Tiết Duyên Đà vốn chỉ nhẫn nại phát tác thôi chứ chưa nguôi hẳn, nhưng khi nghe thấy Chu Phượng Nghi nói những lời này xong, ý nghĩ phát tác đó liền dần biến mất.
Nếu như Đường Hạc có biện pháp gì giúp bát đạo liên minh thoát khỏi khốn cảnh hiện nay,hắn cần gì phải gây khó dễ cho đối phương chứ?
Đường Hạc uể oải nói:
-Kỳ thực ta cũng không có lối thoát nào tốt lắm,chỉ cùng lắm là kéo chút hơi tàn thôi.
Tiết Duyên Đà lại lần nữa chuẩn bị gây chuyện, tức tối nói:
-Vậy ngươi còn lải nhải làm cái gì?
Chu Phượng Nghi đột nhiên quay đầu lại nhìn Tiết Duyên Đà trừng trừng, lạnh lùng nói:
- Tiết Duyên Đà, nếu như ngươi một lòng muốn đánh trận, thì bây giờ ngươi có thể xéo khỏi phòng hội nghị này tìm quân Lam Vũ liều mạng. Tự ngươi muốn tìm cái chết, chẳng ai ngăn cản ngươi. Cái đồ không biết tốt xấu, chỉ biết đánh đánh. Ngươi có gan thì tới kinh đô Ni Lạc Thần khiêu chiến với Dương Túc Phong, đừng có ở đây mà lèm bèm.
Tiết Duyên Đà sững sờ, khuôn mặt rỗ tức thì đỏ bừng, hắn làm tổng đốc bao năm, đã khi nào bị người ta chửi mắng không chút nể nang gì như vậy, huống chi đó là một nữ nhân.
Tiết Duyên Đà tức thì nổi cơn tam bành, bất kể ba bảy hai mốt, muốn vung tay đánh văng Chu Phượng Nghi đi, nhưng tay vừa mới có động tác, liền phát hiện ra một bàn tay như cái kìm sắt kẹp chặt lấy.
Hắn quay đầu lại nhìn phát hiện ra Đường Hạc đã âm thầm tóm chặt lấy tay của hắn từ lúc nào. Tiết Duyên Đà vùng mạnh mấy cái, sắc mặt càng lúc càng đỏ, huyết quản như muốn toác ra vậy, nhưng không nhúc nhích được mảy may.
Cát La Lộc thấy thế vội tới giúp, kết quả không sao gỡ được tay Đường Hạc ra, so với cánh tay chắc khỏe của Tiết Duyên Đà, tay của Đường Hạc trông trắng trẻo, nhưng lại làm cho 4 cánh tay lớn không sao thoát được sự khống chế của Đường Hạc.
Sắc mặt của bọn chúng càng lúc càng đỏ, nhưng sắc mặt của Đường Hạc lại chẳng mảy may thay đổi, hai bên bọn chúng giờ mới tin dùng vũ lực để đánh Đường Hạc đúng là suy nghĩ vô cùng ấu trĩ.
Cúc Xuyên Cao Minh sắc mặt trầm xuống, nói:
-Đường Hạc điện hạ, xin nói rõ ràng một chút, nếu như thực sự là có đường đi khác, Cúc Xuyên đạo chúng tôi cũng có thể suy nghĩ, chúng tôi nóng ruột bất kể là vì bản thân hay là vì người khác, bát đạo liên minh đều đồng lòng hành động.
Thượng Quan Phi cũng kỳ vọng nói:
-Đúng, nếu như có đường đi khác, Yến Xuyên đạo chúng tôi cũng chấp nhận hanh động cùng điện hạ.
La Tư Bá Nhĩ thong thả nói:
-Nếu như có đề nghị tốt, đúng là có thể suy nghĩ.
Đường Hạc lúc này mới chậm rãi buông tay Tiết Duyên Đà ra, lấy từ trong lòng ra một tờ giấy lạnh lùng nhét vào tay Tiết Duyên Đà, nghi nghị nói:
-Đây là bản đồ bố trí binh lực của quân Lam Vũ, ngươi xem xem các ngươi tiến công có khả năng giành thắng lợi hay không?
Tiết Duyên Đà mặt đỏ bừng bừng, cảm thấy cổ tay nhâm nhẩm đau, tức giận không muốn xem bản đồ trong tay, lúc mới đầu còn có chút coi thường, nhưng càng xem càng cảm thấy không ổn, cuối cùng không ngờ mặt trắng bệch, hơi thở cũng yếu ớt.
Cát La Lộc phát hiện ra điều bất ổn của hắn, cũng ghé tới xem bản đồ, kết quả càng xem càng khó coi, cuối cùng vẻ mặt cũng trắng nhợt
Các tổng đốc khác biết tấm bản đồ này chắc chắn có huyền cơ gì đó khiến cho 2 kẻ thô lỗ phải khiếp sợ, hai người này tuy đầu óc đơn giản, hành động thô lỗ, nhưng hành quân đánh trận đúng là rất giỏi, nghiên cứu binh pháp không thua kém gì Cúc Xuyên Liên.
