Chương 48: Môn Thần Chi Nhất

Mấy người Tiêu Bố Y sau khi Lưu Vũ Chu đi thì cũng không còn hứng thú ăn uống nữa.

Mấy huynh đệ đi tới Mã ấp mới được một ngày, đã đánh nhau hai trận, điều này làm cho Tiêu Bố Y nhiều ít cũng có chút đau đầu.

Người của sơn trại, hiển nhiên là vẫn chưa thể chuyển đổi vai trò được, rất nhiều chuyện không thích động não, mà chỉ quen dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề.

Chẳng qua Tiêu Bố Y cũng không có ý trách huynh đệ của mình, bản thân mình khi thích nghi với vai trò thổ phỉ chẳng phải cũng mất mấy tháng sao? Mấy huynh đệ này đã nhiều năm làm thổ phỉ, động thủ nhiều hơn động não cũng là bình thường.

Hắn chỉ có vận may, trà trộn được vào Bùi phiệt, không lớn không nhỏ nhưng nhiều lần lại có thể chuyển nguy thành an.

Nhưng trải qua chuyện lần này, chủ quán tuy không nói gì, nhưng Tiễn Đầu Chu Mộ Nho cũng cảm giác như dưới mông có đinh, không ngồi yên được.

Vốn tưởng lại một hồi làm anh hùng, không nghĩ đến mặt lại lấm bụi, ai cũng có chút không được tự nhiên.

Ngụy Đức cũng không vùi đầu vào ăn bánh nữa, mà có chút đăm chiêu.

Sau khi Tiêu Bố Y tính tiền, mọi người cùng nhau ra khỏi quán cơm, thì cũng không có hứng thú đi dạo nữa, chỉ muốn trở về nghỉ ngơi, mà ánh mắt của mọi người nhìn Ngụy Đức cũng không giống trước nữa.

Người này, cũng không phải là người bình thường, may mà Thiếu đương gia nhìn xa trông rộng, kịp thời mượn sức, bằng không trận đánh hôm nay người bại chính là bọn họ.

Thái độ của Tiêu Bố Y đối với Ngụy Đức vẫn bình thường, không khen ngợi cũng không lãnh đạm, đối với chuyện võ công của hắn cũng không đề cập đến.

Ngụy Đức hai hàng lông mày cau lại, đến khi thấy mấy người kia đã đi xa, chỉ còn có Tiêu Bố Y ở bên cạnh hắn, rốt cuộc mở miệng, "Tiêu huynh, ta chỉ sợ phải rời khỏi đây trước, ân đức của huynh, cuộc đời này ta sẽ không quên".

Tiêu Bố Y cau mày, "Ngụy huynh, chẳng qua chỉ là vài bữa cơm, đừng có nghiêm trọng như vậy chứ. Ngụy huynh muốn rời khỏi đây, chẳng lẽ là vì hôm nay ra tay?"

"Tiêu huynh là người hào sảng trọng nghĩa, đối với người không quen biết cũng thật lòng đối đãi như vậy, ta thật sự cảm động" Ngụy Đức thở dài một hơi, "Hôm nay nếu không phải bất đắc dĩ ra tay, nói không chừng cũng có thể cùng Tiêu huynh ra ngoài một chuyến, để xem cái gì là Đột Quyết, không ngờ lại nhanh như vậy…"

Tiêu Bố Y trầm ngâm hồi lâu, "Chẳng lẽ…"

Lời của hắn còn chưa dứt, Ngụy Đức đã gật đầu, "Huynh nghĩ không sai".

"Làm sao biết ta đang nghĩ cái gì?" Tiêu Bố Y có chút ngạc nhiên.

"Tiêu huynh tuy không nói nhiều, nhưng là người thông minh, cái khác không đề cập tới, chỉ dựa vào việc ta ra tay cũng có thể hiểu được ta mấy ngày đóng cửa không ra ngoài là có ẩn tình" Ngụy Đức người tuy thô lỗ, nhưng lời nói lại hết sức thông minh, "Các người tính cách can thiệp vào chuyện bất bình cũng giống như ta vậy, ta nhịn không ra tay, chính là vì sợ làm lộ ra hành tung của mình, mất đi cơ hội ở cùng với Tiêu huynh".

Tiêu Bố Y rất cảm động, dừng bước nói, "Ngụy huynh cuối cùng vẫn ra tay, hiển nhiên là nhìn ra ta cùng Dương Đắc Chí không phải là đối thủ của hai người kia".

"Đúng là như thế," Ngụy Đức gật đầu, vỗ vỗ vai Tiêu Bố Y, "Tiêu huynh là người thông minh, xử sự khôn khéo, nhưng võ công hiển nhiên là không đánh nhắc tới, huynh cũng đừng nghĩ là ta nói cho qua chuyện…"

"Đa tạ Ngụy huynh thức tỉnh" Tiêu Bố Y nghe Ngụy Đức không hề kiêng kỵ nói thẳng ra khuyết điểm của mình, cũng không chút tức giận, chỉ thành khẩn nói: "Ta đối với thân thủ của mình thực sự là không có bao nhiêu tin tưởng".

Hắn nhiều ít cũng có chút khiêm tốn, không ngờ Ngụy Đức lại gật gật đầu, "Thân thủ của huynh đánh du đãng còn được, chứ còn muốn hành tẩu trong giang hồ, thì còn kém rất nhiều. Cũng may trên đời này võ công cũng không đại biểu cho tất cả, Tiêu huynh cũng đừng bởi vậy mà tự ti. Thiên hạ to lớn, người nhiều kỳ sĩ cũng nhiều, huynh tuy còn yếu là do chưa có danh sư chỉ điểm. Cho dù là hai kẻ giả làm du đãng vừa rồi kia, võ công so với mấy huynh đệ của huynh cũng mạnh hơn rất nhiều, ta không biết bọn họ đến là có ý gì, vì sợ bọn họ ra tay đánh bị thương huynh, nên mới giúp đánh lui".

