Chương 1: Chương 1

Giáo Chủ Luôn Muốn Truy Ta

<<>>

Chương 1

Editor: Snowflake HD

Trương điếc không hề bị điếc, hắn là một người kể chuyện, mà đã là người kể chuyện thì không thể nào bị điếc, chẳng qua có người nghe hắn kể chuyện xong thì không chịu vỗ tay, thế là giả điếc.

Hiện tại, hắn đang nói về chuyện xưa. Hắn bảo là ngươi nhất định phải nghe kể về chuyện xưa, bởi vì chuyện xưa còn hấp dẫn hơn nhiều so với chuyện thanh lâu.

‘Thần hổ phi quyền’ Quan Chí Thường, năm ấy bước chân ra giang hồ, chỉ dựa vào hai nắm đấm đã đập nát đầu một trăm hai mươi chín người trong Long Sơn trại. Nắm đấm của hắn cực kì cứng rắn, nhưng mà” Trương điếc gõ cái thước một cái, “Nhưng mà hôm qua hắn mới bị trộm nắm đấm.”

Tay ở trên cơ thể người, sao lại bị trộm chứ?

Có người la lên: “Nắm đấm của hắn đâu rồi? Trương điếc, nói mau, nói mau!”

Trương điếc thích nhất chính là bị người ta hối, việc đó xem như là được người ta coi trọng, hắn càng bị hối thúc, tốc độ nói càng nhanh, càng hăng hái: “Thiên Hạ Vô Địch, võ công vô địch, công phu ‘trộm’ đồ không ai sánh bằng. Giờ tý hôm qua, ở Triêu Lộ các trong Mê Hồn sương, ‘thần hổ phi quyền’ đụng phải Thiên Hạ Vô Địch, bọn họ đánh nhau khoảng chừng một khắc, hai nắm đấm của hắn bị Thiên Hạ Vô Địch đập nát, các ngươi nói thử xem, đây chẳng phải là nắm đấm bị trộm rồi sao?”

Mọi người thích thú vỗ tay phụ họa, bàn tay nát tức là không còn nắm đấm nữa, tất nhiên là bị ‘trộm’ đi rồi.

Nơi này có người hoan hô, dĩ nhiên sẽ có người giội nước lã.

Ở góc tường phía trên, một cô gái chân trái khoát lên chân phải, vừa cắn hạt dưa vừa rung đùi: “Không đúng, hắn nói không đúng.”

Trương điếc là người nắm thông tin nhanh nhất và chuẩn xác nhất, không đúng chỗ nào?

Người bên cạnh hỏi nàng.

Nàng cười hì hì nói: “Tối qua, Quan Chí Thường đang lén lút cưỡi mẫu lão hổ phu nhân, thì gặp mặt Thiên Hạ Vô Địch đúng lúc hắn không mặc quần, liền bị kinh hãi, vội vàng đánh bậy đánh bạ, cuối cùng tay trái đánh vào tay phải, cho nên nát bét.”

Giọng nói của nàng rất nhỏ, người bên cạnh nghe được, nhưng Trương điếc thì không để ý.

Vì thế Trương điếc tiếp tục nói: “‘Nhất phi thập thiên’, tuy rằng khinh công cao tuyệt, nhưng đáng tiếc lại gặp phải Thiên Hạ Vô Địch…”

Có người tò mò hỏi: “Chẳng lẽ khinh công của hắn cũng bị trộm?”

Trương điếc cười nói: “Chính xác, khinh công của hắn cũng bị ‘trộm’ đi rồi, hai chân của hắn bị Thiên Hạ Vô Địch đánh gãy xương, trong thời gian ngắn không thể phi thiên, chỉ có thể chui dưới đất làm cá chạch.”

Mọi người cười ầm lên.

Cô gái “Phốc” một tiếng, phun hạt dưa ra, ôm bụng cười ha ha: “Ha ha ha, không đúng, vẫn không đúng.”

Lại không đúng cái gì?

