Giáo Chủ Luôn Muốn Truy Ta
<<>>
Chương 4
Editor: HD lạc lối
Nếu ngươi chưa từng đi vào Lăng Vân giáo, ngươi nhất định sẽ không tin trên đời lại có một võ trường lớn đến như vậy, người đứng ở đây, có lẽ không cảm thấy bản thân bé nhỏ, nhưng chính là thấy khoảng không – tâm trống rỗng, không chứa bất cứ vật gì, khi đó mới có thể vứt bỏ tạp niệm, chuyên tâm luyện võ.
Thiên Hạ Vô Địch nhìn trời, nhìn không trung, trong bụng nàng trống không.
Đã ba ngày rồi nàng không có hạt cơm nào vào bụng, còn không được nghỉ ngơi, bây giờ lại bị Trang Kiếm Trì kéo đến võ trường luận võ. Nàng không biết võ, không cần đấu cũng biết thua, nhưng Trang Kiếm Trì nói với nàng, chỉ cần nàng luận võ với hắn, sẽ lập tức đồng ý nguyện vọng của nàng, cho nên chẳng những phải đấu với hắn, còn phải đánh thắng hắn, tuyệt vời, đánh hắn thành bã luôn, tất cả chỉ là ảo tưởng thôi.
Nàng nắm chặt kiếm, đứng cách xa Trang Kiếm Trì ba trượng, kiếm này là thanh kiếm tốt, chỉ tiếc nằm trong tay của người cực kì nhát gan. Tay nàng run rẩy, bất luận là ai đã chuẩn bị sẵn tâm lý thua cuộc, cũng đều có cảm giác căng thẳng lo lắng, hơn nữa nàng còn đối đầu với Trang Kiếm Trì, sai một ly chính là đi cả cái đầu.
Nàng không biết võ, nhưng cũng may đã từng nhìn thấy người tập võ xuất kiếm. Vì thế hô lớn một tiếng, rút kiếm, rút kiếm xong, lại hô thêm một tiếng, sau đó một cơn gió lạnh đi ngang qua lưng nàng, xương sống nàng lập tức lạnh ngắt, không kìm chế được hắt xì hơi, lưng hơi cong xuống. Tuy nhiên cái hắt xì này đã cứu nàng một mạng!
Kiếm của Trang Kiếm Trì vừa đúng lúc đâm tới, giống như nghìn cân treo sợi tóc, khi nàng cúi người thấp xuống, kiếm Trang Kiếm Trì đâm vào không khí.
Đôi mắt Trang Kiếm Trì sáng lên, trên đời này người có thể tránh được một kiếm của hắn không vượt quá mười người, nàng lại tránh được, chứng tỏ nàng tự xưng mình là Thiên Hạ Vô Địch cũng không phải khoe khoang.
Trang Kiếm Trì rất hiếu chiến, gặp được đối thủ, hắn càng đánh càng hăng, đệ nhị kiếm vừa nhanh vừa hiểm hơn nhiều so với đệ nhất kiếm, tuy rằng Thiên Hạ Vô Địch tránh được một kiếm, nhưng thân thủ của nàng khá chậm, bởi vậy hắn tự tin Thiên Hạ Vô Địch không thể thoát khỏi mười kiếm của hắn.
Tuy nhiên Thiên Hạ Vô Địch lai tránh được cả mười kiếm. Sau khi hắt xì, Thiên Hạ Vô Địch nhận ra rằng luận võ đã bắt đầu, trong thời khắc sinh mệnh của bản thân như mành treo ngọn gió, tất cả năng lực dự trữ đều buộc phải bộc phát.
Nàng không biết võ, nếu muốn tồn tại trong trốn giang hồ, không chỉ cần chạy trốn, còn phải bảo vệ tính mạnh. Phản ứng của nàng, nhãn lực, nhĩ lực đều nhanh nhẹn hơn người bình thường rất nhiều, nàng có thể dựa vào tiếng gió để tránh kiếm, có thể nói phản ứng chính là đặc điểm lợi hại nhất của nàng.
Nàng tránh khỏi mười kiếm, hai chân vẫn đứng im tại chỗ, không phải nàng cố tình khoe khoang năng lực cho nên mới không di chuyển, mà bởi vì nàng sợ hãi đến mức hai chân run rẩy, không động đậy nổi. Kiếm pháp của Trang Kiếm Trì không hổ danh là thiên hạ đệ nhất, mỗi một nhát kiếm đều muốn lấy mạng nàng, nàng có thể tránh được mười kiếm, một phần là do năng lực, phần lớn là nhờ vào vận khí.
Kiếm thứ mười một đâm tới, kiếm này hướng thẳng về phía cổ họng nàng.
Nàng quát to một tiếng, theo bản năng giơ kiếm che chở cổ họng.
