ ở một mình. – Chàng đáp. – Em nghĩ sao nếu lát nữa anh mang lên cho em khay đồ ăn?
- Em không cần. Em khỏe rồi. – Nàng đi lên cầu thang, rời khỏi chàng.
Nhìn theo, Trey thấy nàng để tay lên bụng có thai nhô cao. Cằm nàng hếch lên,lưng thẳng băng, nhưng chàng xúc động trước hình ảnh cô đơn và vẻ yếu đuối của nàng. Cảnh ấy đã khơi dậy bản năng che chở trong lòng chàng. Chàng liền vội quay đi khỏi cầu thang trước khi nghe theo lời thúc giục hãy đi theo nàng lên lầu.
Chàng miễn cưỡng quay lại phòng ăn. Khi đến gần gưỡng cửa, chàng nghe tiếng của Cat đang nói.
- Tôi phân vân không biết tại sao Sloan không nói nhiều về quá khứ của mình. Nếu nói thì có lẽ bây giờ chúng ta đã biết rồi.
- Tôi nghĩ kết luận như thế không công bằng đâu, cô Cat à. – Trey đi vào phòng, bình tĩnh và hơi lạnh lùng, đến ngồi vào ghế. – Khi người ta hồi tưởng, họ thường nhớ đến những kỷ niệ đẹp. Sloan không có gia đình, không có tổ ấm, không có bà con thân thích, đấy không phải là những kỷ niệm êm đềm để nhớ.
- Tôi nghĩ chúng ta đã bàn về vấn đề này quá đủ trong một buổi tối rồi. – Chase lên tiếng. – Chúng ta hãy ăn thôi kẻo đồ ăn sẽ nguội thêm.
Nhưng Laredo không chịu để cho vấn đề này trôi qua. – Ông nghĩ chúng ta nên xử trí ra sao về vấn đề này?
Chase bình tĩnh xóc miếng thịt bò nướng vào dĩa rồi chuyển câu hỏi sang cho bà con dâu.
- Jessy, con trả lời câu hỏi ấy như thế nào?
- Chúng ta không làm gì hết. – Jessy cũng bình tĩnh như bố chồng, đưa tay lấy cái nĩa để xóc thịt ở trong dĩa. – Sloan là ngưòi trong gia đình. Trừ phi cô ấy không chấp nhận thì thôi, ngoài ra cô ấy phải được đối xử như người trong nhà.
- Chúng ta chỉ cần cô ấy nói rõ về vấn đề này thôi. – Laredo nhắc cho bà nhớ.
- Lời nói của người trong gia đình phải được công nhận.
Trey nghĩ không có gì đơn giản như thế. Mức độ tin tưởng vào Sloan của họ đã được thay đổi, và chỉ có thời gian mới xoá bỏ được tình trạng này. Nhưng chàng không biết Sloan sẽ giải quyết chuyện này ra sao và chàng không thể làm được gì ngoài việc đứng bên cạnh nàng. Điều này hoàn toàn do Sloan định đoạt.
Hơn ai hết, Trey biết rõ Sloan là ngưòi nhạy cảm và kiêu hãnh. Chàng hiểu rất rõ rằng nàng sẽ không quên được chuyện vừa xảy ra.