Chương 1: Thiên Nguyệt

Từ xưa đến nay ai ai cũng đều tôn thờ, kính ngưỡng những vị thần và sợ những những điều ma quỷ. Nhưng nàng thì không! Nàng chán ghét những gì liên quan đến thần tiên này nọ. Thứ nàng tôn thờ là ác ma, những thứ gì tà ác nhất!!

------------------------------------

"Tiểu Nguyệt, mau, mau mang chén thuốc lại cho ta"- một bàn tay nhăn nheo già nua vén tấm lụa vàng óng lên, làm lộ ra một chút gương mặt già nua bên trong. Chắc có lẽ ai nhìn tháy cảnh tượng này, chắc chắn thốt lên một cách kinh hoàng. Nhưng mà kinh hoàng thì sao chứ! Họ cũng không thể sống sót để mà ra ngoài!

"Thuốc đây, thưa sư phụ"- một chén thuốc đặc biệt được đưa đến. Không khí trong căn phòng tỏa ra mùi tanh tưởi, dưới sàn là cái xác chết của một thiếu nữ hình như trạc tuổi 15. Vết máu chảy dài dưới nền là bắt nguồn từ cổ tay của thiếu nữ...

"Chậc! quả nhiên là mĩ vị nhân gian!". Trong khung cảnh sực mùi máu tươi ấy lại lóe lên một tia sáng nhè nhẹ từ phía giường quý phi sau tấm màn lụa. sau khi ánh sáng ấy biến mất, một đôi chân nuột nà trắng bóc lộ qua tấm màn. Đâu còn gương mặt già nua nào nữa, đâu còn giọng nói thé thé lại trầm đục của người già nào nữa! Chuyện vừa rồi giống như là ảo giác nhưng cái xác trên sàn nhà đã chững minh chuyện vừa rồi là thật.

Thiếu nữ từ trên giường quý phi đứng dậy tiến lại gần cái xác, ! Chậc! một tiếng tỏ vẻ khinh thường. Nàng đưa bàn tay nhỏ xinh lên che lại cái mũi, ca gương mặt nhăn lại tỏ rõ sự ghét bỏ " Mau lên Tiểu Nguyệt, dọn đống rác rưởi này ... đi... PHỤT". Nàng ta còn chưa nói được hết câu thì tự nhiên nàng ta phun ra một búng máu, sau đó là thất khiểu chảy máu.( thất khiểu: 7 lỗ hổng trên khuân mặt: mồm, 2 mắt, 2 tai, 2 mũi).

"Sư phụ, người nói xem, người cũng đã trở thành rác rồi, ta có nên vứt đi không?"