Thanh kiếm của Trang Kiếm Trì chạm vào kiếm nàng, sau đó dừng lại, nàng bị kiếm khí đánh bay ra ngoài, rơi theo hình vòng cung, ngã xuống đất, hai mắt trợn lên, lập tức té xỉu.
Đại khái là nàng té xỉu theo phong cách oanh liệt dũng cảm nhất trên đời.
Trang Kiếm Trì đứng im, hắn không biết Thiên Hạ Vô Địch ngất xỉu thật hay giả vờ, hắn đợi một khắc, mới đi qua đỡ nàng, sau đó hắn nghe thấy âm thanh phát ra từ bụng nàng.
“Trận này ai thắng ai thua?” Trang Kiếm Trì hỏi.
“Tất nhiên là giáo chủ thắng.” Yến Quy đáp.
“Không.” Trang Kiếm Trì ôm Thiên Hạ Vô Địch, đi về hướng phòng ngủ của mình, “Chưa thể phân thắng bại.”
Yến Quy kinh hãi: “Giáo chủ, ngài bế nàng vô phòng ngài làm gì?”
Trang Kiếm Trì ngừng lại một chút: “Bổn tọa đã hứa với nàng, nếu nàng đánh với bổn tọa một trận, bổn tọa liền hoàn thành nguyện vọng của nàng.”
Đầu óc Yến Quy mơ hồ: “Nguyện vọng của nàng là gì?”
Trang Kiếm Trì nói: “Ngủ chung với bổn tọa.”
Nếu nửa đêm ngươi đột ngột tỉnh dậy, phát hiện ngươi đã được tắm rửa, mùi hương trên người thay đổi, quần áo cũng được thay, bên cạnh còn có một vị mỹ nam, ngươi sẽ có phản ứng gì?
Tuy nhiên Thiên Hạ Vô Địch không có phản ứng gì lớn, bởi vì nàng nhìn thấy kiếm rồi.
Thiên hạ vô địch chính là kiếm.
Ngày nghĩ đêm mong chỉ muốn trộm thanh kiếm trên đầu giường kia, trước mắt nàng cần phải tới gần Trang Kiếm Trì, mới có thể lấy kiếm.
Hiện tại, nàng không cần biết vì sao Trang Kiếm Trì lại ở chỗ này, cũng không muốn suy nghĩ sâu xa cách lấy kiếm, muốn lấy kiếm thì cứ cầm lấy thôi.
Nàng giơ tay ra, chụp lấy kiếm, sau đó nhảy ra khỏi phòng ngủ biến mất.
Trang Kiếm Trì mở hai mắt ra, vẻ mặt tỉnh táo, hắn không có đuổi theo, hắn đi sang chỗ Yến Quy đang ngủ say, gọi dậy hỏi: “Nữ nhân lấy kiếm của nam nhân, là có ý gì?”
Yến Quy vẫn còn mơ màng, ý thức không tỉnh táo, ngươi không thể tin tưởng lời nói của một người không tỉnh táo nha.
“Nam nhân có hai thanh kiếm, một là vật để cầm trong tay, thanh còn lại chính là dưới người…. Nàng lấy thanh nào đi?”
Đây là vấn đề rất đơn giản, nhưng Trang Kiếm Trì không hiểu, cái dưới người là kiếm gì. Hắn suy nghĩ suốt một canh giờ, mới hiểu ra.
Hắn lại chạy sang chỗ Yến Quy: “Trộm hai loại kiếm này, có dụng gì khác nhau không?”
Yến Quy mơ màng nói: “Trộm kiếm trên tay thì gọi là kẻ trộm, trộm cái dưới người thì nàng cũng được gọi là trộm, nhưng là kẻ trộm tâm.”
Trang Kiếm Trì khôn hiểu: “Kẻ trộm tâm nghĩa là gì?”
“Nghĩa là…” Yến Quy khinh thường, “Hợp ý nhau, ngài cũng muốn ngủ với nàng.”
Trang Kiếm Trì chợt hiểu ra.
Thiên Hạ Vô Địch hớn hở chạy đi giao kiếm cho hắc y nhân.
Nàng đang nghĩ, nhận tiền xong sẽ làm cái gì.
Đáng tiếc tiền này không thể vào túi.
“Đây là kiếm của thiên hạ vô địch?” Hắc y nhân nhìn kiếm, giọng nói tràn đầy nghi ngờ, “Tại sao lại nhìn bình thường đến thế?”
Thứ này không giống kiếm của cao thủ, thanh kiếm quả thực rất bình thường, không có hoa văn chạm trổ, lưỡi kiếm cũng không sắc bén.
“Không thể giả được!” Thiên Hạ Vô Địch khẳng định.
“Đó là cái gì?” Hắc y nhân mở cửa sổ ra, chỉ vào nam nhân đứng dưới lầu.
