Edit: voi còi
Triệu Hi giận dữ, đưa tay bóp lấy cổ của Liễu Ngạn Linh, đẩy nàng, trực tiếp đè vào trên cửa bên kia, trên cửa điêu khắc hoa văn cành nho, cùng với mũ phượng trên đầu Liễu Ngạn Linh, làm cho đầu nàng từng trận đau đớn, hơn nữa, đột nhiên Liễu Ngạn Linh phát hiện, Triệu Hi thực sự là muốn bóp chết nàng, không phải nói giỡn, lực nắm của hắn cường đại vô cùng, lại để cho nàng liền ho khan cũng ho không được.
Cung nữ thái giám phía sau thấy không xong, chính là liều mạng cũng phải tiến lên, không thể để cho Thập Nhất gia trong đem động phòng liền tự tay bóp chết vương phi, ai có thể vừa lên trước, liền bị Triệu Hi nhấc chân hung hăng đạp ra ngoài, thật là một bộ muốn bóp chết vương phi. . . . . .
Lúc Triệu Cơ vội vã tới được, liền nhìn đến tiểu Thập Nhất đang bóp cổ của tân vương phi, con ngươi muốn nứt ra, thiên kim Liễu phủ, một khuôn mặt nhỏ nhắn đã kìm nén đến đỏ bừng, tay liều mạng cạy mở bàn tay của Thập Nhất ra, làm gì còn bộ dáng phu thê tân hôn như keo như sơn, thật giống như hai kẻ thù không đội trời chung.
Triệu Cơ không khỏi cau mày quát lên: "Thập Nhất con hồ đồ cái gì, các ngươi còn không đi lên kéo ra, thật muốn náo loạn đến mất mạng người, các ngươi ai cũng đừng nghĩ sống."
Lúc này hai đại nội thị vệ (người bảo vệ trong cung) mới đi lên cứu Liễu Ngạn Linh, Liễu Ngạn Linh kịch liệt ho khan vài cái mới ổn định lại hơi thở, La Điền đỡ nàng, dập đầu với hoàng thượng, mũ phượng cũng sai lệch, khuôn mặt cũng trắng trắng hồng hồng, trông có chút nhếch nhác.
Triệu Cơ nhíu nhíu mày: "Thôi, đỡ đi truyền thái y đến xem, hai người các ngươi cũng huyên náo quá mức, nói thế nào cũng là tình cảm quen biết từ nhỏ, so với ai khác thì phu thê càng thân cận chút, sao giống như cùng kẻ thù vậy, ngươi chết ta sống."
Liễu Ngạn Linh trở lại bình thường thái độ thong thả, hừ một tiếng: "Phụ hoàng người hỏi hắn một chút, tình cảm từ nhỏ cùng nhau giờ như thành người khác, hắn không thoải mái, liền muốn bóp chết con trút giận, không biết cho dù bóp chết con, ý niệm trong lòng hắn cũng khó mà được như ý."
Ánh mắt Triệu Cơ lóe lên một cái, rơi vào trên người Liễu Ngạn Linh, Liễu Ngạn Linh mới câm miệng khẽ cúi đầu, lúc này Triệu Cơ mới phát hiện ra, thiên kim Liễu phủ xác thực cùng Tô Uyển Nhược không giống nhau, cách đối nhân xử thế kém quá nhiều, chân chính là một người thiếu kiên nhẫn, la hét ầm ĩ nói hết ra như vậy, truyền đi lời nói như vậy ra cái gì, huống chi nơi này còn có Duệ thân vương cũng đang ở đây.
Triệu Cơ nhìn qua Triệu Lang, Triệu Lang chỉ hơi hơi cúi đầu, không biết nghĩ cái gì? Ngược lại giống như không nghe thấy gì, người đệ đệ quá thông minh, phải nói trong ngày thường tiểu Thập Nhất cũng rất có tâm kế, chỉ có đặt trên người Tô Uyển Nhược, liền không có chút âm mưu, thật sự là nghiệt chướng.
Nếu như Tô Uyển Nhược thật sự gả cho Triệu Lang, tương lai phiền toái không nhỏ, nếu là tiểu Thập Nhất giành được, cũng không phải là chuyện xấu có một không hai từ trước đến nay, cháu trai cùng thẩm thẩm, loạn luân quân thần.
