- Hải Lôi Đình chết rồi.
Tô Chẩm Thư đi tới, ngồi xuống đặt tay lên mũi Hải Lôi Đình, đưa ra kết luận cuối cùng.
Thực ra chẳng cần hắn kiếm tra, ai cũng biết Hải Lôi Đình chết rồi, bị chĩa đâm xuyên từ ngực lên cổ họng mà không chết thì không phải là hải tặc nữa, mà là Phật tổ rồi.
Hải Lôi Đình chết, đám hải tặc Solomon hoàn toàn im bặt, như đã chết lặng rồi, bọn chúng nhìn A Phương Tác với vẻ kinh hoàng, lại nhìn Dương Túc Phong xem rốt cuộc bọn họ sẽ đưa ra quyết định gì.
Dương Túc Phong sai Tô Chẩm Thư an bài thuyền đem đám hải tặc tới Minh Xuyên đạo làm công nhân xây dựng đường sắt, nơi đó cần vô số sức lao động.
Quân Lam Vũ cần xây dựng tuyến đường sắt từ Ni Lạc Thần tới Minh Xuyên đạo, hơn nữa còn phải hoàn thành trong thời gian ngắn, hiện giờ tài chính đã đủ cả, chỉ thiếu sức lao động.
Tiếp đó thi thể của Hải Lôi Đình được đám thủ hạ của hành nghi thức hải táng, cờ đầu lâu được kéo xuống, bọc lấy thi thể của Hải Lôi Đình ném xuống biển.
Bất kể khi sống Hải Lôi Đình đã làm gì, trên người mang bao nhiêu tội ác, đều bị sóng biển tẩy sạch.
Hải Lôi Đình tuy đã chết, nhưng quân Lam Vũ còn một con đường rất xa mới có thể tiêu diệt được hải tặc Solomon, cho nên A Phương Tác vẫn phải nỗ lực truy quét.
Đương nhiên đối với A Phương Tác mà nói đây là một chuyện tốt, nếu như hải tặc bị giết sạch rồi, hắn sẽ thấy cuộc đời của mình thành vô nghĩa.
Ở hải vực Solomon còn đám thủ lĩnh Lặc Ngõa Sắt Nhĩ, Đường Lạc Khắc và Bố Đặc Lạp Cách Nặc không tham gia vào cuộc tập kích hôm nay, tạm thời không ai biết bọn chúng trốn ở đâu.
Bọn chúng không giống như Hải Lôi Đình chiến đấu vì tín ngưỡng của hải tặc, mà là vì lợi ích, giống như đám hải tặc mới đơn thuần vì lợi ích, chỉ khi có thương thuyền chúng mới xuất hiện cướp bóc, dù có thành công hay không cũng sẽ chạy xa, không cho quân Lam Vũ cơ hội phát hiện và bắt được.
Tuyệt đại đa số thời gian chúng trốn trong hải vực phức tạp, khiến cho quân Lam Vũ thanh trừ bọn chúng càng thêm khó khó khăn.
Tin rằng sau khi Hải Lôi Đinh chết bọn chúng càng giảo hoạt hơn, thận trọng hơn, hải vực Solomon vô cùng phức tạp, biển rộng biến đổi khó lường, dù A Phương Tác cũng không dám nói hoàn toàn hiểu được nơi này.
Do Lưu Hàng đã làm tan rã đế quốc Ngả Phỉ Ni, cắt đứt viện trợ cho nước Y Lan, làm kế hoạch Bầy Sói của quân Lam Vũ chuẩn bị tiến hành ở Đại Đông Dương không cần thiết nữa.
Các hạm đội ở nơi đó có thể rút về tăng cường đả kích hải tặc ở Đại Nam Dương, trọng điểm là ổ hải tặc ở quân đảo Solomon.
Dương Túc Phong quyết định điều động hạm đội Khắc Lý Khắc Lan và hạm đội Khắc Lai Ô Địch Mã tới hải vực Solomon đả kích hải tặc.
Như vậy quân Lam Vũ có ba hạm đội hải quân ở nơi này, hơn bảy mươi chiếc Long Nha chiến hạm giữ ưu thế thuyệt đối, thỉnh thoảng hạm đội Phất Lai Triệt có thể xen vào một chút, tiến hành càn quét quy mô lớn.
Dưới binh lực ưu thế tuyệt đối khống chế, tin rằng hoạt động của hải tặc Solomon sẽ bị hạn chế ở mức thấp nhất.
Nhưng không có nghĩ là tiêu diệt được hoàn toàn bọn chúng, còn đường đó còn rất xa, chỉ cần một ngày không tiêu diệt được nguồn gốc nảy sinh ra hải tặc, A Phương Tác sẽ không có thời gian rảnh rỗi.
Không dừng lại nơi này quá lâu, hạm đội Dương Túc Phong tới thẳng liên minh Nhã Ca, dọc đường Dương Túc Phong nhìn thấy rất nhiều thương thuyền từ liên minh Nhã Ca tới đảo Lữ Tống, rất ít cái đi theo chiều ngược lại.
Căn cứ vào đó, Dương Túc Phong cơ bản có thể đoán ra được, vật tư của liên minh Nhã Cha đang cuồn cuộn chảy vào đế quốc LamVũ, đồng thời một số thương nhân thông minh đã đem hàng hóa tới nơi này bán.
Do khoảng cách hai bên cách nhau rất xa nên, lợi nhuận cực cao.
Có một câu nói đùa, một thời gian đèn pin ở liên minh Nhã Ca bán theo cân nặng, đèn cân nặng bao nhiêu, thủ lĩnh thổ dân nơi này sẵn sàng bỏ ra hoàng kim nặng bằng đó trao đổi.
Đối với thổ dân mà nói cái thứ có thể phát sáng không cần gỗ và lửa này thực sự là thần kỳ, rất nhiều thủ lĩnh thổ dân và vu sư đều thích dùng nổ để làm ra vẻ thần bí, lừa bịp con dân.
Đương nhiên đó chỉ là nói đùa thôi, cư dân nơi đó tuy hơi ngốc những cũng chẳng tới mức đó, những thủ lĩnh bộ lạc vẫn có một chút kiến thức phổ thông.
Bất quá điều này gián tiếp nói lên, sản phẩm của đế quốc Lam Vũ rất có thị trưởng ở đây, một số sản phẩm kỹ thuật như đèn pin, kính viễn vọng vô cùng được ưa chuộng.
Chỉ cần là thương nhân có nhãn quang, thì mò được vàng bạc ở nơi này cũng chẳng phải khó.
Trước đó, báo chí đế quóc Lam Vũ từng có tranh luận về liên minh Nhã Ca, có hai quan điểm đối lập.
Trong mắt nhiều người, nơi này một nghèo hai trắng, cư dân nghèo khổ, năng lực chi tiêu thấp, ngay cả trẻ con cũng chẳng có gì để mặc, đừng nói tới mua bán.
Nhưng trong mắt những người có tầm nhìn, thì nơi này có khả năng chi tiêu cực lớn, trẻ con không có cái mặt, nhưng nếu dạy bọn họ mặc đồ cho trẻ con, rồi dùng đồ của mình bán, thì trong thời gian mấy chục năm thị trường nơi này vĩnh viễn không bão hòa.
Đương nhiên điều này phải nhìn vào tầm mắt và lá gan của từng người rồi, chỉ có thương nhân đủ tầm nhìn đủ can đảm, mới có thể vương lên trong cuộc tranh đoạt này.
Ngày 8 tháng 11 năm 1732 thiên nguyên, qua mười mấy ngày đi đường, đội thuyền của Dương Túc Phong tới cửa cảng Tháp Lợi Phật, trung bộ liên minh Nhã Ca.
Cửa cảng Tháp Lợi Phật, nằm sâu trong vịnh, là một tòa thành thị vô cùng đặc sắc.
Khi Dương Túc Phong tới đây, Thiên Cao Thái đại biểu quân Lam Vũ đồn trú nơi này, cũng thiếu tướng Hàn Đại Cương quan chỉ huy lữ đoàn bộ binh 605, thiếu tướng Lâm Tư Đặc quan chỉ huy lữ đoàn bộ binh 604 đều đã đợi sẵn.
Dương Túc Phong cảm giác như trở về xã hội nguyên thủy, cảm giác như nơi xa xôi nhất của đại lục Y Vân.
Vô số căn nhà cỏ tạo thành phong cảnh độc đáo nhất của nơi này. Một số công trình xây dựng giống như mặt trăng và mặt trời, nhìn một cái là biết ngay nơi thờ phụng tôn giáo, mái nhà hình trăng cong vô cùng đặc biệt.
Thổ dân đi lại trong rừng trông có vẻ vô cùng an nhàn, rất nhiều người còn lười biếng tắm nắng dưới gốc cây.
Nghe nói Tháp Lợi Phật đã là thành thị lớn nhất của liên minh Nhã Ca, nhưng theo Dương Túc Phong thấy nó chả khác gì một xóm chài nhỏ ở cảng Bà Châu.
Trừ cửa cảng quân Lam Vũ xây dựng còn có chút hiện đại hóa, còn các phương diện khác đều là xã hội nguyên thủy, dù là nơi lạc hậu nhất của đại lục Y Lan cũng đi trước nơi này mấy trăm năm.
Cửa càng xi măng và nhà cỏ bằng bùn hình thành đối lập rõ ràng, sau này Dương Tú Phong mới biết, ở đây chỉ có mười vạn nhân khẩu, còn không bằng một thị trấn ở đại lục Y Vân.
Đối với cố hương của mình, Phong Tĩnh Hiên đầy cảm khái thậm chí có chút bi ai.
Rời khỏi liên minh Nhã Ca ba mươi năm rồi, không ngờ chẳng có chút nào thay đổi, nhà vẫn là nhà cỏ, canh tác chủ yếu là đốt rẫy reo hạt.
