Dương Túc Phong không kìm được hỏi:
-Vì sao?
Phong Tĩnh Hiên dùng giọng nhỏ nhất nói:
-Bà ấy sẽ giết ta....
Dương Túc Phong ngạc nhiên thốt lên:
-Hả, bà ấy chẳng phải là người của .....
Còn chưa nói hết, hai cánh môi đã dán lấy miệng y, tiếp đó là hương vị nữ nhân ập tới, ban đầu Dương Túc Phong còn tưởng là ảo giác, tiếp đó mới nhận ra Phong Tĩnh Hiên đúng đang hôn mình, môi của nàng rất mềm, rất nóng, lời tới miệng liền bị lấp đầy.
Dương Túc Phong đưa tay ra vuốt ve bộ ngực của nàng, Phong Tĩnh Hiên không cự tuyệt, song nhũ nàng đầy đàn hồi, da thịt non mềm, tựa như dùng sức mạnh một chút sẽ làm nó xé nát.
Đôi nụ hoa đã săn lại, nó chưa từng được nam nhân chạm vào, lần đầu tiếp xúc đương nhiên có chút thẹn thùng mất tự nhiên.
Thân thể nàng áp sát vào cánh tay y, giữa đôi gò thánh nữ phong hình thành một khe núi sâu, Dương Túc Phong phát hiện ra nơi đó không ngờ có chút mồ hôi lạnh, hiển nhiên vừa rồi nàng bị dọa không ít.
Mơ mơ hồ hồ, chỉ cảm thấy Phong Tĩnh Hiên cởi áo của mình ra, viết lên lưng:
-Bất kỳ lúc nào cũng không được nhắc tới bốn chữ Hải Thiên Phật Quốc, nếu không bà ấy sẽ nổi điên lên,chúng ta sẽ chết chắc.
Dương Túc Phong tỉnh ngộ, cẩn thận thưởng thức cánh môi của nàng, Phong Tĩnh Hiên dù chủ động đưa môi lên, nhưng động tác lóng ngóng, giống như Úc Thủy Lan Nhược trước kia, tuy hiểu chuyện này nhưng chưa từng thử qua.
Dưới sự dẫn dắt của y, phản ứng của Phong Tĩnh Hiên mới có chút đỡ hơn, toàn thân nóng lên, hiển nhiên là nàng cảm thấy không ổn, nhưng lúc này không còn cách nào tách ra được nữa.
Dương Túc Phong cũng viết ở sau lưng nàng:
-Rốt cuộc là có chuyện gì?
Phong Tĩnh Hiên viết trả:
-Sau khi rời khỏi nơi này, ta sẽ nói với ngươi, ở đây không tiện.
Dương Túc Phong gật đầu đồng ý, thì ra tên của lão nãi nãi là Thuần Đại Tố, là trưởng bối cao hơn Phong Tĩnh Hiên 3 bậc, bà xuất thân từ nhà phú quý, là đệ tử tục gia của Hải Thiên Phật Quốc, nhưng thiên phú cực tốt, thành tựu còn xuất sắc hơn tuyệt đại đa số đệ tử chính thức.
Khi Đường Lãng quật khởi, vô tình gặp được Thuần Đại Tố, hai người thầm phát sinh tình yêu, cuối cùng tự động định chung thân, trong quá trình đó, có người ở Hải Thiên Phật Quốc đã làm chuyện không được vinh quang cho lắm.
Do không muốn qua hệ quá mật thiết với hoàng thất Đường Xuyên, Hải Thiên Phật Quốc không muốn Thuần Đại Tố gả cho tông thất Đường Xuyên để tránh bị tiết lộ bí mật võ công.
Vì thế đúng là có người thân phận cực cao đã dùng những biện pháp hạn chế và ly gián, ý đồ tách 2 người ta, Đường Lãng và Thuần Đại Tố có một dạo thời gian hiểu lầm nhau.
Nhưng hiểu lầm dù sao cũng chỉ là hiểu lầm, rồi sẽ có một ngày bị tiêu trừ, khi nó được làm rõ, tác dụng phụ sẽ xảy ra, làm tới ngay cả Thuần Đại Tố cũng phát sinh phản cảm với Hải Thiên Phật Quốc.