Trước kia đế quốc Đường Xuyên xung đột với bát đạo liên minh, 2 người bọn họ luôn xung phong phía trước. Hiện giờ nhìn bộ dạng của 2 người hiển nhiên là quân Lam Vũ đã sắp đặt sẵn cạm bẫy, chỉ đợi người của bát đạo liên minh mắc câu.
Quả nhiên Đường Hạc thong thả nói:
-Hiện giờ quân Lam Vũ tạm thời không có lực lượng chủ động tấn công chúng ta, nhưng lấy nhàn đánh mỏi vẫn có thể đánh bại chút lực lượng của bát đạo liên minh. Chúng ta suy nghĩ vấn đề, luôn có thói quen cho rằng viện quân đối thủ một thời gian sau mới có thể nhận được tin tức, nhưng lại không biết tin tức của quân Lam Vũ có thể truyền đi tức thì, viện quân của bọn cúng có thể xuất hiện ờ hậu phương của chúng ta, cắt đứt đường lui.
Phòng nghị sự lặng ngắt như tờ, chỉ có những tiếng thở nặng nề phát ra. Đường Hạc nói không sai, bọn họ cho dù đã suy nghĩ tới những chỗ lợi hại của quân Lam Vũ, nhưng vẫn thiếu một điểm đó là thông tin tức thì của quân Lam Vũ.
Phương thức truyền tin chiến tranh truyền thống cơ bản đều dùng ngựa thi hành, một địa phương bị tập kích cần phải phái kỵ binh đi thông báo, xin chi viện. Kỵ binh truyền tin trên đường đi phải mất một khoảng thời gian, kẻ tiến công có thể tận dụng thời gian này.
Nhưng điều này đối với quân Lam Vũ mà nói là không tồn tại, quân Lam Vũ sư dụng vô tuyến điện đài, có thể truyền tin trong chớp mắt, làm thời gian viện quân tới nơi rút ngắn rất nhiều.
Mặc dù tuyệt đại đa số tình huống, viện quân mau chóng tới nơi không có nghĩa là chiến đấu thất bại, nhưng nếu như đường lui bị cắt đứt trước thì bất kỳ tướng lĩnh quân sự nào cũng sẽ vô cùng mất tinh thần, kế hoạch tấn công của bát đạo liên minh tồn tại chỗ hổng này.
Tiếp đó các tổng đốc khác cũng chuyền tay nhau xem bản đồ, đều cảm thấy chấn động cực lớn, kỳ thực con số trên bản đồ quân sự của Đường Hạc đưa cho bọn họ cũng biết, trước đó Cúc Xuyên Liên đã miêu tả tỉ mỉ rồi.
Chỉ có điều, quả chú thích của Đường Hạc, bọn họ mới nhận ra cạm bẫy của quân Lam Vũ, càng hiều được lòng thâm độc của quân Lam Vũ và sự ấu trĩ của mình.
Đúng là một cái bẫy cực lớn, chuyên môn dụ bát đạo liên minh đưa đầu vào, mồi nhử là hồ chứa nước Tam Hiệp, Lam Sở Yến đúng là không phải hạng tầm thường, nàng khéo léo tạo nên một cạm bẫy không ai ngờ.
Cái bẫy này không một ai của bát đạo liên minh, kể cả Cúc Xuyên Liên có thể nhìn ra được, nguyên nhân chủ yếu là bọn họ không biết sự hiệu quả của thông tin quân Lam Vũ.
Trước đó bọn họ tính toán qua, có một số địa phương đúng là có thể chiếm lấy trước khi viện binh tới, có một số vùng bát đạo liên minh có thể khống chế vững vàng trong một khoảng thời gian
Nhưng những chú thích tỉ mỉ của Đường Hạc, bọn họ lập tức phát hiện ra, kế hoạch định ra trước đó sơ hở lỗ chỗ, quân Lam Vũ có thể truyền tin tức thời đó là diều trí mạng, làm viện binh có thể cắt đứt đường lui của bọn họ bất kỳ lúc nào.
Kỳ thực điều này cũng không thể trách bọn họ được, bọn họ đúng là không ý thức được sự lợi hại của thông tin vô tuyến, trước đó sinh ra va chạm với quân Lam Vũ ở kinh đô, quân Lam Vũ không thể hiện ra ưu thế này, về sau hai bên lại càng không tiếp xúc, càng không ý thức được tình báo ở phương diện này.
Chỉ có Đường Hạc mới mẫn cảm nhận ra vô tuyến điện đài mới là vũ khí lợi hại nhất của quân Lam Vũ. Đưa bản đồ quân sự trả lại cho Đường Hạc, Cúc Xuyên Cao Minh nói:
-Rất tốt, Đường Hạc điện hạ, chúng tôi cảm ơn điện hạ đã nhắc nhở, nếu không hậu quả tấn công hồ chứa nước sẽ không tưởng tượng nổi. Rốt cuộc điện hạ muốn chúng tôi làm gì? Mong chỉ điểm thêm.
Đường Hạc không mỉm cười nữa, vẻ mặt nghiêm túc nói:
-Ta muốn các ngươi cùng với ta, xông pha tìm một con đường sống.
Thượng Quan Phi có chút khẩn trương hỏi:
-Đầu hàng quân Lam Vũ sao?