Tài nguyên phong phú nơi này nuôi sống bao người, cũng trở thành mầm họa lười biếng, bọn họ thiếu động lực và áp lực để tiến bộ, khi có nguy hiểm bên ngoài tới, bọn họ căn bản không có động lực phản kháng.
Chỉ có Tiêu Tử Phong thản nhiên, tựa hồ nàng nhìn quen rồi, chẳng còn cảm giác gì.
Thực tế, nàng xuất thân từ Âm Nguyệt Hoàng Triều, tổng thể mà nói còn ngu muội hơn, lạc hậu hơn.
Nơi này còn có chút thương nhân và thuyền bè qua lại, còn Âm Nguyệt Hoàng Triều phong tỏa hoàn toàn, cả đoàn thám hiểm đi vào cũng quá nửa bị dân tộc ăn thịt người đương địa chén mắt.
Lâu ngày đã rất rất ít người còn tới Âm Nguyệt Hoàng Triều.
- Phong lĩnh, người nơi này không biết ngài tới, nếu bọn họ biết không biết sẽ phản ứng thế nào, có lẽ cả vạn người sẽ tới nghênh đón.
Thiên Cao Thái cảm khái nói, trên lịch sử của liên minh Nhã Ca chưa từng có người thống trị tối cao của nước lớn tới đây, thậm chí đại thần hơi có cấp bậc một chút cũng không có.
Nếu có cũng chỉ có Thiên Cao Thái, hắn là ủy viên hành chính ủy viên hội kiêm đại biểu thường trú của đé quốc Lam Vũ, từ cấp bậc mà nói, là cao lắm rồi.
Dương Túc Phong chắc chắn là người có thân phận cao nhất từng tới nơi này, nhưng vì an toàn, quân Lam Vũ không tiết lộ ra, cũng không dám để thủ lĩnh thổ dân tới nghênh đón, nơi này có quá nhiều nhân tố bất trắc, cần phải cẩn thận.
- Thế sao? Vậy đó là vinh hạnh của ta rồi.
Dương Túc Phong tùy ý nói, không hề để ý rằng mình chạy đông chạy tây đã sáng tạo ra vô số kỷ lục.
Kỳ thực đổi lại là người thống trị khác có ai muốn tới đây xem người nguyên thủy sinh sống chứ.
- Cũng là vinh hạnh của toàn bộ cư dân liên minh Nhã Ca.
Thiên Cao Thái nói từ tận đáy lòng, hắn biết nhiều nhà thống trị tuy bề ngoài hô hào bình đằng dân tộc, bình đẳng khu vực, nhưng chấp hành lại là chuyện khác.
Chỉ có Dương Túc Phong chưa từng nói xuông, tác dụng trực tiếp nhất làm bọn họ và cả vạn tướng sĩ nơi này không cảm thấy mình là một đám bị bỏ rơi, cổ vũ cực kỳ lớn cho sĩ khí của bọn họ.
Dương Túc Phong đột nhiên nhớ tới chuyện gì, mỉm cười nói:
- Ha ha, không biết cái đầu của ta giá bao nhiêu vậy?
Lâm Tư Đặc mồm miệng không biết che đậy nói:
- Thế nào cũng tới mấy nghìn lượng hoàng kim, giá hai chúng tôi đã tới tám trăm …
Thiên Cao Thái nghiêm túc nhìn hai nười, trầm giọng trách :
- Nói lung tung.
Thống soái tối cao có thể nói đùa với bộ hạ, còn bộ hạ sao có thể nói đùa với ngài? Đúng là thứ thiếu giáo dục.
Dương Túc Phong không để ý, ra hiệu cho hai người đó, không cần khẩn trương, nghiêm túc nói:
- Nếu như ông trời cho ta lựa chọn một siêu năng lực, ta sẽ lựa chọn đầu của mình có thể mọc lại, tới khi đó chở tới liên minh Nhã Ca, chở đầy một thuyền hoàng kim về. Ài, người nơi này giàu như vậy, mà ta lại nghèo rớt, người của bộ tài chính gần như muốn treo cổ rồi, ông trời thật không công bằng…
Thấy Dương Túc Phong nói đùa, đám Thiên Cao Thái đều bật cười.
Lâm Tư Đặc và Hàn Đại Cương đều lần đầu tiên tiếp xúc với thống soái tối cao, thực sự mà nói bọn họ có chút căng thẳng, nghe Dương Túc Phong nói thế, mới hoàn toàn yên tâm.
Phong Tĩnh Hiên theo ở đằng sau Dương Túc Phong nói:
- Có gì mà đáng cười thế?
TiêuTử Phong nói:
- Có người bỏ tiền mua đầu của tướng công chúng ta.
Phong Tĩnh Hiên nhìn Dương Túc Phong lạnh lùng nói:
- Đáng tiền lắm à? Tôi chẳng thấy thế.
Tiêu Tử Phong cũng tán đồng:
- Muội cũng thấy chẳng đáng, nhưng có người muốn bỏ tiền, hết cách!