“‘Nhất phi thập thiên’ không đuổi kịp tốc độ của Thiên Hạ Vô Địch, cho nên nổi nóng, đạp nhầm một bước vào không trung, té từ trên cao xuống đất, bộ dáng té chổng vó kia… Phốc ha ha.” Nàng chưa nói xong, đã đập bàn cười ha hả.

Trương điếc vẫn không thèm nghe lời của nàng, cho nên Trương điếc nói tiếp.

Hắn nói, nàng mới nói.

Bất kể là Trương điếc nói cái gì, nàng đều cười ha hả nói lại những chuyện khác với Trương điếc.

Trương điếc lập tức im lặng, không nói. Nàng cũng im lặng cắn hạt dưa, không nói chuyện.

Nàng hài lòng phủi hạt dưa trên người xuống, mở cái túi vải nhỏ, lấy ra năm đồng tiền đặt trên bàn, ra vẻ muốn đi.

Người bên cạnh kinh ngạc hỏi nàng: “Sao cô nương biết nhiều chuyện vậy, cô nương là ai?”

Nàng xách cái túi đeo lên vai, quay đầu lại cười, bộ dạng thần bí, sáng chói như hoa đào: “Ta là Thiên Hạ Vô Địch. Họ Thiên, tên là Hạ Vô Địch.”

Sau đó nàng rời đi.

Nàng đi như thế nào, không ai nhìn thấy được, bọn họ chỉ thấy bà chủ tiệm tức giận đùng đùng đi đến đây, cầm năm đồng tiền trên bàn lên, chống nạnh la lớn: “Thiên Hạ Vô Địch, ngươi lại thiếu nợ.”

Thiên Chương 2

Hạ Vô Địch đương nhiên không phải là người vô địch thiên hạ, nàng chỉ là một kể trộm. Giống như tối hôm qua nàng tới tìm ‘thần hổ phi quyền’ bởi vì muốn trộm túi tiền của hắn, ‘Nhất phi nhập thiên’ đuổi theo nàng, vì muốn đòi lại túi tiền bị nàng trộm đi mà thôi.

Một người làm nghề đạo tặc, chỉ có hai nguyên nhân: một là lười, hai là nghèo.

Lười là tật xấu của người giàu có, người nghèo sẽ không lười. Thế nhưng nàng thuộc dạng vừa nghèo lại vừa lười.

Nàng có thể nhịn đói ba năm nằm trên giường không nhúc nhích, bởi vì lười ăn cơm, tất nhiên cũng vì lý do khác là nàng không có tiền ăn cơm.

Nàng lang bạt trên giang hồ hai năm, đáng lý ra phải có một chút tiền dành dụm, nhưng mà sao nàng vẫn nghèo đến như vậy?

Bởi vì nàng lười gom tiền. Nàng có một đồng tiền, liền đi đưa cho người nghèo, để người nghèo tiêu tiền giúp nàng, sau đó người ta sẽ cho nàng một cái bánh nướng, nàng được vui vẻ, người nghèo cũng vui vẻ.

Giáo Chủ Luôn Muốn Truy Ta

<<>>

Chương 2

Nhưng mà nói chung nàng vẫn phải kiếm cơm ăn, không có tiền thì phải làm sao bây giờ?

Trước kia nàng làm người đưa tin.

Nàng truyền tin tức từ thành tây đến thành đông, cùng lắm cũng chỉ tốn một nén nhang, tốc độ nhanh gấp nhiều lần so với sai nha, cũng tiện lợi hơn so với ngựa. Nếu gặp phải người tốt, người ta có thể cho nàng một chút hoa quả và đồ ăn ngon.

Danh tiếng của nàng càng lúc càng lớn, vì vậy rất nhiều người đến nhờ nàng đưa tin, tuy rằng trong túi tiền càng ngày càng ít, nhưng nàng hết sức vui vẻ. Thế nhưng nàng không làm nghề này nữa.

