Chương 641: Thần sông tự chuốc khổ (P2)

Một lúc sau, Sở Thiên Nhai ợ lớn đi tuần tra, tâm tư vẫn đặt trên đại mãng xà, đi vài vòng hắn cảm thấy có chút kỳ quái, mấy cái hộp nổi trên mặt nước biến mất rồi, nhưng không thấy bóng dáng đại mãng xà. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Đang suy nghĩ xem có liên quan gì tới đại mãng xà hay không, thì đột nhiên bên tai vang lên tiếng súng, rồi là một loạt đạn rộ lên, có người thét lớn:

- Đại mãng xà! Đại mãng xà! Mau!

Sở Thiên Nhai vội dẫn người chạy tới, chỉ thấy bên bè số 24 các chiến sĩ đang không ngừng nổ súng xuống mặt nước, làm nước sông bắn tung tóe.

Nhìn cẩn thận mặt nước, Sở Thiên Nhai không thấy gì cả, vì thế hạ lệnh bọn họ ngừng xạ kích, mặt nước vốn phẳng lặng thấp thoáng nhìn thấy sóng nước lan đi, hẳn là dấu vết của vật thể lớn rơi xuống, quá nửa là đại mãng xà rồi.

- Tôi.. tôi… tôi nhìn thấy nó rồi.

Có chiến sĩ kích động nói lắm bắp, sắc mặt lúc thì hồng lúc thì trắng bệch hiển nhiên rất sợ hãi.

Sở Thiên Nhai vỗ vai chiến sĩ đó, để hắn bình tĩnh lại miêu tả những điều mình nhìn thấy.

Thì ra chiến sĩ đó vừa rồi nhìn thấy rõ ràng có thứ gì loáng lên trên mặt nước, vì nơi đó không có ánh sáng, chỉ phán đoán là một vật thể biết hoạt động, dựa theo mệnh lệnh của thượng cấp, hắn bất chấp ba bảy hai mươi mốt, hắn xả súng dữ dội, kết quả vật thế đó quẫy mạnh một cái, hiển nhiên là thứ có sinh mạng. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Bị súng làm tổn thương, vật thể đó vẫy vùng càng mạnh, tiếp đó chui vào trong nước lại gợn sóng, tới giờ chưa biến mất.

Lúc đấy các chiến sĩ khác mới phản ứng lại, ào ào nổ súng, nhưng đã không còn hiệu quả gì nữa, nếu như đó thực sự là đại mãng xà, thì hiện giờ đã biến mất rồi.

Nghe thấy tin tức này, những thổ dân đều thầm cẩu nguyện, nói thần sông xuất hiện rồi, hoảng sợ vô cùng.

- Con quái đó hiện giờ ở đâu?

Đây là vấn đề quân Lam Vũ quan tâm nhất, vừa rồi chiến sĩ kia không nhìn thấy toàn bộ người nó, chỉ nhìn thấy đuôi, nhưng tất cả đều tin đó là đại mãng xà.

Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Nhiều người bất giác nhìn xuống dưới chân, mặt nước khôi phục lại yên tĩnh, không nhìn thấy bất kỳ điều gì khác thường nữa. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Sở Thiên Nhai trấn tĩnh nói:

- Mặc kệ nó, cứ giám thị chặt chẽ là được rồi, người không phạm ta thì ta cũng không phạm người, nếu bọn chúng còn quấn lấy chúng ta, thì cũng ta cũng không khách khí.

Đương nhiên là bọn họ hiểu điều đó, nhưng con đại mãng xà có hiểu hơn mới là vấn đề, chúng nó mà không hiểu lời của Sở Thiên Nhai, thì quân Lam Vũ tuân thủ nguyên tắc cũng vô dụng.

Bất quá nói đi cũng phải nói lại, quân Lam Vũ chỉ mượn sông mà đi thôi, không có ý muốn sinh sự với bọn chúng, nếu như có thể dọa bọn chúng chạy mất là được rồi.

Đương nhiên nếu đại mãng xà chủ động gây sự lại là chuyện khác rồi.

Vấn đề hiện giờ là, Sở Thiên Nhai không có đủ chứng cứ nói con đại mãng xà này ó chủ động tấn công nó không, cho nên quân Lam Vũ cần trực chiến 24/24, không được lơ là chút nào. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Nếu nó xuất hiện lúc này đương nhiên sẽ không chiếm đươc chút lợi nào, cho một loạt đạn là lấy mạng nó được, nhưng lỡ sau nửa đêm quân Lam Vũ mệt rồi thì sao? Ôi cái thứ chết tiệt này.