Sau này làm chưởng môn, nhưng Phong Tĩnh Hiên cũng không rõ chuyện này lắm, Hải Thiên Phật Quốc giữ kín như bưng, tất cả văn tự chỉ cần có liên quan tới 3 chữ Thuần Đại Tố là sẽ bị hủy.
Nhưng từ trong một số câu chuyện lưu truyền, Phong Tĩnh Hiên hiểu oán hận giữa Thuần Đại Tố và Hải Thiên Phật Quốc đã tới mức không thể hóa giải. Thậm chí ngay cả trưởng bối năm xưa tạo ra chuyện hiều lầm cũng đã mất tích.
Sự thực là thế, Phong Tĩnh Hiên không biết trời cao đất dày sau khi đưa lão nãi nãi về Phổ Đà Sơn, nời này không có một ngày yên tĩnh, tới ngay cả 6 vị trưởng lão cùng ra tay cũng không thể hoàn toàn khống chế được lão nãi nãi.
Nhưng Hải Thiên Phật Quốc cố kỵ không dám giết bà ta, dù sao đó cũng là lão nãi nãi của thống soái tối cao đế quốc Lam Vũ, không được y cho phép mà giết bà ta, hậu quả chẳng phải nhỏ.
Hết cách, bọn họ đành nhẫn nại hi vọng bệnh của bà ta dần tốt lên, nhưng đáng tiếc, bệnh của bà ta càng xấu đi, mỗi lần phát tác, Phong Tĩnh Hiên đều phải tổ chức nhân lực khống chế, vì thế ấn tượng của bà ta với Phong Tĩnh Hiên rất sâu, dù dưới tình huống thần trí bất thường cũng loáng thoáng nhớ Phong Tĩnh Hiên là đối thủ của mình.
Đó là nguyên nhân quan trọng làm Phong Tĩnh Hiên sợ hãi, luận đấu tay đôi, chỉ cần nửa tiếng là nàng sẽ chết trong tay bà già điên này.
Nói thực ngay cả Phong Tĩnh Hiên cũng không hiểu vì sao mình lại sợ chết như thế, có lẽ trong bóng tối thì mặt xấu xí mềm yếu nhất của con người mới được giải phóng, có lẽ nhân sinh nàng định sẵn sẽ có bước ngoặt lớn vào hôm nay.
Dương Túc Phong viết sau lưng nàng:
-Vậy chúng ta phải làm sao đây?
Phong Tĩnh Hiên do dự trong chốc lát, tựa hồ suy tính quyết định trọng đại, cuối cùng viết:
-Động phòng hoa chúc.
Dương Túc Phong khẽ run lên, cảm giác như có một cái bánh cực lớn đập thẳng vào mặt, y nhìn Phong Tĩnh Hiên cảm thấy nàng không nói đùa, nhưng mặt nàng có chút ai oán, rối bời.
Dương Túc Phong ghé vào tai nàng nói:
-Cô nói thật chứ?
Phong Tĩnh Hiên nói quai quái:
-Ta hi vọng là giả, nhưng ngươi liệu có thể làm thế không?
Dương Túc Phong hồ nghi nhìn nàng, muốn xem nàng có ý gì, lại vô tình thấy hai hàng lệ trào ra.
Có một số chuyện Dương Túc Phong không hiểu nhưng Phong Tĩnh Hiên rất hiểu, đầu óc Thuần Đại Tố mơ hồ, nhưng muốn lừa bà ta thì không thể, nếu như hôm này đã nhận làm cháu dâu của bà ta thì có việc nhất định phải tiến hành.
Phong Tĩnh Hiên đột nhiên khẽ nói:
- Dương Túc Phong
-Ùm?
Dương Túc Phong cảm thấy người nàng thật nóng, nhất là bộ ngực như phát sốt.
Phong Tĩnh Hiên u oán nói:
-Ngươi đã nói, ngươi sẽ thay ta giữ kín mọi bí mật, có phải không?
Dương Túc Phong nói không chút do dự:
-Đương nhiên.
Phong Tĩnh Hiên có chút nghẹn ngào:
--NGươi cũng sẽ đồng ý với ta một số điều kiện?
Dương Túc Phong nói chắc chắn:
-Ừ, chỉ cần ta có thể làm được, ta thề sẽ đồng ý.