Những tổng đốc khác cũng nửa tin nửa ngờ, lúc này bọn họ đều cảm thấy, trừ đầu hàng quân Lam Vũ ra, làm gì còn con đường khác để đi?
quân Lam Vũ nếu đã bày sẵn cạm bẫy dụ họ mắc câu, nếu như bọn họ không mắc câu, quân Lam Vũ có lập tức động thủ hay không? Dùng thủ đoạn cứng rắn để giải quyết bát đạo liên minh hay không thì chẳng ai biết được.
Vừa lúc này Cúc Xuyên Liên mang muối vào, nhưng lại thấy Đường Hạc đứng lên đi tới bản đồ quân sự chuẩn bị giảng giải, nhưng không tìm thấy gậy chỉ huy.
Cúc Xuyên Liên vội vàng đi tới, lấy ra đưa cho Đường Hạc, không biết vì sao Cúc Xuyên LIên cảm thấy trái tim đập loạn nhịp, muối trong tay tí nữa rải xuống đất.
Đường Hạc khách khí nhận lấy gậy chỉ huy, mỉm cười với Cúc Xuyên Liên, tỏ ý cảm ơn, rồi chỉ lên vị trí bên trái bản đồ, nhìn mọi người hỏi:
-Mọi người hãy nhìn vào vùng đất này.
Các tổng đốc liền nhìn không chớp mắt vào nơi đó, đó là địa khu Hô Luân Bối Nhĩ phía tây bắc bộ Mã Toa, nằm giữa nước Y Lan và Nhược Lan, phía đông của nó là Sở Xuyên đạo, phía tây là sa mạc Thái Nội Lôi, diện tích ước chừng 100 vạn km vuông, nhân khẩu chỉ có 600 vạn người.
Đó là nơi đất rộng người đông, nhưng phía dông nam của nó chính là vùng trung tâm phồn hoa giàu có nhất của Mã Toa, nơi đó cách thủ đô Mông Thái Kỳ của Mã Toa không tới 1000km.
Sông Duy Tư sau khi chảy qua bát đạo liên minh, chảy qua vùng đất rộng lớn ít người này, tiếp sau đó một lần nữa tách ra ở nơi cách tây bắc Mông Thái Kỳ 800km, hình thành 2 con sông là sông Duy Tư và Tạp Dương, xuyên suốt Mã Toa.
Chỗ phân nhánh này chính là nơi có trình độ nông nghiệp phát triển nhất của Mã Toa, cũng là vùng tam giác lúa lớn nhất, tên gọi là bình nguyên sông Tạp Dương, sản lượng lương thực của nơi này hàng năm bẳng 1/5 sản lượng lương thực của Mã Toa.
Nếu như nói các vị tổng đốc ngồi đây ai không thèm muốn nơi này thì là nói dối, nhưng muốn cũng chỉ để trong lòng mà thôi, có ai dám cướp miếng ăn trong miệng hổ không?
Dưới áp lực quân sự cực lớn của Mã Toa uy hiếp, bát đạo liên minh có thể bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ là vô cùng khó khăn rồi.
Điều này Âu Dương Nam Phong là người cảm thụ sâu sắc nhất, bát đạo liên minh mỗi năm trừ ứng phó với yêu cầu của đế quốc Đường Xuyên, còn đồng thời phải thỏa mãn yêu cầu của người hàng xóm phương nam.
Bất quá hiện giờ....
Nhìn tất cả mọi người, Đường Hạc khẽ gõ cây gậy chỉ huy, rồi khoanh vòng khu vực bình nguyên Tạp Dương Hà và Hô Luân Bối Nhĩ rộng lớn, nghiêm túc nói:
-Nơi này sẽ là nhà mới của chúng ta.
Giọng của hắn không to, nhưng làm toàn bộ ngừng thở, cẩn thận nghiền ngẫm câu nói của Đường Hạc.
Tiết Duyên Đà mấp máy môi, nhưng lại không nói ra, mỗi một người trong phòng nghị sự đều rõ ràng cảm nhận được, Đường Hạc đã mởi ra một cánh cửa trước mặt bọn họ, để bọn họ nhìn thấy một thế giới hoàn toàn mới.
Nhà mới. Địa khu Hô Luân Bối Nhĩ và bình nguyên Tạp Dương Hà, phải một lúc sau, Cúc Xuyên Liên mới lắp bắp nói:
-Ý của ngươi là chúng ta đi cướp lấy địa khu Hô Luân Bối Nhĩ sao?
Đường Hạc mỉm cười, làm trái tim của Cúc Xuyên Liên một lần nữa xao xuyến, hắn nói rõ ràng:
-Không phải là cướp, mà là di dời, chúng ta không thể ở bát đạo liên minh nữa, đây là nơi quân Lam Vũ tất phải có, tất cả mọi người ở đây, đều phải dời tới đó, đồng thời nỗ lực phát triển tới phía đông nam, tránh khỏi mũi nhọn của quân Lam Vũ.
Phòng nghị sự lặng ngắt như tờ, không ai nói gì cả, tất cả mọi người đều đang nỗ lực khống chế tâm tình mình, gắng sức suy ngẫm hàm nghĩa mỗi một câu nói của Đường Hạc.
