Chương 626: Liên minh Nhã Ca (3).

Lâm Tư Đặc báo cáo không sai, đúng là có chừng 10 vạn thổ dân tới sinh sự, hiện giờ đã có tới 3-4 vạn người tập trung ở phía bờ sông đối diện, bọn chúng cứ trào ra như vô cùng vô tận vậy, khí thế đó đúng là làm cho người ta có chút khẩn trương.

Nếu là tòa thành khác thì Dương Túc Phong cũng chẳng cần lo lắng, quân Lam Vũ có hỏa lực mãnh liệt, chỉ cần địa hình có lợi thì cho dù có thiên quân vạn mã cũng chỉ nạp mạng mà thôi.

Song vấn đề lớn nhất là cảng Tháp Lợi Phật không có tường thành, địa hình xung quanh vô cùng bằng phẳng, trừ con sông nhỏ gần như chả có tác dụng gì này thì chẳng còn địa hình khác để tận dụng.

Trong chiến tranh hiện đại, tác dụng của tường thành có thể bỏ qua, nhưng đối diện với kẻ địch dùng binh khí lạnh thế này thì tường thành lại là vũ khí lợi hại nhất.

Tiếc rằng nơi này thiếu đá nghiêm trọng, quân Lam Vũ không thể xây dựng tường thành hoàn mỹ ở cảng Tháp Lợi Phật, chỉ đành quyền biến xây dựng 5 tháp canh bảo vệ, chia ra khống chế mấy phương hướng trọng yếu.

Đương nhiên tháp cảnh vệ cũng có thể làm đám thổ dân xâm phạm đả kích nặng nề, vì bên trên có lắp súng máy Bạo Phong Tuyết, có thể làm kẻ địch xâm phạm chảy tới giọt máu cuối cùng.

Song kẻ địch quá nhiều, nếu như bọn chúng đều tràn tới, quân Lam Vũ khó có thể kháng cự lại được quân địch như biển đó, thế nên hạng chiến cơ bản là không thể tránh khỏi.

Nghĩ tới hạng chiến, Dương Túc Phong lại thấy bực mình, nơi này đa phần đều là nhà cỏ, căn bản không thể dùng hạng chiến được, muốn đào hầm hào thì lại muộn rồi.

-MẸ nói, không ngờ tới đây lại bị kẻ địch chiếu tướng.

Dương Túc Phong rủa thầm trong lòng. Trước đó Thiên Cao Thái đã đoàn những kẻ này tới là vì y, khuyên y trở lại quân hạm, quân Lam Vũ sẽ không còn phải lo lắng gì nữa, có thể thẳng tay chém giết.

Có Long Nha chiến hạm hỗ trợ, dù kẻ địch có đông hơn 100 lần cũng sẽ bị quân Lam Vũ diệt sạch, nhưng Dương Túc Phong lại không nghe.

Dương Túc Phong cho rằng nếu mình bị một đám thổ dân dọa chạy phọt *** về thuyền thì sau này khẳng định sẽ bị người ta chê cười.

Bỏ chạy không phải là phong cách của y, thống soái tối cao của đế quốc Lam Vũ đã bao giờ sợ ai? Chẳng lẽ trước kia khi quân Lam Vũ mới thành lập y chưa bao giờ chạy, ngược lại giờ thành lập cả đế quốc Lam Vũ rồi y lại bỏ chạy? Trò cười.

-Nói với người Tháp Lợi Phật một tiếng, bảo bọn họ chuẩn bị hạng chiến, hỏi thần mặt trời và mặt trăng của bọn họ, chúng ta mượn chỗ của các ngài dùng có được không? Không cho mượn thì thuê, thuê luôn một tuần.

Dương Túc Phong nói với Hàn Đại Cương, làm như không hề để ý tới người Maya đang ào ào tràn tới, thực tế y đã nhìn thấy trong mười mấy phút ngắn ngủi, người Maya đã lại tăng thêm 2-3 ngàn người.

Hàn Đại Cương xoay người đi, người Tháp Lợi Phật ngoài dùng quân doanh và cửa cảng của quân Lam Vũ ra thì chỉ còn mấy công trình kiến trúc tôn giáo thôi.

Thổ dân liên minh Nhã Ca vô cùng ngoan đạo, nếu như nơi thờ phụng bị xâm phạm, bọn họ sẽ nổi điên liều mạng với kẻ địch, nên dù quân Lam Vũ có bá đạo quen rồi, vẫn phải đánh tiếng hỏi trước.

