Đội bộc phá mau chóng đặt thuốc nổ, ba phút sau bọn họ ra dấu hiệu ok, Ngô Mộng Đạt nhìn đồng hồ, nghiêm nghị nói: -Rút!
Bọn họ vừa rút khỏi kho hàng, một chuỗi tiếng nổ dồn dập vang lên, khói đen bao phủ khắp thành Trung Dương, đám binh sĩ Y Lan nấp sâu trong kho hàng toàn bộ tan xương nát thịt trong vụ nổ.
Bọn Ngô Mộng Đạt bình an rời khỏi thành Trung Dương, rút về địa điểm an bài sẵn, trên đường đi không gặp phải quân đội Y Lan, từ đó có thể đoán binh lực của nước Y Lan đã tới cực hạn. hoặc quân phí đã tới cực hạn, không thể tăng quân thêm nữa.
Đương nhiên cũng có khả năng quân đội Y Lan chẳng để ý tới nơi này.
Cùng lúc đó Ưng Đàm, Vĩnh Hòa, Ngàn Than, Liên Nguyễn cũng bị công kích, những nơi đó cũng chứa rất nhiều vật tư quân dụng.
Những bộ đội lích dù khi tấn công những địa điểm này gặp phải kháng cự kịch liệt hơn ở Trung Dương nhiều, bất quá quân Lam Vũ vẫn hoàn thành nhiệm vụ, phá hủy được mục tiêu.
Khi quân đội Y Lan trú ở phụ cận vội vàng phái quân phản kích thì quân Lam Vũ đã biến mất tăm mất tích rồi.
Quân đội Y Lan không biết quân Lam Vũ rốt cuộc có bao nhiêu người, hoặc có phải là sách lược giương đông kích tây hav không, vừa báo cáo thượng cấp vừa phái ra nhiều đội lùng sục, nhưng không có kết quả gì.
Tình hình mau chóng báo lên chỗ Tiêu Nam, hắn cho rằng quân Lam Vũ cố ý quấy nhiễu, nên không có phương án xử lý đặc biệt,chỉ hạ lệnh cảnh giới nghiêm ngặt, nếu để phát sinh chuyện tương tự, quan viên đương địa sẽ bị xử tử hết.
Đám Ngô Mộng Đạt dẫn quân rút về, bọn họ phải đợi tới tối mới có phi dĩnh tới đón, trong đường hành quân nhân viên tình báo lại vội vội vàng vàng tới nói gấp:
- Chúng tôi vừa nhận được tin tức nói buổi chiều có một viên quan cao cấp qua Trung Dương, khả năng muốn tới cứ điểm Xạ Nguvệt.
Ngô Mộng Đạt phát tay bảo các chiến sĩ tạm thời dừng chân nghỉ ngơi, cẩn thận hỏi:
- Cao cấp cỡ nào?
Nhân viên tình báo khẳng định:
- Theo quy cách tiếp đãi của bọn chúng, ít nhất là trung tướng, thành Trung Dương vừa bị công kích, xung quanh có thể còn có quân ta, mà tên quan quân đó vẫn vội chạy tới cứ điểm Xạ Nguyệt, khả năng là mang sứ mệnh vô cùng trọng yếu, nếu chúng ta...
Ngô Mộng Đạt trầm ngâm không nói, kỳ thực hắn cũng hơi động lòng rồi mắt sáng lên nhìn về phía thành Trung Dương.
Nhiệm vụ hắn tiếp nhận đã thành công, nhưng do quân đội Y Lan quá yếu bọn họ cảm giác còn chưa đã, đạn dược còn dư cũng rất nhiều, nếu như có thể thuận tay dắt dê cũng hay.
Đương nhiên kế hoạch ngoài dự kiến này có khả năng xuất hiện nguy hiểm, là quan chỉ huy hắn phải đưa ra phán đoán chính xác.
Hạ Khả Vũ hăm hở nói:
- Nếu đã dâng tới tận cửa rồi thì chúng ta không nên bỏ lỡ, có lẽ tên quan quân đó tới cứ điểm Xạ Nguyệt chấp hành nhiệm vụ vô cùng trọng yếu, nếu chúng ta làm thịt được hắn có lẽ sẽ làm loạn bố trí của quân đội Y Lan, làm quân ta thêm cơ hội tấn công cũng chưa biết chừng.