Nhưng đề nghị này làm bọn họ quá mức kinh động, không sao hoàn toàn ức chế được sự vui mừng ở trong lòng, cho nên mặt ai cũng đỏ hồng, nhất là huynh đệ Thượng Quan Phi và Thượng Quan Vân đã đứng ngồi không yên.
Đường Hạc cầm gậy chỉ huy ngang ngực, ánh mắt lấp lánh quét mắt qua hội nghị, tiếp tục nghiêm túc nói:
-Kế hoạch của quân Lam Vũ,khẳng định là muốn đem bát đạo liên minh làm khu quản lý trực tiếp rồi, chúng ta ở nơi này tuyệt đối không có hi vọng sinh tồn, nếu như mọi người không nỡ rời tổ của mình, vẫn ở lại đây thì sẽ thành tù binh của quân Lam Vũ, muốn chém muốn giết đều phải nhìn sắc mặt của Dương Túc Phong.
Giơ gậy chỉ huy lên, hắn một lần nữa gõ mạnh vào vùng bình nguyên Tạp Dương Hà và địa khu Hô Luân Bối Nhĩ, nói chắc nịch:
-Nhưng khu vực này thì khác. Nơi đây là khu vực của nước Mã Toa, tiếp tục hướng phía nam là giải trung tâm của Mã Toa. Mã Toa sẽ mau chóng bị chia 5 sẻ 7, không còn tâm tư cùng lực lượng để kiềm chế chúng ta nữa. Mà chúng ta cũng không phải là kẻ địch của quân Lam Vũ nữa, chúng ta là minh hữu của quân Lam Vũ, là đồng lõa của Dương Túc Phong, mục đích cuối cùng của chúng ta là chia tách Mã Toa, triệt để trừ bỏ uy hiếp của nó với đế quốc Lam Vũ.
HƠi dừng lại một chút, bỏ gậy chỉ huy xuống, Đường Hạc nghiêm túc nói:
-Mục đích hôm nay ta tới đây, chính là muốn mọi người và ta cùng nam hạ, khai sáng ra một khu vực thuộc về chúng ta bên trong Mã Toa.
Nam hạ.
Nam hạ.
Nam hạ.
Các tổng đốc của bát đạo liên minh đều bị kiến nghị của Đường Hạc làm sững sờ, trong đầu chỉ có từ nam hạ, thậm chí Triệu Lâm hèn yếu cũng khinh ngạc há hốc mồm ra.
Không thể bắc thượng thì nam hạ. Nếu đã không thể đối kháng cùng với quân Lam Vũ, thì tránh khỏi mũi nhọn của quân Lam Vũ, xẻo thịt trên người nước Mã Toa, làm nơi đặt thân tương lai cho mình, đây chính là kiến nghị của Đường Hạc.
Nam hạ.
Nam hạ.
Nam hạ.
Đây là một suy nghĩ hoang đường cỡ nào. Mở ra một vùng trời mới, lập nên ngôi nhà do mình làm chủ.
Những nhân vật đầu óc đơn giản như cả Cát La Lộc và Tiết Duyên Đà cũng có thể cảm thấy nội tâm kích động ghê gớm, trong máu như chứa động lực đang phình lên.
Mấy phút trước thôi, tâm tình của bọn họ còn tương đối ủ rũ, cảm thấy tiền đồ của mình đen tối và tuyệt vọng, tựa hồ ngày tận thế của bát đạo liên minh đã tới rồi, hiện giờ sự tình đột nhiên thay đổi, nhìn qua còn rất có tiền đồ phát triển.
Loại cảm giác cải tử hoàn sinh đó sao bọn chúng có thể không mừng rỡ như phát điên.
Chu Phượng Nghi là người đầu tiên phản ứng lại, vỗ tay nói:
-Kiến nghị hay. Hàn Xuyên đạo chúng tôi nguyện ý nghe theo sai bảo của điện hạ.
Thượng Quan Phi cũng vội nói ngay:
- Đường Hạc điện hạ, Yến Xuyên đạo chúng tôi cũng nguyện ý đi theo ngài.
Âu Dương Nam Phong mỉm cười nói:
-Đây là kiến nghị không thể tốt hơn rồi, Sở Xuyên đạo chúng tôi nguyện ý trở thành căn cứ di chuyên về phía nam, các vị có nhu cầu gì cứ việc tới Sở Xuyên đạo chúng tôi mua, giá cả sẽ ưu đãi. Nếu như các vị muốn tích trữ vật tư ở Sở Xuyên đạo, chúng tôi sẽ cung cấp tất cả các nhu cầu với giá hời nhất.....
Chu Phượng Nghi nói:
-Giá cả thì miễn nói đi, ông mà còn thiếu chút tiền đó sao?
Âu Dương Nam Phong nói:
-Đừng trách, đừng trách, mấy ngàn vạn người tràn vào Sở Xuyên đạo chúng tôi, phí bảo vệ an ninh khẳng định sẽ phải tăng cường rất nhiều, món tiền này không phải nhỏ đâu.
Chu Phượng Nghi chém đinh chặt sắt nói:
-Không được, món tiền này ta khẳng định sẽ không trả.