Nàng tiếp nhận nhiệm vụ đưa tin tức từ một người giàu có đơn độc, truyền sang trấn nhỏ bên cạnh. Trấn nhỏ đó không xa lắm, nhưng thời điểm người kia nhận được tin tức, đã là sáng ngày hôm sau. Lẽ nào nàng bị kiệt sức, ngủ quên ở giữa đường? Hoàn toàn không phải, một khi nàng đã nghiêm túc làm việc, tuyệt đối sẽ không lười biếng, trên đường đi nàng gặp phải hai mẹ con vì đói bụng khát nước mà ngất xỉu giữa đường, bởi vì cứu giúp bà ta nên nàng mới tới trễ.

Chỉ cần là người có lương tâm, sẽ không thấy chết mà không cứu, hành động tốt đẹp này đáng lý ra phải được thông cảm. Nhưng mà cố chủ của nàng là người không có lương tâm, chẳng những mắng chửi nàng thậm tệ vì tới trễ, mà còn chửi mẹ con kia giả vờ đáng thương để xin cơm ăn.

Lần đầu tiên nàng nổi nóng, nàng không thể đánh cũng không thể mắng, nhưng nàng có thể trừng phạt.

Vì thế nàng làm đạo tặc, tối ngày hôm đó, nàng trộm hết gia sản của người ta, chia cho người nghèo, nhất là hai mẹ con đáng thương kia. Sau đó, nàng rời khỏi thành.

Nàng phát hiện làm đạo tặc cũng rất có ý nghĩa, chẳng những mau có tiền, cứu người cũng mau. Nàng vốn lười, lười đi kiếm tiền, cho nên, nàng kiếm tiền bằng cách dễ nhất ‘trộm’.

Đạo tặc cũng là một công việc, mỗi giây mỗi khắc đều phải đi trộm tiền của phú hộ giàu có độc ác, mỗi giây mỗi khắc đều có người nghèo cần tiền, do đó nàng nổi lên quyết tâm kinh doanh. Chỉ cần kiếm ra tiền, cái gì cũng trộm, ngay cả cái bô của hoàng đế đương triều nàng cũng trộm.

Cố chủ ngồi trước mặt nàng.

Cố chủ đưa ra yêu cầu cho nàng: “Ta muốn có tiết khố của thiên hạ vô địch.”

Thiên Hạ Vô Địch giống như đang mơ, chớp mắt một cái, hồi phục tinh thần: “…. Thật có lỗi, phiền ngươi nói lại lần nữa xem.”

Cố chủ đỏ mặt, xấu hổ kéo kéo khăn tay nhỏ, nhỏ giọng trả lời nàng một lần nữa: “Ta muốn tiết khố của thiên hạ vô địch.”

Cố chủ là một nữ tử xinh đẹp, nếu Thiên Hạ Vô Địch là nam nhân, nhất định sẽ yêu thích nàng ta. Nhưng mà nàng không phải, nàng không có sở thích đặc biệt đến vậy, tuy nhiên người ta đã có lòng mang tiền đến tận cửa, dĩ nhiên nàng không thể từ chối người ta rồi.

Nàng kìm nén bi thương đưa tiết khố số lượng có hạn của bản thân cho cố chủ. Cố chủ vừa cầm lấy tiết khố, khuôn mặt đã cười tươi như hoa, đắc ý khoe với bọn tỷ muội.

Lúc này, đột nhiên có người kinh ngạc nói: “Tại sao tiết khố của thiên hạ vô địch lại nhỏ như vậy?”

Mọi người giật mình quả thực có hơi nhỏ, vẻ mặt bọn họ ai nấy cũng kì lạ không thể tả.

Thiên Hạ Vô Địch sắp phát điên rồi. Từ đó về sau, càng ngày càng nhiều cố chủ tìm tới cửa, đưa ra những cái yêu cầu hết sức quỷ dị, mà yêu cầu nào cũng đều liên quan đến thiên hạ vô địch.

Sau đó, nàng bán từng cái tiết khố một, hai cái khăn tay đỏ, một cây thiết kiếm…. Nàng xém nữa bán sạch gia sản.

Hôm nay, nàng bán ra chiếc trâm cài tóc màu trắng cuối cùng, mệt mỏi lết thân mình đi vào tửu lâu.

Trương điếc đang kể chuyện, hắn kể rất hăng say.

Bữa nay, hắn kể về ‘Thiên hạ vô địch’.

