Chương 601: Đế quốc Ngả Phỉ Ni (P2)

Lưu Thiên Dạ dẫn hơn mười chiến sĩ tới con đường trung tâm, hai bên đường toàn là nhà cỏ thông thoáng, căn bản không có vách tường.

Nhìn qua phát hiện nơi đây cơ bản đều là bán hoa quả, tất cả đều là đặc sản địa phương, bọn họ nhận ra được chuối và xoài, đặc biệt còn có quả đỏ đỏ, tựa hồ là quả Hỏa Long trong truyền thuyết, bất quá không dám khẳng định lắm.

Lưu Thiên Dạ tới gần một chỗ bán hoa quả, lớn tiếng hỏi:

- Nơi này là đâu?

Chủ quán dương tai lên, tựa hồ nói gì đó, nhưng nghe không hiểu, Lưu Thiên Dạ lặp lại mấy lần, người đó vẫn không hiểu.

Lưu Thiên Dạ móc ra một kim tệ, nhét vào trong tay chủ hiệu, thầm nghĩ, có tiền rồi ngươi phải nói chứ, không ngờ chủ hiệu thu kim tệ xong, kéo ra một đống chuối xoài để qua một bên, sau đó ra hiệu bảo Lưu Thiên Dạ mang đi.

- Chán thật, hiểu lầm rồi.

Lưu Thiên Dạ chỉ còn biết cười, đưa tay ra hiệu bảo mình không cần hoa quả, chủ hiệu cho rằng hắn chê ít , vì thế lại cho thêm một ít xoài.

Lưu Thiên Dạ không ngừng ra hiệu giải thích, mỗi lần giải thích là chủ hiệu lại cho hắn thêm một ít hoa quả, cuối cùng người đó ra sức lắc đầu, ý tứ là không thể thêm được nữa.

- Trời ơi.

Lưu Thiên Dạ ra hiệu dừng, đúng là càng bôi càng đen, cứ thế này người ta cho rằng mình đi tống tiền mất, mấy chiến sĩ bên cạnh cười rộ lên, loại chuyện ngôn ngữ bất đồng này bọn họ lần đầu tiên gặp phải, thế là mọi người đành chia hoa quả cho nhau ăn.

Bọn họ bị hành hạ trên biển hai tháng trời, hiện giờ có hoa quả tươi để ăn, cảm giác đúng là không tệ, thấy hòn đảo này cũng không nóng lắm nữa, vừa từ trên thuyền xuống nơi này với họ là thiên đường.

Thực sự nơi này đúng là thiên đường, bãi cát trắng, nước biển trong, hoa quả phong phú, cư dân nhiệt tình, đúng là quá mê người.

Chỉ tiếc rằng không ai biết tiếng Đường, không hiểu được nơi này là đâu, đúng là có chút đáng tiếc.

- Có ai biết tiếng Đường không?

Lưu Thiên Dạ hỏi liền mấy người bán hàng, người ta đều không hiểu ý của hắn, hắn chỉ đành đứng ở giữa đường rống lên, hi vọng người trên đảo đều có thể nghe thấy.

Nhưng tiếc là một lúc sau, cư dân trên đảo vẫn chẳng có phản ứng gì, chỉ có thêm mấy con mắt, chăm chú nhìn bọn họ.

Lưu Thiên Dạ gần như điên mất, yếu ớt nói:

- Có ai hiểu được lời của tôi không?

Vẫn không ai trả lời.

Bất quá cư dân ở trên đảo rất nhiệt tình, bọn họ ở bên cạnh ghé tai thì thầm gì đó, rất nhanh có người mang thức ăn tới, mặc dù đều là mấy thứ củ như khoai lang, nhưng nóng hôi hổi.

Lưu Thiên Dạ ngẩn ra, không hiểu bọn họ có ý gì, chỉ đình buồn bực nhận lấy.

Có viên sĩ quan ghé vào tai hắn thì thầm:

- Đội trưởng, người ta coi chúng ta thành nạn dân rồi.

- Fu*k!