Thấy địch ngày càng đông, Lâm Tư Đặc lo lắng hỏi:

-Phong lĩnh, ngài hãy quay về thuyền đi, không thì ít nhất cũng cách xa tiền tuyến một chút…..

Dương Túc Phong phất tay phủ quyết, ý bảo hắn không cần nói nhiều:

-Ta tiếp thu ý kiến của ngươi, ta sẽ phụ trách chỉ huy ở cửa cảng, nhưng ta không lên thuyền, ta ở đằng sau xem các ngươi đánh trận. Nói với các chiến sĩ Dương Túc Phong ta ở phía sau bọn họ, trừ khi toàn bộ tử chiến ta mới đi. Còn lại 1 người ta cũng không đi.

Lâm Tư Đặc máu nóng sục sôi, giọng đầy kích động nói:

-Xin thống soái tối cao yên tâm, chúng tôi sẽ giết sạch lũ khốn khiếp này, người Maya và người Aztec còn chưa được nếm trải sự lợi hại của chúng ta, giờ phải cho bọn chúng có đi mà không có về.

Dương Túc Phong hạ kính viễn vọng xuống, bình tĩnh nói:

-Ngươi không phạm ta, ta không phạm ngươi, nếu đã phạm ta rồi ta sẽ phạm lại chút. Người Maya và người Aztec là xương sống của liên minh Nhã Ca, là chướng ngại cho việc chúng ta thống trị nơi này. Trận đánh hôm nay nhất định phải nghĩ ra biện pháp đánh gãy xương sống bọn chúng, tận lực tiêu diệt chủ lực của bọn chúng ở nơi đây, truyền lệnh xuống, giết hết, không bắt tù binh.

Lâm Tư Đặc nghiêm nghị đáp:

-Vâng./

Thiên Cao Thái do dự trong chốc lát rồi nhỏ giọng nói:

-Phong lĩnh, làm thế có vấn đề gì không? Liệu có khiến cho thổ dân toàn bộ liên minh Nhã Ca phẫn nộ?

Dương Túc Phong sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nói:

-Ta sợ gì bọn chúng nổi giận, nói đạo lí với bọn chúng là vô dụng, cứ lấy lưỡi lê và đạn ra nói chuyện. Trước kia chúng ta giết quá ít, cho nên bọn chúng mới dám gây sự, lần này làm thịt hai tên to đầu nhất, đám còn lại sẽ ngoan ngoãn hơn.

Thiên Cao Thái cảm thấy làm như vậy không ổn, nhưng không nói gì, cá nhân hắn có chút phản cảm với sách lược đồ sát của Dương Túc Phong.

Rất nhiều điển tích đã chứng minh, đồ sát chỉ có thể mang lại khuất nhục nhất thời, nhưng chôn xuống mầm mống thù hận vĩnh cửu, quân Lam Vũ muốn đứng vững lâu dài ở liên minh Nhã Ca chỉ dựa vào mỗi giết người là không được.

Nhưng Dương Túc Phong đã hạ lệnh, hắn không tiện nói, trong lòng hắn cũng cảm thấy, kẻ địch đã mạo phạm quyền uy của thống soái tối cao, đúng là đáng được học 1 bài học nhớ đời.

Chốc lát sau tất cả các nhân viên chiến đấu của quân Lam Vũ đều đã nhận được mệnh lệnh của thống soái tối cao: giết không cần tù binh.

Tức thì sĩ khí tăng vọt, bọn họ cuối cùng cũng biết thì ra Dương Túc Phong đã tới bên cạnh, mọi người kích động, hưng phấn giơ cao vũ khí của mình.

Còn đối với cư dân đương địa, bọn họ cũng đã tích một bụng lửa giận rồi, lần này có thể thẳng tay đánh một trận đúng là mộng tưởng của bọn họ.

Thừa lúc còn có chút thời gian, Lâm Tư Đặc báo cáo tình huống chuẩn bị chiến đấu. quân Lam Vũ ước chừng có 1500 người, bao gồm cả nhân viến chiến đấu và hậu cần, cùng với nhân viên hải quân tạm thời điều đene.