Những quan quân khác cũng có chút động lòng, những nhân viên tin báo chỉ có chừng đó tin tức. không có tình huống cụ thể gì, cho nên chuyện này có nguy hiểm nhất định, cần phải cân nhắc kỹ càng mới được.
Đương nhiên Ngô Mộng Đạt không hoài nghi đó là cạm bẫy, binh lực nước Y Lan ở nơi này không nhiều, dù có xông liên hết chắc gì làm gì nổi bọn họ.
Cuối cùng Ngô Mộng Đạt không kiềm chế được sức dụ hoặc của tấm huy chương quân công, quyết định làm thịt tên quan quân cao cấp nước Y Lan kia.
Dưới sự giúp đỡ của nhân viên tình báo, Ngô Mộng Đạt nghiên cứu địa hình xung quanh Trung Dương, quyết định mai phục cách phía nam Trung Dương sáu mươi kilomét, nơi đó địa thế bằng phẳng, xung quanh là đồng ruộng bao la, có lợi cho quân Lam Vũ mai phục đồng thời cũng làm kẻ địch lơ là.
Sau khi nói qua tình hình, bọn họ mau chóng tới điểm mai phục, do là giữa trưa, mặt trời rất gay gắt, trong đồng không có nông dân, bớt cho quân Lam Vũ khá nhiều việc.
Tin tức của nhân viên tình báo rất chính xác, tới ba giờ chiều, mục tiêu xuất hiện, Ngô Mộng Đạt nhìn từ kính viễn vọng thấy đội ngũ dài phải có sáu trăm người, xem ra là từ thành Trung Dương chạy ra, trong đội ngũ có dấu vết binh sĩ bị thương rõ ràng, xem ra tên quan quân này chấp hành nhiệm vụ rất khẩn cấp, nếu không chẳng vội vàng như thế.
Mục tiêu là một quan quân cao cấp chừng hơn sáu mươi tuổi, hơi gầy gò, lưng thẳng tấp, ánh mắt sáng, thi thoảng lóe lên hàn quang lạnh buốt, rất có phong phạm quân nhân, nhìn quân hàm hẳn là thượng tướng, đúng là một mục tiêu đáng phục kích.
- Đại đội trưởng, tên gia hỏa này có khả năng là tên chỉ huy cứ điểm Xạ Nguyệt. Hạ Khả Vũ tự tin nói âm thầm giơ súng ngắm lên.
- Ngươi giết chết lão trước đi.
Ngô Mộng Đạt gật đầu, hắn cũng nghĩ như Hạ Khả Vũ, nhưng không nhận ra đối phương là ai.
Khả năng cho rằng nơi này là bình nguyên nên quân đội Y Lan dù cảnh giới rất cao nhưng dù sao không trong trạng thái trực chiến, bọn chúng chỉ kiểm tra chừng trăm mét xung quanh, cấp cho quân Lam Vũ cơ hội phục kích.
Đoàng!
Hạ Khả Vũ bóp cò.
Quan quân cao cấp kia của nước Y Lan như bị thứ gì đó va phải người hơi lắc lư, sau đó ngã xuống ngựa, đạn của Hạ Khả Vũ xuyên qua thái dương của lão, như vậy dù là Đại La Kim Tiên cũng chẳng chịu nổi
Tạch tạch tạch...
Quân đội Y Lan còn chưa kịp phản ứng lại đã bị quân Lam Vũ tấn công, súng máy Bạo Phong Vũ rít lên, đạn như bão tố quét qua cánh đồng, đem binh sĩ Y Lan ngã xiêu ngã vẹo.
Ở nơi không có gì che chắn này, trước hung khí giết người như vậy, quân đội Y Lan là quả cả chua dưới đồ đao, ngoài không ngừng đổ máu, thì không có chút năng lực phản kháng nào.
Bách kích pháo và ống phóng rốc két cũng nối nhau xạ kích, quân địch tức thì rơi vào hỗn loạn. nhiều tên cuống cuồng lao vào đồng ruộng bên cạnh kháng cự.
