Khoảng 300 năm trước, Thiên Hạ Hội lần đầu xuất hiện trên giang hồ, chúng giết chóc, cướp giật, không chuyện gì chúng không dám làm. Bấy giờ để đối phó với lực lượng hùng mạnh của Thiên Hạ Hội, các nhân sĩ võ lâm từ các bang phái chung tay thành lập một tổ chức có tên Vân Trung Thiên.
Vân Trung Thiên ra đời liền thành lập một môn phái mới gọi là Bắc Trấn Hầu, trong lúc đó Vân Trung Thiên dồn hết tâm trí viện trợ cho Bắc Trấn Hầu, vô số bí tịch, đan dược không ngừng được đưa đến. Dựa vào nền tảng đó Bắc Trấn Hầu ngày càng lớn mạnh và nhận được sự kính trọng từ nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên. Đỉnh điểm vào đời môn chủ thứ tư – Trần Quan Hạo, Bắc Trấn Hầu rốt cuộc đã thành công đánh bại Thiên Hạ Hội ra khỏi võ lâm. Thiên Hạ Hội dường như cũng cảm nhận được sức mạnh chênh lệch với Bắc Trấn Hầu... chúng đột nhiên mất tích.
Nhưng...
Trần Quan Hạo đã ngã xuống rồi. Ông nén cơn đau từ vết thương bên sườn, ánh mắt ông đầy tức giận nhìn những kẻ mà ông đã tin tưởng.
Trước mắt ông là Cửu Thiên những kẻ nắm quyền điều hành Vân Trung Thiên, phía sau lưng chúng là đội quân hùng hậu, xem ra Cửu Thiên đã chuẩn bị kế hoạch này từ lâu rồi, lúc đầu ông đã lờ mờ nhận thấy khác thường nhưng bây giờ thế sự đã thành chỉ trách tại bản thân.
“Trần môn chủ, ngươi còn định chối tội đến bao giờ nữa? Ngươi vốn phải ngăn cản Thiên Hạ Hội chứ không phải tiếp tay chúng”
“Quỷ Gia Cát”- Tây Môn Hoa một trong Cửu Thiên lên tiếng, trong ánh mắt đầy vẻ thỏa mãn khi kế hoạch mà hắn bày ra đã thành công.
“Ta nhổ vào, Trần Quan Hạo ta cả đời quang minh lỗi lạc hà cớ gì mà bắt tay với Thiên Hạ Hội”
“Vậy thì ngươi nên hỏi tại sao Bắc Thiên tứ trụ đã khai báo hành vi của ngươi”
[10 năm tình nghĩa huynh đệ vì cái gì mà các ngươi lại phản bội Bắc Trấn Hầu]
Trần Quan Hạo nhắm mắt bất lực khi những người mà ông tin tưởng đã bán đứng ông.
[Vậy chỉ còn mình ta! Không được ta không thể thế này ít nhất không thể để Vũ nhi chết]
Ông liếc đăng sau lưng là đứa con ông rất yêu thương đang đứng trân trân nhìn ông. Hít sâu một hơi như thể đã quyết định, Trần Quan Hạo tụ hội kình tạo nên uy lực cực lớn khiến không khí xung quanh chấn động làm tất cả những người ở đây như hứng chịu một ngọn núi lên đầu. Tây Môn Hoa càng thêm chắc chắn vào quyết định của mình, nếu như không diệt trừ Trần Quan Hạo sớm thì càng khó kiểm soát võ lâm Trung Nguyên.
“Ta- Trần Quan Hạo môn chủ Bắc Trấn Hầu. Ta tuyên bố từ nay Bắc Trấn Hầu chính thức giải tán, tất cả môn đồ lập tức rời khỏi đây. Đây là mệnh lệnh cuối cùng của ta với tư cách là môn chủ. Nhưng...”
Trần Quan Hạo dừng lại nhìn đứa con của mình lần cuối.
“Các ngươi phải đảm bảo sẽ không làm hại đến đứa con từ nhỏ đã mồ côi mẹ lại có một ngươi cha không ra gì như ta”
Nói đến đây thì điều này không nằm ngoài dự tính Tây Môn Hoa mặc dù để chắc chắn là phải nhổ cỏ tận gốc nhưng xem ra tình hình có chút khó khăn, dù thế nào thì việc Trần Quan Hạo đã đóng góp công sức rất lớn trong việc đẩy lùi Thiên Hạ Hội cùng thêm người dân vốn chưa thể tin việc Bắc Trần Hầu đã phản bội.