Ngoài ra ở thành trấn Tháp Lợi Phật, quân Lam Vũ còn có thể dùng 8000 lính đánh thuê, bọn họ lập nên bốn tiểu đoàn, chia ra do 4 người con trai của thủ lĩnh A Đức Lý Á Đặc của người Tháp Lợi Phật chỉ huy.

Hiện Hàn Đại Cương đang bố trí nhiệm vụ chiến đấu cho bọn họ, vì bọn họ chỉ có súng trường Mauser và lựu đạn nên chỉ có thể phối hợp hành động với quân Lam Vũ , người Tháp Lợi Phật vô cùng am hiểu địa hình phụ cận, nếu quân Lam Vũ muốn phản kích thì bọn họ là người dẫn đường tốt nhất.

Dương Túc Phong trầm tĩnh nói:

-Ta muốn gặp bọn họ.

Thiên Cao Thái sai người mời các thủ lĩnh trọng yếu của người Tháp Lợi Phật tới.

Một lát sau A Đức Lý Á Đặc dẫn 4 người con trai là Khâm Tra Tô Long, Khố Đế Tô Long, An Đế Tô Long và Khoa Á Tô Long tới.

A Đức Lý Á Đặc đã hơn 70t rồi, trông vô cùng yếu ớt, đi đường hết sức khó khăn, còn con trai ông ta hết sức cường tráng mạnh mẽ, toàn thân phát ra sát khí lẫm liệt.

Đến cùng A Đức Lý Á Đặc còn có niềm kiêu ngạo của người Tháp Lợi Phật, đó là những Lang võ sĩ, nhân số chừng 2000 người.

Người Tháp Lợi Phật gọi dũng sĩ của mình là Lang võ sĩ, ý tứ là bọn họ mạnh mẽ, giảo hoạt, hung tàn như chó sói.

Thực tế thì toàn bộ liên minh Nhã Ca không thấy bóng dánh của sói, chả hiểu bọn họ từ đâu mà biết được bản tính của sói, có lẽ là những thương nhân qua lại nơi này nói cho bọn họ, thế là bọn họ học theo, rồi có Lang võ sĩ.

Bất quá 4 người con trai của A Đức Lý Á Đặc trông đúng là rất thuận mắt, thân hình cao to dũng mãnh, dù bọn họ được tranh bị súng trường Mauser nhưng bọn họ vẫn mang theo kiếm lưỡi rắn của người Tháp Lợi Phật, trên đầu đeo vòng hoa, vẽ mặt theo kiểu người Tháp Lợi Phật.

Dương Túc Phong rất chú ý tới binh khí của bọn họ, thứ kiếm lưỡi rắn này trông rất sắc bén, tinh tế, người Tháp Lợi Phật luôn cho rằng rắn có thể đem lại may mắn cho bọn họ, nên ngay cả binh khí cũng có hình dạng này.

Dương Túc Phong hài lòng gật đầu khen ngợi:

-Dũng sĩ, đúng là dũng sĩ chân chính.

Thiên Cao Thái phiên dịch lại, A Đức Lý Á Đặc và bốn người con đều rất tự hào, dù bọn họ chưa biết thân phận của Dương Túc Phong, nhưng được người khác khen ngợi luôn là chuyện đáng vui mừng.

Bọn họ là dân tộc được khai hóa sớm nhất của liên minh Nhã Ca, vì bọn họ sống ở gần cửa cảng, mấy trăm năm qua luôn có thương nhân qua lại, nên bọn họ cũng biết sự tích của quân Lam Vũ .

Nhiệt tình nắm tay mỗi người xong, Dương Túc Phong hỏi:

-Tình hình thế nào rồi? có phát hiện ra điều gì không?

Bởi vì tâm lý bài ngoại nghiêm trọng nên phong tục ngôn ngữ của các bộ lạc nơi này cũng đủ loại hình kỳ quái, giao thông khó khăn, quân Lam Vũ muốn thiết lập cơ cấu tình báo của mình là vô cùng khó khăn, cần phải dựa vào mạng lưới tin tức của các dân tộc thân quân Lam Vũ cung cấp.

Ví như hiện giờ quân Lam Vũ phải dựa vào người Tháp Lợi Phật. A Đức Lý Á Đặc đáp:

-Người Maya và người Aztec không ngờ lại liên kết với nhau, đúng là chuyện vô cùng kỳ quái, trong chuyện này khẳng định là có biến cố lớn,. Chúng tôi thăm dò tin tức gần đây bọn chúng đều tiếp đãi sứ giả của Âm Nguyệt Hoàng Triều, đại khái có liên quan tới chuyện này, tên sứ giả kia có nhắc tới Hắc Diệu Thạch…..