Nghĩ đến chỗ này, sắc mặt của hoàng thượng hơi chậm, kêu Triệu Hi đang cúi đầu lên ghé vào lỗ tai hắn nói mấy câu, liền khởi giá hồi cung, Duệ thân vương lại lùi ở phía sau, nhấc chân ra khỏi Sương Vân điện, chợt xoay người lại đối với Triệu Hi nói: "Thập Nhất ngươi cứ tiếp tục gây sự như vậy, người bị hại đầu tiên chính là Uyển Nhược, đây là ngươi muốn à. . . . . ."
Triệu Hi sửng sốt: "Cháu sẽ không hại nàng, cháu thích nàng, đời này đều chỉ thích một mình nàng, cho nên nàng không thể gả cho hoàng thúc."
Triệu Lang sâu kín thở dài: "Gả cho ta có thể ôm một đời bình an, như vậy không tốt sao, vả lại, ngươi thích nàng, nàng thích ngươi à. . . . . ."
Duệ thân vương ra cửa cung, thị vệ bên người hắn đi lên nhỏ giọng bẩm báo: "Hoàng thượng âm thầm tra lại chuyện của tám năm trước."
Duệ thân vương ngẩn người lên xe từ trước đến sau suy nghĩ một lần.
Chuyện cũ này, năm đó thẩm tra có mấy phần qua loa, bởi vì liên quan đến Tô gia, ngay lúc đó Vương gia đang được thế, hoàng thượng liền không có truy cứu, nếu là thật sự truy cứu tới, đừng nói là Tô gia bị trước, thậm chí Vương gia cũng phải có chút dính líu theo vào, quan trọng nhất, nếu như không có thân phận dòng chính nữ Tô gia , chuyện Uyển Nhược gả cho hắn càng thêm khó thành rồi.
Chẳng lẽ hoàng thượng muốn chính là cái này, nhưng chết không đối chứng, ngay lúc đó hai người kia đều chết hết, hôm nay đoán chừng ngay cả hài cốt cũng không còn, nếu như hoàng thượng muốn tra, nhất định là từ hình bộ bắt đầu, Triệu Lang vén màn kiệu lên phân phó: "Đi phủ Trương đại nhân của Hình bộ."
Ban đầu Triệu Cơ cũng thật sự nghĩ bỏ qua cho Tô gia một lần, dù sao chuyện đã qua, năm đó Tô Uyển Nhược thật sự che chở Thập Nhất, thật đúng là câu nói kia, thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà, Tô Uyển Nhược cũng là mấu chốt ông không thể không trị Tô phủ, đêm giao thừa Thái hậu buộc ông hạ thánh chỉ gả xuống, nếu như đại hôn của Thập Nhất thuận lợi trôi qua thì cũng coi như xong, chính là Thập Nhật lại quá cố chấp, để cho hắn buông ra Tô Uyển Nhược, đời này sợ rằng khó khăn.
Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có hai con đường, một con đường dứt khoát ban cái chết cho Tô Uyển Nhược, đây nhất định không được, Thập Nhất làm sao liền không qua được, một con đường khác, chính là đánh rơi gia tộc và chỗ dựa sau lưng của Tô Uyển Nhược, một mình một nữ nhân, còn có thể loay hoay như thế nào.
Có ý định này, hoàng thượng liền bắt đầu chen vào chuyện tám năm trước, như cùng đánh cờ vậy, bên này là Triệu Cơ, bên kia là Triệu Lang, hai huynh đệ ở chỗ tối đánh cờ, lại khiến Triệu Cơ không tìm được chút sơ hở nào, lần đầu tiên Triệu Cơ chân chính lãnh giáo đến lợi hại của thân đệ đệ mình, chắc chắn bởi vì một nữ nhân không quan trọng.
Đáng tiếc mặc dù Duệ thân vương tính toán không bỏ sót, nhưng vẫn bỏ sót Tô Uyển Như, nàng ta vì ghen ghét trong lòng với Uyển Nhược, ngay cả phụ mẫu ruột thịt còn bỏ qua, huống chi toàn tộc.