-Được, ta muốn ngươi quên đi tất cả những gì xảy ra ở dưới tầng hầm này, vĩnh viễn quên đi.
Phong Tĩnh Hiên nói nhanh, ngực càng thêm nóng:
-Sáng sớm ngày mai, khi chúng ta rời khỏi đây, ngươi phải lập tức phái thuyền đưa ta đi tới nơi xa nhất của liên minh Nhã Ca.
Dương Túc Phong hồ nghi hỏi:
-Cô đi tới đó làm gì?
Phong Tĩnh Hiên không trả lời mà hỏi lại:
-Ngươi có đồng ý với ta không?
-Đây chẳng phải là chuyện gì to tát, đương nhiên là ta đồng ý.
Dương Túc Phong nói rất sảng khoái, dù y không biết Phong Tĩnh Hiên muốn tới đó làm gì, nhưng chỉ cần nàng chấp thuận nhường vị trí chưởng môn cho Úc Thủy Lan Nhược là mình đạt được mục đích.
Liên minh Nhã Ca có nhiều bộ lạc, dân tình phức tạp, ít liên hệ với bên ngoài, đúng là nơi dễ giữ bí mật, có lẽ Phong Tĩnh Hiên có bí mật gì đó muốn vĩnh viễn chôn dấu nơi ấy.
-Được.
Phong Tĩnh Hiên khẽ nói,sau đó im lặng.
Trong ánh sáng yếu ớt, Dương Túc Phong nhìn thấy Phong Tĩnh Hiên cởi bỏ dây lưng, để thân thể hoàn toàn lộ ra trước mặt y, đem cả tấm thân mềm mại trần truồng cuộn vào lòng y, hai tay nàng lại lần nữa nắm lấy mệnh căn , vuốt ve một cách dịu dàng nhất.
Dương Túc Phong tức thì toàn thân run lên, dục vọng trào dâng vùn vụt.
-Cô.....
Cho rằng Phong Tĩnh Hiên lại chơi chiêu vừa rồi, Dương Túc Phong vội tránh ra, y không chịu nổi dày vò như vậy lần 2, nếu như chuyện đó còn lặp lại, y đúng là thành thái giám mất.
Phong Tĩnh Hiên ghé sát bên tai Dương Túc Phong, dùng âm thanh nhỏ ám muội nói:
- Dương Túc Phong, kiếp này của ta bị hủy trong tay của ngươi, ngươi vĩnh viễn chớ quên đêm nay, nếu có cơ hội quay lại tìm ngươi, ngươi đừng mơ quên được chuyện xấu ngươi làm....
-Cô.....
Dương Túc Phong cảm thấy mình hiểu nhầm rồi, y không thấy luồng chân khí làm mình khốn đốn kia nữa, xem ra Phong Tĩnh Hiên đúng là muốn dùng tay mang lại khoái cảm cho mình, chỉ là động tác có chút gượng gạo, làm y tạm thời chưa thích ứng được.
Giọng nói ám muội của Phong Tĩnh Hiên tiếp tục vang vọng bên tai y:
- Dương Túc Phong, lão nãi nãi của ngươi rất hoài nghi ta, nhưng ta không muốn chết, ta chỉ đành làm cháu dâu của bà ta . Đêm này là đêm động phòng của chúng ta, ngươi lấy viên dạ minh châu ra đây, ta muốn ngươi nhìn thật kỹ ta là nữ nhân như thế nào.....
Dương Túc Phong cảm thấy đầu óc của mình có chút mơ màng, cảm giác Phong Tĩnh Hiên lại ấn mình xuống đất, chầm chậm ngồi lên người y.
Phong Tĩnh Hiên vén váy lên, lộ ra đôi chân ngọc ngà, nàng cố kìm nén xấu hổ đem toàn bộ y phục trừ bỏ, dần dần nàng chuyển ngồi thành quỳ, từng chút một hạ mông xuống.
Hai tay dẫn dắt Dương Túc Phong tiến vào trong hang sâu ấm mềm bao phủ, tựa hồ muốn đích thân kết thúc sự thanh bạch của mình.