“Được, ta chấp nhận yêu cầu của ngươi”
Chỉ cần đợi có thể Trần Quan Hạo như đã trút gánh nặng cuối cùng, ông hướng mũi kiếm về phía mình.
“Vũ nhi, là cha có lỗi với con”
“Cha...Cha”
--------------------------------------------------------------
Ba năm sau
(Ngôi thứ 1)
Đến nay giang hồ đã không còn tung tích Thiên Hạ Hội, thế nhân đã tin tưởng chúng hoàn toàn biến mất. Mặc dù Bắc Trấn Hầu đứng đầu chiến tuyến đã tan rã nhưng Vân Trung Thiên vẫn cử luân phiên các nhóm giám sát Bắc Trấn Hầu, bên ngoài thì nói là phòng mật thám Thiên Hạ Hội thu thập tin tức nhưng đây chỉ là cái cớ mà thôi. Mục đích thực sự làm để giám sát nhất cử hành động của hắn, thông qua giám sát, xem hắn có âm thầm tu luyện võ công hay không, có muốn báo thù hay không đó mới chính là nhiệm vụ của chúng ta. Còn người bị giám sát là hắn, hậu nhân cuối cùng của Bắc Trấn Hầu cũng như huyết mạch còn lại – Trần Nguyên Vũ (13 tuổi).
Được biết trước khi cùng nhóm trước bàn giao, ta cũng biết được tiểu tử này vốn vô hại, trước đây thể trạng của hắn vốn yếu đuối không thích hợp để luyện võ thế nên Trần Quan Hạo chỉ có dạy hắn đọc sách, viết chữ cho nên đối với võ công chỉ là ù ù cạc cạc. Với lại toàn bộ tài vật, bí tịch võ công đều bị Bắc Thiên tứ trụ vét sạch. Nhưng để an toàn nhóm trước đã tiến hành lục soát nhưng cũng không tìm ra cái gì. Mà lại nói, hắn mỗi ngày chẳng làm gì vật vờ như xác chết trong suốt một năm và không rõ từ lúc nào hắn lấy lại tinh thần còn nói là muốn học rèn.
--------------------------------------------------------------
“Mẹ nó chứ, hậu nhận cuối cùng Bắc Trấn Hầu vang danh võ lâm giang hồ lại vì sinh sống mà làm thợ rèn, thực nực cười. Lẽ nào ta ngàn dặm xa xôi đến đây chỉ để lãng phí thời gian” Vân Trung Thiên – đội trưởng tổ ba – Trương Nhất.
Hắn và cả đội mình liếc nhìn người đằng xa đang kéo xe đẩy chứa vài mẩu quặng sắt đầy lầm lũi.
Trần Nguyên Vũ dừng xe trước Vạn Ảnh Các, tòa tháp cao nhất ở đây và cũng là nơi cất giữ bí tịch võ công nhưng tất cả đều đã bị vơ vét hết sạch, môn đồ Bắc Trấn Hầu đã rời khỏi đây đa số là đi theo Bắc Thiên Tứ Trụ mỗi người đều thành lập một môn phái riêng. Nhưng đấy chỉ là đống giấy thôi, võ công thượng thừa vẫn ở đây, thậm chí đến Bắc Thiên tứ trụ hay Cửu Thiên cũng không biết bí tịch lớn nhất lại là chính tòa thành Bắc Trấn Hầu. Khi mặt trời mọc, những ánh sáng đầu tiên dọi qua Vạn Ảnh Các rồi phân tán đến những bức tường hiện lên những văn tượng kỳ dị mà người ngoài xem nó chả có ý nghĩa gì, loại văn tự này cha hắn đã từng dạy đến từ Tây Vực, chúng được khắc từ thời môn chủ đầu tiên người mà mọi ngươi hay nói nếu như ông ta còn sống thì dù có cho mười Thiên Hạ Hội cũng không phải đối thủ, chỉ tiếc là ông ta bạo bệnh mà mất sớm khi tuổi đời còn rất trẻ.
Đội giám sát luôn cho rằng hắn chỉ biết ngày ngày lãng phí thời gian, bất quá hắn lại cho đó là vỏ bọc tốt, dù gì thì đây là công sức môn chủ đời đầu, tốt nhất là không nên để ai biết tránh rắc rối đến.
P/s: Lần đầu viết kiếm hiệp, các đạo hữu góp ý nhiệt tình để tắc phẩm tốt hơn.