Mười lăm tháng giêng Triệu Hi đại hôn, hai mươi tháng giêng, đại nội tổng quản Tô Đức An mang thánh chỉ đến Tô phủ, bắt cóc hoàng tử, bôi nhọ hoàng tộc, tội ác tày trời, tịch biên gia sản nhốt vào ngục cũng nhẹ.
Chỉ chớp mắt một cái chính là trên trời dưới đất, thật là họa phúc khó liệu, vinh nhục không biết, tới tịch biên gia sản bắt người chính là vị Trương đâị nhân của Hình bộ làm quan cùng năm với Tô Triệt, thấy Tô Triệt như có nghi ngờ, thở dài lại gần ông nhỏ giọng nói:
"Niên huynh có họa ngày hôm nay, chắc chắn là bắt đầu từ lòng dạ phụ nhân, thật oan uổng."
"Phụ nhân?" Tô Triệt ngây ngốc: "Ngài nói Ánh Tuyết?"
Trương đại nhân khẽ gật đầu: "Thị thiếp này của niên huynh thật sự hoang đường, thế nhưng chính mình tự đi Hình bộ đầu thú, ngay cả ta chút nữa cũng bị dính líu vào, chỉ là niên huynh cũng không cần quá lo lắng, dù sao các người còn có Gia cô nương (ở đây chắc là chồng của con gái), Duệ thân vương rất xem trọng, mặc dù không thể phục hồi nguyên chức, ít nhất tánh mạng cũng không lo."
Sắc mặt Tô Triệt lúc trắng lúc xanh, năm đó lòng của mình nhân ái, lại rơi vào kết quả hôm nay cả nhà già trẻ bị hạ ngục, biết sớm như vậy, lúc đó ông thật sự nên giết người diệt khẩu, có lẽ quay về trước nữa, vừa mở đầu cũng không nên thú nàng ta, đáng tiếc hối hận thì đã muộn.
Trong đại lao Hình bộ ánh đèn mờ mờ, càng cảm thấy có chút rét lạnh thấu xương, người khác còn thôi rồi, nhưng hài tử trong ngực Vương thị, vừa tiến vào liền khóc, Vương thị cùng đại Dương thị Uyển Nhược ba người thay phiên ôm dụ dỗ, cũng dỗ không được. Hài tử biết cái gì? Cũng biết đói bụng, ta muốn ăn, khát, ta muốn uống..., kia chịu phạt loại này vừa lạnh vừa đói.
Vương thị đau lòng rơi nước mắt, nhưng cũng biết không cách nào, đến nước này, tính mạng bảo vệ khó giữ được huống chi cái khác, ai còn để ý ấm no, chỉ là hài tử của bà a! Nhi tử vừa mới ra đời không bao lâu. . . . . .
"Mẫu thân đừng có gấp, cũng may bên ngoại tổ mẫu cũng vô sự, chắc chắn cũng có chút trông nom."
Vương thị thở dài: "Mẫu thân chỉ sợ đây mới chỉ là bắt đầu. . . . . ."
Vừa dứt lời, chỉ thấy bên kia đoàn người uốn lượn mà đến, trong tay có đèn cung đình lục giác, trong nháy mắt đốt sáng lên đại lao Hình bộ, Kim Quan Mãng bào khí vũ bất phàm, chính là Duệ thân vương Triệu Lang. Phía sau Triệu Lang là bà vú của Thái Bình còn có Như Ý.
Duệ thân vương xa xa đã nghe thấy tiếng khóc của hài tử, ở ngoài thoáng đãng vào đại lao Hình bộ dị thường rõ ràng, không khỏi nhíu nhíu mày, cuối cùng mình còn là không có bảo vệ nàng.
Cửa tù mở ra, bà vú đi vào nhận lấy Thái Bình, ngồi ở trên cái ghế rách, cởi váy ra cho bú sữa, cái miệng nhỏ nhắn của hài tử vội vàng há ra bắt được nụ hoa, vừa dùng sức hút, vừa thút tha thút thít, rất là đáng thương.