Song, vào thời khắc trọng yếu nhất, Phong Tĩnh Hiên toàn thân mất hết sức lực, yếu ớt gục lên người Dương Túc Phong, ngực không ngừng run rẩy, da thịt như có lửa đốt vậy.
Cuối cùng nàng cũng không thể tự mình kết thúc được, cho dù nàng biết đây là sự đau đớn nhất thời, khẳng định phải trải qua, dù nàng biết mình chủ động còn có thể giữ lại được sự tôn nghiêm. Đáng tiếc, nàng không làm được, nàng không có dũng khí làm sự thanh bạch mình khổ sở giữ gìn hơn 30 năm mất đi như vậy.
Dương Túc Phong lấy viên dạ minh châu ra, ánh sáng dìu dịu chiếu lên gò má ửng hồng của Phong Tĩnh Hiên.
Đúng là từ dung mạo và vóc dáng, Phong Tĩnh Hiên hoàn toàn có thể ngang bằng với Úc Thủy Lan Nhược, tháng năm không để lại quá nhiều dấu vết trên người nàng, công phu trú nhan của Hải Thiên Phật Quốc làm nàng nhìn như mới 18-19 tuổi, giống đóa hoa mới nở, đợi nam nhân tới thưởng thức.
Tựa hồ cảm thụ được sự đau khổ của Phong Tĩnh Hiên, Dương Túc Phong nhẹ nhàng ngồi dậy, tỉ mỉ thưởng thức tấm thân của nữ chưởng môn này.
Một cặp đùi thon dài trắng mịn, hai bờ mông tròn lẳn quyến rũ, giao giới là một dòng suối nhỏ dài với lớp cỏ màu tím đặc biệt, toàn thân không thấy một chút tì vết nào, chỉ nhìn thôi đã làm người ta thèm thuồng.
Bị nam nhân với tư tưởng dơ bẩn chăm chú nhìn vào chỗ bí mật, Phong Tĩnh Hiên chỉ thấy đầu óc trống rỗng.
Y phục toàn thân bị dãi trừ, Phong Tĩnh Hiên không còn lấy một mảnh vải, bộ ngực cao vút cùng hai chấm hồng săn lại làm người ta mê đắm....
Núm vú lộ ra trong không khí lạnh, dần dần vểnh lên, Phong Tĩnh Hiên theo bản năng dùng tay che trước ngực và hạ thân, làm sự yểm hội duy nhất cho tấm thân trần truồng, mùi hương thơm như hoa làn dần dần tản ra trong không khí thật đúng là một vưu vật hết sức mê người.
Chút che chắn duy nhất của nàng nhanh chóng bị trừ bỏ, hai tay nàng tự nhiên đặt sang 2 bên, đem toàn bộ bí mật của mình lộ ra.
Dương Túc Phong như cố ý trêu đùa Phong Tĩnh Hiên, vẫn thưởng thức tấm thân trần truồng của nàng, nhưng lại để đầu của nàng ngẩng lên, để nàng nhìn thấy đôi tay nam nhân đang phóng túng vuốt ve những vị trí mà nó cảm thấy hứng thú.
Nàng nhìn thấy rõ ràng, nam nhân kia đang thành thạo kiểm tra trinh tiết của nàng, làm toàn thân nàng run rẩy, nhưng tựa hộ nàng như mong mỏi y có thể thành công kiểm tra được trinh tiết của nàng, để chứng minh sự thanh bạch của nàng.
Có điều khi Dương Túc Phong thực sự kiểm tra thì nàng lại không dám nhìn. Một lúc sau, Phong Tĩnh Hiên cảm thấy Dương Túc Phong dùng miệng mơn trớn mỗi một vị trí mẫn cảm của mình, còn dùng miệng không ngừng cọ sát, thân thể run lên.
Nhưng khi Dương Túc Phong dùng miệng hoạt động, liếm lên đôi mắt khép kín thì nàng cực kỳ căm ghét, cảm giác chiếc lưỡi chuyển từ mắt tới vành tai, bắt đầu liếm vào nơi đó.
Không biết vì sao tai nàng phản ứng kịch liệt với nụ hôn của nam nhân, làm nàng như mất kiểm soát, nhưng nàng vẫn cố kìm nén, không phát ra bất kỳ âm thanh nào, nàng cảm thấy làm thế là ô nhục chính bản thân.