Lưu Thiên Dạ lúc này mới choàng tỉnh, chẳng phải thế sao, mình đứng ở giữa đường gào rú, người ta không nghĩ mình bị điên đã là tốt lắm rồi.

Đối diện với hành động thiện ý của cư dân đương địa, Lưu Thiên Dạ muốn cự tuyệt, muốn nói rõ mình không phải là ăn mày, không phải là nạn dân.

Nhưng ánh mắt thân thiện của họ làm hắn chỉ đành nhận lấy thức ăn rồi trả kim tệ, nhưng họ lại không nhận kim tệ, xoay người đi luôn.

Xem ra cư dân nơi này coi bọn họ là ăn mày hoặc nạn dân rồi.

- Đúng là một nơi thuần phác.

Lưu Thiên Dạ cảm khái nói, bên một sọt khoai sắn lớn mà khóc cười không xong.

- Có thuần phác nữa cũng vô dụng, chúng ta căn bản không biết đây là đâu, nhiều khoai sắn thế, ngươi cẩn thận bội thực đấy!

Thì ra Lưu Hàng tới rồi, vừa yếu ớt nói, vừa lấy một củ khoai ăn, thuận tay ném cho các chiến sĩ khác.

- Ăn, ăn hết đi, người ta đưa đồ chúng ta không ăn, người ta sẽ không vui đâu.

Lưu Hàng nhồm nhoàm nói, thế là đám Lưu Thiên Dạ chỉ đành lấy ăn, may mà mùi vị không tệ, ít nhất ngon hơn lương khô thịt sấy ở trên thuyền nhiều.

Lưu Hàng còn dẫn mấy thủy thủ tinh thông tiếng địa phương tới, bọn họ chia ra kiếm người hiểu được lời bọn họ.

Thế nhưng bất kể là quân Lam Vũ hay người đương địa đều không hiểu đối phương nói gì, các thủy thủ Lưu Hàng đưa tới dùng ngôn ngữ gì, cử chỉ gì, vẫn không liên hệ được với bọn họ, ngược lại hiểu lầm ngày càng nhiều,

Kết quả số hoa quả bọn họ mua được có thể chất đầy mấy cái sọt, Lưu Thiên Dạ ở bên cạnh nhìn tình hình, nhận ra người trên đảo càng lúc càng tin bọn họ là nạn dân rồi.

Lưu Hàng hết sức bất lực:

- Cái địa phương quái quỷ.

Lưu Thiên Dạ cũng rất tán đồng:

- Cái địa phương quái quỷ.

Thực ra hai người chỉ chửi rủa vì không liên hệ được với dân đương địa mà thôi, còn đối với hòn đảo không biết tên này vẫn rất tán thưởng.

Hòn đảo này có nước biển trong suốt, bãi cát trắng mịn, giống như bãi biển du lịch Mễ Á Lôi của đế quốc Lam Vũ, nếu như thêm vào hoa quả phong phú, sợ rằng Mễ Á Lôi cũng không bằng.

Nếu không còn cách nào liên hệ được với cư dân đương địa, Lưu Hàng chỉ đành coi đây làm trạm trung chuyển tiến hành bổ xung vật tư.

Điều này thì lại không có vấn đề gì, chỉ cần bọn họ lấy kim tệ ra trao đổi thì nước ngọt, hoa quả, rau rợ, lương khô cái gì cũng có, số lượng cũng đủ thỏa mãn nhu cầu bọn họ.

Bất quá không có thịt chỉ có mỗi cá, nhưng cá thì đội thám hiểm sớm đã ăn cá phát ngán rồi.

Khi mọi người đang bận rộn vận chuyển hàng hóa, thì Lưu Thiên Dạ và Lưu Hàng đi tim kiếm chỗ bán rượu.

Đại Đông Dương quá nhiều bão, số rượu Rum bọn họ mang theo đã bị tiêu hao hết, phải tìm chỗ bổ xung, rượu Rum là thứ tốt, các thủy thủ mà thiếu nó là không sống nổi.