BỊ tập kích bất ngờ, tố chất binh sĩ cao thấp liền lộ ra ngay, có chừng hơn hai trăm tên binh sĩ Y Lan kháng cự rất bình tĩnh, sản sinh uy hiếp với quân Lam Vù mấy chiến sĩ xông lên đầu đã bị bắn hạ hết.
Còn bốn trăm tên còn lại, hoảng loạn nổ súng lung tung, vừa rồi bọn chúng bị quân Lam Vũ đả kích một vố, đã sinh khủng hoảng rồi, giờ lại bị tập kích, bọn chúng chỉ có một suy nghĩ là có thể sống sót.
Đạn như con mắt của tử thần nhảy múa, trên đường đã không còn binh sĩ Y Lan nào đứng được nữa, đại bộ phận đang gục trong vũng máu.
Đám Ngô Mộng Đạt cầm súng xông lên, vừa nổ súng vừa áp sát, dày lính nặng nề dẫm trên cánh đồng tạo thành con đường nhỏ vòng vèo.
Đám binh sĩ Y Lan nhận ra chuyện không hay, vội vàng xoay người bỏ chạy, đạn như con rắn độc đuổi theo, kết thúc sinh mạng của kẻ địch, nhưng cũng có kẻ như kỳ tích thoát khỏi làn đạn của quán Lam Vũ, sống sót thành công.
Năm phút sau, tiếng súng dần lắng xuống, con đường cũng bị quân Lam Vũ khống chế, Ngô Mộng Đạt đứng bên cạnh tên quan quân cao cấp kia, đá vào thi thể của lão, phát hiện lão ta đã không thể chết hơn được nữa rồi
Hắn ngồi xuống kiểm tra thân thể, kết quả lấy được nhiều văn kiện cơ mật, một số trông có vẻ rất giá trị, quả nhiên là một nhân vật có hạng.
Hạ Khả Vũ bắt lấy một tên tù binh toàn thân loang lổ máu ném ở bên cạnh Ngô Mộng Đạt. Ngô Mộng Đạt liền hỏi:
- Kẻ này là ai?
Vì nhu cầu chiến đấu Ngó Mộng Đạt cũng học một số tiếng Y Lan đơn giản, vừa vặn có tác dụng.
Tên tù binh kia thoi thóp trả lời:
- Là... tham mưu trưởng của chúng tôi thượng tướng Mặc Thoát...
- Mặc Thoát sao?
Ngô Mộng Đạt biết lão ta, trong mắt quân Lam Vụ lão cũng là nhân vật hạng nhất, mỗi lần Tiêu Nam bị triệt chức hoặc giam lỏng đều là do lão ta thay Tiêu Nam nắm giữ quân đội.
- Mặc Thoát tới cứ điểm Xạ Nguyệt làm gì?
Ngô Mộng Đạt thuận miệng hỏi cảm giác đối phương chắc chắn không biết câu trả lời.
Quả nhiên tên tù binh run rẩy đáp:
- Tôi không biết.
Ngô Mộng Đạt biết hắn không nói dối liền phất tay, hai chiến sĩ đi tới kẻo hắn đi, đoàng một cái giải quyết hắn, những Tên binh sĩ Y Lan còn lại cũng bị giết hết.
Mấy tên binh sĩ Y Lan muốn bỏ chạy, kết quả bị các tay súng bắn tỉa giết từng tên một, Ngô Mộng Đạt hạ lệnh các chiến sĩ lập tức rút lui, đợi phi dĩnh tới.
Mặc Thoát chết, với Ngô Mộng Đạt chỉ là một thu hoạch nhỏ ngoài nhiệm vụ, hắn không biết mình đã vô tình làm ảnh hường tới chiến cục của toàn bộ hành lang Á Sâm, mà Tiêu Nam cùng toàn bộ nước Y Lan cũng vì điều bất ngờ này mà phải trả giá nặng nề.
Tây bắc hành lang Á Sâm. Chiến đấu đang vào lúc cao trào.
Từng quả đạn rơi xuống, bốc lên những cột khói đen trên mặt đất, những cột khói đen này nối liền với nhau, sắp hoàn toàn che lấp ánh mặt trời rồi.
Đôi khi có một chỗ nhiều quả đạn pháo rơi xuống cách nhau rất gần, làm số bùn đất còn chưa kịp rơi xuống hẳn, đã bị một đợt sóng chấn động khác hất văng lên.