Âu Dương Nam Phong chỉ đành cười khổ.
La Tư Bá Nhĩ cũng có hơi chút động lòng, kỳ thực nói tới cùng, đấu cứng với quân Lam Vũ, hắn không có chút lòng tin nào, quân đội của Tề Xuyên đạo trình độ ra sao thì kẻ là tổng đốc như hắn biết hết sức rõ ràng, chỉ có nước là thí tốt mà thôi.
Lúc này hắn không còn tâm tư thong thả nữa, lầm bẩm nói:
-Đáng để suy nghĩ, đáng để suy nghĩ....
Trong lòng Cúc Xuyên Cao Minh kỳ thực đã đồng ý rồi, nhưng vẻ mặt không có chút thay đổi lớn nào, dù sao cũng là chủ tịch hội nghị liên tịch bát đạo liên minh, ông ta phải suy nghĩ nhiều vấn đề hơn.
Đường Hạc đề xướng nam hạ tất nhiên là ý kiến rất tốt, so với liều mạng với quân Lam Vũ thì tốt hơn rất nhiều, nhưng nam hạ dù sao cũng không phải vấn đề đi du lịch, cần phải suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Vốn mang theo tâm lý vẹn toàn, Cúc Xuyên Cao Minh cẩn thận nói:
- Đường Hạc điện hạ, kiến nghị của điện hạ rất có sức hấp dẫn, Cúc Xuyên đạo chúng tôi sẵn lòng theo điện hạ. Bất quá trước khi hành động, chúng ta nên suy tính trước một số vấn đề chi tiết phải không?
Đường Hạc nói đầy sức cảm nhiễm, đồng thời cũng cấp cho các tổng đốc đang háo hức một bát nước lạnh nho nhỏ, hắn thong thả nói:
- Đương nhiên, ta tới đây chính là để mau chóng xác định chuyện này, thời gian không đợi ai, bọn chúng rất có khả năng động thủ với chúng ta, tới lúc đó chúng ta mới thương lượng chuyện nam hạ thì sợ là đã muộn mất rồi. Ta nghĩ mọi người cũng không có hứng thú ngồi trong trại tù binh thương lượng chuyện nam hạ chứ?
Chu Phượng Nghi làm việc rất dứt khoát, chú ý nhất là hiệu suất, mau chóng suy nghĩ rồi nói:
-Điều này là chắc chắn, chúng ta phải hành động nhanh, tôi đề nghị chúng ta lập tức thành lập bộ đội tiên phong tinh nhuệ tiến vào Mã TOa trước, liên hệ với nhân viên tình báo ở nơi đó, phụ trách lập nên cơ cấu tình báo hữu hiệu, để cung cấp đủ tin tình báo và hỗ trợ cho chúng ta nam hạ.
- Ngoài ra chúng ta còn phải chuyên môn an bài nhân viên giám thị mật thiết biến hóa chính cục trong Mã Toa, nếu như Mã Toa rơi vào trạng thái chia rẽ, chúng ta lập tức nam hạ. Ngoài ra tôi đề nghị quân đội của Tần Xuyên đạo và Ngụy Xuyên đạo lập tức xuất phát, di chuyển tới Sở Xuyên đạo, chuẩn bị sẵn sàng tiến vào mã Toa.
Đường Hạc chăm chú gật đầu, trong lòng kinh ngạc với năng lực làm việc của nữ tổng đốc này, nếu như cô không phải là nữ nhân, tin chắc rằng Hàn Xuyên đạo không có tình trạng như hiện nay.
Đề nghị của Chu Phượng Nghi đều vô cùng thiết thực, bọn họ cần phải tranh thủ thời gian ngay từ bây giờ mới có thể kiếm được cho mình một con đường sống.
Đường Hạc nhìn hai người Cát La Lộc và Tiết Duyên Đà mặt có chút xấu hổ nói:
-Ta đồng ý với kiến nghị của Chu tổng đốc,đồng thời kiến nghị Chu tổng đốc toàn quyền đi phụ trách thành lập cơ cấu tình báo. Không biết 2 vị đại nhân Cát La Lộc và Tiết Duyên Đà ý hiến như thế nào?
Tiết Duyên Đà và Cát La Lộc có chút luống cuống, vừa rồi bọn họ mạo phạm Đường Hạc, nhưng Đường Hạc không làm gì bọn họ, làm cả hai rất khó chịu, nhưng xin lỗi thì ngàn vạn lần không thể nói ra được, chỉ đành dùng phương thức khác để biểu thị sự áy náy của mình
Tiết Duyên Đà lớn tiếng nói:
- Không vấn đề gì, các chàng trai của tôi đều đã sẵn sàng chuẩn bị rồi, sau khi hội nghị kết thúc, chúng tôi lập tức xuất phát.
Cát La Lộc cũng vỗ ngực đảm bảo quân đội Ngụy Xuyên đạo đã sẵn sàng rồi, chỉ cần hạ lệnh một tiếng là bọn họ cũng có thể nhổ trại tiến về Sở Xuyên đạo.