“Năm ngày trước, trên Thái Linh sơn đã diễn ra một trận chiến lớn, giáo chủ Lăng Vân giáo Trang Kiếm Trì với tuyệt chiêu ‘phi hoa thập tam kiếm’ đệ nhất thiên hạ, đánh bại tất cả mọi người, trở thành vô địch thiên hạ.” Vẻ mặt Trương điếc vô cùng hớn hở, tinh thần phấn chấn, “Từ ngày đó trở đi, trên giang hồ nổi lên làn sóng bắt chước thiên hạ vô địch, bỏ tiền ra mua quần áo trang sức của hắn, cũng có người dùng tiền mua những đồ vật bên người hắn.”

Có người tò mò hỏi: “Bộ dáng của thiên hạ vô địch, Trang giáo chủ như thế nào?”

“Cái này…” Trương điếc là người nhanh mồm nhanh miệng, nói chuyện không bao giờ ngừng, nhưng hiện tại lại nói lắp ba lắp bắp, ngượng ngùng gõ thước xuống bàn, “Theo như những người mua quần áo của hắn, bọn họ nói, hắn cao chừng sáu thước, dùng khăn tay màu đỏ, trâm cài màu trắng, cùng với một thanh kiếm hết sức bình thường…”

“Phốc –” Suýt chút nữa Thiên Hạ Vô Địch đã phun nước lên đầu bà chủ tiệm.

Những vật này rất quen thuộc với nàng, bởi vì nàng đưa đồ vật cá nhân của nàng cho bọn họ mà.

Tuy rằng nàng lười, nhưng đầu óc vẫn hoạt động bình thường, hắn vừa nói đến đây, nàng đã hiểu rõ. Người ta muốn mua đồ của thiên hạ vô địch, chứ không phải Thiên Hạ Vô Địch nàng.

Nàng hoàn toàn hiểu sai ý bọn họ rồi, bán nhầm đồ rồi.

Làm sao bây giờ? Chỉ cần nàng hoàn trả tiền buôn bán, sau đó cầm đồ về là được, chuyện này coi như chưa từng xảy ra.

Nói nghe thật dễ dàng, nhưng nàng không làm được…

Túi tiền của nàng trống không, trống không nghĩa là không có tiền, không thể cứu vãn sai lầm.

Nàng hết sức buồn phiền. Nàng là người làm ăn, nếu mất đi uy tín, sẽ không buôn bán được nữa.

May mắn là lão thiên không tệ bạc với nàng, dẫn một đại kim chủ tới chỗ nàng.

Khi bà chủ đến truyền lời giúp người ta, nàng còn buồn bực không hiểu tại sao kim chủ lại thần bí đến như vậy. Đến lúc nhìn thấy kim chủ rồi, nàng mới phát hiện hắn không những thần bí, còn hết sức kì lạ.

Toàn thân đều là màu đen, vừa mặc đồ đen, lại mang miếng vải che mặt màu đen, đừng nói ngũ quan, ngay cả đôi mắt cũng không nhìn thấy.

Người thần bí luôn có thói quen khó đỡ, hắn ta cũng vậy. Trước mặt hắn là một cái bàn, trên bàn có để sẵn bút, mực, giấy, nghiên.

Hắn cầm bút, mở tờ giấy ra, sau đó đưa bút cho Thiên Hạ Vô Địch.

“Ta hỏi, ngươi dùng bút trả lời.” Hắn mở miệng, giọng nói khàn khàn khó nghe, y như bỏ năm cân dao vào miệng.

Thiên Hạ Vô Địch cầm cây bút, có chút bực bội: “Ta dùng miệng trả lời không được sao?”

Hắc y nhân nói: “Không được.”

Thiên Hạ Vô Địch nghiêng đầu hỏi: “Vì sao?”

Hắc y nhân nói: “Bởi vì ngươi không có tiền, ta có.”

Thiên Hạ Vô Địch câm nín, người với người, ở thời điểm ngươi có tiền thì ngươi chính là tổ tông, cho nên phải nghe lời tổ tông, phải ra sức làm việc cho tổ tông.