Dương Túc Phong thấy Phong Tĩnh Hiên không có chút phản ứng nào, lại càng tiến thêm một bước, chiếc lưỡi lại bắt đầu hoạt động ở cổ.
Tay xoa nắn đội ngọc nữ phong săn chắc, tùy ý chơi đùa, chỉ cảm thấy hết sức trơn mịn, hết sức đàn hồi, bất giác tay càng bóp mạnh thêm vài phần, hai ngón tay vân vê núm vú.
Phong Tĩnh Hiên bị đau, cái miệng anh đào hé ra, chớp mắt cái lưỡi của Dương Túc Phong liền thâm nhập vào.
Phong Tĩnh Hiên không khỏi có chút bi phẫn, dù nàng không phải là người xuất gia thực sự, nhưng bình thường hay tụng kinh niệm phật, không khỏi cảm giác thân thể chỉ là lớp vỏ bọc, là thứ có thể có, có thể không cần.
Chỉ tiếc rằng, dưới tình huống này nàng vẫn không thể để ý tới đạo đức thế tục, nụ hôn đầu của nàng đã chủ động dâng lên cho đối phương rồi, lúc này cự tuyệt cũng không còn có ý nghĩa gì nữa.
Theo bản năng, nàng dùng lưỡi đẩy lưỡi của Dương Túc Phong ra, kết quả lại bị y mút lấy, mỗi một nơi trong miệng đều bị chiếc lưỡi đó đảo qua, còn lấy đi không ít nước bọt của Dương Túc Phong.
- Dương Túc Phong.... ngươi phải quên đi tất cả mọi thứ trong đêm nay....
Dưới sự khiêu khích thành thạo của nam nhân, Phong Tĩnh Hiên cảm thấy mơ màng, thừa lúc đầu óc còn tỉnh táo, nàng nhắc nhở nam nhân này nhớ lời hứa của mình, rồi gian nan ưỡn người lên, cởi bỏ y phục của Dương Túc Phong.
-Ta sẽ quên hết.
Y vô cùng húng thú nhìn con mồi chầm chậm đáp lại, tiếp tuc chơi đùa thân thể của nàng.
Ngày đó khi thân thiết cùng Úc Thủy Lan Nhược, thì nàng ta đang ở trong trạng thái hôn mê, hiện giờ Phong Tĩnh Hiên lại tỉnh táo, y muốn xem xem rốt cuộc hai nàng có gì khác nhau, thậm chí muốn thấy khi nguy hiểm thực sự tới, Phong Tĩnh Hiên có run lên hay không?
Nhưng Phong Tĩnh Hiên không cho y có cái cơ hội này, nàng lại một lần nữa chủ động cứng cỏi nâng chân lên đặt lên vai của Dương Túc Phong, sau đó cố kiềm chế xấu hổ dẫn đường tiến vào.
Dưới yêu cầu mạnh mẽ của nàng, Dương Túc Phong chỉ đành tiến vào trước thời hạn, thuận thế tiến thẳng vào vùng cấm địa.
Trong tíc tắc hai tấm thân kết hợp làm một, Phong Tĩnh Hiên phát ra tiếng rên nhỏ, rồi không có tiếng động nào nữa, nhưng nàng vặn vẹo cơ thể, chậm rãi cử động, biểu thị nàng không hề ngất đi, nàng kết thúc tấm thân xử nữ của mình trong trạng thái tỉnh táo.
Chỉ tiếc rằng trong bóng tối không nhìn thấy vẻ mặt của Phong Tĩnh Hiên, y không biết nàng có cảm thụ gì, cũng không biết lúc này nàng có chảy ra dòng lệ khuất nhục không, hay là đau đớn cùng cực?
Sự thanh bạch của nàng giữ gìn hơn 30 năm mất đi trong tích tắc, nàng mất đi thân thể, mất đi quyền lực, nàng còn có được gì đây? Thế giới vốn có của nàng đã tan thành mảnh vụn rồi.
Có lẽ nàng trút bỏ gánh nặng, bởi thân phận của nàng, lúc nào nàng cũng nằm trong âm mưu của những nam nhân háo sắc muốn chiếm đoạt thân thể của mình, nàng không thể không cẩn thận chặn đứng những nguy hiểm ngoài cánh cửa, dù ngủ cũng không được yên giấc.