Dương Túc Phong cau mày lại, lập tức nhớ tới cái tên An Lạp Lệ Lôi. Ở liên minh Nhã Ca và An Lạp Lệ Lôi số người thù hận với quân Lam Vũ không ít, nhưng hận bản thân hắn như vậy thì chỉ có An Lạp Lệ Lôi mà thôi.

Nhưng kỳ quái là sao An Lạp Lệ Lôi lại biết mình tới đây? Lại còn khống chế thời gian chuẩn xác như vậy? mình vừa mới xuống thuyền đã gặp phải công kích, đúng là không sao tin được, chẳng lẽ đã có thành viên cao tầng nào đó của đế quốc Lam Vũ có vấn đề?

A Đức Lý Á Đặc giới thiệu, người Maya và người Aztec là tử địch, thường xuyên chiễm lĩnh địa bàn và tài nguyên của nhau, bọn chúng là bộ lạc lớn nhất của liên minh Nhã Ca, mỗi bên đều có hơn 100 vạn người, đều có chiến sĩ vô cùng xuất sắc.

Dương Túc Phong bỗng tò mò hỏi:

-Hắc Diệu Thạch là cái gì?

Thiên Cao Thái nhỏ giọng đáp:

-Là thần khí để dùng cúng tế thần Mặt trời, nghe nói đã mất tích lâu rồi.

Thì ra người Maya và người Aztec thờ rất nhiều thần, như thần gió, thần mưa, thần tự nhiên, thần ngô.. liệt kê hết ra phải tới mười mấy vị thần, nhưng được thờ nhiều nhất vẫn là thần mặt trời.

Bất kể là người Maya hay người Aztec đều coi thần mặt trời là tổ tiên của mình,tôn kính vô cùng, thường dùng người sống để tế thần.

Hắc Diệu Thạch là thần khí cần phải dùng để cúng tế thần mặt trời của bọn chúng, nghe nói Hắc Diệu Thạch dính máu người sống có thể giúp bọn chúng trực tiếp nói chuyện với thần mặt trời, được thần ra chỉ thị.

Nhưng không may một trăm năm trước Hắc Diệu Thạch đã biến mất, nghe nói là một trưởng lão nào đó của người Maya đã lén mang đi mất, từ đó không rõ tung tích.

Không có Hắc Diệu Thạch chỉ đạo, bọn chúng dần đi xuống dốc, vốn là vương giả của liên minh Nhã Ca, nhưng hiện giờ bọn chúng sắp bị các bộ lạc khác vượt qua, cho nên vô cùng coi trọng Hắc Diệu Thạch.

Dương Túc Phong nghĩ chẳng lẽ An Lạp Lệ Lôi đã dùng Hắc Diệu Thạch xúi dục bọn chúng tấn công người Tháp Lợi Phật? Cô ả An Lạp Lệ Lôi này thật thần thông quảng đại, rốt cuộc là cô ta có lai lịch như thế nào?

Âm Nguyệt Hoàng Triều vốn đã thoi thóp rồi, vì sao khi cô ta trở về liền xoay chuyển được tình thế, làm Âm Nguyệt Hoàng Triều cải tử hoàn sinh?

A Đức Lý Á Đặc lúc này vẫn chưa biết thân phận của Dương Túc Phong, chỉ cho rằng y là quan viên cao cấp của đế quốc Lam Vũ tới đây thị sát, cho nên không chủ động nhắc tới An Lạp Lệ Lôi.

Nhưng Dương Túc Phong cơ bản đã đoán ra được rồi, đương nhiên y tuyệt đối sẽ không nói ra.

Đang suy nghĩ, Dương Túc Phong vô tình nhìn thấy một nhóm thổ dân khác xuất hiện từ phía đông nam tới, bọn chúng mặc rất ít, chỉ dùng lá cây che lấy hạ thân, tên nào tên nấy cũng cầm lưỡi búa màu vàng, đằng đằng sát khí làm người ta rùng mình.

Tới từ phương bắc là cung tiễn thủ và chiến sĩ Hùng Ưng của người Maya, theo lời Thiên Cao Thái nói, chiến sĩ Hùng Ưng là một trong số chiến sĩ xuất sắc nhất của liên minh Nhã Ca, dùng trường mâu, mang khiêng mây.