Xa xa nhìn lại, hỏa pháo mãnh liệt giống như một bức tường lửa cực lớn, nuốt hết tất cả mục tiêu có thể nhìn thấy, bất kể là mục tiêu có sinh mệnh hay không đều bị che lấp hoàn toàn trong bóng tối
Pháo đạn cày xới lớp đất ẩm ướt lên nhiều lần, làm những hầm hào chằng chịt lúc này trở nên rất khỏ phân biệt, quân đội Y Lan ẩn nấp trong hầm hào, hoàn toàn bị pháo hỏa bao phủ.
Từ trong kính viễn vọng nhìn tới, hầm hào quân đội Y Lan đào bới cơ bản đã bị đạn pháo dày đặc san bằng, nhất là những cái lô cốt càng bị xới tung lên, binh sĩ Y La bị bắn cho tan xương nát thịt.
Quân đội Y Lan đã dự liệu được quân Lam Vũ pháo kích, nhưng không ngờ pháo kích lợi hại như thế, cùng với những chiến dịch khác của quân Lam kết thúc, nhất là chiến đấu với nước Mã Toa kết thúc, vô số pháo binh đã được điều tới hành lang Á Sâm, làm hỏa lực khi tiến công cải thiện cực lớn.
Đất đai của hành lang Á Sâm luôn ẩm ướt, mềm xốp, thiếu đá,thiểu gỗ cho nên quân đội Y Lan không có điều kiện kiện xây dựng công sự kiên cố.
Dưới sự yểm hộ của hỏa pháo, quân Lam Vũ tấn công không ngơi nghỉ, đội hình giãn cách không cho quân đội Y Lan có cơ hội xạ kích đồng loạt, hơn nữa bọn họ trang bị súng tự động, dù một chiến sĩ cũng có thể đối phó cả một đội binh sĩ Y Lan.
Trừ pháo hỏa mãnh liệt ra trên không trung còn có phi dĩnh bay quanh, thân ảnh cực lớn của chúng là ác mộng với quân đội Y Lan, trong làn khói đen mù mịt này bọn chúng cứ như tử thần từ trên trời giáng xuống.
Số phi dĩnh này trừ quan sát tình thế chiến trường, chỉ mục tiêu oanh kích cho pháo binh, còn phụ trách phá hủy trận địa pháo binh của nước Y Lan, chỉ cần pháo của bọn chúng thò mặt ra là bị phi dĩnh oanh tạc.
Phụ trách phòng thủ Tây Lan là sư đoàn bộ binh 14 nước Y Lan, dưới hỏa pháo mãnh liệt của quân Lam Vũ đã tổn thất mất một phần ba, trong tiến công sau đó, bọn chúng lại bị ép sử dụng đội dự bị trước kế hoạch.
Hàn Trụ là nguyên lão của quân đội Y Lan rồi, nhưng đối diện với quân Lam Vũ hắn chỉ có thể rút toàn bộ mỗi người bên cạnh đẩy lên chiến trường, đối diện với sức mạnh của quân Lam Vũ, toàn bộ toan tính là dư thừa.
Sư đoàn 14 có gần hai vạn binh sĩ, vì nhu cầu chiến đấu, vô số tinh nhuệ bị rút tới các bộ đội mới thành lập làm nòng cốt, lỗ hổng do tân binh bổ xung.
Song tân binh dù sao cũng là tân binh, không phải là người từng trải chiến đấu, phản ứng quyết đoán rât kém, thực sự mà nói so với đám tân binh ở Dương Thành bọn chúng đã xuất sắc lắm rồi, dưới pháo hỏa của quân Lam Vũ chúng cũng không lùi bước.
Nhưng chỉ dựa vào mỗi dũng khí thì không thể cải biến được kết cục của cuộc chiến, trong chiến tranh tàn khốc, kinh nhiệm và kỹ thuật rất quan trọng, những đám tân binh của nước Y Lan chưa có cơ hội tích lũy kinh nghiệm chiến đấu đã nằm xuống đầy trong các chiến hào rồi
Hàn Trụ đích thân ra ngoài chỉ huy, kết quả bất hạnh bị một quả đạn pháo rơi xuống bên cạnh, mất một nửa đội cận vệ, bản thân hắn cũng bị trọng thương, bị bộ hạ cưỡng chế đặt trong một tầng hầm.