Bởi vì tin chắc có đại mãng xà xuất hiện trong nước, cho nên các chiến sĩ đều tỏ ra căng thẳng, gần như không ngủ được, không ai dám buông vũ khí của mình, có chiến sĩ cứ kiểm tra trang bị nhiều lần..

Nói thực đối với chuyện đại mãng xà, quân lam vũ đã chuẩn bị một loạt công tác, từ tư tưởng tới hành động, từ diễn luyện tới thực tế, thổ dân đương địa còn kiếm hai con đại mãng xà hơn sáu mét cho quân Lam Vũ diễn luyện để trừ bỏ sự sợ hãi.

Nhưng thổ dân đương địa không có bí quyết đối phó với đại mãng xà nhiều, vì đại đa số gặp nó đều chết ráo rồi, nên bọn họ tổn kết ra một phương pháp hữu hiệu nhất là : tốt nhất là tránh xa nó, không nên kinh động nó, không tiến vào lãnh địa của nó, không lấy thức ăn của nó, không làm cho nó có địch ý.

Phải thừa nhận đó là biện pháp toàn vẹn, đang tiếc quân Lam Vũ không làm được.

Đi đường thủy tới Đặc Nặc Kỳ Đế Đặc Lan, chạm nhất cần phải có ba ngày, đi đường bộ nhanh nhất mất mười ngày, nên quân Lam Vũ chọn ngay cái đầu.

Bất kể là Đao Vô Phong hay Sở Thiên Nhai cho rằng, đại mãng xà không thể cản đường tiên của quân Lam Vũ, dù trên đường có gặp chuyện bất ngờ cũng có thể đối phó được, súng đạn vĩnh viễn dều có quyền ưu tiên.

Bị tiếng súng của quân Lam Vũ, con đại mãng xà biến mất, rất lâu không có động tác, đám Sở Thiên Nhai thay nhau trực ban, giám thị động tĩnh dưới mặt nước nghiêm ngặt.

Đao Vô Phong Thì dùng điện đài liên hệ nhờ không quân rải bột hùng hoàng, đuổi đại mãng xà ra khỏi dầm nước này, hắn cũng không biết là có đại mãng xà thật không, nhưng trong lòng cứ cảm thấy bất an.

Nhận được lệnh, phi dĩnh chậm chậm bay tới thả hùng hoàng, hùng hoàng mau chóng tan vào trong nước, Sở Thiên Nhai luôn muốn biết đại mãng xà có sợ hùng hoàng không.

Kết quả câu hỏi này mau chóng có được đáp án, hùng hoàng rải xuống không tới một tiếng, mặt nước bắt đầu có phản ứng, xuất hiện vằn nước kỳ quái.

- Mẹ nó! Thì ra là có hai con!

Sở Thiên Nhai nói nhỏ, siết chặt nắm đấm của mình.

Thì ra mặt nước xuất hiện hai văn nước dài, rời đi theo hai hướng khác nhau, không cần nói mọi người cũng biết đó là đại mãng xà rồi, vừa rồi khi có một con bị tấn công, bọn chúng vẫn không bỏ đi mà nấp dưới nước chờ cơ hội.

Phải nói cái thứ bò sát này cũng rất âm hiểm.

- Ài, tha nghĩ người ta quá nửa là phu thê, có lẽ tới đây hưởng trăng mật, kết quả bị chúng ta phá quấy, thật là tiếc. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Lữ Tử Lang cười hì hì, cho tay vào miệng huýt còi, như chào hỏi hai con đại mãng xà.

Người khác thì khẩn trương chết đi, còn hắn chẳng bận tâm, cảm tưởng ẩn dưới vằn nước kia không phải hai con đại mãng xà, mà là hai con cá chép vậy.

Đương nhiên cũng không ai chỉ trích sự coi thường của Lữ Tứ Lang, mấy ngày qua trong số quan binh của quân Lam Vũ, chỉ Lữ Tứ Lang là có tư cách coi thường mãng xà nhất, mãng xà bình thường gặp phải hắn chỉ có thể nói một tiếng xúi quẩy.

Trên người hắn, đã có án mạng liên quan tới bốn con đại mãng xà rồi, gần như mỗi lần gặp đại mãng xà, Lữ Tứ Lang đều dễ dàng giết chết nó. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Lần nguy hiểm nhất là trên đường từ Tháp Lợi Phật tới Đặc Áo Đế Ngõa Khảm, khi qua một con dốc, vì trời mưa trơn trượt, Lữ Tứ Lang hụt chân bị lăn xuống một dầm lầy, tiếp xúc thân mật với một con đại mãng đang tìm thức ăn, chân của hắn dẫm lên lưng nó.