Nam nhân kia anh tuấn bất phàm, khí thế hiên ngang, hắn đi đến đâu, nữ nhân la hét chói tai đến đó.
Hắn ta chắc chắn là một kiếm khách, bởi vì trong tay cầm kiếm, nhưng đáng lý ra hắn không nên cầm kiếm mới đúng, bởi vì kiếm của hắn đã bị trộm, chính là vật ở trên bàn.
Thiên Hạ Vô Địch hoang mang: “Khoan đã!” Vừa mở miệng, nàng liền đứng trước mặt nam nhân đó, chỉ tay vào thanh kiếm của hắn, “Đây không phải là kiếm của ngươi chứ?”
Nam nhân kia tất nhiên là Trang Kiếm Trì. Trang Kiếm Trì cầm kiếm trong tay, sắc mặt không đổi: “Vũ khí rất dễ tìm.”
Thiên Hạ Vô Địch hỏi: “Đây là kiếm của ngươi?”
Trang Kiếm Trì nói: “Đây là kiếm của bổn tọa.”
Thiên Hạ Vô Địch lấy thanh kiếm nàng đã trộm của hắn ra: “Vậy cái này là cái gì?”
Trang Kiếm Trì nhận lấy, nhìn vài lần: “Hình như cũng là kiếm của bổn tọa.”
Miệng Thiên Hạ Vô Địch mở thật lớn như quả trứng: “Ngươi… rốt cuộc ngươi có bao nhiêu thanh kiếm?”
Vẻ mặt Trang Kiếm Trì hết sức kiên định: “Chỉ cần là kiếm, thì đều là kiếm của bổn tọa.”
Thiên Hạ Vô Địch nói: “… Ngươi không có một thanh bảo kiếm bên người sao?”
Trang Kiếm Trì nói: “Không cần thiết.”
Hay cho một câu không cần thiết, đủ khí phách, đủ uy vũ. Là vô địch thiên hạ đương nhiên không cần, cho dù đó là một khối đồng mục nát, chỉ cần ở trong tay hắn cũng có thể biến thành bảo kiếm chém sắt như chém bùn.
Nhưng Thiên Hạ Vô Địch rất cần, hắn không có bảo kiếm bên người, nàng báo cáo kết quả thế nào chứ? Nàng suy nghĩ, lập tức cầm lấy thanh kiếm trong tay Trang Kiếm Trì, đi tới trước sương phòng của hắc y nhân: “Ngài xem, đây cũng là kiếm của thiên hạ vô địch. Ngài có hiểu không? Kiếm trên thiên hạ đều là kiếm của hắn, hắn không có kiếm riêng.”
Trong căn phòng không một bóng người.
Hắc y nhân đi rồi.
Trang Kiếm Trì đến chỗ nàng.
Trang Kiếm Trì lấy lại hai thanh kiếm trong tay nàng, so sánh coi thanh kiếm nào nhẹ hơn, rồi đưa cho Thiên Hạ Vô Địch, bộ dạng của hắn không giống như người coi kiếm như sinh mạng, mà giống như chọn đồ ăn, tùy tiện gọi một món.
“Cầm.”
Thiên Hạ Vô Địch bị khí thế ngang ngược mạnh mẽ của vô địch thiên hạ đè bẹp, trong óc nàng trống rỗng, nghe thấy lời của hắn, theo bản năng nhận lấy kiếm.
“Tạch.” Bảo kiếm được rút ra khỏi vỏ, ánh sáng sắc bén lóa cả mắt.
Trang Kiếm Trì xuất kiếm.
“Thiên Hạ Vô Địch, chiến với bổn tọa một trận!”
“… Gì?” Thiên Hạ Vô Địch cứ tưởng mình đang mơ.
Ánh mắt Trang Kiếm Trì lộ ra tia sáng kì dị: “Hôm qua ngươi đánh với ta một trận, ngươi vẫn chưa dùng hết thực lực, hôm nay ngươi hãy lấy hết năng lực ra, đấu với ta một trận!”
Đầu óc Thiên Hạ Vô Địch vẫn trống rỗng. Nếu ngươi gặp phải một nam nhân hiếu chiến, ngươi lại là người không biết võ, ngươi sẽ làm thế nào? Trốn, trốn được không? Nói ngắn gọn, đáp án tốt nhất chính là ngẩng mặt nghênh địch.
Thiên Hạ Vô Địch là người lười có đẳng cấp, người lười sẽ không trốn, cho dù hôm nay ngươi có thể chạy thoát nhưng ngày mai ngươi vẫn phải tiếp tục trốn, chạy trốn nhiều sẽ rất mệt đúng không?
Cho nên nàng sẽ không trốn.
Nàng thẳng lưng ưỡn ngực, vững vàng thẳng thắn nói: “Ta không chiến.”