Trước khi hắn bị thương, tham mưu trường và phó tham mưu trưởng của hắn đã quvên mình vì nước cả rồi, hiện giờ chỉ có thể dựa vào các chỉ huy liên đội nữa thôi.
Bên ngoài vẫn là tiếng pháo hỏa ầm ầm, quân Lam Vũ ngày càng tới gần.
Dùng một sư đoàn kháng cự hai lữ đoàn quân Lam Vũ tiến công mười ngày, Hàn Trụ cảm thấy mình đã tận lực rồi, về điều khác, hắn không muốn nghĩ.
Điều Hàn Trụ không hiểu nhất là Phất Lan Đa rốt cuộc muốn làm gì.
Phất Lan Đa được Tiêu Nam lệnh tăng viện cho Hàn Trụ, tới giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu, chỉ có lính truyền tin của Phất Lan Đa tới thề thốt:
- Ta đang tập kết bộ độ, sắp xong rồi, ngươi chỉ kiên trì một lúc, thắng lợi sẽ là của chúng ta.
Nhưng mà Phất Lan Đa tập kết bộ đội gần mười ngày rồi vẫn chẳng thấy đâu, chẳng biết có phải là hắn muốn tập kết bộ đội từ tận Niết La Tây Kinh xa tít mù tắp tới không.
Trong thời gian đó, sư đoàn 14 một mình tác chiến, Phất Lan Đa chẳng hỗ trợ được chút nào, ngược lại một số khu vực thuộc về phần phòng thủ của Phất Lan Đa cùng bị hắn vứt bỏ, làm cho Hàn Trụ bị bao vây, phải điều quân lấp chỗ trống đối phương lưu lại. Hàn Trụ không phải đồ ngốc, hắn đương nhiên biết chuyện này là sao.
Tiêu Nam càng không phải đồ ngốc, hắn lập tức hạ lệnh bắt Phất Lan Đa. Nhưng Phất Lan Đa biến mất rồi, hoàn toàn biến mất rồi.
Phất Lan Đa cứ như địa đầu xà của hành lang Á Sâm, hắn biết mọi thứ ở nơi này, khi Tiêu Nam truyền lệnh xuống, hắn sớm đã dẫn tâm phúc của mình biến mất tích rồi.
Còn bộ đội của hắn, cũng bị hắn dùng mệnh lệnh bậy bạ làm loạn cả lên, quan quân không tìm thấy binh sĩ, binh sĩ chẳng hiểu cấp trên là ai, làm cho Tiêu Nam phải mất rất nhiều thời gian mới tập trung lại được.
Nhưng sau đó lại bị quân Lam Vũ công kích, thế là số bộ đội khó khăn lắm mới tập trung lại được tan tành hết cả.
Tiêu Nam biết Phất Lan Đa tuyệt đối không đơn giản là bỏ trốn, mà có âm mưu sâu xa hơn, tên gia hỏa ăn ngoài rào trong đó, Tiêu Nam muốn băm nát hắn ra nuôi chó, hạ lệnh quan quân pháp toàn lực truy bắt, nhưng không bắt được Phất Lan Đa, phiền toài lớn hơn lại tới.
Cùng lúc Phất Lan Đa biến mất, quân Lam Vũ ở Thẩm Dương tấn công chính diện, Tiêu Nam phải toàn lực chăm chú ứng phó, đối diện với Tri Thu, dù là Tiêu Nam cùng không dám lơ là.
Thực tế chứng minh Tiêu Nam lo lắng chuẩn xác, quân Lam Vũ tấn công rất dữ dội.
Ngày 3 tháng 10 năm 1733, quân Lam Vũ phát động tấn công quy mô lớn với ba lữ đoàn, trọng điểm công kích là Trì Giang, đó là giao thống yếu đạo nối liền với phủ Bối Ninh, không thể đánh mất.
Tiêu Nam vội điều binh cố ngăn cản quân Lam Vũ tiến công, nhưng trong ngày đầu tiên, con số thương vong đã rất lớn, Tiêu Nam cũng không thể làm được gì.