Lễ vật trời cho như vậy, nó đương nhiên không từ chối, con đại mãng xà lập tức quấn chặt lấy Lữ Tứ Lang, nó cho rằng có thể chầm chậm nhấp nháp rồi, kết quả Lữ Tứ Lang vốn ngã váng vất bị nó làm tỉnh, hắn chẳng sợ mấy thứ bò sát này, liền thuận tay móc dao găm, rạch bụng con đại mãng xà xui xẻo. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Dao găm là thứ lợi khí sát thân mà các chiến sĩ thích nhất, chẳng những sắc bén mà còn cứng rắn dù là da rắn trơn nhẵn cũng chẳng kháng cự nổi.

Kết quả con dao dài gần như mổ con mãng xà dài hơn sáu mét thành hai, con mãng xà bị thương lập tức há miệng muốn đớp Lữ Tứ Lang, kết quả bị hắn rút khẩu Desert Eagle bắn vớ đầu, chết ngay tắp lự.

Đương nhiên Lữ Tứ Lang cũng chẳng dễ dàng gì, chỉ phản ứng chậm một chút thôi là hắn bị con đại mãng xà siết nát rồi, khi các chiến sĩ khác tới nơi phát hiện ra hắn đang nằm trên thi thể con đại mãng xà nghỉ ngơi, có người tính độ dài cùa con đại mãng xà đó, tới hơn chín mét, có thể coi là rất lớn rồi.

Từ đó Lữ Tứ Lang liền nổi tiéng, cũng làm các chiến sĩ kiên định quyết tâm chiến thắng đại mãng xà.

Kỳ thực đại mãng xà không khó đối phó, chỉ cần trong tay có vũ khí đủ mạnh, là có thể giết chết nó, không có độc chính là khuyết điểm lớn nhất của đại mãng xà, có nghĩa là nó chỉ có thể dùng sức để khuất phụ vật săn thôi.

Nói thực nếu đại mãng xà có độc, Lữ Tứ Lang chẳng ngông nghênh được như thế, mà thành liệt sĩ rồi, nhưng nếu thế cả khu rừng chỉ còn lại mỗi một loài bọn chúng thôi.

Đã có sức công kích mạnh như thế mà còn dùng độc được thì có để cho ai sống nữa không? Sợ rằng Behemoth cũng chẳng phải thịt nổi nó.

Nhìn hai con đại mãng xà bỏ đi, ác chiến sĩ dần yên tĩnh lại, ai làm việc nấy, không có gì làm thì ôm súng ngủ, chỉ có Lữ Tứ Lang đứng nhìn mặt nước dần dần khôi phục yên tĩnh, mắt lẽ lên vẻ tàn khốc.

Sau nửa đêm, đám Sở Thiên Nhai vẫn không dám buông lỏng cảnh giác, bất quá dại mãng xà thủy chung không xuất hiện, có lẽ nó sợ mùi hùng hoàng, nên đêm đầu tiên cứ thế yên tĩnh qua đi.

Sáng hôm sau, quân Lam Vũ tiếp tục xuất phát.

Đi hết sáng, nước sông chảy càng êm, xung quanh sông cũng không thấy những cái cây cao nữa, chỉ toàn là bụi cây rậm rạp, che rất nhiều tầm nhìn, bên sông chủ yếu là dây leo, thỉnh thoảng có một hai cái cây là nó giăng kín luôn mặt sông.

Nhìn từa xa tất cả đều một màu xanh biếc, làm người ta bất an.

Con sông chỗ này là một khúc quanh lớn, nhìn không thấy bờ, qua kính viễn vọng có thể thấy xung quanh rất nhiều đầm lầy, nhưng không nhìn thấy bất kỳ dấu vết một loải động vật nào.

Đao Vô Phong không cần nhìn tình huống xung quanh, chỉ cần nhìn sắc mặt mấy thổ dân dẫn đường là biết nơi này có chuyện cổ quái rồi, mấy người dẫn đường khó lắm mới kiếm được trông mặt như cha chết mẹ chết, nếu không có quân Lam Vũ ở bên cạnh bọn họ tự sát ngay tại chỗ cũng chưa biết chừng, có mấy người thiếu chút nữa bật khóc.

Hắn nâng kính viễn vọng nhìn xung quanh, cảm thấy nơi này vô cùng yên tĩnh, tựa hồ có chút vắng vẻ, , bên trong đầm lầy chỉ có rất ít cỏ dại, đa phần toàn là bùn đen kịt, không nhìn thấy chút động tĩnh nào, nước sông cũng thế, đáng lẽ nếu như bình thường phải có cá nhảy lên mặt nước.

Nơi như thế này thích hợp cho loài nào sinh tồn nhất.

Đáp án chắc chắn là: đại mãng xà.