"Huynh nói hai người nọ là giả sao?" Tiêu Bố Y trong lòng chợt rùng mình, hắn cũng vẫn có hoài nghi này, không nghĩ đến Ngụy Đức cũng nghĩ như vậy.

"Đương nhiên," Ngụy Đức cười lạnh nói: "Nếu hai tên lưu manh tại Mã ấp mà cũng có võ công cao minh đến như thế, ta cũng không dám tới đây".

Tiêu Bố Y cười khổ, thầm nghĩ đúng là mình điếc không sợ súng, lại dám ra mặt bất bình.

"Người nọ tới dụng ý rất rõ ràng, hai người bọn họ cố ý gây phiền toái cho tiểu nhị, thật ra chính là thử huynh hoặc thử ta, chẳng qua thử huynh thì khả năng lớn hơn. Bọn họ nếu biết ta thì quá nửa là đã đem xích tới trói rồi, cũng sẽ không đả thảo kinh xà" Ngụy Đức trầm giọng nói.

Tiêu Bố Y có chút hổ thẹn, thầm nghĩ mình cũng không thông minh như tưởng tượng.

"Nhưng huynh được Bùi phiệt coi trọng, tiền đồ rất tốt, ta hôm nay tuy ra tay cứu huynh, nhưng cũng đã làm liên lụy" Ngụy Đức cũng có chút áy náy nói: "Thật không dám giấu, Ngụy Đức là tên giả, tại hạ tại Thiện Dương ra tay đả thương người, đắc tội với sĩ tộc, lúc này mới bất đắc dĩ tới Mã ấp, vốn muốn lẫn vào thương đội ra ngoài né tránh, không ngờ hôm nay đã bị lộ hành tung. Ta nghĩ với sự tinh tế của Lưu Vũ Chu, thì trước sau gì cũng sẽ bị hắn phát hiện, đến lúc đó liên lụy đến Tiêu huynh thì cũng không hay. Ta đến đây cũng không phải là không có thu hoạch, ít nhất cũng gặp được người như Tiêu huynh, tính ra thì chuyến đi này cũng đã là không tệ, ta chuẩn bị hôm nay ra đi, cũng nên từ biệt tại đây".

Tiêu Bố Y trầm mặc một lát, "Ngụy huynh…"

"Ta không phải họ Ngụy," Ngụy Đức khẽ cười nói: "Tiêu huynh lấy sự chân thành đối đãi với ta, cũng không ngại nói cho Tiêu huynh biết tên của ta, nếu sau này còn gặp lại, cũng sẽ thống khoái mà uống với nhau một trận".

"Vậy không biết cao tính đại danh của Ngụy huynh là gì?" Tiêu Bố Y hỏi.

"Tại hạ Uất Trì Cung, tự Kính Đức" Ngụy Đức lắc đầu nói: "Tuy là vô danh tiểu tốt, chẳng qua cũng là tên thật, tính ra cũng không thẹn với lương tâm".

Lại thấy Tiêu Bố Y trợn mắt há hốc mồm nhìn mình, Uất Trì Cung có chút kỳ quái, "Chẳng lẽ Tiêu huynh nghe qua cái tên này rồi?"

"Vậy, vậy Uất Trì huynh hiện tại vẫn là vô danh sao?" Tiêu Bố Y cố nén sự kinh hãi trong lòng.

"Không sai" Uất Trì Cung có chút cảm khái, "Trượng phu vổn muốn lập nghiệp thành danh, lưu danh thiên cổ, không nghĩ đến Uất Trì Cung ta đến bây giờ vẫn là một kẻ vô tích sự".

Lại thấy Tiêu Bố Y vẫn sững sờ, Uất Trì Cung có chút kinh ngạc, "Tiêu huynh, người sao thế?"

"Không sao…"

Tiêu Bố Y rốt cuộc đã phục hồi tinh thần lại, thật khó có thể tin cuộc gặp gỡ này của mình, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ qua, mình lại có thể gặp được Uất Trì kính Đức!

Hắn cho dù lịch sử học cũng không mấy tốt, nhưng vẫn biết mấy tên tuổi trong lịch sử như sấm động bên tai.

Mà Uất Trì Cung này tuyệt đối là cái tên vang dội nhất.

Uất Trì Cung, tự Kính Đức, là danh tướng đời Đường, trong truyền thuyết mặt đen như than, cùng Tần Quỳnh Tần Thúc Bảo là hai vị môn thần trong truyền thống Trung Quốc!

Hắn trước đây cũng đã từng xem qua bức họa của vị môn thần này, không nghĩ đến hôm nay có thể nhìn thấy được chân nhân.

Nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Uất Trì Cung, Tiêu Bố Y ho khan nói, "Không có gì, ta chỉ là đang nghĩ, vói bản lãnh của Uất Trì huynh, trở nên nổi bật cũng là chuyện sớm muộn, trong lúc nhất thời chìm nổi cũng chưa tính là gì, mong Uất Trì huynh vạn vạn lần đừng nên buồn rầu".

Tiêu Bố Y đã được người này trong lịch sử, Uất Trì Cung nghe Tiêu Bố Y cổ vũ, cũng cảm động nói, "Đa tạ Tiêu huynh cổ vũ, Uất Trì có một ngày có thể nổi danh, cũng sẽ không quên những lời mà Tiêu huynh nói hôm nay. Tình trường thoại đoản (tình thì nhiều mà lời lại ít), ngày sau còn dài, Uất Trì Cung xin từ biệt tại đây".