Trước khi phát động tấn công, ba trăm khẩu pháo trái phá của quân Lam Vũ đã pháo kích liên tục ba tiếng đồng hồ, pháo đạn như muốn xới tung tất cả đất đai nơi quân đội Y Lan đồn trú.
Dưới pháo kích dữ dội, binh sĩ Y Lan chết rất nhiều, không ít tên bị pháo đạn làm cho thần kinh thất thường, bất chấp tất cả nhảy ra hò hét, đến khi bị pháo đạn xé nát.
Chỉ vẻn vẹn tấn công một ngày, quân Lam Vũ tiến được 5 km, quân đội Y Lan tổn thắt gần ba vạn, trận địa tiền tuyến cơ bản bị hủy trong tích tắc.
Nhưng đó chưa phải là điều Tiêu Nam lo lắng nhất, vì sau đó còn 10km hầm hào, đủ từ từ quần nhau với quân Lam Vũ, hắn lo lắng nhất là ky binh quân Lam Vũ.
Không bao lâu sau, quan quân tham mưu đưa tới tình báo cho thấy có rất nhiều kỵ binh Lam Vũ xuất hiện ờ phía nam Tín Phong, rất có khả năng vượt qua sông Á Sâm tân công phủ Bối Ninh.
Bất quá Tiêu Nam nghiên cứu xong cảm thấy khả năng này không lớn, nếu như Tri Thu muốn nuốt trọn mình trong một miếng tạm thời chưa có khả năng đó.
Trong chỉnh thể phòng tuyến của nước Y Lan, Tín Phong là có điểm yếu vì Tiêu Nam không thể bỏ quá nhiều tinh lực ở bên đó, chỉ đành bỏ qua.
Bất quá Tiêu Nam cùng không bận tâm, chỉ cần còn cứ điểm Xạ Nguyệt, bất kỳ quân Lam Vũ từ đâu đánh vào cùng sẽ bị giáp kích, tin rằng quân Lam Vũ sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như thế.
Huống chi dựa theo suy tính của Tiêu Nam, kỵ binh Lam Vũ từ nơi này đánh vào cũng không gâv tổn thất lớn với quân đội Y Lan, vì kỵ binh không thể đánh thành, không làm gì nổi loại cứ điểm quân sự như phủ Bối Ninh, tối đa chỉ quấy nhiễu mà thôi.
Đáng tiếc là do binh lực thiếu hụt. Tiêu Nam không thể chi viện cứ điểm Xạ Nguyệt, và vì không có quyền chỉ huy nơi đó, cho nên hắn cũng không thể can thiệp trực tiếp vào cuộc chiến nơi đó.
Từ loại ý nghĩa nào đó vận mệnh của hắn nằm trong tay Áo Mã Lực.
Tiêu Nam không yên tâm về cứ điểm Xạ Nguyệt, lo rằng nơi đó có khả năng xảy ra chuyện, tin tức Mặc Thoát bị tập kích qua đời làm hắn cảm thấy hai mắt tối xầm, tiếp đó lại có hai tin tức khác tới.
Thứ nhất là sư đoàn 14 qua mười ngàv kịch chiến đã toàn quân bị diệt, từ Hàn Trụ cho tới một vạn tám nghìn tướng sĩ đã quyên mình vì nước, quân Lam Vũ tấn công thẳng tới cứ điểm Xạ Nguyệt
Thứ hai là kỵ binh Lam Vũ đột nhập vào phía nam Tín Phong, vượt qua sông Á Sâm, đánh thẳng vào Trung Dương và Liên Nguyên.
Kỵ binh Lam Vũ không đoạt lấy những chỗ này, mà là tản ra triển khai lùng sục và xua đuổi người Y Lan, giải cứu người Đường Tộc đồng thời cấp cho họ vũ trang, kích động bọn họ dựng cờ khởi nghĩa, gần như trong ba bốn ngày, khu vực này đã đổi chủ nhân mới.
Trước đó khi nước Y Lan chiếm lĩnh hành lang Á Sâm người Đường tộc bị lăng nhục và ức hiếp. giờ bọn họ có cơ hội báo thù rửa hận, cư dân Y Lan nơi này lập tức trở thành vong hồn, tài sản bị chiếm mất.