Kiếm khí của Trang Kiếm Trì vẫn còn ẩn hiện trong không khí, khí thế hắn cực kì cường đại bức người. Hắn siết chặt kiếm, nói: “Vì sao?”
“Bởi vì…” Thiên Hạ Vô Địch cười vô tội, “Ta đói bụng, ta mệt.”
Nàng không hề viện cớ, đây là lời nói thật.
Nàng thực sự chưa có được một bữa cơm no bụng, chưa kịp ngủ một giấc thật ngon.
Sau đó, nàng ngồi trong tửu lâu lớn nhất, ăn món ăn ngon nhất.
Nàng gác chân lên ghế, chẳng thèm để ý hình tượng, ăn vội vội vàng vàng, nếu ngươi đã từng nhìn thấy heo nhịn đói mấy ngày, thì có thể tưởng tượng ra bộ dáng của nàng lúc này.
Trang Kiếm Trì nhìn nàng, trong lòng hắn nghĩ cái gì, cũng chỉ có một mình hắn biết.
Ăn cơm no, phải đi tắm rửa vệ sinh, rồi ngủ một giấc.
Thiên Hạ Vô Địch tắm rửa xong, nàng ngáp một tiếng thật dài đi đến giường, xoay người nằm lên. Nhắm mắt, sau đó lập tức mở mắt ra.
“Này, ngươi ở đây làm gì?” Nàng trợn mắt nhìn, chỉ vào nam nhân trên giường.
Nam nhân đó không phải ai khác, là Trang Kiếm Trì.
Mặt Trang Kiếm Trì không chút thay đổi, hai tay đặt trên giường, mắt nhìn đỉnh giường, giống như ngủ với nữ nhân là chuyện rất bình thường: “Ngủ cùng ngươi.”
“… …” Thiên Hạ Vô Địch mơ hồ, “Đợi một chút, ngươi ngủ chung với ta làm gì?”
Trang Kiếm Trì nói: “Để ngươi chịu chiến với bổn tọa một trận.”
Thiên Hạ Vô Địch càng hoang mang hơn: “Hai chuyện này có liên quan gì tới nhau chứ?”
Trang Kiếm Trì nói: “Ngươi vào giáo, vì muốn ngủ với bổn tọa, bổn tọa ngủ với ngươi, là vì muốn chiến với ngươi.”
Thiên Hạ Vô Địch không bắt kịp tư duy của hắn, nói chuyện với người một lòng một dạ chỉ có kiếm đạo, thực tế mà nói, vĩnh viễn cũng không thể hiểu hắn muốn nói cái gì. Hiện tại, nàng cũng lười đoán, liền nói: “Ta vào Lăng Vân giáo, vì muốn xem kiếm của ngươi, không phải muốn ngủ với ngươi.” Mặc dù nàng lười, nhưng không bị ngốc, sẽ không nói ra hành vi trộm cắp cao thượng của mình cho hắn biết.
Trang Kiếm Trì không hiểu, Yến Quy nói nam nhân có hai thanh kiếm, nàng muốn xem kiếm nào?
Trang Kiếm Trì hỏi: “Ngươi muốn xem kiếm nào?”
Thiên Hạ Vô Địch nói: “Tất nhiên là bảo kiếm bên người ngươi.” Nàng nói không sai, chỉ có bảo kiếm bên người kiếm khách, mới là kiếm độc nhất vô nhị.
Nhưng đối với một người tùy tiện dùng kiếm mà nói, kiếm độc nhất vô nhị bên người, còn có ý tứ khác.
Bảo kiếm bên người, chỉ có thể là loại kia, cái loại sinh trưởng trên người kiếm khách.
“Được, ta cho ngươi xem kiếm, sau khi xem xong, ngươi hãy chiến với bổn tọa một trận!”
Trang Kiếm Trì gỡ thắt lưng xuống…
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, một lát sau…
“Lưu manh a ----” Thiên Hạ Vô Địch lớn tiếng kêu thảm thiết, bịt mắt nhảy ra ngoài cửa sổ.
Hôm sau, Trang Kiếm Trì mang theo vẻ mặt khó hiểu đi tìm Yến Quy: “Nàng nói muốn ngủ, bổn tọa liền ngủ cùng nàng, nàng muốn xem kiếm, bổn tọa liền cho nàng xem kiếm, vì sao nàng vẫn không chịu đấu với bổn tọa một trận?”
Khóe miệng Yến Quy giựt giựt, bóp trán thở dài: “Vậy thì phải làm cho nàng vui vẻ.”
Trang Kiếm Trì hỏi: “Làm như thế nào?”
Yến Quy nói: “Nàng thích cái gì, cứ đưa cho nàng. Nữ nhân mà cảm thấy vui vẻ, sẽ lập tức đồng ý yêu cầu của giáo chủ.”
Hai mắt Trang Kiếm Trì sáng rực.