Chương 1: Xuyên qua, nhặt được tiểu thịt tươi

Lầu hai của tửu lâu.

Mộ Dung Quân sáu tuổi ngồi trên ghế thoạt nhìn trông rất uy nghi. Nàng chống cằm, lông mi dài hơi rung rung. "Còn tên nào nữa không?" Giọng nói nghe rất non nớt nhưng lại khiến người khác không dám cãi lại.

"Môn chủ, hết rồi ạ!" Hắc y nhân nửa quỳ dưới đất hơi run rẩy, khuôn mặt bị che đi vẫn còn vương một chút mùi máu tanh.

Mộ Dung Quân hừ mũi, bàn tay trắng noãn cầm cái kiếm không tương xứng với dáng người của nàng. Tùy tiện vứt kiếm đi, liền có người bước đến lau tay cho nàng. "Xuống kia xem có ai bị thương không." Mắt hạnh hơi liếc, nàng giơ tay chỉ vào một thân ảnh đang co ro ngồi ở một góc tối ngoài hành lang "Bắt hắn vào đây cho ta."

Ngay lập tức có người thực hiện mệnh lệnh. Mộ Dung Quân buồn bực nhìn tay áo nhuốm mấy giọt máu tanh, nàng nhăn mặt tỏ ý ghét bỏ. Lâu lắm mới được ra ngoài chơi, cư nhiên lại bị một đám người phục kích muốn đuổi giết. Nàng không ngừng ôm trán than thở, lão đầu kia không biết đời trước làm môn chủ đã gây ra bao nhiêu ân oán giang hồ rồi.

Chưa tới một khắc sau đám hắc y nhân đã xử lí xong hết, tên nhóc mặt lấm lem bùn đất cũng bị bắt tới quỳ xuống trước mặt nàng. Mộ Dung Quân ngoắc ngoắc ngón tay "Lau mặt."

Một nha hoàn cầm khăn trắng tiến tới muốn... lau mặt cho nàng.

WTP!? Mộ Dung Quân tức tới mức vành mắt đều hồng lên. Đám nha hoàn này nàng nuôi để làm cảnh sao mà đầu óc lại ngu ngốc đến mức này? "Lau sạch mặt cho hắn!" Nàng nghiến răng nhả ra từng chữ, mắt hạnh trợn trừng nhìn đám thuộc hạ nhịn cười đến mức nội thương.

Sau khi tên nhóc trước mặt liền khiến nàng rất chi là thưởng thức. Nhìn làn da hắn còn trắng hơn cả tiểu oa nhi, môi mỏng hồng hồng mím chặt, làn mi dài như cánh bướm, sống mũi cao thẳng. Nếu không phải vết sẹo nhỏ bên trán và cặp lông mày dày rậm thì Mộ Dung Quân đã tưởng rằng hắn là nữ nhân. Thưởng thức đã đủ, nàng giương môi mang ý cười nồng đậm ra lệnh "Thu làm thuộc hạ."

Đám hắc y nhân đứng bên cạnh có vẻ bối rối, muốn nói nhưng lại thôi. Mộ Dung Quân giương mắt, ý chỉ có thể nói.

"Môn chủ, tháng này người đã thu hơn mười người rồi."

Mộ Dung Quân sờ sờ mũi nhỏ, ngượng ngùng nói "Nhưng những đứa trẻ này thật đáng thương, ta chỉ là thương tiếc chúng mà thôi." Nàng thở dài, kiếp trước nàng bị phụ mẫu bỏ rơi, kiếp này vừa xuyên qua cũng vậy. Hiểu nỗi khổ của những đứa trẻ này chắc chắn nàng là người rõ nhất rồi. Sau nàng phất tay áo, ra lệnh đi về Khung Thanh Môn.

Trong xe ngựa, nàng nhìn đứa trẻ đang e dè ngồi đối diện mình. "Ngươi tên gì?"

Hắn có vẻ không ngờ được tiểu cô nương trông xinh xắn đáng yêu này sẽ mở miệng nói chuyện với mình, lúng túng một hồi mới mở miệng.

"Ta không có tên. Đám trẻ trong xóm thường gọi ta là Thập Tam."

"...Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"

"Mười... mười hai"

"Là trẻ mồ côi sao?"

"Đ...đúng vậy"

Khi Mộ Dung Quân hỏi đến cha mẹ của hắn thì gương mặt trắng bệch kia hiện lên vẻ quẫn bách, đôi mắt chợt hiện lên vẻ đỏ hồng như sắp khóc. Nàng liếc nhìn nha hoàn đang đứng bên cạnh, ngay lập tức trên bàn được đặt một đĩa bánh ngọt thơm lừng. Thập Tam nuốt nuốt nước miếng, vẻ mặt lúng túng quay đi chỗ khác để làm dịu cơn đói.