Có lẽ từ giờ nàng không phải sống thận trọng, thấp thỏm như thế nữa.
Có lẽ nàng đã hoàn toàn tê dại? Điều này đối với nàng mà nói, là sự đả kích lớn nhất, nam nhân trước mắt không phải là người tình trong mộng, giữa hai người căn bản không có cơ sở tình cảm nào.
Song, lại chính nam nhân này hủy đi thanh bạch của nàng, chỉ có ở trạng thái tê liệt mới có thể để nàng không phải đối diện với cảnh tàn khốc đó.
Bất kể thế nào, nàng cũng cảm thấy rõ ràng tấm thân từng bất khả xâm phạm đang tận tình giải phóng sức sống cho nam nhân, đang đau đớn co quắp, kiệt lực đón nhận tất cả.
Chắc chắc, thân thể của Phong Tĩnh Hiên còn rất non nớt, là vật báu nguyên thủy chưa từng được khai phá, mang lại cho y cảm thụ chưa từng có, nhưng y hiểu rất rõ, dù có được thân thể nàng nhưng chưa chinh phục được nàng.
Dù bị ép giao ra trinh tiết, nhưng nàng không muốn bị khuất phục trước mắt Dương Túc Phong, nên nàng dùng nghị lực lớn nhất chịu đựng đau đớn, không muốn Dương Túc Phong phát giác ra nội tâm yếu ớt của mình.
Bất kỳ lúc nào, nàng cũng là nữ chưởng môn thánh khiết, chưa từng mềm lòng với nam nhân.
Song, dù sao nàng cũng là nữ nhân, là nữ nhân lần đầu nếm trải ân ái,khi Dương Túc Phong tấn công, khoái cảm mạnh mẽ công kích toàn thân nàng, nàng không thể chịu đựng được sự kích thích từ sâu trong nội tâm đó.
Một lúc sau, Phong Tĩnh Hiên cuối cùng cũng phát ra những tiếng rên rỉ, truyền đi thật xa, thật xa trong tầng hầm tối om. Ánh sáng của viên dạ minh châu càng thêm ám muội.....
Bình minh xuất hiện, ngàn vạn ánh sáng như muốn xé nát ánh hồng, xuyên qua rừng trúc xanh mượt của Phổ Đà Sơn, phát tán ra ánh sáng yếu ớt.
Buổi sáng ở Phổ Đà Sơn luôn tới rất sớm rất âm thầm, biển rộng trước Phổ Đà Sơn luôn đón lấy một ngày mới của mình trong ánh hào quang hiện ra từ mặt biển.
Gió biển nhẹ nhàng ôm lấy rừng trúc, phát ra những tiếng xào xạc, làm lòng người khoan khoái, mãi không rời giường.
Không khí nơi này vô cùng tươi mát, mang theo hương vị của biển, cùng mùi thơm của rừng trúc, tươi non của sương sớm.
Qua 3 ngàn dặm nước biển chắt lọc, không khí ở nơi này thuần khiết như ở trên chí tầng trời, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng nước biển dập dềnh, tiếng sóng va vào bờ đá vỡ tan, có thể nghe thấy tiếng rinh rích của những con chim nhỏ dậy sớm.
Tất cả những điều này ở Vị Ương cung tuyệt đối không thể cảm thụ được.
Tiêu Tử Phong biếng nhác rời khỏi giường, mặc váy ngủ đứng ở hành lang, lắng nghe tiếng sóng biển, chim kêu, nghe sương mai khẽ rơi xuống, nghe lá trúc lay động trong gió nhẹ, tất cả các âm thanh nơi này đều không qua được tai nàng.
Rất đâu rồi nàng không được nghe thấy những thanh âm thuần phác của tự nhiên như thế. Tiếng bước chân truyền lại, Úc Thủy Lan Nhược tới rồi.
Tiêu Tử Phong tùy ý nói:
-Sao thế?
-Ở... ở bên phòng của sư phụ, muội không nghe thấy tiếng động gì....
