Chương 4: Khuê Nữ Không Chịu Nổi

Edit: Dạ Minh Nguyệt

" Đệ nhìn ta làm cái gì? "

Uyển Nhược vênh vênh cái mũi nhỏ hỏi trực tiếp Thừa An, tiểu tử này quá sầu muộn, đôi lúc nàng cảm thấy tiểu tử này giống như cũng là người xuyên không tới.

Thừa An chỉ bàn nhỏ:

" Đệ ghép lại rồi "

Trên bàn nhỏ là một thất xảo đồ tinh xảo, món đồ chơi cổ đại cằn cỗi, hơn nữa đồ chơi để cho tiểu hài tử chơi đùa trong phòng lại càng ít đi, đơn giản chỉ có thất xảo đồ cùng Cửu Liên Hoàn, Uyển Nhược tự nhiên không cảm thấy mới mẻ, nhưng Thừa An lại phi thường thích, mỗi lần cho hắn một cái, hắn có thể an tĩnh đùa nghịch hồi lâu, không nháo cũng không ầm ĩ, thật ra cho tới bây giờ Uyển Nhược chưa bao giờ thấy tiểu tử này tranh cãi quá ầm ĩ.

Nghe lời hắn nói, Uyển Nhược cuối đầu nhìn về phía bàn nhỏ, thất xảo đồ được hắn bày thành hình dạng một bảo tháp, kia đôi con ngươi trong sáng đen nhánh, mang theo sự kỳ vọng nhàn nhạt khó thấy được.

Uyển Nhược thở dài trong lòng, vươn tay xoa xoa đầu hắn:

" Thừa An thật thông minh "

Nàng cảm thấy ân oán của trưởng bối không cần thiết giận chó đánh mèo lên tiểu hài tử, nghiêm chỉnh mà nói, những điều này với Thừa An không hề có nửa điểm quan hệ.

Vương thị đi vào, nhìn thấy các nàng một màn tỷ đệ tương thân tương ái, ánh mắt không khỏi lạnh lẽo, phất tay phân phó:

" Xuân Hương đưa Thừa An trở về phòng "

Nha hoàn cùng bà vú phục vụ bên cạnh Thừa An vội vàng đáp lại, Thừa An rất hiểu chuyện, trước khi đi, vẫn không quên cấp Vương thị quy củ hành lễ mới lui ra ngoài.

Nhìn Thừa An đi mất sau cửa, Vương thị mới ngồi bên cạnh giường, đưa tay gắt gao ôm Uyển Nhược vào trong ngực, nàng thậm chí còn có thể cảm giác được, loại hận trên người Vương thị lạnh đến thấu xương, lòng dạ có chút bất đắc dĩ như một cái hố đen.

Uyển Nhược không nói lời nào, để cho mẫu thân như vậy ôm nàng, nàng cảm nhận được, có lẽ hiện tại mình chính là chỗ dựa duy nhất của mẫu thân:

" Uyển Nhược, ngươi đáp ứng mẫu thân, về sau phải cẩn thận, không nên cùng Thừa An quá thân cận, điều mẫu thân đã dạy ngươi, còn nhớ rõ không? "

Uyển Nhược nhẹ nhàng gật đầu một cái:

" Không thể không có tâm phòng bị người "

Sắc mặt Vương thị ôn hòa, sờ sờ đầu nữ nhi:

" Ân, thời khắc nào cũng không được phép quên những lời này. Ngươi còn quá nhỏ, có một số việc ngươi không hiểu, bất quá, ngươi cũng là người đọc sách, mẫu thân cuối cùng đáp lễ lại phụ thân ngươi, mẫu thân cũng không trông cậy ngươi bao nhiêu, nhưng là đọc sách viết chữ dù sao cũng tốt, biết nhiều chút đạo lý, thêm nhiều kiến thức, mới có thể tránh xa gian nan khổ cực, mẫu thân hy vọng cả đời ngươi đều có thể yên ổn hòa thuận vui vẻ …. "

Uyển Nhược buổi tối trong mộng đều là lời Vương thị nói, Vương thị tính toán mọi cách, nói trắng ra, cũng là vì mình, nàng không khỏi có vài phần xấu hổ, mình dù sao cũng không phải nữ nhi của nàng (Vương thị), nếu nàng biết nữ nhi đã sớm chết, hẳn sẽ thương tâm khổ sở, vì kế hoạch lúc này, mình cũng chỉ có thể tận lực đế cho nàng vui mừng, cũng coi như làm tròn đạo hiếu.

Ba ngày sau, Tô phủ giăng đèn kết hoa, Chu Ánh Tuyết chính thức trở thành thiếp của Tô Triệt, nàng vĩnh viễn sẽ không quên thần sắc mẫu thân buổi tối đó

Thời điểm nàng từ trong viện mẫu thân trở về phòng mình, lại nhìn đến mẫu thân đang đứng bên ngoài mái hiên bình tĩnh nhìn hướng tây, bên đó là viện của mẫu thân Thừa An, mơ hồ truyền đến tiếng huyên náo lớn.

Thực ra lần này nghi thức nạp thiếp là mẫu thân nàng tự mình sắp xếp, trước mặt ngoại nhân mẫu thân vẫn giữ nét mặt hân hoan tươi cười, dáng vẻ đoan trang, nhưng mà Uyển Nhược như cũ thấy dáng tươi cười của mẫu thân ẩn chứa cô đơn cùng khổ sở.

Nửa tháng sau, hoa lê trong viện bắt đầu rơi, đất đầy cánh hoa trắng như tuyết, bỗng nhìn qua, Uyển Nhược giống như một lớp tuyêt mịn trắng tinh, thêm cây trâm bích lục diệp phiến, trái lại có chút sức sống.

Phương Tử Hồng cũng chính thức thành khách quý của Tô phủ, trong phủ học đường được bố trí phía trước thư phòng của phụ thân, Tô Triệt, trong viện cũng có mọt gốc cây lê, so với viện mẫu thân hơn một cái ao cá, chút cánh hoa lê trắng như tuyết rơi xuống ao cá trong veo, cá nhỏ bên trong vui chơi nô đùa, phi thường vui thích.

Chính giữa nhà trên rất lớn, bố trí ba tấm án thư bằng gỗ cây hoa lê, Thừa An ngồi ở chính giữa, bên phải là Uyển Nhược, nàng ngồi phía bên trái cửa sổ, có thể nhìn thấy nụ hoa lê cùng bích diệp.

Tuy nhiên tỷ đệ ba người, chủ yếu không nói gì, đặc biệt là Uyển Nhược. Uyển Nhược biết mẫu thân không phải là buồn lo vô cớ, mặc dù là vì Chu di nương xúi giục, nội tâm vẫn phát ra ghen tị, Uyển Nhược tuyệt đối không coi nàng như thân muội muội, đôi mắt nhạt nhẽo, địch ý rất rõ ràng.

Phương Tử Hồng theo Tô Triệt tiến vào, nhìn thấy tình huống này, không khỏi lộ ra một tia kinh ngạc, trong nháy mắt lại biến mất, chuyện tình bên trong Tô phủ, cũng sống tại Ký Châu, ít nhiều đều đã nghe nói qua một chút, hầu như đều biết Tô đại nhân không thích chính thê, liên lụy đích nữ không thể nào gặp mặt, bất quá thê tộc* chính trực cường thịnh, cũng sẽ không thực làm ra chuyện hoang đường sủng thiếp diệt thê.

  • thê tộc: gia tộc của nương tử