Đặc điểm lớn nhất của chiến sĩ Hùng Ưng này là ý chí chiến đấu rất cao, sức dẻo dai trên chiến trường làm người ta kinh ngạc, đồng thời động tác linh hoạt của bọn chúng cũng là đảm bảo quan trọng cho thắng lợi của bọn chúng.

Cung tiễn thủ của người Maya cũng vô cùng xuất sắc, các bộ tộc thiểu số ở nơi này đều giỏi bắn cung, nhưng có thể dùng cung tới trình độ của người Maya thì không nhiều.

Cung tiễn thủ người Maya là binh chủng làm người ta đau đầu, bọn chúng bắn nhanh, mang nhiều tên là điểm hỏa lực di động rất khó đối phó, may mà tầm bắn của bọn chúng chỉ chừng 60 m.

Tới từ phía nam là chiến sĩ Hổ Châu Mỹ của người người Aztec. Vì sao lại gọi là Hổ Châu Mỹ, điều này không còn lịch sử tra khảo nữa, nhưng cái tên này truyền khắp phía nam đại lục Y Vân rồi.

Chiến sĩ Hổ Châu Mỹ dùng lưỡi búa làm vũ khí, trên người quấn giáp nhẹ, leo núi vượt đồi như đi trên đất bằng, gần như đã đi khắp cả liên minh Nhã Ca.

Cho dù Lang võ sĩ cũng đầy tự tin, nhưng A Đức Lý Á Đặc vẫn thấy rất khẩn trương, các bộ lạc ở đây chiến đấu không phải chỉ là phân thắng bại, mà thường phe chiến bại là hoàn toàn diệt vong.

Nếu như lần này quân Lam Vũ chiến bại, lịch sử của người Tháp Lợi Phật cũng sẽ đi tới hồi kết.

Ngược lại bọn con ông ta lại chẳng hề sợ hãi, đứng ở bên cạnh Dương Túc Phong trầm tĩnh nhìn kẻ địch ngày càng đông, dù biết kẻ địch không dễ đối phó, nhưng bọn họ chẳng sợ hãi rút lui, có lẽ đó là tính cách bẩm sinh.

Còn nếu như nói thiếu cao thượng một chút là vì bọn họ cầm tiền của quân Lam Vũ rồi, phải làm việc cho quân Lam Vũ thôi.

Dương Túc Phong hỏi:

-Phía Tô Chẩm Thư sao rồi?

Thiên Cao Thái đáp:

-Ban chỉ huy pháo binh của bọn họ đã lên bờ rồi.

Dương Túc Phong yên tâm gật đầu, nhìn kẻ địch đông nghìn nghịt trước mặt, lạnh lùng nói:

-Bọn bay sẽ biêt tay ta.

Chiến đấu quy mô như thế này đương nhiên không thể thiếu hải quân yểm trợ rồi, vì để phòng Dương Túc Phong xảy ra chuyện không may trên biển, Hạm đội Tô Chẩm Thư mang theo rất nhiều đạn pháo, đủ để thỏa mãn nhu cầu pháo kích ở cảng Tháp Lợi Phật.

Nếu như người Maya và người Aztec đã hoan nghênh long trọng như thế, thì 28 chiếc long Nha chiến hạm cũng sẽ cùng nổ pháo chào đón bọn chúng.

Tiếc nhất là hơn 1 vạn chiến sĩ của Tang Cách phải một thời gian nữa mới tới được, nếu không Dương Túc Phong đã chẳng cho một tên nào sống trở về.

Đại bản doanh của người người Maya và người Aztec đều ở sâu trong liên minh Nhã Ca, quân Lam Vũ mà muốn thâm nhập vào đó thanh trừ bọn chúng khẳng định sẽ rất khó khăn.

Ồ... Ồ... Ồ....

Đột nhiên tiếng tù và trầm trầm vang vọng khắp Tháp Lợi Phật, tất cả tiếng động giữa đất trời dường như biến mất, mỗi người đều có thể nghe thấy tiếng hơi thở của mình.