Hắc y nhân hỏi: “Ngươi chính là Thiên Hạ Vô Địch, họ Thiên, gọi là Hạ Vô Địch?”

Thiên Hạ Vô Địch đáp: “Phải.”

Hắc y nhân nói: “Viết tên của ngươi xuống, sau đó trả lời ta, vì sao lại có tên này?”

Thiên Hạ Vô Địch đáp: “Ta sinh vào ngày hè, khoảng thời gian đó cả nhà thổi sáo giải sầu, cha ta không ngại buồn phiền, nên đặt cho ta cái tên Hạ Vô Địch.”

“Tốt lắm.” Hắc y nhân vừa lòng nhìn thấy Thiên Hạ Vô Địch kí tên, “Tiền thù lao một ngàn lượng, trước tiên đặt tiền cọc hai trăm lượng, tám trăm lượng còn lại đợi đến khi sự việc hoàn thành mới giao, ngươi có chịu làm hay không?”

Chương 3

“Làm!” Khóe mắt Thiên Hạ Vô Địch lóe lên ánh sáng rực rỡ của ngân lượng, một ngàn lượng nha, đây là công việc lớn nhất mà nàng chưa từng có, nàng phải làm, tất nhiên phải làm.

Hắc y nhân nói: “Ta muốn ngươi đi trộm.”

Thiên Hạ Vô Địch hỏi: “Trộm cái gì?”

Hắc y nhân nói: “Người.”

Thiên Hạ Vô Địch hỏi: “Người nào?”

Hắc y nhân nói: “Thiên hạ vô địch.”

Giáo Chủ Luôn Muốn Truy Ta

<<>>

Chương 3

Editor: HD

Thiên hạ vô địch không phải đồ vật này nọ, chính là người nha, người thì sẽ biết chạy, như vậy thì trộm bằng cách nào chứ?

Cũng may thiên hạ vô địch mà hắc y nhân muốn trộm không phải người sống, càng không phải người chết, mà là một thanh kiếm.

Kiếm tượng trưng cho sinh mạng của kiếm khách, trộm kiếm không khác gì trộm mạng, chẳng khác gì trộm luôn cả kiếm khách.

Đây là một chuyện vô cùng khó khăn, đối phương lại là thiên hạ vô địch, tuy rằng nàng cũng gọi là Thiên Hạ Vô Địch, nhưng mà là một tên đạo tặc không biết võ công.

Làm đạo tặc không nhất thiết phải có võ công cao cường, chỉ cần có một thân khinh công tuyệt diệu thì có thể làm đạo tặc. Không phải nàng tự tâng bốc bản thân, nhưng với khinh công của nàng nếu xưng đứng thứ ba trên giang hồ, tuyệt đối không có ai dám xưng đứng thứ hai.

Vậy thì người đứng đầu là ai? Tất nhiên là thiên hạ vô địch chân chính rồi.

Hiện tại, nàng sắp phải đối đầu với thiên hạ vô địch.

Trước đó, nàng đã thăm dò địa hình nơi thiên hạ vô địch làm việc và nghỉ ngơi, đã có ít nhất chín lần ra vào Lăng Vân giáo.

Trước khi bước vào Lăng Vân giáo, nàng chưa từng nghĩ trên đời này lại có giáo phái lớn đến như vậy, ngay cả đường đi cũng rất dài.

Tòa nhà trong Lăng Vân giáo nhìn thì có vẻ bình thường, bài trí xung quanh cũng bình thường, nhưng liếc mắt nhìn lại lần nữa, cảm thấy cực kì trang nghiêm, to lớn. Ngươi đi vào chỗ này, sẽ có cảm giác bản thân mình chỉ là một con kiến bé nhỏ, mà nơi đây giống như một cái lưới khổng lồ, cho dù ngươi có bản lĩnh hơn người, xoay người có thể chạy xa vạn dặm, nhưng hôm nay cũng không thể thoát khỏi thiên la địa võng. Mỗi lần đi vào nơi này, tâm trạng của nàng càng lúc càng trầm trọng và nghiêm túc, mỗi một bước đi đều hết sức cẩn thận, y như đế giày bị đóng băng.

