Chương 20: Chương 20

Tình sự phiền lòng như thế.

Giáo chủ vừa nghĩ tới liền đen mặt.

Sáng nay là được người trực tiếp ôm từ trên giường vào xe ngựa.

Lúc này cả người còn ở trạng thái mệt mỏi không ngủ đủ.

Rồi lại không ngủ được.

Bởi vì trên người chỉ đắp một áo gấm lỏng lẻo, phía dưới hoàn toàn trơn bóng.

Tiểu vương gia thấy người dù sao cũng không muốn ngủ tiếp, cũng không miễn cưỡng.

Đỡ y ngồi dậy, ôm vào ngực của mình. Đưa tay liền đẩy ra vạt áo của Giáo chủ, lộ ra cặp chân dài thẳng tắp che kín dấu vết tình dục của Giáo chủ.

“Ngươi làm gì?” Giáo chủ nổi giận, khép chặt chân lại.

Bị đôi tay của Tiểu vương gia vô sỉ sờ vào trong đùi, bộ dạng nghiêm túc nói: “Bôi thuốc.”

Hắn vẫn luôn cần mẫn đối với chuyện bôi thuốc này, dùng lại là thuốc hay trong cung, chỉ cần vừa bôi lên, hiệu quả khôi phục cực nhanh, cổ vũ rất lớn cho oai phong hàng đêm xuân* của Tiểu vương gia.

(*夜夜春宵 dạ dạ xuânt tiêu.)

Giáo chủ không quá nguyện ý.

Mới vừa tránh đi, Tiểu vương gia liền tay mắt lanh lẹ đẩy vạt áo Giáo chủ, lộ ra lồng ngực trần trụi cùng hai điểm đỏ thẫm trước ngực, ngậm vào.

“A… ngươi…” Giọng nói run lên.

Thân thể ăn no tình ái đã sớm không chịu nổi trêu chọc sắc tình như vậy. Cả người mềm nhũn trong ngực Tiểu vương gia, mặc hắn vùi đầu vào ngực mình chà đạp.

Không lâu sau.

đầu v* không chịu nổi khoái cảm bị người ngậm trong miệng liếm láp gặm cắn. Giáo chủ đưa tay ôm lấy cái đầu đang làm loạn trước ngực, ngửa cổ thở dốc.

“Ưm…” Lại run lên.

Lỗ nhỏ cũng bị ngón tay dài của Tiểu vương gia đâm vào.

Giương đông kích tây.

Đê tiện hay không.

Giáo chủ từ trên xuống dưới đều bị tiến công chiếm đóng, cũng liền từ bỏ chống cự. Áo ngoài còn mắc ở khuỷu tay, cả người gần như trần trụi ngồi trong ngực Tiểu vương gia, mặc hắn làm.

đầu v* trước ngực đã sớm dưới môi lưỡi liếm láp được hầu hạ vừa sưng vừa cứng, giống như trên trái cây đỏ au được bôi một tầng sương sớm, ướt át bóng lưỡng cực kỳ diễm lệ.

Dưới thân lại bị tăng lên ba ngón tay trêu đùa.

Mặc dù trên ngón tay mang theo thuốc cao rất mát lạnh, lại không thắng nổi Tiêu vương gia có tâm trêu cợt. Rút ra cắm vào đều va chạm như có như không đến chỗ cấm địa mẫn cảm kia của Giáo chủ.

Rất giày vò người.

Bất giác khóe mắt liền đỏ.

Đôi mắt sóng sánh ánh nước khép hờ, giống như mặt nước trong suốt không thắng nổi gió mát đùa giỡn.

Thần thái như thế, hận không thể xách thương liền lên.

Tiểu vương gia ngẩng đầu đối diện ánh mắt Giáo chủ, giọng nói trầm thấp ghẹo người: “Bảo bối, làm ta ở chỗ này một hồi thế nào?”

“Ngươi dám!… a…”

Nhìn bộ dạng miệng cọp gan thỏ này của mỹ nhân.

Tiểu vương gia nhịn lại nhịn, bỗng cười cười.

Trở mình vén áo, đè lên.

Trong xe ngựa chỉ còn lại tiếng rên rỉ đầy áp lực mang theo khóc nức nở.

Giáo chủ: “ĐI ra ngoài…”

Giáo chủ: “Ngươi cút…”

Giáo chủ: “Khốn nạn… a… ô…”

Tiểu vương gia: “Ngoan…”