"Ăn đi."

"...Hả?"

Hắn lớ ngớ nhìn nàng ra lệnh, đợi đến khi Mộ Dung Quân mất kiên nhẫn trừng mắt với hắn thì Thập Tam mới vội vàng cầm lấy một miếng bánh ngọt lên ăn. Trước đó hắn còn lấy áo lau sạch đôi tay của bản thân cứ như sợ rằng sẽ làm bẩn cái bánh trắng trắng tròn tròn kia. Mộ Dung Quân nhìn hành động của hắn một hồi, lòng không ngừng xót xa cho hắn. Khi nàng là cô nhi còn không có phải sống cực khổ như hắn.

Nàng đưa tay nghịch chiếc vòng làm từ bảo thạch một chút, rồi chợt nói.

"Từ nay ngươi sẽ gọi là Thanh Phong. Chịu không?"

Thập Tam đang cắm cúi ăn bánh nghe vậy chợt ngẩng đầu, đôi mắt sáng long lanh khiến Mộ Dung Quân lúng túng quay mặt đi hừ nhẹ một tiếng. Thập Tam... à không, từ giờ phải gọi là Thanh Phong. Hắn nuốt xuống miếng bánh rồi cười nói đa tạ. Mộ Dung Quân theo thói quen sờ mũi nhỏ, trong thâm tâm không ngừng đè nén cảm xúc muốn tiến tới nhéo mạnh má bánh bao của hắn.

Đôi mắt vội vã hướng ra phía rèm xe, nàng vén rèm lên nhìn phong cảnh nhộn nhịp ở ngoài. Lòng không ngừng thở dài, giá như lúc này có lão đầu kia đi cùng thì tốt biết mấy.


Không lâu sau xe ngựa dừng trước một quý phủ xa hoa. Mộ Dung Quân nâng rèm tiến ra ngoài, lính gác cổng lập tức quỳ xuống trịnh trọng hô "Môn chủ"

Nàng nhìn lướt qua, gật đầu một cái rồi để nha hoàn bế về phòng.

"Ngươi sắp xếp một chút, để Thanh Phòng ở gần sương phòng ta cho tiện việc hầu hạ."

Phân phó thuộc hạ một chút, Mộ Dung Quân cho gọi Thanh Phong vào. Giờ đây hắn đã được thay một bộ quần áo chỉnh tề, không còn may vá chằng chịt như tề, không còn may vá chằng chịt như trước nữa.

Bộ dáng này... Mộ Dung Quân âm thầm nuốt nuốt nước miếng. Đích thị là tiểu thịt tươi thiếu niên! Nàng vội vã quay mặt đi ho một tiếng, kiếp trước cũng là một sắc nữ chính hiệu, nay máu sắc nữ không kìm được mất!!!!

Thanh Phong đứng đó vẫn ngây thơ không biết rằng mình đang bị người ta cho lên thớt, đôi mắt trong veo vẫn một mực hướng về Mộ Dung Quân nhìn nhìn.

Thâm tâm nàng đang không ngừng gào thét: "Quay mặt ra chỗ khác mau!!! Đôi mắt kia là sao? Ngươi sắp làm mù mắt chó lão nương rồi!!!!"

Nha hoàn hầu hạ bên nàng là Thanh Sương thấy tiểu thư sắp không chịu được nữa thì vội lên tiếng "Ngươi là người mới đến nên không hiểu rõ hết quy tắc ở Khung Thanh Môn, Ta chỉ muốn nhắc rằng không nên quá tò mò hiếu kì với một vài thứ, ta không chắc ngươi sẽ sống sót được nếu cứ mồm năm miệng mười đâu. Còn bây giờ đi gặp quản gia để nhận phòng và học lại quy tắc đi."

Nghe Thanh Sương khéo léo đuổi hắn đi, Mộ Dung Quân mang một bộ mặt tỷ muội thâm tình nhìn nàng.

Mộ Dung Quân: Đúng là chỉ có ngươi hiểu ta nhất! mắt long lanh chớp chớp

Thanh Sương:... Vừa rồi tiểu thư còn mắng nô tỳ ngu ngốc ...


Tác giả có điều muốn nói.

Mộ Dung Quân: Đã bắt được tiểu thịt tươi lão công rồi ( ̄︶ ̄)

Thanh Phong:... Vậy mau đến ăn ta đi (/ε\*)

Mộ Dung Quân:... Σ(゚Д゚)

Tác giả:... Σ(゚Д゚)