Bất quá Cát La Lộc cũng nhắc tới lo lắng trong chuyện này, đó là sợ quân Lam Vũ hiểu lầm, cho rằng quân đội bát đạo liên minh tập trung tất cả chủ lực về Sở Xuyên đạo, sau đó quay lại chiến đấu với quân Lam Vũ.
Đường Hạc lại không suy nghĩ như vậy, nói:
- Chúng ta không cần phải lo lắng, quân Lam Vũ sẽ không hiểu lầm, bọn chúng còn cầu cho chúng ta xông lên mà không được.
La Tư Bá Nhĩ trầm ngâm nói:
- Cho dù quân Lam Vũ có chút hiểu lầm, chúng ta cũng phải hành động, có quỷ mới biết quân Lam Vũ đánh hạ Minh Na Tư Đặc Lai lúc nào, chỉ cần Minh Na Tư Đặc Lai bị hạ, ngày tháng Mã Toa tan rã không còn xa nữa, hiện giờ chúng ta cần tranh thủ thời gian chuẩn bị tất cả, tới khi thời cơ tới mà chúng ta không nắm lấy. Tôi cũng không thể tha thứ cho bản thân.
Thượng Quan Phi cũng vội nói:
-Yến Xuyên đạo chúng tôi cũng có thể điều một vạn quân đội ngày mai bắt đầu nam hạ, tới Tề Xuyên đạo tập kết, binh lực của Mã Toa ở Hô Luân Bối Nhĩ hiện giờ vô cùng thiếu hụt, chỉ có một số dân quân và bọ đội thủ bị, đều là vì đề phòng dân chúng trong nước phát động bạo loạn và khởi nghĩa, tôi tin chỉ cần có chừng 5 vạn quân là có thể khống chế được Hô Luân Bối Nhĩ, nếu như muốn khống chế bình nguyên Tạp Dương Hà, cần có nhiều binh lực hơn, khẳng định là phải đánh máy trận quyết chiến mới có thể chiếm được.
Cúc Xuyên Liên bỗng nhận ra vị tổng đốc Yến Xuyên đạo này không ấu trĩ lắm, phân tích của hắn rất có đạo lý, đúng là quân đội của bát đạo liên minh khống chế Hô Luân Bối Nhĩ không khó, chỉ cần có chừng 5 vạn quân là đủ rồi.
Nhưng khống chế bình nguyên Tạp Dương Hà có chút phiền toái, nơi đó dù sao cũng là một trong số những khu vực giàu có nhất của Mã Toa, tin rằng cho dù Mã Toa chi năm sẻ 7 rồi, thì thế lực muốn cướp đoạt nó cũng rất nhiều.
Đúng là phải đánh nhau quyết liệt mới có thể xác lập được quyền khống chế của bát đạo liên minh với bình nguyên Tạp Dương Hà.
Đường Hạc tràn trề tự tin nói:
- Nhiệm vụ hàng đầu của chúng ta chính là đợi thời cơ chín mùi chiếm lấy Hô Luân Bối Nhĩ, làm trạm tiền đồn cho chúng ta nam hạ về sau. Chỉ cần khống chế được nơi đó, chúng ta tạm thời có chỗ an thân rồi, còn về phần khống chế bình nguyên Tạp Dương Hà, đó không phải là chuyện có thể làm được trong thời gian ngắn, Có lẽ khi đó chúng ta phải thương lượng với Dương Túc Phong một chút, không được quân Lam Vũ cho phép, chúng ta muốn tiến vào bình nguyên Tạp Dương Hà sẽ có chút khó khăn.
Hắn nhắc tới quân Lam Vũ lại khiến cho những tổng đốc của bát đạo liên minh có chút lo lắng, nếu như quân Lam Vũ muốn can thiệp vào chuyện này thì chuyến nam hạ của bát đạo liên minh sẽ nguy hiểm bội phần
Hô Luân Bối Nhĩ rất dễ khống chế, nhưng nơi đó đất rộng người thưa, tài nguyên thiếu thốn, lương thực cung ứng không đủ, khẳng định không phải nơi có thể an thân lâu dài, chỉ có bình nguyên Tạp Dương Hà mới là lựa chọn cho bát đạo liên minh.
Đường Hạc tựa hồ nhìn thấu lo lắng của bọn họ, chậm rãi nói:
- Mọi người không cần phải lo, chúng ta đúng là cần phải giao thiệp với quân Lam Vũ, nhưng không phải dùng hành động quân sự. Đế quốc Lam Vũ khẳng định muốn nghĩ biện pháp đem Mã Toa chia tách thành từng phần nhỏ, đồng thời tạo ra thù hận nhất định, để những quốc gia này tàn sát lẫn nhau, như thế mới có thể triệt được uy hiếp ở phía nam cho đế quốc Lam Vũ. Dương Túc Phong muốn đạt được mục đích này, thì cần phải chọn một số tay sai, những người vốn không hòa hợp với người Mã Toa bản địa. Tay sai như vậy thì tìm đâu ra? Nhân tuyển tốt nhất là chúng ta.