Thổ dân tới từ phương bắc chầm chậm qua sông, đội ngũ của bọn chúng rất tản mác, tựa hồ không có tổ chức gì cả, nhưng cứ nối liền tưởng chừng như bất tận, đúng là có thể làm cho những người nhát gan lạnh buốt sống lưng.

người Maya phát động tấn công trước. Dương Túc Phong bỗng nói:

-Bọn chúng làm gì thế?

A Đức Lý Á Đặc giải thích:

-Cúng tế, cầu khẩn cho bọn chúng xuất quân thắng lợi.

Cúng tế là hoạt động quan trọng của các dân tộc ở liên minh Nhã Ca, người Maya có rất nhiều vu sư, trước khi phát động chiến đấu, bọn chúng dùng đủ các loại biện pháp, triệu hoán thần linh, nhất là thần mặt trời.

Có một số người bị giết ngay tại chỗ để lấy máu tế thần, người bị giết chết rốt cuộc tới từ bộ lạc nào hiện giờ không quan trọng nữa, có lẽ người Maya giết tù phạm của mình cũng không chừng.

Nếu không biết những người đó là vu sư, Dương Túc Phong còn tưởng bọn chúng biểu diễn thời trang, đủ các loại phục sắc quái dị chỉ cần nghĩ ra được là bọn chúng làm được, hoàn toàn đối lập với đám chiến sĩ Hùng Ưng bên cạnh.

Rất nhiều vữ vu sư vì cúng tế mà chẳng ngại lộ ra những vị trí mẫn cảm trên người, tựa hồ dùng bí mật trên thân thể của mình kích thích dục vọng chiến đấu của các chiến sĩ.

Nghe nói cách này rất có hiệu quả, vì chiến sĩ Hùng Ưng nếu đành được thắng lợi có thể giao hoan với những nữ vu sư này.

Nếu như ở xã hội hiện đại, Dương Túc Phong quá nửa cho rằng bọn chúng tổ chức bữa tiệc thác loạn, những ai không biết nội tình còn cho rằng đó là nghi thức hoan nghênh khách quý.

Đám vu sư nhảy tưng bừng, lầm bầm rì rầm, dùng đủ các hành động quái đản để gọi thần linh, trên người chúng bôi không ít máu người, môt số tên vu sư còn treo cả đầu lâu ở bên hông.

Được đám vu sư kích thích, quả nhiên các chiến sĩ Hùng Ưng hùng hổ xông lên, bọn chúng không ngần ngại cầm trường mâu vượt qua con sông ở giữa, như một bầy trâu rừng xông vào biển, làm cả thế giới chấn động.

Đi đầu là những chiến sĩ Hùng Ưng già nhất, bọn chúng tên ít tuổi nhất cũng 40 rồi, lông vũ trên đầu bọn chúng rất dài, có lẽ là nhân vật lãnh đạo của người Maya,hoặc là những dũng sĩ thiện chiến nhất.

Đương nhiên là hiện giờ bọn chúng không còn dũng mãnh như thời trẻ nữa, xông lên trên cũng đại khái là làm gương cho bọn hậu bối thôi.

Đùng Đùng Đung...

Uỳnh Uỳnh Uỳnh...

Hạm pháo của hải quân Lam Vũ bắt đầu xạ kích, pháo đạn rơi chuẩn xác vào con sông nhỏ, tức thì không còn thấy những tên đi đầu làm gương đâu nữa, bọn chúng đã hoàn toàn biến mất rồi.

Khoảng cách xạ kích này đã được đo đạc từ trước, quan chỉ huy pháo binh của hải quân cũng đã đích thân lên bờ quan sát chỉ huy pháo kích, sau khi chỉnh lý đường đạn, càng thêm nhiều đạn pháo chuẩn xác chút xuống.

Đám chiến sĩ Hùng Ưng bị bắn cho tan xương nát thịt biến mất trong làn khói mù, có tên bị bắn tung lên trời, sau đó rơi xuống đè chết luôn đồng bạn mình, có tên khi bị bắn gẫy cả bốn chi, rống lên trong dòng nước, con sông vốn trong suốt tíc tắc đã biến thành bùn sệt, mùi máu và bùn hòa lẫn vào nhau.

Thi thể dày đặc ngăn cản đám chiến sĩ phía sau tiến đến, thế là bọn chúng phải dùng trường mâu gạt thi thể đồng bạn ra mới tiến lên được.

Tạch tạch tạch....

