Edit: voi còi
Hoàng Thành Nam Hạ, ngày xuân vừa qua, trước khi đến đầu mùa hè, trong Vị Ương Cung hoa Lê rụng đi, trên cành lê nhú ra quả lê non nho nhỏ, giắt đầy cành, nhìn rất là thích, trong viện chuyển vài cành xen dây dưa mấy con cá nhiều màu bơi lội ra vào, phía trên là hoa sen, phía dưới nuôi mấy con cá chép, đoàn tụ sum vầy, đêm cá nước (quan hệ thân mật) hài hòa, đây đại khái là khắc họa hợp lý nhất của Vị Ương Cung lúc này rồi.
Mùng một tháng ba, Nam Hạ Văn đế lên ngôi, đại điển phong hậu cùng nhau tiến hành, tuy nói đem Lễ bộ bận rộn đến đầu tắt mặt tối, có thể thịnh thế như vậy, nhưng cũng cắm thật sâu vào trong lòng quần thần dân chúng Nam Hạ.
Thừa An muốn chính là như vậy, hắn muốn danh chánh ngôn thuận chiêu cáo thiên hạ, thê tử của hắn, hoàng hậu của hắn, chỉ có một chính là Nhược Nhược, là Đế hậu, cũng là phu thê, đại điển phong hậu thanh thế thật lớn như vậy, ngay từ đầu đã định địa vị của Uyển Nhược khi tới Nam Hạ, sau khi trải qua mưa gió chiến loạn, giành được giang sơn Đại Hạ, đương nhiên Uyển Nhược cũng là hoàng hậu khai quốc, lịch sử xưng Uyển hậu, đây là nói sau, tạm thời không đề cập tới.
Vốn dĩ Uyển Nhược là người có tính tình lười biếng, vào lúc này thành hoàng hậu, đáng lẽ nên sự vụ bận rộn, lại càng thêm thanh nhàn, hậu cung tuy lớn, chủ tử lại chỉ một, hoàng thượng mỗi ngày ngủ lại Vị Ương Cung, không ngừng ngủ lại, chỉ cần hạ triều, xử lý chính sự cũng ở Vị Ương Cung, Ngự Thư Phòng trống không, cũng may Vị Ương Cung khá lớn, tiền điện liền dùng làm Ngự Thư Phòng, cung chuyên dùng để hoàng thượng phê duyệt tấu chương.
Thường ngày Uyển Nhược cũng cực ít ra Vị Ương Cung, không phải ở phía trước điện cùng với Thừa An siêng năng việc quốc gia, chính là ở hậu điện sẽ đọc sách vẽ tranh đánh đàn đánh cờ, ngày trôi qua hết sức nhàn nhã.
Lúc Như Ý đi vào, Uyển Nhược đang ở nhìn bức tranh trên quạt trước mặt, hoa sen sáng rỡ, cao vút nổi lên trên mặt nước, trên mặt quạt Tịnh Đế Liên* đón gió phấp phới, thân sen xanh nổi lên trên mặt nước, nhưng cũng có chút dây dưa.
*Tịnh Đế Liên: hai đoá sen mọc cùng một gốc (tình vợ chồng mặn nồng)
"Tịnh Đế Liên này, tiểu thư vẽ thật đẹp, nhìn cùng trong viện tử của chúng ta giống hệt nhau đấy?"
Uyển Nhược ngẩng đầu thấy trong mắt Như Ý có ý ranh mãnh, mặt khẽ đỏ lên, quét qua trong tay nàng: "Là thư từ của người nào?"
"Là thư nhà trong phủ ở Bắc Thần."
Uyển Nhược sửng sốt, mấy bước đi qua nhận lấy, mở giấy viết thư ra, nhìn một chút chân mày hơi chau , Như Ý vội hỏi: "Liệu có chuyện gì rồi sao?"
Uyển Nhược ngồi bên trên giường: "Ta cũng không biết, còn có một thứ tỷ lưu lạc bên ngoài."
"Thứ tỷ?" Như Ý ngẩn ra, Uyển Nhược chợt cười:
"Thanh Nhược, Tô Thanh Nhược, bây giờ đã là trắc phi của Thập Nhất rồi."
"Cái gì trắc phi? Nhược Nhược ngược lại thanh nhàn, làm khó ta ở phía trước điện chờ nàng hơn nửa ngày không thấy bóng dáng đâu, nghĩ tới nhất định là cớ nàng tìm cho ta tranh vẽ trên mặt quạt, phía sau lười nhác, quả nhiên để cho ta bắt tại trận."
Ngược lại Uyển Nhược lại xì cười, đưa ngón tay chỉ chỉ án vẽ bên kia: "Chính chàng nhìn một chút đi, ta mới vừa ngồi ở đây thôi, chàng liền tiến vào."
Thừa An quả thật đi tới nhìn một chút, không khỏi cười: "Không ngờ hoa sen này còn là Tịnh Đế."
Như Ý che miệng cười một tiếng, lui xuống, biết hai chủ tử ở chung một chỗ, không thích người ngoài ở tại đó, Thừa An chen chúc ngồi xuống gần Uyển Nhược, cầm lấy thư trong tay nàng: " Thư nhà từ Bắc Thần?"
Uyển Nhược gật đầu một cái, Thừa An mở ra khẽ lướt một lần, nói: "Nghĩ tới không phải là chuyện lớn gì, ta lại quên nói cho nàng . . . . . ."
Nghiêng đầu thấy Uyển Nhược nghiêng đầu mắt không chớp nhìn hắn, ánh mắt Thừa An lóe lóe, ôm lấy nàng: "Hôm nay chúng ta như vậy rất tốt, Bắc Thần cách xa ngàn dặm, có một số việc, nàng không biết tốt hơn một chút."
Nắm tay của nàng cùng nhau đặt ở trái tim của nàng nói: "Nhược Nhược nơi này chỉ có một mình ta không tốt sao?"
Ngược lại Uyển Nhược cười, hơi đẩy ra hắn trêu ghẹo: "Hiện giờ cố gắng nói những lời này, cẩn thận để hạ nhân nghe thấy rồi truyền đi, thần dân của chàng sẽ nói chàng là hôn quân rồi."
Thừa An thở dài: "Ta lại vui lòng khi đêm xuân ngắn ngủi tận lực ngày mới lên (CV: một xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi: 春宵苦短日高起), từ đó làm hôn quân không lâm triều sớm."
Mặt của Uyển Nhược đỏ lên: "Trong triều có chuyện gì khó giải quyết sao?"
Ánh mắt Thừa An hơi trầm lắc đầu một cái: "Có Nhược Nhược ở bên người, chuyện gì cũng có thể hiểu, mấy ngày nữa, nắng nóng rồi, chúng ta xuất cung đến Ly cung ở dưới chân núi đi, nơi nào mặt nước lớn, mát mẻ, nàng sợ nhất là nóng, nơi đó vừa đúng."
Uyển Nhược thở dài: "Không trách được người người cũng muốn làm hoàng thượng, loại cuộc sống này, cả đời cũng đều không buồn không lo!"
Thừa An cười nhẹ một tiếng: "Cả đời không lo, đây là trước kia ta liền muốn cho Nhược Nhược."
Ánh mắt của hắn sâu thẳm trước sau như một, khuôn mặt lại thoát ra thanh tú như khi còn bé, hiện ra một loại khí tức nghiêm trang (trang trọng + nghiêm trang), nhưng lúc này con ngươi sâu thẳm lại ấm như nước mùa xuân, chiếu vào lòng của Uyển Nhược, khẽ tạo nên từng vòng từng vòng lăn tăn, ban ngày tương khế tương hợp (ý nói hợp ý), ban đêm tay chân quấn quýt lẫn nhau, Uyển Nhược chợt cảm thấy, có lẽ rất sớm trước kia, mình sẽ không cho hắn là đệ đệ, dù sao họ vừa bắt đầu liền không phải là tỷ đệ.
"Nhìn ta như vậy, ta muốn hôn nàng rồi. . . . . ."
Tiếng nói thật thấp, môi của Thừa An đã in ở trên môi Uyển Nhược, trằn trọc, khiêu khích nhộn nhạo tình triền miên. . . . . .
"Vạn tuế gia, Định Nam Vương xin gặp."
Ngoài cửa sổ tiếng của Chu Kính truyền đến, Uyển Nhược đỏ mặt đẩy hắn ra:
"Mau đi đi, Định Nam Vương là đại ân nhân của chàng, mặc dù hôm nay quân thần khác biệt, nhưng cũng không thể chậm trễ."
Thừa An nhíu nhíu mày đứng lên, Uyển Nhược giúp hắn sửa sang lại bào phục có chút loạn trên người, Thừa An lại nắm tay của nàng mà nói: "Đợi lát nữa nàng đến tiền điện, nằm giường êm ở phía sau bình phong đọc sách đi, nếu không, cuối cùng ta lại chạy về hậu viện, sổ con chắc cũng không xem xong rồi."
Uyển Nhược cười một tiếng, khẽ vuốt cằm.
Thừa An vừa tới thư phòng trước mặt, Thích Trung liền khom người tiến vào, vừa muốn quỳ xuống, Thừa An đã trước một bước đỡ ông ta dậy: "Đây không phải là đại điện trên triều, Trung thúc, đại lễ này liền miễn đi!"
Thích Trung cám ơn vâng dạ, Thừa An nói: "Ngày xuân sau giữa trưa, người rất dễ mệt mỏi, Trung thúc không có ở trong phủ nghỉ trưa, vào cung có chuyện gì?"
Hoàng thượng đây không phải là biết rõ còn hỏi sao? Trong lòng Thích Trung thở dài, theo lý thuyết, chuyện hậu cung của hoàng thượng ông không nên trông nom, nhưng bây giờ Thái Thượng Hoàng tránh ở Thọ Xương cung, không để ý tới mọi chuyện, lại không có Thái hậu, mặc dù hậu cung không đến nỗi chỉ có một nữ tử là hoàng hậu, nhưng có vị phân đấy, lại chỉ một hoàng hậu, ngày dài xuống, vậy nói như thế nào? Lễ bộ trình lên bao nhiêu sổ con thúc giục đại tuyển, hoàng thượng chính là không có một chút ý tứ để ý tới, đó là ở phía trước triều nói ra, sắc mặt hoàng thượng không có qua một câu lại dễ dàng để xuống.
Nếu nói là không gần nữ sắc, hôm nay cùng hoàng hậu vậy thì thật là ngọt ngào suôn sẻ, hoàng hậu khá hơn nữa, hoàng thượng vui mừng nữa, nhưng thân phận công chúa địch quốc đặt ở đó, tương lai thái tử Nam Hạ, chẳng lẽ phải từ bụng nàng ta đi ra.
Nam Bắc cũng không thể ngưng chiến lâu dài, dựa vào cường binh của Nam Hạ, hơi nghỉ ngơi mấy năm, một lần nữa thu phục Bắc Thần, thống nhất nam bắc, đây mới là nghiệp lớn, đến lúc đó, gia tộc của hoàng hậu chắc chắn phải trở thành bùa hộ mệnh của quân chủ Bắc Thần, lấy hay bỏ khó tránh khỏi sống chết, vì vậy hoàng hậu địch quốc này rất là không ổn.
Hơn nữa từ sau khi hoàng hậu vào ở Vị Ương Cung, hoàng thượng liền giống như mọi sự đều đủ, tiếp tục như vậy, đâu còn có lòng khai cương khoách thổ (mở mang bờ cõi, mở rộng đất nước), công chúa Bắc Thần hoà thân tới đây, hẳn là một chiêu kế hay, làm mềm tâm quân vương, yên ổn giang sơn Bắc Thần.
Hiện giờ Thích Trung thật có phần hối hận, ban đầu nên kiên quyết phản đối chuyện hòa thân, hoặc ở giữa đường đánh chặn, cũng không có những chuyện phiền hà phía sau này: "Hoàng thượng, hôm nay lên ngôi phong hậu đã qua, nên rộng rãi tuyển tú nữ tràn đầy hậu cung mới đúng."
Thừa An trầm mặc hồi lâu nói: "Trung thúc, không ngại đối với ngươi nói thật, lúc trước làm hoàng thượng ta cũng chán ghét, ban đầu sẽ về Nam Hạ, mặc dù cũng là vì gia cừu, nhưng nhiều hơn, chính là nghĩ bảo vệ Nhược Nhược của ta cả đời bình an, chỉ có trở thành người mạnh nhất, mới có thể thực hiện nguyện vọng này, Nhược Nhược không chỉ có là hoàng hậu của ta, thê tử của ta, vẫn là nguwoif trong lòng của ta, nhất sinh nhất thế nhất song nhân, đây là ta đối với nàng cam kết, cả đời này dứt khoát, nếu có người muốn hại hoàng hậu, trẫm tuyệt không nương tay." Thích Trung ngạc nhiên.
Thích Trung thối lui khỏi Vị Ương Cung, quay đầu lại nhìn một chút, không khỏi thở thật dài một cái, bức tranh điêu khắc trên hành lang nóc Vị Ương cung, chắc là đúc bằng sắt đục bằng gạch vậy, khó có thể rung chuyển, vị nữ tử bên trong kia ngược lại tạo hóa thật tốt, mặc dù không phải hồng nhan, lại thực sự thành họa thủy.
Từ hành lang chậm rãi ra, đi được một nửa chỉ thấy Thích ma ma tới đây hành lễ: "Lão nô tham kiến Vương gia."
Thích Trung giơ giơ tay lên: "Hiện giờ ma ma tốt chứ?"
Thích ma ma vội nói: "Làm phiền Vương gia nhớ thương, hoàng thượng. . . ."
Thích Trung giơ tay lên ngăn lời nói của bà ta, dời bước hướng Hiệp Thuý đình bên kia đi tới.
Thích Trung mới ra đi, Uyển Nhược liền từ hậu điện đi tới, trong lòng thực có phần buồn phiền, từ cổ chí kim, hậu cung ba nghìn rất là bình thường, ngược lại chưa từng nghe qua gặp qua Đế Hậu một phu một thê, tuy biết sớm muộn gì cũng phải đối mặt, nhưng vừa đến trước mắt, trong lòng cũng nói không ra là chua xót là chát, nếu nàng cùng Thừa An giữa chọc một nữ nhân khác đi vào, nàng có còn tâm tình như thế hay không. Loại chua xót này lượn quanh chạy lên não, Uyển Nhược chợt chợt hiểu, có lẽ nàng thật thích Thừa An rồi, cái loại thích giữa nam nữ.
"Nhược Nhược đứng ở bên ngoài làm cái gì?" Tiếng nói của Thừa An truyền đến, Uyển Nhược mới cất bước đi vào, trong tay nắm một cái quạt tròn mỹ nhân, trên người xiêm áo cũng đổi một thân xiêm áo màu hồng, trên đầu lại cắm bích ngọc trâm, đầu trâm là hình dáng hoa lê, rất khác biệt.
Thừa An biết Uyển Nhược xưa nay phiền nhất những thứ xiêm áo đồ trang sức kéo dài kia, đặc biệt thích ăn mặc đơn giản nhẹ nhàng khoan khoái, dù đơn giản, ở trên người nàng, cũng tự nhiên có một khí chất ung dung.
Thừa An vỗ vỗ đệm vàng bên cạnh: "Nhược Nhược tới ngồi nơi này."
Đế hậu ở nơi riêng tư từ trước đến giờ không câu nệ quy củ, Chu Kính cùng người cung nhân chờ ở gần phục vụ sớm thành thói quen, cũng thầm than vị Uyển hoàng hậu này, chân chính là người ở trên đầu quả tim của hoàng thượng, hơn nữa hôm nay hoàng thượng cùng Định Nam Vương nói những lời kia, Chu Kính vừa nghe cũng kinh ngạc, chớ nói chi là Định Nam Vương rồi.
Thừa An cẩn thận xem xét nàng hồi lâu: "Đã nghe được lời của ta cùng Định Nam Vương mới vừa ở đây rồi hả?"
Uyển Nhược không có gật đầu lại thở dài: "Làm hoàng thượng tốt vô cùng, làm hoàng hậu cũng không quá tốt rồi, nếu như chàng thực sự cưới hậu cung ba nghìn, hoàng hậu ta đây đâu còn có thanh nhàn có thể tìm ra?"
Uyển Nhược nói chơi, ánh mắt lại không hề chớp nhìn chằm chằm Thừa An, tâm nhãn của nàng luôn luôn nhiều, lời này đổi góc nói ra, hắn làm sao không biết ý của nàng.
Nghĩ đến chỗ này, Thừa An cười: "Nhược Nhược, ta đã đáp ứng qua chuyện của nàng, ngày không cạnh (ngày không ghét), Thiên Địa hợp (trời đất hợp), cũng sẽ không lỡ lời, mặc cho hậu cung 3000, ta chỉ lấy một gáo nước, Nhược Nhược yên tâm."
Uyển Nhược cười, cười đặc biệt rực rỡ, chính mình là vận khí gì tốt, lại để cho nàng có một người nam nhân tốt như vậy, nàng không kiểu cách, nàng rất ích kỷ, gật đầu một cái, nói: "Yên tâm, nếu có một ngày, chàng có người khác rồi, ngôi vị hoàng hậu này ta liền cũng làm cho tài đức."