Dừng lại một chút, Đường Hạc ngữ khí nặng hơn:
- Lần này chúng ta nam hạ, chẳng những là tị nạn, mà còn làm tay sai cho quân Lam Vũ, làm đồng lõa giúp quân Lam Vũ làm tan rã Mã Toa. Vùng bình nguyên bình nguyên Tạp Dương Hà giàu có như vậy, Dương Túc Phong tuyệt đối sẽ không giao cho người Mã Toa quản lý. Khẳng định y sẽ tìm một số thế lực ngoại lai, mà thế lực ngoại lai nào thích hợp nhất? Ta nghĩ hiện giờ y khả năng còn chưa tìm được nhân tuyển thích hợp, nếu như chúng ta biểu thị thành ý của mình, ta khẳng định Dương Túc Phong sẽ không ngại để chúng ta trở thành đồng lõa lý tưởng này. Dù sao chúng ta là người ngoại lai với Mã Toa, chúng ta sẽ tranh đấu vô cùng vô tận với người Mã Toa, mãi mãi không có khả năng hòa giải. Như vậy chúng ta với Mã Toa đều không có lực lượng để uy hiếp cho Đế quốc Lam Vũ, điều này đối với Dương Túc Phong mà nói là kết quả tốt nhất.
Thượng Quan Vân hỏi vội:
- Nếu như Dương Túc Phong muốn trực tiếp quản hạt nơi đó thì sao? Chúng ta làm thế nào? Tiếp tục nam hạ sao?
Đường Hạc cười khẽ, tự tin nói:
-Thượng Quan huynh đệ không cần phải lo lắng, Đế quốc Lam Vũ tuyệt đối sẽ không trực tiếp quản lý Mã Toa đâu, làm như vậy khiến cái giá phải trả quá cao. Dân tộc Mã Toa cũng là một dân tộc cao ngạo, mặc dù bọn chúng lần này thảm bại trước quân Lam Vũ, nhưng không có nghĩa là bọn chúng hoàn toàn chịu khuất phục, bọn chúng chỉ tạm thời khuất phục thôi, sau này thế nào cũng trỗi dậy làm loạn, Đế quốc Lam Vũ mà trực tiếp quản lý đất đai Mã Toa chẳng những phải thực hành các hạng chính sách của quân Lam Vũ, hơn nữa còn phải dùng rất nhiều tài chính xây dựng lại Mã Toa. Đây là một con số không nhỏ đâu, ta nghĩ Đế quốc Lam Vũ non trẻ không gánh vác nổi.
Hít một hơi, Đường Hạc tiếp tục:
- Huống hồ sau này Đế quốc Lam Vũ ở phương diện ứng phó với người Mã Toa bạo loạn cũng vô cùng phức tạp, Đế quốc Lam Vũ sẽ cần quân đồn trú với lực lượng lớn ở đây, cần phải đối phó với đủ các loại xung đột trong vũng bùn này. Sau khi Mã Toa tan rã, xung đột giữa các thế lực địa phương là khó tránh khỏi, Đế quốc Lam Vũ cũng không thể tiến hành can thiệp với từng thế lực một, đó tuyệt đối là chuyện được chẳng bằng mất. Dương Túc Phong hoàn toàn có thể lựa chọn biện pháp tốt hơn, đó là tìm người thay thế thống trị quốc gia này, như vậy Đế quốc Lam Vũ sẽ không cần phải lo lắng gánh vác chút chi phí nào nữa. Chỉ cần ở kinh đô Ni Lạc Thần làm kẻ bàng quan là được, như vậy quân Lam Vũ đồn trú ở Minh Na Tư Đặc Lai cũng có thể kịp thời tiến hành can thiệp.
-Ta khẳng định, Vũ Văn Phân Phương chắc chắn sẽ được chia vùng ven biển phía đông giàu có nhất của Mã Toa, còn chúng ta trải qua nỗ lực khống chế vùng bình nguyên Tạp Dương Hà, mọi người nhìn bản đồ sẽ phát hiện, chúng ta vừa vặn nằm ở giữa Mã Toa, ở bên trái chúng ta chính là địa khu An Ca Lạp do cha con Vân Nhạc khống chế, ở bên phải là Vũ Văn PHân Phương, giữa 3 chúng ta vừa vặn nối thành một đường chia Mã Toa ra làm hai, ở phía bắc đường thẳng này sẽ có thế lực khác của Mã Toa tồn tại, như Vũ Văn Lôi Đình hoặc Vũ Văn Tinh Không, còn ở phía nam có thể là bộ tộc của người Bản Đô.