Súng máy trên tháp canh bắt đầu rít lên, tất cả các lỗ châu mai đều phun chiếc lưỡi lửa, đạn lướt tới như tia chớp lao thẳng vào quân địch đông nghìn nghịt, bắn lên từng bông hoa máu, phàm là kẻ bị đạn bắn trúng đều kêu thảm ngã ra như có bàn tay lớn kéo chúng ngã ra đằng sau.

Dương Túc Phong lạnh lùng nhìn cảnh trước mặt này một chút rồi xoay người đi. Y đã ban cho Lâm Tư Đặc toàn quyền chỉ huy trận chiến này, Lâm Tư Đặc là một quan chỉ huy ưu tú, hắn biết phải đối phó với đám thổ dân không biết trời cao đất dày này.

Là thống soái tối cao, y không cần phải ở lại tiền tuyến nữa, lúc này y ở lại đây không phải là điều sáng suốt, chỉ làm tăng thêm lo lắng vô ích cho các chiến sĩ, còn lại làm ảnh hưởng tới quyết tâm và phán đoán của quan chỉ huy.

Hàn Đại Cương cũng đã tới tiền tuyến, hắn sẽ căn cứ vào tình hình chiến đấu cụ thể để đưa ra những điều chỉnh hợp lý nhất, tuyệt đối sẽ không làm quân địch được yên lành.

Trận chiến này ban đầu quân Lam Vũ khẳng định sẽ ở vào thế hạ phong, dù sao kẻ địch cũng quá đông, quân Lam Vũ cần thời gian và không gian để tiêu hao bọn chúng, phải rút lui có trật tự.

Nhưng theo thời gian trôi đi, quân số địch không ngừng tiêu hao, cán cân thắng lợi sẽ nghiêng về phía quân Lam Vũ , cho tới khi dành được thắng lợi cuối cùng.

Bốn người con của A Đức Lý Á Đặc cũng cùng quân Lam Vũ xung trận, thổ dân nơi này chẳng có gì hay ho, nhưng bọn họ rất chú trọng chữ tín, tuyệt đối sẽ không nói lời nuốt lời, người Tháp Lợi Phật đã đi theo quân Lam Vũ , còn thu tiền tài của quân Lam Vũ thì bọn họ phải hiệp trợ quân Lam Vũ tử chiến tới cùng.

Đương nhiên vào lúc này bọn họ cũng chẳng còn lựa chọn nào khác nữa.

Dương Túc Phong, Thiên Cao Thái và A Đức Lý Á Đặc tới cửa cảng nhìn cuộc chiến ở phương xa, cách bọn họ chừng 2000m, từ xa đã trong thấy được sự kịch liệt của cuộc chiến, chỉ có thể nhìn thấy từng cột khói đen ngùn ngụt bốc lên và tiếng súng nổ không ngừng.

Song có thể cảm nhận được quy mô chỉnh thể của cuộc chiến, khu giao cách phía đất liền của Tháp Lợi Phật ước chừng 3km, kẻ địch phát động tấn công kiểu biển người trong khoảng cách này.

quân Lam Vũ dù sao cũng chỉ có hơn ngàn người, thêm vào lính đánh thuê cũng chưa tới vạn, ở chính diện về lý luận một mét 3 người, nhưng thực tế là không làm được, vì cần bộ đội lưu lại.

Bất quá nhìn chung mà nói quân Lam Vũ không lo lắng về cuộc chiến này lắm, dù sao sau khi lưu lại bộ đội dự bị, quân Lam Vũ có thể bố trí 1m 2 người, mật độ bố trí binh lực như thế là cao rồi.

Lại có thêm pháo hạm hải quân hỗ trợ, cho dù là đối phó với quân Mã Toa hay quân Y Lan cũng không có vấn đề gì.

Vấn đề là kẻ địch quá đông, thi thể của bọn chúng sẽ gây trở ngại cho hiệu quả xạ kích, đó mới là vấn đề cần lo lắng, bọn họ cần phải rút lui có nhịp độ để lấy không gian dung nạp thi thể địch.

Dương Túc Phong thuận tay kéo một cái ghế ngồi xuống, ung dung nhìn trận chiến ở phương xa.

quân Lam Vũ phát triển tới ngày hôm này thì chẳng sợ đám thổ dân này, cuộc chiến đấu thế này thuần túy là đồ sát, loại trừ khát máu ra thì chẳng ai cảm thấy hưng phấn chiến đấu thực sự.