Vương thị đại Dương thị Uyển Nhược cũng quỳ xuống sẽ phải dập đầu, hôm nay nghèo túng, có thể đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi ân tình thật sự so cái gì cũng lớn, Triệu Lang vội vàng đỡ đại Dương thị Vương thị dậy nói: "Thái phu nhân phu nhân cần gì như thế, chuyện này cũng không đến lúc sơn cùng thủy tận, chính là nhảy ra chuyện cũ, hai mẫu nữ Chu thị đắc tội qua, cũng không thể dính líu tính mạng toàn bộ phủ trên dưới, Bổn vương chắc chắn hết sức chu toàn."
Lời này của Triệu Lang thực là an ủi, lại nói chuyện này vốn không lớn, tám năm trước hoàng thượng đã biết được lai lịch, lúc đó Vương gia đang được thế, tiểu Thập Nhất chưa lớn lên, liền ẩn xuống, hôm nay lại lật đi ra làm nghiêm trọng, nói một cách thẳng thừng, cũng là bởi vì Thập Nhất.
Triệu Lang âm thầm thở dài, ánh mắt rơi vào trên người Uyển Nhược đang đứng một bên, trong ngọn đèn, nàng không có chút nào sợ, hoặc là vẻ mặt ủy khuất, một tiểu thư khuê các lớn lên trong nhung lụa, đối mặt tình huống như thế, ngược lại vẫn hờ hững như cũ, không quan tâm hơn thua, Triệu Lang lại một lần nữa lòng nhộn nhạo vì Uyển Nhược.
Muốn nói nữ tử, mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp thùy mị, tư thái yểu điệu, tính tình ôn thuận, giỏi ca múa, cầm kỳ thư họa, ước chừng là có thể coi là nữ tử thập toàn thập mỹ, nữ tử như vậy cũng không ít cách nhìn, hơn nữa hoàng gia bọn họ, nữ tử như vậy, cơ hồ có thể dễ như trở bàn tay. Mà giống như Uyển Nhược như vậy, lại thật coi là có thể ngộ nhưng không thể cầu.
Có lẽ tư sắc của nàng không đủ cinh đẹp, tuổi cũng không lớn, tư thái không lớn lên, tính tình xa xa không thể xưng ôn thuận, cầm kỳ thư họa, cũng không có trở ngại thôi, cũng không thể nói quá giỏi, mọi thứ không tính là nổi trội, nhưng trên người nàng giống như có một loại yên ổn, hoặc là nói hiểu rõ thế sự rộng rãi, cùng với tuổi nho nhỏ của nàng rất là bất hòa, nhưng càng là như thế này, càng khiến cho nàng có một loại mỹ lệ bất thường, cực khác với những nữ tử khác, mới chọc cho tiểu Thập Nhất không bỏ được như thế, đừng nói tiểu Thập Nhất, tình yêu đầu tiên của một thiếu niên mười mấy tuổi, chính là mình. . . . . .
Sắc mặt Triệu Lang không khỏi đỏ sậm, ho nhẹ một tiếng nói: "Như Ý là nha đầu thân cận của nàng, thân khế cũng đang Vương gia, vốn là đưa về Vương gia đi, nàng lại trộm chạy đến trước cửa phủ của ta quỳ xuống cầu xin ta, nhất định tới nơi này hầu hạ tiểu thư nhà nàng, nên ta liền dẫn nàng tới đây."
Uyển Nhược lôi kéo tay của Như Ý, hận không được đánh nàng một trận: "Ngươi ngu a! Ta không phải để cho ngươi đi về Vương gia trước, chẳng lẽ ta chết, còn phải liên lụy một mình ngươi phải không, có thể trốn một là một, như vậy không phải trung thành, là ngu, biết không?"
Uyển Nhược vội, nói cũng không kịp giả bộ đoan trang, Như Ý lại cố chấp bĩu môi mà nói: "Tiểu thư quên, lần trước chúng ta đã nói rồi đấy, không cần phải tiểu thư thay nô tì nghĩ ra đường, tiểu thư ở tại nơi nào, nô tì nơi đó, nếu như tiểu thư chết rồi, nô tì sống liệu có ý nghĩa gì. . . . . ."