Lúc đầu chỉ là chém giết nhỏ lẻ, sau lan rộng thành đồ sát quy mô lớn, nhưng quân Lam Vũ chỉ khoanh tay ngồi nhìn.
Tiêu Nam hiểu ra quân Lam Vũ không phải muốn đánh thành, mà muốn ngăn hắn viện trợ cho cứ điểm Xạ Nguyệt, bất quá quân Lam Vũ làm thế là dư thừa, hắn lấy đâu ra lực lượng đi chi viện? Mà Xạ Nguyệt dễ chiếm vậy sao?
- Ngu xuẩn.
Tiêu Nam miệt thị Tri Thu, nhưng trong lòng hắn biết mình cách thất bại không xa nữa.
Thế công của quân Lam Vũ không phải một cá nhân có thể nghịch chuyể, vì quân Lam Vũ đã quá mạnh.
Ngày 11 tháng 10, lữ đoàn 409. 602 quân Lam Vũ tới ngoại vị cứ điểm Xạ Nguyệt, làm cả nước Y Lan chấn động, đó là cánh cửa lớn phía đông bắc của nước Y Lan, một khi bị mất, quân Lam Vũ có thể xông thẳng vào tàn phá nước Y Lan.
Quân Lam Vũ không vội tấn công, mà đại khái sát giới tạo ra những khu không người xung quanh cứ điểm Xạ Nguyệt.
Binh sĩ của hai lữ đoàn này đại bộ phận tới từ Y Lệ Nạp, có thù không đội trời chung với người Y Lan, khi giết người Y Lan tuyệt không chùn tay, hàng vạn người nằm xuống trong vũng máu. Tất cả thôn trang đều bị thiêu hủy, tất cả nơi cư ngụ của người Y Lan bị san thành bình địa.
Khi diệt sạch người Y Lan quanh cứ điểm Xạ Nguyệt, quân Lam Vũ mở rộng khu vực đồ sát, bắc tới Tĩnh Nhạc, nam tới Thất Cầm.
Trước kia Lưu Quân và Mộng Thành Không đồ sát ở phủ Linh Đài, quân đội Y Lan cũng báo thù giết chết không ít người Đường tộc, làm mâu thuẫn giữa hai dân tộc càng sâu, giờ quân Lam Vũ tới, người Đường tộc lại lần nữa trở mình, thanh trừ kẻ địch cũ của mình đương nhiên càng tích cực.
Dưới sự ngầm cho phép của hai "tên điên" Lưu Quân và Mông Thành Không, quân Lam Vũ mặc sức tàn sát người Y Lan, tất cả cơ cấu giám sát và báo trí có liên quan đều giả câm giả điếc, cả Điệp Tư Thi chẳng hề biết g, thi thoảng có người ngửi thấy mùi máu tanh từ nơi này, kết quá bị mệnh lệnh từ nơi nào đó làm hoảng sợ.
Cần nhắc một chút, Dương Túc Phong cho "hai tên điên" này trở lại cương vị, có liên quan tới sự tàn khốc máu lạnh của họ, các tướng quân khác rất ít người mê đồ sát bình dân như vậy, cả Lam Sỡ Yến cùng chỉ đồ sát có mục đích.
Còn hai tên này đều là kẻ tâm lý có vấn đề, giết người chỉ vì để báo thù, bất quá chính vì thế mà hai người mới được đưa tới đây.
Tựa hồ cảm thấy bộ binh giết chưa đã, kỵ binh Lam Vũ cũng tham gia, triển khai thanh trừ ở Liên Nguyên và Ngân Than, bọn họ toàn là người ở cao nguvên Huyết sắc, giết người như cơm bữa. nên nơi họ đi qua người Y Lan cơ bản không có may mắn sống sót.
Cư dân Y Lan may mắn trốn thoát tràn vào cứ điểm Xạ Nguyệt, thỉnh cầu quân đội Y Lan báo thủ rửa hận, có một số nạn dân bị giết chết cách cứ điểm Xạ Nguyệt không tới 300 mét, binh sĩ Y Lan nhìn thấy rõ ràng.
Giết người xong binh sĩ Lam Vũ còn ra hiệu miệt thị quân đội Y Lan, làm bọn chúng rất phẫn nộ. Bọn chúng lập tức triển khai hội nghị nghiên cứu đối sách.
Là quân đội,bọn chúng không làm tròn được thiên chức bảo vệ cho người dân, tận mắt nhìn thấy dân mình bị tàn sát và lăng nhục, bọn chúng không sao chịu nổi.
Áo Lực Mã biết trách nhiệm nặng nề của mình, nhưng hắn là một kẻ dũng mãng kích động, khó chấp nhận nhất là cảnh này.
- Chúng ta xuất kích thôi!
Một số bộ hạ của Áo Lực Mà ra sức xúi giục, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, đám bộ hạ đương nhiên cùng có tính cách như Áo Lực Mã, muốn tử chiến với quân Lam Vũ.
- Chủ động xuất kích, quét sạch quân Lam Vũ.
Có thêm nhiều quan quân đưa ra kiến nghị khả thi, cho rằng với binh lực của cứ điểm Xạ Nguyệt, có thể chia ra một nửa đuổi quân Lam Vũ đi.
Quân Lam Vũ chỉ có chừng một vạn, hơn nữa còn khá phân tán, quân đội Y Lan nếu như hành động đủ nhanh có thể làm quân Lam Vũ trở tay không kịp.
Quân đội Y Lan trú ở cứ điểm Xạ Nguyệt còn chưa tiếp xúc với quân Lam Vũ, không hiểu nội tình, nếu là Tiêu Nam hắn không có ảo tường như vậy, dù quân đội Y Lan ở cứ điểm Xạ Nguyệt có dốc toàn quân cũng chẳng làm gì nổi 2 lữ đoàn của quân Lam Vũ, huống chi kỵ binh Lam Vũ còn có thể tới bất kỳ lúc nào.
Hội nghị đầu tiên không có kết quả, Áo Lực Mà tuy dễ kích động nhưng không dám tùy tiện xuất kích, tham mưu và lính truyền tin của Tiêu Nam đã có tác dụng.
Song chuyện tiếp theo làm Áo Lục Mã không sao chịu nổi, làm hắn đưa ra quyết định sai lầm.
Lưu Quân áp giải một đám cư dân Y Lan tới trước cứ điểm Xạ Nguyệt, bị ép đồng thanh rống lên "Áo Lực Mã là thằng hèn", âm thanh chấn động bốn bề, còn cho rất nhiều người rất giống Áo Lực Mà mặc y phục nữ nhân, đi lại quanh cứ điểm Xạ Nguvệt mỉa mai nhạo báng.
Áo Lực Mã tất nhiên là phát rồ, hắn hận nhất người ta nói mình nhát gian, tiếp đó trong thành cứ điểm Xạ Nguvệt đồn đại rùm beng, nói Áo Lực Mã mê đắm nữ sắc ra sao, hèn nhát thế nào, làm tâm thái của Áo Lực Mã biến hóa lớn.
Trong quân đội Y Lan, nếu nói về dũng mãnh Áo Lực Mà nhận thứ hai, thì không ai dám nhận thứ nhất, kiểu miệt thị này hắn sao chịu nổi?
Hội nghị quân sự thứ hai mau chóng mở ra, tất cả quan quân đều đồng thanh chỉ trích quân Lam Vũ vô sỉ, muốn liều sống chết một phen với quân Lam Vũ.
Vì thế Áo Lực Mã cuối cùng quết định chủ động xuất kích quét sạch quân Lam Vũ.
Qua thương thảo đơn giản, Áo Lực Mã quyết định suất lĩnh ba sư đoàn bộ binh tinh nhuệ nhất tấn công quân Lam Vũ, hắn sẽ tấn công quân Lam Vũ rải rác ở phía tây nam, đồng thời tận lực giải cứu cư dân Y Lan.
Cứ điểm Xạ Nguyệt vốn có hơn tám vạn quân, hiện giờ bị Áo Lục Mà dẫn đi gần năm vạn, đệ nhất cứ điểm của hành lang Á Sâm đã khá trống rỗng rồi
Khi Tiêu Nam biết được tim tức này lặp tức kinh hãi, cảm giác ngày tận thế đã tới, nhưng không kịp cứu vãn nữa, hạt giống thất bại đã nảy mầm rồi.