Nàng đã tới đây chín lần, chín lần này đủ để nàng thăm dò thói quen cuộc sống của một người.

Cho dù một người coi trọng kiếm như bảo bối, nhưng không thể lúc nào cũng cầm nó trong tay, giống như khi đi tắm, ngươi phải cởi quần áo mà ngươi thích xuống. Trang Kiếm Trì cũng phải có thời điểm không mang theo kiếm, ví dụ như khi hắn đi tắm, đi nhà xí, nhất định sẽ không cầm kiếm.

Đó chính là cơ hội để Thiên Hạ Vô Địch ra tay.

Cuộc sống của Trang Kiếm Trì rất có quy luật, khi nào thì đi nhà xí, khi nào thì đi tắm rửa. Nàng tự tin, chỉ cần hắn cứ tiếp tục làm theo quy luật làm việc và nghỉ ngơi, nàng chắc chắn có thể nắm bắt thời cơ, trộm thanh kiếm đi.

Đáng tiếc, ông trời không cho nàng toại nguyện, phá vỡ kế hoạch của nàng.

Trước chính ngọ một khắc, Trang Kiếm Trì mồ hôi chảy ròng ròng từ chỗ luyện võ, đi về hướng nhà xí.

Thiên Hạ Vô Địch ngồi trên nóc nhà xí, nín thở chờ đợi, cơ hội đến thật chậm.

Sau đó nàng nhìn thấy Trang Kiếm Trì dừng lại trước cửa nhà xí, đột nhiên đổi hướng đi tới thủy trì, lau sạch mồ hôi trên mặt, rồi tiếp tục đi.

Nàng trợn mắt há mồm, ánh mắt nhìn chằm chằm thanh kiếm trong tay Trang Kiếm Trì, có chuyện gì vậy, tại sao lại thay đổi thời gian hoạt động và nghỉ ngơi? Chắc chắn có chỗ nào đó không hợp lý.

Nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục theo dõi, sau khi kế hoạch đánh lén trong nhà xí thất bại, ai ngờ kế hoạch tập kích trong phòng ngủ cũng thất bại nốt. Nàng ở đó canh chừng ba ngày ba đêm, Thiên Hạ Vô Địch đói đến mức bụng dán vào lưng, chỉ sợ tiền còn chưa vào túi, nàng đã quy tiên về với tổ tông.

Ba ngày nay, nàng có rất nhiều cơ hội, nhưng lại không thể xuống tay thành công, dường như Trang Kiếm Trì có thể cảm nhận được cái gì đó, vì vậy hắn ôm chặt kiếm không rời.

Thời gian của nàng chỉ có nửa tháng, nửa tháng mà không lấy được kiếm, nàng phải trả lại tiền đặt cọc. Đáng tiếc, nàng đã xài hết tiền đặt cọc, không có tiền trả nên bắt buộc phải trộm kiếm.

Nàng đã không còn bày mưu kế nữa. Bởi vì nàng rất lười, người lười thường sẽ dùng cách nhanh và tiện nhất ‘trộm’ kiếm.

Buổi tối, Trang Kiếm Trì ôm kiếm đi tắm.

Thiên Hạ Vô Địch nhảy từ trên nóc nhà xuống, lén trốn vào trong phòng.

Đây là lần đầu tiên nàng đối mặt với Trang Kiếm Trì, nếu nàng có học thức sâu xa một chút, nhất định có thể miêu tả Trang Kiếm Trì bằng những từ ngữ duyên dáng đẹp đẽ.

Đáng tiếc, trong đầu nàng chẳng có gì cả, cố gắng lắm cũng chỉ nặn ra được một câu: bộ dạng anh tuấn, dáng người rất đẹp.

Chưa hết.

Kiếm đang ở trong tay Trang Kiếm Trì, Trang Kiếm Trì dùng nước lau thanh kiếm đã dính quá nhiều máu tươi, không thèm ngước mắt lên nhìn, giống như chưa từng đặt nàng trong mắt.