Giọng nói của Úc Thủy Lan Nhược có chút gấp gáp, tối qua nàng và Tiêu Tử Phong ngủ cùng nhau, sáng tinh mơ Úc Thủy Lan Nhược đã tới căn nhà gỗ của Phong Tĩnh Hiên nghe ngóng tin tức, nhưng không phát hiện ra chút gì, bên trong một hơi thở cũng không có.
-Thế sao? Tiêu Tử Phong hỏi lại, chẳng hề để ý.
-Tiêu đại tỷ tỷ, liệu có xảy ra chuyện gì không? Muội lo lắm, nếu xảy ra chuyện thực, cả Hải Thiên Phật Quốc sẽ phải bồi táng mất.
Ở trước mặt Tiêu Tử Phong, nàng biểu lộ hoàn toàn mặt yếu đuối của mình, hôm qua Dương Túc Phong không về, trong lòng nàng có chút không yên, dù biết rõ y hiện đang ở với Phong Tĩnh Hiên.
Đúng là nếu Dương Túc Phong xảy ra chuyện gì, Hải Thiên Phật Quốc sẽ thành thủ phạm, hiện giờ bên ngoài Phổ Đà Sơn có 10 chiếc chiến hạm của hải quân đang tuần tra, nghe nói còn có một hạm đội khác đang tới.
Võ công của đệ tử Hải Thiên Phật Quốc dù có cao, cũng không chống lại được đại pháo oanh tạc. Thành thị lớn như Mạc Lạc Tạp còn bị hủy diệt, huống chi chỉ là một Phổ Đà Sơn nho nhỏ.
-Sư phụ muội có thể làm gì chứ? Quá nửa là sư phụ muội quá chu đáo, không hứng còn chủ động quá mức, làm chàng mệt mỏi quá độ, xì. Lo cái gì?
Tiêu Tử Phong khinh miệt nói, rót cho mình một cốc sữa, nằm ở trên ghế tựa ngắm phong cảnh.
Úc Thủy Lan Nhược mặt hồng lên, tất nhiên cũng nghĩ tới cảnh xuân giữa 2 người, Dương Túc Phong giờ vẫn còn chưa thấy về, hai nàng tất nhiên nghĩ bị Phong Tĩnh Hiên giữ lấy như lời của Tiêu Tử Phong nói rồi. Dương Túc Phong quá mệt, Phong Tĩnh Hiên mới nếm mùi đời, đại khái chẳng thể dậy nổi.
Có điều nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng 2 nàng đều cảm thấy quái lạ, nội tâm của Tiêu Tử Phong khác xa sự lạnh nhạt bên ngoài, thực tế là cả 2 nàng đều có chút ghen tuông, nam nhân của mình ở trong chăn của nữ nhân khác chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì. Huống chi nữ nhân đó mị lực cũng không kém, bất kể ở phương diện nào cũng là uy hiếp cực lớn đối với các nàng.
Khi mới biết Phong Tĩnh Hiên chủ động giữ Dương Túc Phong lại, Úc Thủy Lan Nhược còn thở phào, nếu như thế tức là sáng hôm sau sư phụ không còn tấm thân vẹn toàn, không thể trách gì được nàng, nàng càng tới gần vị trí chưởng môn.
Về sau Úc Thủy Lan Nhược lại cảm thấy không ổn, nếu Phong Tĩnh Hiên hiến mình lên, thì sư đồ nàng bằng nhau rồi, không ai có ưu thế gì đặc biệt.
Tới khi đó, Dương Túc Phong còn giúp nàng giành được chức chưởng môn nữa hay không thì khó nói.
Càng nghĩ trong lòng Úc Thủy Lan Nhược càng cảm thấy chua xót, rất muốn xông thẳng vào trong phòng xem thế nào, hỏi Phong Tĩnh Hiên vì sao lưu luyến vị trí chưởng môn như vậy?
Tiêu Tử Phong chẳng hứng thú vì với quyền lực, nhưng vẫn thấy chua chua, Phong Tĩnh Hiên hiến mình lên, nếu như vẫn tiếp tục làm chưởng môn thì cũng được đi, nếu để nàng tới bên cạnh Dương Túc Phong thì công việc của 2 nàng dẫm chân nhau rồi.
Hai nàng đều có võ công cao cường, đều quen đứng trên cao nhìn người khác, tới lúc đó ai nghe ai còn khó nói được.