Ông trời không phụ người nỗ lực, tìm kiếm hai mươi phút sau, bọn họ cũng tìm được một cái quán rượu nhỏ.

Hai người vừa cúi đầu tiến vào, từ trong quan rượu có một ông lão loạng choạng đi ra, thiếu chút nữa va vào bọn họ, may cả hai người thân thủ mau lẹ, vội tránh được.

Lưu Hàng còn có lòng tốt đỡ lấy ông già kia, sợ ông ta bị ngã, nhưng không may ông già đó đại khái là uống say rồi, không nhìn rõ xung quanh, liền nôn ra trên người Lưu Hàng.

Lưu Thiên Dạ không nhịn được làu bàu chửi:

- Lão khốn đáng ghét.

- Mày chửi ai là lão khốn đấy hả?

Không ngờ ông già này lớn tuổi lại uống say, nhưng lỗ tai rất thính, lập tức tóm được câu chửi của Lưu Thiên Dạ, lập tức quay lại chỉ tay vào mặt Lưu Thiên Dạ giáo huấn, mặt đỏ bừng bừng, xem ra còn có chút uy nghiêm.

Lưu Hàng mừng quá nỗi, thuận tay chặn lời phản bác của Lưu Thiên Dạ lại, ông già này mặc dù nói không rõ ràng, nhưng đúng là tiếng Đường, tiêng Đường chính gốc, đúng là đi mòn gót sắt không được gì, có được lại chẳng phải mất công, hay! Xong rồi! Có người dẫn đường rồi!

Giống như trong cơn tai họa vớ được cọng cỏ cứu mạng, Lưu Hàng hết sức cấp thiết nói:

- Lão nhân gia, xin hỏi nơi này là đâu?

Ông già đó vẫn còn say khướt, muốn mở mắt ra nhìn rõ trước mắt, nhưng bất kể ông ta nỗ lực thế nào đều không thấy rõ người đứng trước mặt là ai, song ông ta vẫn nghe rõ ràng, ở một cái, hàm hồ nói:

- Đây là đảo Đại Khê! Các ngươi là người ngoài à? Ồ, các ngươi biết nói tiếng Y Lan..

Lưu Hàng thừa cơ hỏi:

- Đảo Đại Khê thuộc về quản hạt của quốc gia nào?

Ông già hơi rượu nồng nặc, bước chân loạng choạng, mấy ần thiếu chút nữa bị ngã, cuối cùng vẫn được Lưu Thiên Dạ đỡ lấy, ông ta nói ngắt quãng:

- Nơi này đương nhiên là đảo Đại Khê của đế quốc Ngả Phỉ Ni… các ngươi rốt cuộc từ đâu tới?

Lưu Hàng thầm thở phảo, thì ra nơi này đúng la vùng biển của Ngả Phỉ Ni, xem ra chuyến mạo hiểm này không phí công, vào thời khắc gian nan nhất, bọn họ đã tới được mục tiêu.

Cái vô tuyến điện đài chết tiệt kia, nếu như lúc này còn một bộ chưa hỏng thì tốt rồi, bọn họ khẳng định sẽ tức thì đem tin tức truyền về đế quốc Lam Vũ, nhưng hiện giờ thì không có cách nào, tất cả tin tức phải đợi thuận lợi trở về mới có thể báo cáo.

Vào thời khác sung sướng nhất, lại không chia sẻ được với người khác, đúng là chuyện không thể khó chịu hơn, thầm thở dài cân bằng tâm tình trong lòng, Lưu Hàng cười thân thiết nói:

- Chúng tôi từ một nơi rất xa xôi tới, người vừa rồi nói tiếng Y Lan..

Ông già liên tục ợ vài cái, cuối cùng tỉnh lại một chút, loạng choạng đi quanh bọn họ, mắt lờ đờ nhìn Lưu Hàng, nghi hoặc hỏi:

- A, các ngươi đúng là từ đại lục Y Lan xa xôi tới đây sao?

Lưu Thiên Dạ không kìm được hỏi:

- Lão nhân gia, người cũng biết đại lục Y Lan sao?

Ông già tỏ vẻ khinh miệt, cho rằng hắn hỏi vô cùng ấu trĩ, lạnh lùng nói:

- Nguyên quán của ta là nước Mã Toa.

Lưu Hàng và Lưu Thiên Dạ ngớ ra nhìn nhau, cảm thấy có chút nực cười, ông già này không ngờ lại là người Mã Toa, đúng là khéo, người ta nói tha hương gặp người thân, còn bọn họ tha hương gặp kẻ thù.

Bất quả nhìn dáng vẻ của ông già này tựa hồ đã rời khỏi đại lục Y Lan mấy chúc năm rồi, căn bản không biết chuyện giữa đế quốc Lam Vũ và nước Mã Toa. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "

Quả nhiên, qua tìm hiểu kỹ càng, bọn Lưu Hàng biết ông già này không ngờ lại là thủy thủ của nước Mã Toa, hiện giờ đã hơn sáu mươi tuổi, ông ta sống ở đảo Đại Khê đã hơn ba mươi năm, tới nay còn độc thân, cái quan rượu này là quê hương thứ hai của ông ta.

Ông ta vốn là thành viên của đội thám hiểm trên biển của nước Mã Toa, đã tiến về phía đông vào năm 1690, chuẩn bị thăm dò Đại Đông Dương, kết quả thuyền bị bão phá hủy, may mắn tóm được một tấm gỗ, thuận theo nước biển phiêu lưu, cuối cùng lạc tới vùng biển này, từ đó trở thành người đế quốc Ngả Phỉ Ni.

Lưu Hàng muốn nghe ngóng thêm nhiều tư liệu, nhiệt tình kéo tay ông già nói:

- Nào, chúng ta vào uóng thêm vài chén.

Nghe thấy uống rượu, ông già tựa hồ tỉnh lại không ít, theo Lưu Hàng quay lại quán rượu, rất nhiều thủy thủ đều coi rượu như mạng, Lưu Hàng cũng thấy quen rồi, cũng biết rõ chỉ có rượu ngon mới có thể dỗ ông già này mở miệng.

Chỉ không biết trong quán rượu xa xôi này có rượu Rum mà thủy thủy ưu thích không, chỉ cần là người làm thủy thủ sẽ không thể quên được vị chát của nó.

Quán rượu rất hẹp, cũng rất đơn giản, chỉ có 2 cái bàn gỗ mốc meo, chủ quán đại khái cũng không có chuyện gì làm, đang gục trên quầy gà gật, thấy người đi vào mới miễn cưỡng đứng dậy, miệng còn có nước dãi, không biết là mơ thấy cái gì.

Bất quá rượu còn không tệ, nghe nói là do chủ quán tự ủ, dùng nước suối thiên nhiên của đảo Đại Khê, trên đảo có rất nhiều suối, lưu lượng rất lớn, nước suối trong mát, dùng để ủ rượu khiến hương vị rất độc đáo.

Nhất là một loại rượu tên gọi là Lô Châu, rất có hương vị rượu mạnh của đại lục Y Lan, Lưu Thiên Dạ và Lưu Hàng mỗi người một bình, cùng ông già ngồi xuống, nhưng ông già chơi một phát 6 bình rượu khác nhau, đại khái coi bọn họ là kẻ ngốc để giết mổ rồi.

Lưu Hàng tất nhiên không để ý tới tiền, bồi tiếp ông ta uống rượu, sau đó moi tin tức tình báo, Ông già không ngừng uống rượu, càng uống đầu óc càng tỉnh táo, làm người ta không thể không bội phục.

Dù sao cách mấy chục năm sau còn có thể gặp lại được người từ cố hương, loại hưng phấn phát ra từ tận đáy lòng đó không thể nào miêu tả được, cho dù ông ta đã sống cô độc hơn 30 năm, trái tim tựa hồ sớm đã chết rồi.

Nhưng bọn Lưu Hàng đều nhìn ra, để trái tim này tạm thời lấy lại tuổi xuân, ông ta đúng là biết gì nói nấy, tỏ ra hết sức quan tâm tới 2 người.

Căn cứ vào lời miêu tả của ông ta, hòn đảo này có tên là Đại Khê, cái tên này là do trên đảo có rất nhiều suối, thuyền bè qua lại nơi này đều rất thích dừng lại bổ xung nước ngọt, toàn dùng nước ở những con suối đó.

Đảo đại khê chỉ là một trong mấy trăm hòn đảo của đế quốc Ngả Phỉ Ni.

đế quốc Ngả Phỉ Ni do một chuỗi các hòn đảo tạo thành, hòn đảo lớn nhất tên là Ngả Phỉ Ni, diện tích của nó chiếm 2 phần 3 tổng diện tích của đế quốc Ngả Phỉ Ni, nó cách đảo Đại Khê 2 ngàn hải lý, lộ trình khá xa.

Bất quá phía nam đảo Đại Khê còn có mấy hòn đảo rất lớn, những hòn đảo đó là bộ phận chủ yếu tạo thành lãnh thổ của đế quốc Ngả Phỉ Ni.

Hiện giờ hoàng đế của đế quốc Ngả Phỉ Ni có tên là Trình Quốc Bình, là hậu duệ của một nhà hàng hải vĩ đại, nghe nói nhà hàng hải đó vốn là một thái giám, từng 7 lần ra Đại Đông dương, lần cuối cùng tới đảo Ngả Phỉ Ni.

Không biết ăn phải thứ gì trên đảo, không ngờ lại khôi phục lại năng lực sinh đẻ, vì thế ông ta liền ở lại nơi này sinh con đẻ cái, đồng thời kiến lập nên thế lực gia tộc của mình, tiếp đó dần dần khống chế đảo Ngả Phỉ Ni và các hòn đảo xung quanh, thành lập nên đế quốc Ngả Phỉ Ni.

Tới thời Trình Quốc Bình thì đã là đời quốc vương thứ 39 rồi. Tổ tiên của hoàng đế đế quốc Ngả Phỉ Ni đều vô cùng tinh thông kỹ thuật đóng thuyền, mấy trăm năm trước đã có thể đóng được thuyền lớn trên 2000 tấn.

Sau khi bọn họ lập nên đế quốc Ngả Phỉ Ni, cũng ra sức phát triển kỹ thuật hàng hải, tới hiện giờ kỹ thuật đóng thuyền đã vô cùng cao siêu, thậm chí đã xuất hiện tàu thủy,loại tàu này dùng bánh xe nước lắp đáy thuyền, dùng sức người để điều khiển, có thể đi ngược gió, đặc biệt hữu dụng.

-Bánh xe nước như thế nào?

Lưu Hàng bồn chồn hỏi, muốn biết ngay đáp án, chiến hạm của đế quốc Ngả Phỉ Ni không ngờ còn có thể lùi lại ngay tại chỗ, đúng là nằm ngoài sự tưởng tượng của tất cả mọi người ở đế quốc Lam Vũ, ban ngành kỹ thuật hải quân Lam Vũ nghĩ mãi không ra.

Hiện giờ ông già này nhắc tới bánh xe nước, Lưu Hàng đúng là chưa bao giờ nhìn thấy bánh xe nước làm thế nào có thể thần kỳ như thế, làm cho tàu thủy đi lùi được.

- Ta chưa thấy bao giờ.

Ông già bất lực nhún vai, thấy Lưu Hàng thất vọng cũng chẳng giúp được gì, kỹ thuật chế tạo thuyền bè của đế quốc Ngả Phỉ Ni là bí mật cấp cao, người ngoại lai như ông ta mặc dù đã nghe nói tới, nhưng căn bản không có cơ hội tiếp xúc, muốn tìm hiểu chi tiết càng không thể.

Sau khi đế quốc Ngả Phỉ Ni lập nên, không tiếc sức lực thăm dò thế giới muốn kiến lập quan hệ với bên ngoài, nhưng sau những lần thăm dò gian khổ, bọn họ bất lực phát hiện ra, xung quanh đế quốc Ngả Phỉ Ni toàn bộ đều là vùng biển bão tố dày đặc, nhất là Đại Đông dương khí hậu biến đổi thất thường, mưa bão liên tục, thường xuyên có bão cấp 13- 14 hoành hành, bọn họ muốn vượt qua bão gió nhưng vô cùng khó khăn.

Trải qua mấy trăm năm không ngừng nỗ lực, đế quốc Ngả Phỉ Ni cuối cùng cũng đã tìm ra được 2 lối ra vào Đại Đông dương, thuyền bè cỡ lớn có thể vượt qua được 2 nơi đó để liên hệ với bên ngoài.

Bất quá 2 lối ra vào này vẫn có bão cực kỳ lợi hại, thuyền bè bình thường không có cách nào chịu được, chỉ có thuyền cỡ lớn, cùng với kỹ thuật điều khiển cao siêu mới có thể tránh được kết quả thuyền hủy người chết.

Cho nên dù phát hiện ra 2 lối ra vào này, thuyền bè của đế quốc Ngả Phỉ Ni cũng không dám tùy tiện đi qua.

Lưu Hàng và Lưu Thiên Dạ nhìn nhau, lúc này mới hiểu ra vì sao đế quốc Ngả Phỉ Ni lại kín tiếng như vậy, thực ra đó không phải là ý của bọn họ, chỉ vì khí hậu hải dương phong tỏa bọn họ với bên ngoài, làm bọn họ không sao liên hệ được với nơi khác.

Từ lời kể của ông già mà xét, hạm đội Trắng mà hải quân Lam Vũ gặp phải, khi vượt qua khu vực bão tố khả năng cũng có chút tổn thất.

Ông già rất khách khí nói:

-Khi các ngươi tới đây khẳng định là tổn thất không ít thuyền, chết không ít người hả?

Lưu Hàng trả lời cho qua:

-Phải, chúng tôi bị chìm mất nửa số thuyền, chết cũng không ít

Ông già nói dứt quãng:

-Khà khà, các ngươi đừng quá đau lòng, năm xưa ta cũng như thế, nhớ lại ta à.... à thôi, không nhắc tới nữa, đúng rồi, không biết các ngươi khi tiến vào có gặp được thuyền bè của đế quốc Ngả Phỉ Ni không? Trước kia bọn họ rất ít khi ra vào trong bão, hiện giờ tích cực hơn nhiều rồi, hình như là đi tới đại lục Y Vân.

-Chúng tôi không gặp được.

Lưu Hàng thành thực trả lời, bọn họ đúng là không gặp được bất kỳ chiếc thuyền nào của đế quốc Ngả Phỉ Ni.

-Các người cũng là từ đại lục Y Vân tới, có phải nơi đó xảy ra chuyện gì không? đế quốc Ngả Phỉ Ni cũng không thể kềm chế được, muốn nhúng tay vào rồi? Hình như đế quốc Ngả Phỉ Ni lần đầu tiên phái rất nhiều thuyền vượt qua khu vực bão tố như vậy đó.

-Chúng tôi cũng không biết, hình như đâu có biến hóa gì?

Lưu Hàng giả ngốc, không nói thật cũng càng không nói tới quân Lam Vũ, đại lục Y Vân đúng là không có biến hóa gì lắm, chẳng qua thay đổi một số kẻ thống trị là quân Lam Vũ mà thôi.

-Hình như cũng không có biến hóa gì, chỉ có một số quốc gia phát sinh xung đột quân sự mà thôi, cái thời đại này lúc nào mà chẳng đánh nhau chứ?

Lưu Thiên Dạ cũng tùy tiện nói, câu này thì lại là sự thực, trừ quân Lam Vũ không ngừng xung đột quân sự với các nước khác ra, đung là đâu có biến hóa gì.

Mà đánh nhau thì là chuyện quá thường tình rồi, cho dù quân Lam Vũ không đánh thì người khác cũng đánh, chẳng có gì đáng chú ý cả.

Trong lòng Lưu Hàng đang nghĩ, lời ông già nói khẳng định là đế quốc Ngả Phỉ Ni đi tới nước Y Lan, quân Lam Vũ hiện giờ vô cùng chú ý tới tuyến đường này, tiếc là hải quân Lam Vũ sử dùng không ít thuyền cũng không chặn được thuyền của đế quốc Ngả Phỉ Ni.

Trên biển rộng mênh mông, muốn tìm một tuyến đường quanh co thì đúng là mò kim đáy biển thực sự rồi, hắn thuận tiện thăm dò tuyến đường này, nhưng ông già nói không rõ ràng lắm, ông ta chưa bao giờ đi cả.

-Nghe nói đế quốc Ngả Phỉ Ni có cái hạm đội trắng?

Lưu Hàng tò mò đổi đề tài, trực tiếp thăm dò hạm đội trắng.

-Xuỵt, đừng nhắc tới công tước An Đức Liệt Tư.

Ông già khẩn trương quay đầu nhìn chủ quán có chút sợ hãi, nhưng phát hiện ra chủ quán đã ngủ rồi, nước dãi nhỏ ròng ròng, đại khái là đang nằm mơ thấy mỹ nữ nào đó.

Ông già đột nhiên nhớ ra bọn họ đang nói tiếng Y Lan, nơi này trừ 3 người bọn họ ra thì người khác hoàn toàn không hiểu.

Ông già quá độ khẩn trương làm cho 2 người cảnh giác cao độ, bọn họ mẫn cảm nhận ra cái gọi là công tước An Đức Liệt Tư, tuyệt đối là không phải hạng nhân vật bình thường, hơn nữa còn có nguy hiểm cao độ, cẩn thận đề phòng, Lưu Hàng thậm chí còn mò tay sờ vào khẩu súng lục bên hông, đề phòng vạn nhất....

-Chuyện hạm đội trắng không thể nói ở đây được, người nơi này hận công tước An Đức Liệt Tư....

Ông già dùng tiếng Y Lan chính tông nói, đại khái lo lắng khẩu âm không chính quy sẽ làm người ta nghe ra điều gì đó, từ vẻ mặt của ông ta có thể thấy được công tước An Đức Liệt Tư không dễ chọc vào.

Hai người lại nhìn nhau, cảm giác suy nghĩ trước đó sai rồi, An Đức Liệt Tư thì ra là kẻ thù của đảo Đại Khê.

Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của 2 người, ông già cầm bình rượu đứng dậy, chậm rãi nói:

-Có một số chuyện nếu như các ngươi muốn biết thì tới nhà của ta, chúng ta từ từ uống rượu rồi nói, nơi này nói không tiện.

Lưu Hàng tất nhiên đồng ý, tính tiền rồi thuận tiện vơ thêm mấy bình rượu cho ông già, quả nhiên làm ông ta càng thêm nhiệt tình.

Ông già loạng choạng dẫn 2 người về căn nhà cỏ của mình, nhà của ông ta không ở trên đường mà ở gần một ngọn núi, khi đi qua đường các chiến sĩ đều đưa tay kính lễ, 2 người cũng đáp lại.

Ông già vô tình nhìn thấy, nghi hoặc hỏi:

-Các ngươi thực sự từ đại lục Y Vân tới à?

Lưu Hàng khẳng định chắc chắn:

-Đúng thế, chúng tôi từ Mặt Đặc Lôi tới.

Ông già tựa hồ không có ấn tượng gì với Mạt Đặc Lôi, nghi hoặc nhìn các chiến sĩ quân Lam Vũ đứng nghiêm, rồi nhìn mũ sắt, súng ống của bọn họ, nửa tin nửa ngờ hỏi:

-Các ngươi nhìn qua tựa hồ là quân đội, ngươi là quan quân hả?

Lưu Hàng thuận miệng nói:

-Đúng vậy, chúng tôi là quân đội từ Mạt Đặc Lôi, chúng tôi vốn chuẩn bị viễn chinh, kết quả trên biển không may gặp phải bão, rồi không biết thế nào lại tới nơi này.