Ba ngày ba đêm rồi Thiên Hạ Vô Địch không tắm, vừa nhìn thấy nước mắt liền sáng lên, mặc kệ Trang Kiếm Trì có đồng ý hay không, vội vàng cởi giày ra, vén ống quần lên, ngâm đôi chân ngọc ngà vào trong nước, vừa nghịch nước vừa cười tủm tỉm nói: “Này, chúng ta đánh cược đi, thế nào?”

Ánh mắt Trang Kiếm Trì chậm rãi dời sang đôi chân ngọc của nàng, sau đó chậm rãi nhìn lên khuôn mặt nàng, làn da trắng nõn nà, khuôn mặt cười tươi như hoa, nàng không phải là nữ nhân đẹp nhất mà hắn từng gặp, nhưng hắn chưa từng thấy nữ nhân nào cười vui vẻ như nàng.

“Đánh cược cái gì?” Trang Kiếm Trì nói chuyện. Hắn nhìn Thiên Hạ Vô Địch, không một chút kinh ngạc, hắn đã sớm không thấy kinh ngạc nữa, là người vô địch thiên hạ sẽ không buồn chán, bởi vì mỗi ngày đều có người chạy tới khiêu chiến, nàng không phải người đầu tiên, càng không phải người cuối cùng.

Thiên Hạ Vô Địch ngây người ra, ấn tượng về hắn lại tăng thêm một câu: khẩu khí lớn.

Thiên Hạ Vô Địch cười hì hì, đếm đầu ngón tay: “Ta đến đây, là muốn mượn bảo kiếm của ngươi, nhưng ngươi là thiên hạ vô địch, ta đánh không lại ngươi, cho nên không lấy được kiếm. Vì thế chúng ta đánh cược đi, ta lấy kiếm của ngươi rồi chạy đi trước, nếu như ngươi có thể cướp về, thì coi như ngươi thắng, còn không thì kiếm là của ta. Bất luận là võ công hay khinh công ngươi đều đứng đầu thiên hạ, ngươi sẽ không sợ bị thua dưới tay ta đâu đúng không?”

“Được.” Trang Kiếm Trì vừa dứt lời, thanh kiếm ướt sũng liền nằm dưới chân của Thiên Hạ Vô Địch.

Thiên Hạ Vô Địch cảm thấy không khác gì đang mơ, nàng không biết thanh kiếm này đã rời khỏi tay Trang Kiếm Trì từ khi nào, rồi bay tới đây, mẹ nó a, võ công hai người chênh lệch quá xa, chẳng khác gì đầu rồng đấu với kiếm gỗ…

Trang Kiếm Trì vẫn còn ở trong nước, không một mảnh vải che thân. Lõa thể như vậy, ít nhất phải đi tìm cái quần mặc vào trước mới có thể đuổi theo nàng, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, nàng buộc phải cầm thanh kiếm chạy ra ngoài cửa.

Kế hoạch của nàng vô cùng hoàn mỹ, nhưng lúc nàng vừa cầm kiếm lên, Trang Kiếm Trì “Rào rào” một tiếng, từ trong nước đứng lên, nàng theo bản năng hét to một tiếng “Lưu manh!” Sau đó bịt kín mắt.

Kiếm rớt xuống đất.

Yên tĩnh, cực kì yên tĩnh.

Nàng bất động, Trang Kiếm Trì cũng không động đậy.

Nàng ý thức được mình đang làm một chuyện ngu xuẩn nhất trên đời, ha ha cười gượng một tiếng, một tay bịt mắt, tay kia nhặt kiếm lên.

Tiếng nước vang lên, trong giây phút nàng nhặt kiếm, Trang Kiếm Trì di chuyển.

Chân của nàng còn chưa kịp dùng sức, liền cảm giác được hơi thở áp bức của người kia.

Dưới tình thế khẩn cấp, nàng vội vàng mò trong ngực, giống như đang tìm ám khí.

Đây chính là tuyệt chiêu bảo vệ mạng sống, ám khí có chứa thuốc mê, dược lực đủ mạnh để đánh ngã một con voi.

Nhưng nàng đã quên mất một chuyện.

Nàng đã bán sạch gia sản của bản thân cho cố chủ, bao gồm cả ám khí.

Cái kia là cái gì thế?

Một miếng vải màu đỏ, ở trên đó có thêu hoa văn xinh xắn, còn có mùi hương thoang thoảng. Nó đang nằm trên tay Trang Kiếm Trì, vẻ mặt hắn hết sức quỷ dị.

Vải này không bình thường chút nào, nó có một cái tên rất êm tai --- cái yếm.

“… …” Thiên Hạ Vô Địch thầm nghĩ có nên nhảy vào trong nước, tự dìm chết mình không.

Trộm cướp thất bại, đánh cược cũng thất bại nốt, cho nên bị quăng vào địa lao, ngay cả công cụ gây án là cái yếm cũng bị tịch thu.

Trang Kiếm Trì nhìn công cụ gây án, vẻ mặt trầm tư.

Hắn hỏi tả hộ pháp Yến Quy: “Đây là cái gì?”

Nếu một người nam nhân từ nhỏ đến lớn không ở chung với nữ nhân, một lòng một dạ theo đuổi kiếm đạo, đối với hắn mà nói, chắc chắn sẽ không biết.

Cũng may, Yến Quy biết vật này là gì, hắn ta xấu hổ ho một tiếng: “À, đây là quần áo của nữ nhân, xem như là áo lót.”

Trang Kiếm Trì nhíu mày, thật sự nghĩ không ra: “Đưa vật này cho ta, là có ý gì?”

Yến Quy sững người: “Nàng ấy đưa vật này cho ngài ư?”

Trang Kiếm Trì gật đầu: “Không chỉ như thế, nàng còn khỏa thân. Chạy vào bể tắm của bổn tọa.”

Sắc mặt Yến Quy không khác gì gặp quỷ, nàng là dạng nữ nhân nào chứ, dám chạy đến tận cửa dụ dỗ giáo chủ?

Yến Quy lập tức căng thẳng, giải thích: “Giáo chủ, nàng không có ý tốt đâu, ngài tuyệt đối không được mắc bẫy của nàng!”

Trang Kiếm Trì khó hiểu hỏi: “Ý nàng là gì?”

“Nàng…” Yến Quy không trả lời được, giáo chủ say mê kiếm đạo, bên cạnh không có nữ nhân nào cả, nói thẳng ra thì giống như một trang giấy trắng, nếu nói nữ nhân này cố tình quyến rũ giáo chủ. Chỉ sợ, ngài ấy có thành kiến với nữ nhân, về sau không chịu tìm giáo chủ phu nhân, Yến Quy suy nghĩ thật lâu, chậm rãi nói, “Nàng muốn ngủ với ngài.”

Mặc dù Trang Kiếm Trì rất thiếu thốn trong tình cảm, nhưng hắn hiểu ngủ chung có ý nghĩa gì, hắn lạnh lùng hỏi: “Nàng nghĩ mình là ai chứ, có thể ngủ chung với bổn tọa sao?”

“Này…” Yến Quy lo lắng, nhìn Trang Kiếm Trì một cái, “Theo như hạ nhân báo cáo, nàng tự xưng là ‘Thiên Hạ Vô Địch’…”

Một cơn gChương 4

ió lướChương 5

t qua mặt, khi Yến Quy ngẩng đầu, đã không còn thấy bóng dáng Trang Kiếm Trì đâu.

Ngài ấy đi đâu? Địa lao.

Hắn đứng trước phòng giam Thiên Hạ Vô Địch, vẻ mặt cực kì kích động, tay cầm kiếm vững vàng như đá, sau đó hắn rút kiếm ra, xuất chiêu.

“Thiên Hạ Vô Địch, chiến với bổn tọa một trận.”

“Rầm!” Cửa sắt đột nhiên rớt xuống trước mặt Thiên Hạ Vô Địch, kiếm pháp thật lợi hại.

Thiên Hạ Vô Địch cảm thấy nếu cổ của mình bị một kiếm này thì… nàng sờ sờ cổ, vẻ mặt hoang mang: “… cái gì?”