-Chúng ta vừa vặn chắn ngang Mã Toa, đem Mã Toa chia là 3 khu vực bắc trung nam, Nam bộ và Bắc bộ Mã Toa bị tách ra không thể hình thành thế lực mạnh, cũng chính là nói chỉ cần một ngày chúng ta còn tồn tại, Mã Toa không cách nào thống nhất được nữa. Chúng ta chắn ở giữa, đương nhiên sẽ không cho Mã Toa liên hợp lại, bởi vì nếu bọn chúng thống nhất, gặp tai ương trước tiên chính là chúng ta, sau đó là Đế quốc Lam Vũ, cho nên Đế quốc Lam Vũ sẽ không để cục diện này xảy ra, chỉ cần an toàn của chúng ta gặp phải nguy hiểm, chúng ta thậm chí có thể có được sự viện trợ của Đế quốc Lam Vũ /
Đường Hạc nghiêm nghị nói:
- Dương Túc Phong có một câu nói vô cùng kinh điển : “ Giữa các quốc gia với nhau, không có kẻ địch vĩnh viễn, cũng không có bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là vĩnh hằng” Dùng vào trường hợp của chúng ta vô cùng chính xác, hiện giờ chúng ta là kẻ địch của Đế quốc Lam Vũ bởi vì chúng ta còn xâm chiếm lợi ích của Đế quốc Lam Vũ, một khi chúng ta đem lợi ích này trả lại cho Đế quốc Lam Vũ, quan hệ đối địch giữa chúng ta sẽ biến mất, nếu như chúng ta tiến thêm một bước hỗ trợ Đế quốc Lam Vũ chia tách Mã Toa, thì lơi ích của chúng ta và Đế quốc Lam Vũ thành một rồi, chúng ta sau này không phải là kẻ địch của Đế quốc Lam Vũ nữa mà là minh hữu.
-Dùng một câu thông tục để nói thì Đế quốc Lam Vũ là lão đại, còn chúng ta là tiểu đệ đệ đi theo đít lão đại, lão đại ngày ăn thịt, thi thoảng cũng sẽ cho chúng ta húp chút cạnh, điều này hoàn toàn không có vấn đề gì, Lão đại sẽ không để chúng ta chết đói, có một số chuyện lão đại không tiện ra mặt, ví dụ như giết người, phóng hỏa, cưỡng hiếp dân nữ gì đó, thì dám tiểu đệ chúng ta có thể ra mặt giúp y làm, đây chính là cuộc sống sau này của chúng ta, các vị sẵn lòng tiếp thụ thì tiếp thụ, còn nếu không muốn, thì cứ kéo quân đi liều mạng với quân Lam Vũ, dù sao thì ta cũng sẽ không bồi tiếp.
Đường Hạc thao thao bất tuyệt nói xong, phòng nghị sự liền bắt đầu im lặng, có một số tổng đốc nghiêm túc suy nghĩ, bản thân có thể thích ứng với cuộc sống này hay không?
Một khi bọn họ thực sự triển khai hành động, tiến vào Mã Toa, dưới tình huống bốn bề thụ địch, trên vùng đất đó, bọn họ không có bằng hữu, đồng mình, thậm chí cả người dân trong khu vực thống trị đều không phải người trong tộc của mình, bọn họ sẽ có thể dựng cờ nổi dậy khiêu chiến với uy nghiêm của kẻ xâm lược bất kì lúc nào.
Rất lâu sau, Cúc Xuyên Cao Minh nói:
-Chỉ cần có canh để uống, dù sao cũng còn tốt hơn là chết đói, ta nghĩ các vị hẳn là không có ý kiến gì chứ?
Âu Dương Nam Phong nói:
-Tôi nghĩ là không có.
Đường Hạc thong thả nói:
-Nếu đã như thế, chúng ta cần phân tích từng phương hành động nam hạ.
Hắn đứng lên, lại lần nữa đi tới bên bản đồ quân sự, Cúc Xuyên Liên sớm đã đứng bên cạnh, chuẩn bị bậy chỉ huy ở nơi đó, khi Đường Hạc cầm lấy gậy chỉ huy trong tay cô, Cúc Xuyên Liên mặt hơi ửng hồng.
Vừa rồi những lời nói kia của Đường Hạc đã đánh động trái tim cô, cô dám đảm bảo trong mấy ngàn vạn nhân khẩu của bát đạo liên minh không có một ai có nhãn quan sâu xa như Đường Hạc, cũng tuyệt đối không có ai phân tích bình tĩnh như Đường Hạc.
Đường Hạc miêu tả giống như bản thân hắn, bình tĩnh mà lí trí, lại đầy sức hấp dẫn, làm đám thô lỗ như Tiết Duyên Đà và Cát La Lộc cũng không thể không bội phục.
Đúng thế, bát đạo liên minh sau này sẽ sống như vậy, bọn họ không phải kẻ địch của Đế quốc Lam Vũ nữa, mà là tiểu đệ đệ, là tay sai của Đế quốc Lam Vũ, có lẽ cái từ tay sai này rất khó nghe, nhưng lại hình dung chuẩn xác nhất địa vị sau này của bọn họ.
Bọn họ là tay sai hiệp trợ quân Lam Vũ chia cắt Mã Toa, là tay sai giúp Đế quốc Lam Vũ trừ bỏ uy hiếp tới từ phía nam. Tay sai, tay sai, tay sai, bọn họ sau này phải sống cuộc đời của một tay sai.
Đường Hạc cầm gậy chỉ huy lên, bắt đầu giới thiệu sơ qua tình huống và tuyến đường nam hạ cơ bản sau này.
Các tổng đốc của bát đạo liên minh đầu có thể nhìn ra rõ ràng, Đường Hạc chuẩn bị hành động này không phải là một hai ngày, có lẽ khi hắn bị quân Lam Vũ đuổi ra khỏi kinh đô đã bắt đầu suy nghĩ hành động này rồi.
xin lỗi npq91 nhé ^^. Thực ra tớ có rút nhắn bớt số chương:41::41: